Chia tay cũng là yêu !

M

mylo94

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Chia tay cũng là yêu
"Chúng ta hãy...ngưng yêu, cho đến khi có kết quả thi đại học" -
"Nhật...nói vậy mà nghe được sao?" - "Vậy thì...chia tay luôn vậy, nhé!"...Trâm váng vất khi nghe câu nói loáng thoáng bên tai...
Hôm nay, lại một ngày mưa tầm tã. Nằm co ro trong chăn ấm mà nước mắt cứ chực trào. Gió mạnh lắm, quật ầm ầm, cửa sổ giãy giụa, cam chịu. Mắt Trâm mệt mỏi vì đã khóc quá nhiều, nhưng không thể nào chìm vào một giấc ngủ xa xăm… Lời đề nghị của Nhật còn khủng khiếp hơn tiếng sét đang làm nứt vỡ bầu trời ngay lúc này…
Gió càng mạnh, Trâm càng thu mình lại, khẽ nhăn mặt, ép chặt mi để nước mắt chảy ra, để quên đi những kỉ niệm với Nhật, quên đi những kí ức giữa hai đứa…
Bao nhiêu câu hỏi cứ chao đi chao lại trong đầu, năm nay mới là hè của lớp 11, năm sau mới học lớp 12, lời hứa hẹn của Nhật thật kì quái. Ngưng yêu cho đến khi cả hai đậu ĐH, liệu có quá sức? Việc ngưng yêu đối với Nhật như việc tạm dừng một cuộc vui nào đó, nghe sao quá dễ dàng. Còn Trâm, “ngưng yêu” như “ngưng thở” vậy, làm sao nó sống nổi?
Đành rằng Nhật và Trâm chỉ mới quen cách đây 3 tháng, nhưng hai đứa học chung lớp, giáp mặt nhau hằng ngày, giả sử nói lời chia tay đã là một sự phũ phàng, đằng này ngưng yêu, biết cư xử sao cho phải? Hơn nữa, Trâm còn yêu Nhật lắm lắm, chẳng lẽ mới ba tháng, Nhật đã phát hiện ra Trâm không xứng với Nhật, Trâm có những tật xấu, Trâm hay bất đồng quan điểm?
Trâm cứ nhớ lại, suy nghĩ, lần mò, lục tung từng hành động của Nhật vào những ngày cuối trước khi tuyên bố “ngừng yêu”. Nhật vẫn bình thường, vẫn nói chuyện với Trâm vui vẻ, vẫn tươi cười bẹo má Trâm khi nó “phát minh” ra một câu nói hay hay… Vậy mà hôm nay sao đường đột quá…
À, Trâm nhớ lần trước, Nhật và nó có cãi nhau một lần. Đại loại là lỗi ở Trâm. Vì thấy Nhật lúc nào cũng chúi mũi vào các phần mềm, qua nhà Nhật không lúc nào nó thấy Nhật rảnh tay để ôm nó một cái, ngắt mũi nó một tẹo. Lúc nào cũng học, và học.
“Năm sau thi đại học rồi đó nhóc. Sao cứ rong chơi hoài…”
“Thì người ta nhớ, người ta qua, hổng được hả? Với lại chắc gì năm sau thi?”
“Ồ, được, chỉ sợ tiểu thư chán thôi…Cũng đừng chủ quan quá. Thi một kỳ không chừng còn oải hơn hai đấy!”
“Chán thật chứ bộ. Nè, I love you so much. Do you love me?”
“Lại trẻ con nữa rồi…”
“Nhật hết “iu” Trâm rồi chứ gì?”
“Trâm có thôi vớ vẩn như thế không?”
“Vậy là thật chứ gì…”
Trâm tự hỏi, tự trả lời, rồi vùng vẫy bỏ về…
o0o
Người ta thường nói “yêu quá hóa rồ”. Câu đó đúng cho Trâm. Nó thích Nhật lắm lắm. Nhật học giỏi, lại dễ thương, ăn nói ngọt ngào, biết bao nhiêu nàng liêu xiêu vì hắn. Vậy mà mới chính thức quen Trâm ba tháng, hắn đã “lộ rõ” là một người chẳng biết chiều phụ nữ. Chưa một lần hắn chở Trâm đi chơi, mua quà cho Trâm, ngay cả…một ly nước hắn còn chưa khao Trâm lần nào. Còn Trâm thì hết tặng hắn cái khăn choàng tự đan đến một cuốn sách lập trình khá đắt. Biết sao được, nó là con một trong gia đình thượng lưu, thứ gì chẳng có. Còn Nhật thì thuộc dạng “tầm tầm” về tài chính.
