A
anh_anh_1321
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Cánh diều nâng tuổi thơ tôi
Gia đình tôi không phải khá giả nhưng ba mẹ vẫn quyết định gom góp tiền chuyển nhà lên thành thị sinh sống với mong muốn tương lai tôi được sáng sủa hơn.
Ban đầu, tôi rất đỗi hào hứng vì cứ nghĩ thành thị là một nơi rất đông vui, ban ngày tấp nập người qua lại, ban đêm lại rực rỡ những chùm đèn xanh đỏ. Nhưng....người lớn thì cứ hối hả đến chỗ làm, tối về lại càu nhàu chuyện con cái, chuyện ở cơ quan. Những đứa trẻ xung quanh suốt ngày quanh quẩn trong nhà với những món đồ chơi đắt tiền. Mẹ tôi bảo "Ở đây không như ở quê con à. Đèn nhà ai nấy sáng. Người ta giữ con nít trong nhà vì sợ chúng nó hư theo những đứa trẻ khác". Những ngày sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy nhớ những cuộc phiêu lưu của tôi và thằng Tí - đứa bạn thân nhất của tôi dưới quê - trong vườn cam nhà bà Bảy hàng xóm, nhớ những lần được nó cõng trên lưng chạy khắp cánh đồng rồi cả hai buông người trên đống rơm êm ái...Vậy là tôi khóc lóc inh ỏi đòi ba mẹ về lại quê.
Tất nhiên, nguyện vọng này sẽ chẳng thể nào được đáp ứng. Ba mẹ đi làm cả ngày. Thế nên tôi chỉ quanh quẩn trong nhà với mớ đồ chơi cũ mẹ mua lại từ chỗ bán ve chai. Chơi chán, tôi lót tót ra sân nhà, tha thẩn nhìn trời nhìn mây. Năm đó, đúng vào mùa thả diều....
Tôi tròn xoe mắt ngắm bầu trời đầy những con diều xanh đỏ thật đẹp. Diều ở đây nhiều màu sắc, nhiều hình dạng chẳng giống ở quê tôi, chỉ độc nhất loại diều bằng giấy báo. Vậy là, tôi năn nỉ mẹ mua cho tôi một con diều cá mập. Dù tôi đã không ngừng "trả giá": "Diều bướm chắc rẻ hơn đó mẹ", "Một con diều gì đó cũng được mà mẹ" thậm chí là "Con sẽ nhịn ăn một tuần để mẹ có tiền mua diều" nhưng mẹ tôi vẫn kiên quyết không chịu.
Thế là, mỗi ngày, tôi lại ra trước sân, ngắm những con diều đang bay lượn cho vơi nỗi thèm thuồng. Tôi thả hồn theo những cánh diều và tự bày trò chơi với chính mình. Nào là cuộc thi bình chọn diều đẹp nhất, cuộc thi dự đoán xem diều nào bay cao nhất. Đôi khi tôi lại tưởng tưởng rằng mình là chính những con diều đang bay vút lên trời xanh...Thật kì lạ là tôi ngắm mãi vẫn không thấy chán mặc dù chúng vẫn là những con diều quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi mỗi ngày.
Một ngày nọ, đang say sưa ngắm nhìn, tôi chợt phát hiện ra một con diều cá mập vừa bị đứt dây, rơi xuống phía sau nhà mình. Thế là ba chân bốn cẳng, tôi chui ngay vào bụi cây chanh để lấy cho bằng được con diều vừa rơi xuống. Dù bị gai làm trầy trụa khắp người, tôi chỉ muốn hét lên sung sướng khi giấc mơ ấp ủ bao lâu nay đã thành hiện thực.
Suốt ngày hôm đó, tôi loay hoay trang trí cho con diều thật đẹp. Tôi làm cho nó một cái đuôi thật dài để có thể bay cao hơn. Ngắm nhìn thành quả của mình, tôi mừng thầm "Vậy là mình đã có được con diều mơ ước. Chỉ còn đợi mẹ về, năn nỉ mẹ mua dây cho mình là xong".
Thế nhưng, khi ba mẹ tôi về cũng là lúc chủ nhân của con diều đến đòi lại. Nó hét vào mặt tôi, cho tôi là đồ ăn cắp. Còn tôi vẫn giữ khư khư con diều trên tay, kiên quyết không trả lại. Con diều do tôi phát hiện ra, là ước mơ bấy lâu của tôi cơ mà. Nhưng ba tôi đã giằng nó ra, trả lại cho con bé đó dù tôi gào khóc thảm thiết. Tối đó, ba ôm tôi vào lòng, dỗ dành "Ước mơ phải được thực hiện bằng chính đôi tay của mình chứ không phải vay mượn người khác đâu con ạ". Lúc đó, tôi không hiểu ba nói gì, chỉ khóc rưng rức vì mất con diều mơ ước.
Giờ đây, khi đã trở thành một sinh viên đại học tôi mới thấm thía lời của ba. Cánh diều không chỉ nâng tuổi thơ tôi lớn lên trong bình yên mà còn chắp cánh cho những ước mơ và thôi thúc tôi thực hiện nó bằng chính đôi tay của mình.
<Sưu tầm>