Đề 1:
Đã hơn 12 năm trôi qua rồi, một khoảng thời gian không phải ngắn, nó đã lớn lên nhiều, đã đi nhiều nơi, đã học qua nhiều thầy cô giáo nhưng có một người mà nó sẽ không bao giờ quên, một người cô đã cho nó những kỉ niệm đẹp nhất thời thơ dại...
12 tuổi, nó là một con bé nhỏ xíu, ham học nhưng cũng hơi nghịch ngợm. Một ngày nọ, nó bỗng thấy chán với những trò chơi vẫn diễn ra hằng ngày của đám con gái, bỗng nó nảy ra ý kiến và một kế hoạch được dựng nên. Bắt đầu là việc phải tìm ra được vài mẩu đất sét, nhưng tìm ở đâu khi trường nó bao quanh là đồng ruộng, thế là một đứa được cử để đèo nó về nhà, cũng dễ dàng tìm thấy mẩu đất đúng yêu cầu khi nhà nó là trường dạy mẫu giáo. Thế là khâu chuẩn bị đã hoàn thành. Giờ ra chơi cả nhóm loay hoay ở phía cuối lớp, hai con rắn nhỏ, một xanh, một vàng nghệ đã được cả bọn tạo nên, nhìn vào không thể nào phân biệt đó lại là rắn giả.
Tiếng trống báo hiệu giờ vào lớp đã vang lên. Trống ngực nó đập dồn, hồi hộp, lo lắng, bất an,... là những gì nó cảm nhận lúc ấy, nhưng nghĩ đến sẽ tạo ra một trận cười cho cả lớp lại khiến nó tiếp tục chờ đợi.
Và rồi tiết học bắt đầu, nhưng phấn lại không có trên bàn như mọi hôm,(đơn giản nó đã cố tình giấu vào ngăn bàn), cô giáo phải đưa tay vào và ... một tiếng hét vang lên, cả lớp cười ồ(đúng như dự đoán của nó)nhưng rồi bỗng im bặt,nó thấy lạnh nơi sống lưng vì thấy khuôn mặt cô đã chuyển sang tái nhạt và mắt bắt đầu nhắm lại.
Cô nằm đó, trong phòng y tế của nhà trường, không nói gì, chỉ nhìn nó, một đứa học trò luôn được cô tin tưởng, là niềm tự hào trong những năm qua... thế mà hôm nay... Chắc nó làm cô thất vọng nhiều lắm!
Những ngày sau đó tiết học của cô được thay bởi một giáo viên khác. Nó đâu biết rằng trò đùa của nó ngày hôm ấy đã vô tình khiến bệnh tim của cô tái phát, cô phải nhập viện. Một tuần sau, cô khỏi bệnh và trở lại đứng lớp, nó thấy hối hận và xấu hổ, nó sợ gặp cô nhưng cô vẫn quan tâm đến nó như những ngày trước đây, vẫn tận tình chỉ bảo cho nó những bài tập khó. Lúc đó nó chẳng biết làm thế nào để xin lỗi cô, nó chỉ biết chăm chỉ học tập và không còn chơi những trò nghịch ngợm như trước đây.
Cuối năm đó, khi hè về và hoa phượng lại nở đỏ rực khắp sân trường cũng là lúc nó phải xa cô giáo kính yêu của mình. Cô phải chuyển đi xa tận miền Nam vì chồng cô, một kĩ sư xây dựng, chuyển công tác. Cô báo tin cho nó biết khi mà nó đang vui mừng tíu tít với đám bạn để khoe những phần thưởng mà nó mới nhận được trong lễ bế giảng. Nó đứng lại với cô khi sân trường đã vắng lặng, chỉ còn tiếng ve kêu rả rích và gió mùa hè mát rượi, thổi bay những cánh phượng đầu mùa. Nó đã khóc nhiều, nó ôm cô và bảo cô đừng sđi, hãy ở lại với nó, có phải vì nó làm cô buồn nên cô không dạy ở đây nữa? Cô cười, ôm nó vào lòng và mắt cô rưng rưng. Cô bảo cuộc đời có sum họp và chia ly, nhưng những kỉ niệm đẹp về nhau sẽ còn mãi. Cô tặng nó cuốn "Những tấm lòng cao cả" của Edmondo De Amicis và nói: Em hãy đọc, những câu chuyện về tình anh em, gia đình, tình bạn và tình thầy trò cao cả! Cô mong em hãy học tập thật tốt và mai sau lớn lên trở thành người có ích. Hãy luôn luôn mở rộng trái tim mình với tất cả mọi người, em sẽ là người hạnh phúc!
Bao năm qua rồi, những lời khuyên của cô giờ nó mới thật sự hiểu. Cuốn sách cô tặng nó vẫn luôn giữ gìn và trân trọng. Mỗi khi buồn nó lại đem ra đọc, lại thấy thấm thía những lời cô dặn khi xưa. Đã 12 năm trôi qua, nó chưa một lần được gặp lại để nói lời xin lỗi và cảm ơn với cô, người đã đem đến cho nó sự ấm áp bằng lòng vị tha, tận tụy và hết lòng vì học trò của mình. Cảm ơn cô nghìn lần, cô giáo kính yêu của em, mong cô mãi hạnh phúc và tiếp tục dìu dắt những thế hệ học trò, để rồi khi lớn lên những con người ấy lại đem hết tình yêu, nhân ái cùng tài năng và nhiệt huyết của tuổi trẻ để xây dựng đất nước ta ngày càng giàu đẹp.