Nhưng Trâm không quan tâm đến điều đó. Cái Trâm cần là sự lãng mạn trong tình yêu, vậy mà nó chỉ xuất hiện trong vài tháng đầu, vài tháng sau, dường như những câu nói: “Miss you”, “Love you so much” thưa dần, rồi biến mất. Đỉnh điểm là lời đề nghị “ngừng yêu” gần đây của Nhật. Không lý do, không một lời giải thích…
Những tuần đầu, Trâm chịu không nổi, cứ khóc hoài, rồi còn gọi điện thoại cho Nhật, “spam” tin nhắn, “spam” trong nick Y!M, nhưng Nhật vẫn làm lơ…
“Vậy là kết thúc thật rồi” - Nước mắt Trâm chảy dài. Nó tự nhủ, cố gắng hoàn thành chương trình năm nay, thi đại học, và quên Nhật đi. Hắn học chung lớp ư? Không thành vấn đề. Đối với Trâm, việc vượt qua một cú sốc cũng không quá khó, vậy cớ gì lại sợ một sự hiện diện không mấy ồn ào?
Trâm lao đầu vào học. Học để quên. Điện thoại không còn nhắn tin vào đêm, máy vi tính im lìm vì đã lâu cô nàng không lướt web. Trâm tiến bộ vượt bậc, từ học sinh trung bình trở thành khá giỏi, tốt nghiệp loại khá, rồi đậu đại học. Tuy vậy, không thể phủ nhận, Trâm cố gắng như thế, vì nó muốn quên Nhật đi, muốn chứng tỏ cho Nhật thấy, nó không ngốc, không yếu đuối, không ngây thơ như hắn tưởng…
“Lời hứa hẹn năm xưa” cũng trôi nhanh. 4 năm đại học trôi qua thật yên bình. Tốt nghiệp với mảnh bằng loại khá, Trâm được nhận vào làm tại một công ty với mức lương hậu hĩnh. Trâm quên đi lời ước hẹn “thi đại học xong sẽ…yêu lại” của Nhật. Cũng giống như những nhân vật nữ chính trong phim Hàn, Trâm yêu ai thì chỉ yêu một và chung thủy với người đó, dù bây giờ, Nhật không là của cô…
o0o
Tán cây bàng năm xưa vẫn rợp bóng. Tim Trâm không đập loạn nhịp, nhưng cũng không hẳn yên bình khi Nhật hẹn cô ra chỗ này. 5 năm rồi, lẽ nào Nhật muốn chứng minh là mình giữ lời hứa? Thật buồn cười. Trâm không trách gì Nhật, đặt tương lai lên hàng đầu, chứng tỏ Nhật là một người có ý chí vươn lên…
“Trâm, I love you…”
“Câu nói này dành cho 5 năm về trước mới đúng, thưa giám đốc” - Trâm xoay mặt qua, bình thản trả lời.
“Tại sao em không nghĩ, lúc đó anh chia tay em vì anh yêu em?”
“Gì chứ? Yêu ư? Yêu mà có thể “ngưng” như anh được thì cả thế giới này chẳng bao giờ có khổ đau. Chia tay vì tôi, vì yêu tôi? Vì anh, vì sự ích kỷ của anh thì có!”
“5 năm về trước, tại chỗ này, ba mẹ em đã hẹn gặp anh, và muốn anh chia tay để em chú tâm học tập.”
Trâm sững sờ, ngỡ ngàng, rồi hụt hẫng, chới với như sắp rơi xuống vực sâu..
“Đối với anh, tình yêu không cần lời nói, mà bằng hành động cơ. Lúc ấy, ba mẹ em nói rằng anh không xứng với em. Anh nghèo, anh luôn dựa dẫm vào em. Anh rất tức khi nghe câu nói đó. Ba mẹ em nói từ khi quen anh, em không màng đến học tập. Anh đâm lo, và thế là đành nói lời chia tay để ba mẹ em không nghĩ anh là kẻ “phá bĩnh”, phần muốn lo cho tương lai để thành đạt, để “xứng với em”. Trong suốt khoảng thời gian học 12, em không biết anh còn đau khổ hơn em gấp ngàn lần. Anh luôn dõi theo em, vui khi em được điểm cao, buồn khi thấy em nhìn xa xăm ra cửa sổ. 4 năm đại học, thậm chí anh vẫn dõi theo tin tức của em…Lẽ nào, em không tin điều đó….”
Nước mắt lại lăn dài, Trâm ôm chầm Nhật. Lần này, cô cảm nhận được mình không còn là một cô bé suốt ngày mơ đến một bạch mã hoàng tử nữa, vì Nhật chính là Mr.Right của đời cô.
 
