Tâm sự Cậu của những năm tháng ấy, giờ đâu rồi ?

Chii Chii

Học sinh chăm học
Thành viên
30 Tháng năm 2018
391
240
66
Hải Phòng
Đại học mơ ước
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Cậu của những năm tháng ấy, giờ đâu rồi ?
Cậu trưởng thành, cậu đi xa, liệu có bao giờ cậu mong muốn được trở lại ngôi trường cấp Ba , được một lần nữa quay lại thời niên thiếu khi xưa ?
Có bao giờ cậu thầm ước, giá mà chúng mình đừng lớn lên, giá mà thời gian đừng vội vã để mình còn được ở bên nhau ?
Ngày hôm ấy, chúng mình từng hò hét sung sướng khi lớp trưởng thông báo được nghỉ một tiết học, dẫu biết lý do là cô giáo bị ốm.
Ngày hôm ấy, chúng mình đi học muộn cả lũ và phải đứng ngoài cổng trường năn nỉ bác bảo vệ mở cổng cho vào.
Ngày hôm ấy, chúng mình đồng thanh hát vang bài Quốc ca trong giờ chào cờ đầu tuần.
Ngày hôm ấy, chúng mình giận dỗi nhau, ghét bỏ nhau vì vài ba lý do không đâu. Bọn con gái vẫn luôn như thế, thích chia bè phái và nói xấu nhau. Chỉ có mấy đứa con trai can đảm lắm mới dám đứng ra hòa giải.
Ngày hôm ấy, con gái tụi mình được các bạn nam trong lớp tặng hoa, tặng quà và đàn hát cho nghe nhân dịp 8 - 3 , cảm giác vui sướng, hạnh phúc làm sao !
...........
Tại thời điểm đó, tớ đã nghĩ mọi chuyện quá đỗi bình thường. Mãi cho tới sau này, tớ mới nhận ra rằng, chúng ta của những năm tháng ấy, là chúng ta tuyệt vời nhất. Một chút ngây ngô, một chút bồng bột, một chút mạnh mẽ, một chút yếu mềm,... tạo nên những kí ức mà ta chẳng thể quên.
Tớ quay lại mái trường cấp Ba, lặng lẽ đưa mắt nhìn lớp học qua khung cửa sổ quen thuộc. Nơi đó chúng ta đã từng cùng nhau lớn lên.
Ánh nắng đã tràn đầy lớp học rồi, nhưng sao chẳng còn thấy bóng hình chúng ta nữa ? Là do thời gian quá khắc nghiệt hay do chúng ta đã quá vội vã? Tiếc nuối phải chẳng là cái giá mà chúng ta phải trả cho sự vô tình của bản thân khi mất đi rồi mới biết trân trọng.
42694316_2171515816502085_4792384896116981760_n.jpg
Nguồn: Tuổi Thanh Xuân
 