Đề 2:
Nhân một chuyến đi thăm nghĩa trang liệt sĩ,tôi gặp người sĩ quan đang đứng thắp hương cho người đồng đội đã mất.Tôi và người sĩ quan đó trò chuyện rất vui vẻ và thật tình cờ tôi biết được người sĩ quan này chính là anh lính lái xe trong "Bài Thơ Về Tiểu Ðội Xe Không Kính" của Phạm Tiến Duật năm xưa.
Người sĩ quan kể với tôi rằng cuộc kháng chiến của dân tộc ta vô cùng ác liệt,những con đường huyết mạch nối giữa miền Nam và miền Bắc lại là nơi ác liệt nhất.Bom đạn của giặc Mỹ ngày đêm dội xuống những con đường này nhằm cắt đứt sự tiếp viện của miền Bắc cho miền Nam.Trong những ngày tháng đó anh chính là người lính lái xe làm nhiệm vụ vận chuyển lương thực,vũ khí,đạn dược...trên con đường TS này.Bom đạn của giặc Mỹ đã biến cho những chiếc xe của các anh không còn kính nữa.Nghe anh kể,tôi mới hiểu rõ hơn về sự gian khổ ác liệt mà những người lính lái xe phải chịu đựng ngày đêm.Nhưng không phải vì thế mà họ lùi bước,họ vẫn ung dung lái những chiếc xe không kính đó băng băng đi tới trên những chặn đường.Họ nhìn thấy đất,nhìn thấy trời,thấy cả ánh sao đêm,cả nhưng cánh chim sa,họ nhìn thẳng về phía trước,phía ấy là tương lai của đất nước được giải phóng,của nhân dân được hạnh phúc,tự do.Người sĩ quancòn kể với tôi rằng không có kính cũng thật bất tiện nhưng họ vẫn lái những chiếc xe đó,bụi ùa vào làm những mái tóc đen xanh trở nên trắng xóa như người già,bọn họ cũng chưa cần rửa rồi nhìn nhau cất tiếng cười ha ha.Ôi! tiếng cười của họ sao thật nhẹ nhõm.Gian khổ ác liệt,bom đạn của kẻ thù đâu có làm họ nãn chí,sờn lòng.Những chiếc xe không kính lại tiếp tục băng băng trên những tuyến đường ra trận,gặp mưa thì phải ướt áo thôi.Mưa cứ tuôn cứ xối nhưng họ vẫn chưa cần thay áo và cứ ráng lái thêm vài trăm cây số nữa,vượt qua những chặng đường ác liệt,đảm bảo an toàn cho những chuyến hàng rồi họ nghĩ mưa sẽ ngừng,gió sẽ lùa vào rối áo sẽ khô mau thôi.Khi được học "Bài Thơ Về Tiểu Đội Xe Không Kính" tôi cứ luôn suy nghĩ rằng những khó khăn gian khổ ác liệt đó chỉ có nhân vật trong bài thơ mới vượt qua được nhưng đó là những suy nghĩ sai lầm của tôi bởi được gặp,được trò chuyện với người chiến sĩ lái xe năm xưa,tôi mới hiếu rõ hơn về họ.Họ vẫn vui tươi,tinh nghịch.Bom đạn của giặc Mỹ ngày đêm nổ sát bên tai phá hủy con đường,cái chết luôn rình rập bên họ nhưng họ vẫn là những con người lạc quan,yêu đời.Anh sĩ quan lại kể cho tôi nghe trên những cung đường vận chuyển đó anh luôn được gặp những người bạn,những người đồng đội của anh.Có những người còn,có những người đã hy sinh...Trong những giây phút gặp gỡ hiểm hoi đó,cái vắt tay qua ô cửa kính vỡ đã làm cho tình đồng đội của họ thấm thiết hơn rồi những bữa cơm bên bếp Hoàng Cầm với những cái bát,đôi đũa dùng chung,quây quần bên nhau như một đại gia đình của những người lính lái xe TS.Rồi những giây phút nghỉ ngơi trên chiếc võng đu đưa,kể cho nhau nghe sự ác liệt của những cung đường đã đi qua.Sự dũng cảm của các cô gái thanh niên xung phong luôn đảm bảo cho những chuyến xe thông suốt.Đúng là con đường của họ đang đi,nhiệm vụ của họ đang làm vô vùng nguy hiểm.Bom đạn Mỹ hạ xuống bất cứ lúc nào,cả ngày lẫn đêm.Anh sĩ quan còn nói cho tôi biết những chiếc xe ấy không chỉ mất kính mà còn mất cả đèn,rồi không có mui xe,thùng xe rách xước,những thiếu thốn này không ngăn cản được những chiếc xe vẫn chạy băng băng về phía trước,phía trước ấy là miền Nam ruột thịt.Nghĩ đến hình ảnh những chiếc xe băng băng về phía trước tôi lại nghĩ đến những người lính lái xe.Họ thật dũng cảm,hiên ngang,đầy lạc quan,có chút ngang tàng nhưng họ sống và chiến đấu vì Tổ Quốc,vì nhân dân.Những chuyến hàng của họ đã góp phần tạo nên chiến thắng của dân tộc ta:chiến thắng mùa xuân năm 1975,giải phóng miền Nam,thống nhất đất nước.
Tôi và anh sĩ quan chia tay nhau sau cuộc gặp gỡ và nói chuyện rất vui.Tôi khâm phục những người lính lái xe bởi tình yêu nước,ý chí kiên cường của họ và tôi hiểu rằng thế hệ chúng tôi luôn phải ghi nhớ công ơn của họ,cần phải phấn đấu trở thành công dân gương mẫu,nắm vững khoa học,kĩ thuật để xây dựng một đất nước văn minh,hiện đại.