T

tunkute123

:):):) Cảm ơn ban !
mình cung post nhieu bai trong chuyên mạê sưu tầm ,chủ đề là "trà sữa tam hồn"
Bạn vào xem thế nào
Mấy truyện trong đấy cung hay hay bạn ạ:):)
cho mình hỏi là cái truyện ấy có ý nghĩa gì vs bạn k đó

chắc có rồi ;))

94 phải k =========== ^o^================
 
C

cobedethuong13

mỗi ng` điều có bí mật rineg6 ko thể nói ra mà............chuyện đó cũng bt thui.......bạn mylo94 post tiếp nhak....thanks nhìu
 
M

mylo94

****************************???

Thử yeu 1 người khác.

[FONT=&quot]Có một thứ không thể sẻ chia, đó là Tình Yêu…
Anh thường cười bảo rằng, anh thiệt thòi so với hàng trăm người đàn ông khác vì chỉ yêu mình em. Em bảo, anh cứ yêu thử ai đó đi. Cho đỡ thiệt..
Anh lắc đầu bảo rằng, chỉ yêu mình em. Em tin…
Một ngày thật nắng, cái nắng của mùa hè thiêu đốt da, cháy tóc và cháy cả trái tim… nghẹn đắng khi anh đưa ảnh một cô gái lạ hoắc đến trước mặt em bảo rằng, anh yêu thử người ta em nhé!
Em bảo, nếu anh muốn.
Rồi em quay bước về phía mặt trời chiếu rọi gay gắt. Bao giờ em cũng thế, không khóc trước mặt anh
không bao giờ để anh thấy rằng, em yếu đuối.
Nước mắt cứ rơi...mặt trời cứ đốt...em bật cười vì nếu anh ở đây, anh sẽ bảo, đừng khóc nữa em, không mặt trời tốn công làm nước mắt bốc hơi…
Chợt bàn tay quờ ngang, chỉ toàn không khí, nóng mà không ấm…
… Mỗi sáng thức dậy, nhắn một tin chào ngày mới, chờ tin nhắn của anh với cái mặt cười. Không có hồi âm. Anh đang yêu người ta.
Trưa, ‘Anh ăn cơm …’. Không thể nhắn thêm vì chợt nghĩ, anh đang ở bên người con gái khác.
Chuông điện thoại làm giật mình. Vội chạy đến. Không phải là anh. Tin nhắn của mẹ: ‘Con vẫn ổn chứ?’. ‘Vâng. Vẫn ổn mẹ à!’.
Đêm... ! không dài, không quá buồn để người ta chợt nhớ, chợt mong ai đó nhưng cũng đủ để gợn lên nỗi trống trải, bơ vơ, bất định trong mênh mông cô đơn...
Nhìn nghiêng, thấy anh đang nằm, mỉm cười nhìn… Tỉnh giấc, nhìn nghiêng, chỉ có… bóng đêm…
… Mùa loa kèn trắng đầy đường Hà Nội. Cô bán hoa cười, bảo người yêu đâu không mua cho, lại tự mua hoa một mình. Sao lại chỉ nhìn mình hỏi, nhiều người cũng mua hoa cơ mà.
… Lòng chợt quặn thắt khi nhìn thấy anh.
Đúng là bóng anh, sau xe là người yêu thử.
Cũng loa kèn trắng...
một tình yêu đang chết theo loa kèn trắng...
một cái gì mới cũng bắt đầu theo loa kèn trắng?... Màu kèn trắng nhòa đi, mọng nước...
Cố đạp xe thật nhanh, trong mưa đầu hạ. Nếu lúc này, anh bắt gặp, lại bảo lãng mạn quá, có ngày ốm đấy. Rồi cười, lấy khăn lau hết người cho…
… Hôm nay, ngày cuối cùng, anh yêu thử. Thu dọn hết đồ đạc, một chiếc đồng hồ, một chiếc máy sấy tóc, hàng đống sữa, vài ba chiếc áo quần, một lá thư duy nhất. Cất vào quá khứ. Những thứ liên quan đến kỷ niệm...
… Anh xuất hiện, anh bảo anh đã yêu xong, người thứ hai ngoài em. Không có gì thú vị cả, anh trở về với em.
Anh nắm tay, chợt thấy bàn tay ấy lạnh ngắt...
Có thứ gì đã vụt tan vào không trung...
vụt sáng trong đôi mắt của người anh yêu...
rồi chìm vào vô định thẳm sâu dưới đáy mắt không có nước ấy...
Anh chợt nhận ra rằng, anh đã mất thứ quý giá nhất của cuộc đời mình..
.[/FONT]
 
