Bài thơ này khá rõ ràng về nội dung. Toàn bài thơ bao trùm tâm trạng cô đơn, buồn tủi về một tình yêu không thành. Ngay dòng thơ đầu cũng đã gợi lên cảm giác lạnh lẽo, buồn bã khi nhân vật tôi khắc thơ lạnh. Động từ mạnh khắc khiến cho chúng ta cảm giác như có một vết cứa in dấu tạo vết hằn thật mạnh vào tim, vào tâm hồn khiến nhân vật tôi không thể nào quên. Tiếp theo là những cảm xúc xáo trộn khi sử dụng bổ ngữ. Từ đau khổ đi với cô đơn càng khiến nỗi đau nhân lên gấp bội. Câu thơ tiếp theo sử dụng phép đối : miệng cười- rơi lệ. Chỉ trạng thái đối nghịch trong suy nghĩ và hành động của nhân vật. Sự giằng xé này càng đỉnh điểm khi biết rằng người mà anh ta hận cũng chính là người mà anh yêu, không thể nào quên.