Nhiqhhqb412004

Học sinh chăm học
Thành viên
1 Tháng tư 2016
377
876
121
20
Quảng Bình
THCS XUÂN NINH
Cậu của những năm tháng ấy, giờ đâu rồi ?
Cậu trưởng thành, cậu đi xa, liệu có bao giờ cậu mong muốn được trở lại ngôi trường cấp Ba , được một lần nữa quay lại thời niên thiếu khi xưa ?
Có bao giờ cậu thầm ước, giá mà chúng mình đừng lớn lên, giá mà thời gian đừng vội vã để mình còn được ở bên nhau ?
Ngày hôm ấy, chúng mình từng hò hét sung sướng khi lớp trưởng thông báo được nghỉ một tiết học, dẫu biết lý do là cô giáo bị ốm.
Ngày hôm ấy, chúng mình đi học muộn cả lũ và phải đứng ngoài cổng trường năn nỉ bác bảo vệ mở cổng cho vào.
Ngày hôm ấy, chúng mình đồng thanh hát vang bài Quốc ca trong giờ chào cờ đầu tuần.
Ngày hôm ấy, chúng mình giận dỗi nhau, ghét bỏ nhau vì vài ba lý do không đâu. Bọn con gái vẫn luôn như thế, thích chia bè phái và nói xấu nhau. Chỉ có mấy đứa con trai can đảm lắm mới dám đứng ra hòa giải.
Ngày hôm ấy, con gái tụi mình được các bạn nam trong lớp tặng hoa, tặng quà và đàn hát cho nghe nhân dịp 8 - 3 , cảm giác vui sướng, hạnh phúc làm sao !
...........
Tại thời điểm đó, tớ đã nghĩ mọi chuyện quá đỗi bình thường. Mãi cho tới sau này, tớ mới nhận ra rằng, chúng ta của những năm tháng ấy, là chúng ta tuyệt vời nhất. Một chút ngây ngô, một chút bồng bột, một chút mạnh mẽ, một chút yếu mềm,... tạo nên những kí ức mà ta chẳng thể quên.
Tớ quay lại mái trường cấp Ba, lặng lẽ đưa mắt nhìn lớp học qua khung cửa sổ quen thuộc. Nơi đó chúng ta đã từng cùng nhau lớn lên.
Ánh nắng đã tràn đầy lớp học rồi, nhưng sao chẳng còn thấy bóng hình chúng ta nữa ? Là do thời gian quá khắc nghiệt hay do chúng ta đã quá vội vã? Tiếc nuối phải chẳng là cái giá mà chúng ta phải trả cho sự vô tình của bản thân khi mất đi rồi mới biết trân trọng.
View attachment 81055
Nguồn: Tuổi Thanh Xuân
hay quá
 

hip2608

Học sinh gương mẫu
Thành viên
25 Tháng chín 2017
2,059
2,338
441
Hà Nội
Hanoi
Cậu của những năm tháng ấy, giờ đâu rồi ?
Cậu trưởng thành, cậu đi xa, liệu có bao giờ cậu mong muốn được trở lại ngôi trường cấp Ba , được một lần nữa quay lại thời niên thiếu khi xưa ?
Có bao giờ cậu thầm ước, giá mà chúng mình đừng lớn lên, giá mà thời gian đừng vội vã để mình còn được ở bên nhau ?
Ngày hôm ấy, chúng mình từng hò hét sung sướng khi lớp trưởng thông báo được nghỉ một tiết học, dẫu biết lý do là cô giáo bị ốm.
Ngày hôm ấy, chúng mình đi học muộn cả lũ và phải đứng ngoài cổng trường năn nỉ bác bảo vệ mở cổng cho vào.
Ngày hôm ấy, chúng mình đồng thanh hát vang bài Quốc ca trong giờ chào cờ đầu tuần.
Ngày hôm ấy, chúng mình giận dỗi nhau, ghét bỏ nhau vì vài ba lý do không đâu. Bọn con gái vẫn luôn như thế, thích chia bè phái và nói xấu nhau. Chỉ có mấy đứa con trai can đảm lắm mới dám đứng ra hòa giải.
Ngày hôm ấy, con gái tụi mình được các bạn nam trong lớp tặng hoa, tặng quà và đàn hát cho nghe nhân dịp 8 - 3 , cảm giác vui sướng, hạnh phúc làm sao !
...........
Tại thời điểm đó, tớ đã nghĩ mọi chuyện quá đỗi bình thường. Mãi cho tới sau này, tớ mới nhận ra rằng, chúng ta của những năm tháng ấy, là chúng ta tuyệt vời nhất. Một chút ngây ngô, một chút bồng bột, một chút mạnh mẽ, một chút yếu mềm,... tạo nên những kí ức mà ta chẳng thể quên.
Tớ quay lại mái trường cấp Ba, lặng lẽ đưa mắt nhìn lớp học qua khung cửa sổ quen thuộc. Nơi đó chúng ta đã từng cùng nhau lớn lên.
Ánh nắng đã tràn đầy lớp học rồi, nhưng sao chẳng còn thấy bóng hình chúng ta nữa ? Là do thời gian quá khắc nghiệt hay do chúng ta đã quá vội vã? Tiếc nuối phải chẳng là cái giá mà chúng ta phải trả cho sự vô tình của bản thân khi mất đi rồi mới biết trân trọng.
View attachment 81055
Nguồn: Tuổi Thanh Xuân
Đúng rồi, thời Cấp 3 là thời gian đáng nhớ nhất trong suốt 12 năm đi học; rồi ai cũng tiếc nuối, nhớ nhung; rồi ai cũng phải thay đổi thôi. Mai sau có khi gặp lại còn ko nhận ra nhau giữa cuộc đời bận rộn này nhưng cứ nhớ về nhau như 1 kỉ niệm đẹp; dù biết, có thể ko thân thiết như trc nhưng mong rằng gặp nhau cũng nói đc 2 tiếng: "Chào m"
 