R

ruougao

truyện "chia tay cũng là yêu" hay đấy bạn ui. mik` rất thích ^^
tks cho bạn 1 cái nak`
:d
 
M

mylo94

Học cách yêu cuộc sống
Ngày hôm nay, tôi sẽ tin rằng mình là người đặc biệt, một người quan trọng. Tôi sẽ yêu quý bản thân tôi với chính những gì tôi có và không so sánh mình với những người khác

Ngày hôm nay, tôi sẽ tự lắng lòng mình và cố gắng trầm tĩnh hơn. Tôi sẽ học cách kiểm soát những cảm xúc và suy nghĩ của mình.

Ngày hôm nay, tôi sẽ học cách tha thứ những gì người khác đã gây ra cho tôi, bởi tôi luôn nhìn vào hướng tốt và tin vào sự công bằng của cuộc sống.

Ngày hôm nay, tôi sẽ cẩn trọng hơn với từng lời nói của mình. Tôi sẽ lựa chọn ngôn từ và diễn đạt chúng một cách có suy nghĩ và chân thành nhất.

Ngày hôm nay, tôi sẽ tìm cách sẻ chia với những người bạn quanh tôi khi cần thiết, bởi tôi biết điều quý nhất đối với con người là sự quan tâm lẫn nhau.

Ngày hôm nay, trong cách ứng xử, tôi sẽ đặt mình vào vị trí của người đối diện để lắng nghe những cảm xúc của họ, để hiểu rằng những điều làm tôi tổn thương cũng có thể làm tổn thương đến họ.

Ngày hôm nay, tôi sẽ an ủi và động viên những ai đang nản lòng. Một cái siết tay, một nụ cười, một lời nói của tôi có thể tiếp thêm sức mạnh để họ vững tin bước tiếp.

Ngày hôm nay, tôi sẽ dành một chút thời gian để quan tâm đến bản thân mình. Tôi sẽ làm tâm hồn và trí óc mình phong phú, mạnh mẽ hơn bằng cách học một cái gì đó có ích, đọc một cuốn sách hay, vận động cơ thể và ăn mặc ưa nhìn hơn.

Ngày hôm nay, tôi sẽ có một danh sách những việc cần làm. Tôi sẽ nỗ lực nhất để thực hiện chúng và tránh đưa ra những quyết định vội vã hay thiếu kiên quyết

Ngày hôm nay, tôi sẽ bỏ lại phía sau mọi lo âu, cay đắng và thất bại, khởi đầu một ngày mới với một trái tim yêu thương và hồn nhiên nhất. Tôi sẽ sống với những khát khao, mơ ước mà mình luôn ấp ủ.

Ngày hôm nay, tôi sẽ thách thức mọi trở ngại trên con đường mà tôi lựa chọn và đặt niềm tin. Tôi hiểu rằng, khó khăn là một phần của cuộc sống và chúng tồn tại là để tôi chinh phục và vượt qua

Ngày hôm nay, tôi sẽ sống hạnh phúc. Tôi sẽ trải rộng lòng để cảm nhận cái đẹp trong cuộc sống, để yêu thương và tin tưởng những người tôi yêu quý, và những người thương yêu tôi. Tôi sẽ làm những việc khiến tôi cảm thấy hạnh phúc: xem một bộ phim hài, làm một việc tử tế, giúp đỡ một ai đó, gửi một chiếc thiệp điện tử, nghe một bản nhạc yêu thích...

