- 12 Tháng mười một 2010
- 2,685
- 9,828
- 929
- Đắk Lắk
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Hằng ngày đi làm, tôi vẫn đi qua ngôi nhà nhỏ có chiếc ghế đá đặt ngay ngắn trước hiên. Hằng ngày, vẫn có 1 cụ ông mặc bộ pizama màu xanh da trời, đội chiếc mũ nồi, tay cầm cây gậy ngồi ở đó nhìn dòng người qua lại và khi tôi đi qua ông lại mỉm cười với tôi. Ngày nào cũng thế! À không! Trừ những ngày mưa to tầm tã, những cơn mưa trút xuống ào ào, như muốn nuốt chửng lấy tôi thì chiếc ghế đá chỉ còn lại một mình. Hiu quạnh.
Và dường như tôi đã quen với sự có mặt của ông ở đó.
Rồi 1 ngày kia, tôi vẫn đi làm, vẫn đi qua ngôi nhà nhỏ có chiếc ghế đá đặt ngay ngắn trước hiên. Nhưng, không có cụ ông ngồi đó. Tôi nhìn xung quanh, nhìn về phía ngôi nhà nhiều lần, dù bản thân đã bước qua đoạn đường đó...
Có một cảm giác rất lạ, là lo lắng, là bất an, là thiếu thốn, ... Tôi tự đặt nhiều câu hỏi: Sao hôm nay ông không ngồi ở đấy? Hay ông ốm? Hay con cháu đưa ông đi kiểm tra sức khỏe? Hay...?
Những ngày tiếp theo, tôi vẫn nặng mang 1 nỗi buồn như thế.
1 tuần sau, hôm ấy trời nắng đẹp, tôi cũng bắt đầu tập quen với việc chiếc ghế đá kia không có ai ngồi, thì tôi đã thấy ông. Vẫn mặc bộ pizama màu xanh da trời, đội chiếc mũ nồi, tay cầm cây gậy, ông vẫn cười khi tôi bước qua.
Lòng tôi nhẹ nhõm, như bao nhiêu trăn trở giờ đã bị gió cuốn đi đâu mất rồi. Tôi mỉm cười chào ông!
Và không quên hẹn ông ngày mai gặp lại!!!
----------------
Vậy những con đường bạn đã qua có điều gì đặc biệt làm bạn luôn nhớ hay không? Kể cho tôi cùng nghe nhé!!!
Và dường như tôi đã quen với sự có mặt của ông ở đó.
Rồi 1 ngày kia, tôi vẫn đi làm, vẫn đi qua ngôi nhà nhỏ có chiếc ghế đá đặt ngay ngắn trước hiên. Nhưng, không có cụ ông ngồi đó. Tôi nhìn xung quanh, nhìn về phía ngôi nhà nhiều lần, dù bản thân đã bước qua đoạn đường đó...
Có một cảm giác rất lạ, là lo lắng, là bất an, là thiếu thốn, ... Tôi tự đặt nhiều câu hỏi: Sao hôm nay ông không ngồi ở đấy? Hay ông ốm? Hay con cháu đưa ông đi kiểm tra sức khỏe? Hay...?
Những ngày tiếp theo, tôi vẫn nặng mang 1 nỗi buồn như thế.
1 tuần sau, hôm ấy trời nắng đẹp, tôi cũng bắt đầu tập quen với việc chiếc ghế đá kia không có ai ngồi, thì tôi đã thấy ông. Vẫn mặc bộ pizama màu xanh da trời, đội chiếc mũ nồi, tay cầm cây gậy, ông vẫn cười khi tôi bước qua.
Lòng tôi nhẹ nhõm, như bao nhiêu trăn trở giờ đã bị gió cuốn đi đâu mất rồi. Tôi mỉm cười chào ông!
Và không quên hẹn ông ngày mai gặp lại!!!
----------------
Vậy những con đường bạn đã qua có điều gì đặc biệt làm bạn luôn nhớ hay không? Kể cho tôi cùng nghe nhé!!!