Nguyễn Linh_2006

Cựu Mod Hóa
Thành viên
23 Tháng sáu 2018
4,076
12,759
951
Nam Định
THPT chuyên Lê Hồng Phong
Cậu của những năm tháng ấy, giờ đâu rồi ?
Cậu trưởng thành, cậu đi xa, liệu có bao giờ cậu mong muốn được trở lại ngôi trường cấp Ba , được một lần nữa quay lại thời niên thiếu khi xưa ?
Có bao giờ cậu thầm ước, giá mà chúng mình đừng lớn lên, giá mà thời gian đừng vội vã để mình còn được ở bên nhau ?
Ngày hôm ấy, chúng mình từng hò hét sung sướng khi lớp trưởng thông báo được nghỉ một tiết học, dẫu biết lý do là cô giáo bị ốm.
Ngày hôm ấy, chúng mình đi học muộn cả lũ và phải đứng ngoài cổng trường năn nỉ bác bảo vệ mở cổng cho vào.
Ngày hôm ấy, chúng mình đồng thanh hát vang bài Quốc ca trong giờ chào cờ đầu tuần.
Ngày hôm ấy, chúng mình giận dỗi nhau, ghét bỏ nhau vì vài ba lý do không đâu. Bọn con gái vẫn luôn như thế, thích chia bè phái và nói xấu nhau. Chỉ có mấy đứa con trai can đảm lắm mới dám đứng ra hòa giải.
Ngày hôm ấy, con gái tụi mình được các bạn nam trong lớp tặng hoa, tặng quà và đàn hát cho nghe nhân dịp 8 - 3 , cảm giác vui sướng, hạnh phúc làm sao !
...........
Tại thời điểm đó, tớ đã nghĩ mọi chuyện quá đỗi bình thường. Mãi cho tới sau này, tớ mới nhận ra rằng, chúng ta của những năm tháng ấy, là chúng ta tuyệt vời nhất. Một chút ngây ngô, một chút bồng bột, một chút mạnh mẽ, một chút yếu mềm,... tạo nên những kí ức mà ta chẳng thể quên.
Tớ quay lại mái trường cấp Ba, lặng lẽ đưa mắt nhìn lớp học qua khung cửa sổ quen thuộc. Nơi đó chúng ta đã từng cùng nhau lớn lên.
Ánh nắng đã tràn đầy lớp học rồi, nhưng sao chẳng còn thấy bóng hình chúng ta nữa ? Là do thời gian quá khắc nghiệt hay do chúng ta đã quá vội vã? Tiếc nuối phải chẳng là cái giá mà chúng ta phải trả cho sự vô tình của bản thân khi mất đi rồi mới biết trân trọng.
View attachment 81055
Nguồn: Tuổi Thanh Xuân
Hay quá chị ơi!
Vỗ tay
 
Top Bottom