Và hôm nay, ngay bây giờ, tôi cảm nhận được hạnh phúc và sức sống mới để bắt đầu một ngày mới thật có ích - bất kể ngày hôm qua như thế nào.

 
M

mylo94

Sao trái tim cứ nhảy nhót thế này!
Tôi thực sự không hiểu bản thân mình nữa. Tại sao tôi lại có thể rung động trước một kẻ như thế chứ?
Không được, không thể nào. Tôi là ai? Tôi là người học giỏi nhất khối này, là lớp trưởng, là người nổi tiếng ngoan ngoãn hiền lành và được tất cả thầy cô giáo yêu mến, tin tưởng. Tôi còn là một người có suy nghĩ rất chín chắn vì từ khi vào cấp 3, tôi đã từ chối hai lời "ngỏ" vì muốn tập trung vào việc học.

Tôi là thế đấy! Và hắn là một học sinh cá biệt, là cái gai trong mắt mọi người. Tôi từng thấy hắn phì phèo điếu thuốc trong cái quán cà phê đầu đường, từng thấy hắn lôi kéo lũ con trai trong lớp đánh lớp bên cạnh, từng thấy hắn cãi lại lời cô giáo lịch sử mới ra trường vì cô ấy bắt hắn chép phạt 10 lần tội không thuộc bài. Tôi cũng đã từng thấy hắn phải xuống phòng giám thị ngồi hàng tiết học, thấy hắn bị phê bình trước tập thể lớp và trước toàn trường... Tôi không thể thích một kẻ như thế được, không thể nào, không bao giờ...
* * *
Mình chưa bao giờ gặp ai như bạn ấy. Một con mọt sách đúng nghĩa, đi đâu cũng cầm theo quyển sách cả. À! Mà đúng rồi, vì bạn là học sinh giỏi, những học sinh giỏi thì phải đọc nhiều sách chứ. Mấy thằng bạn mình có lần mở cuộc bình luận về mấy đứa con gái, vừa nhắc tới bạn, một thằng gật gù:
"Học giỏi, lễ phép đấy, nhưng mà... chảnh quá! Nó nhìn tụi mình như là vật thể lạ vậy, cứ len lén liếc. Khó chịu!"
Mình đã định nhào tới thằng đó mà sừng sỏ nhưng...mình sợ tụi nó biết mình thích bạn. Thằng đó nói sai rồi, bạn là người trong sáng và đáng yêu nhất mình từng gặp. Có lẽ, cô giáo dạy văn là người mình nên cảm ơn nhiều nhất. Nếu không có cô, làm sao mình được bạn truy bài chứ? Bạn giảng bài, bạn nói chuyện với mình thật nhẹ nhàng, bạn nói ít, nói nhỏ, nhưng...thật ấm áp. Trong tất cả các môn học, mình tự tin mà nói rằng mình học tốt nhất là môn văn. Nhờ có bạn đấy!
* * *
Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, hắn hay nhìn tôi từ phía trên cao kia. Giờ ra chơi hôm nay, tôi đang cầm quyển "Hừng đông" đọc ngấu nghiến trên băng ghế đá. Trời hôm nay đẹp lạ lắm, cứ man mát, gió thoảng thật mềm làm cái sở thích đọc sách của tôi càng thêm thú vị. Chợt, tôi thấy như có gì đó nhồn nhột phía sau lưng. Tôi quay nhanh lại, ngước mắt nhìn lên. Chính là hắn! Dù rằng khi vừa thấy mặt tôi hắn đã quay đi nhanh vào bên trong nhưng tôi vẫn kịp nhận ra hắn. Tại sao hắn lại đứng ở đấy chứ? Nhìn tôi à? Không đâu, không phải đâu mà! Nếu hắn lén nhìn tôi thật thì chẳng lẽ hắn...? Không đâu! Tôi chỉ tưởng tượng thôi...
* * *
Bạn làm mình hết hồn! Đứng nhìn bạn đọc sách vào giờ chơi từ lâu đã như một...thói quen đối với mình rồi. Mình cứ nghĩ bạn sẽ không bao giờ phát hiện, vậy mà... Gọng kính sáng lấp lánh của bạn làm mình giật thót, mình cố tỏ vẻ bình tĩnh quay nhanh vào nhưng bạn đâu biết rằng tim mình lúc đó đập nhanh ra sao. Không ngờ, một kẻ lì lợm, cong cớn như mình mà cũng biết run, biết ngại, biết cảm giác líu ríu ở hai chân cơ đấy.
Đã có lúc mình nghĩ, mình thích bạn, tại sao lại không nói ra cho bạn biết chứ? Tại sao cứ phải giữ mãi trong lòng thế này? Nhưng... bạn hoàn hảo quá, trong trẻo quá, bạn như một hạt sương sớm vương trên chiếc lá nhỏ, long lanh dưới ánh nắng ban mai mà một kẻ phá bĩnh như mình không được phép và cũng không muốn phá vỡ.
* * *
Hắn bị té xe, cánh tay bị xước nhiều chỗ mà chỗ nào cũng to. Vậy mà trông vẫn còn lì lợm lắm, ra về vẫn còn thấy hắn chạy xe máy. Đấy, chạy đi, chạy phang phang xé gió vào rồi té sóng soài cho đau đớn. Đúng là đồ ngốc mà! Nhưng tự nhiên, trong lòng tôi lại có cảm giác gì đó rất lạ, tôi thấy như là...xót xa vậy.
Chả hiểu sao suốt giờ học đó, tôi cứ lấm lét ngoái nhìn xuống bàn của hắn. Sợ hắn phát hiện mà sao cứ muốn nhìn, cứ nghĩ đến cái vết xuớc chạy dài nơi cánh tay là tôi lại ngoái đầu. Tôi làm sao thế này?
* * *
Bạn đừng ngoái đầu nhìn xuống đây nữa. Bạn còn làm thế, mình sẽ nghĩ rằng bạn đang...thích mình đấy! Mà điều ấy thì không thể nào! Chính vì thế mà bạn đừng làm cho mình hiểu lầm nữa, đừng làm cho mình phải hy vọng, phải suy nghĩ lung tung nữa, có được không?
Bạn có thấy, dạo gần đây, mình thay đổi nhiều lắm không? Mình chăm chỉ hơn trước, mình chịu học bài, làm bài, chịu ngồi nghe thầy cô giảng, chịu đi học đúng giờ và không cãi lời thầy giám thị nữa. Mình không hút thuốc nữa vì mình biết bạn không thích như thế. Mình bắt chuyện với mấy thằng con trai học khá, hẹn tụi nó đi đá banh, chơi bóng rổ chứ không tụ tập ngồi ở quán cà phê như lúc trước. Mình thay đổi lần lần, cố gò ép mình vào nề nếp, chỉ mong mỏi một ngày... Bạn có nhận ra điều đó?
"Thằng siêu quậy lớp mình dạo này thay đổi hẳn, học hành thì tiến bộ, nói năng thì lễ độ hơn xưa!"
"Ừa! lạ nhỉ?"
Một mẩu thoại giữa hai bạn gái giờ ra chơi. Mình vô tình nghe được, dù trong lòng tự nhắc phải tỏ vẻ lạnh lùng, không quan tâm nhưng sao cái miệng nó cứ muốn nhe ra mà cười. Vậy là mình đã tiến bộ vượt bậc rồi, một kì tích! Có phải là đã đến lúc để mình nói thật với bạn...? Phải, đã đến lúc rồi! Can đảm lên, mình làm được, dù bạn có từ chối thì mình cũng không bất ngờ, mình chịu đựng được. Nào, "siêu quậy", cố lên!
* * *
Hắn thay đổi thật! Có khi nào là vì tôi không nhỉ? Đấy, lại cái thói tưởng tưởng vô căn cứ. Tôi thực sự bất lực với bản thân rồi! Cứ nói đi nói lại với lòng mãi rằng không được thích hắn, không được nhìn hắn, thế mà... Mệt quá! Không thèm chạy trốn nữa. Tự tin lên nào, chẳng lẽ một lớp trưởng, một học sinh giỏi toàn diện của khối mà lại cầm tinh thỏ đế sao?
Hắn đã thay đổi, tôi vui mừng vì điều đó. Tôi không thể giữ mãi cái cục nợ này được, phải nói ra thôi! Phải nói, phải nói...
Ủa! Sao tự nhiên hôm nay hắn lại đi về đường này? Đây là đường về...nhà tôi mà?
 
Top Bottom