Văn Cái kết sáng tạo của các tác phẩm

baochau1112

Cựu Phụ trách nhóm Văn | CN CLB Khu vườn ngôn từ
Thành viên
6 Tháng bảy 2015
6,549
13,982
1,304
Quảng Nam
Vi vu tứ phương
Kể sáng tạo phần kết các chuyện sau(Lão Hạc,Cô bé bán diêm,Chiếc lá cuối cùng)
Sáng tạo Lão Hạc:

Mới đó mà đã ngót bảy năm trôi qua kể từ ngày tôi phẫn trí, bỏ quê đi phu đồn điền mãi tận Phú Riềng. Suốt những năm tháng đó, tôi đã phải sống cuộc đời cay cực, lầm than để bòn từng cắc bạc. Tương lai mờ mịt, tưởng chừng chẳng bao giờ còn được về lại quê hương. Cách mạng tháng Tám nổ ra, tôi cùng các dân phu tham gia Việt Minh đánh lại bọn chủ đồn điền và bọn thực dân để giải phóng dân tộc, giải phóng mình. Và hôm nay, tôi đã có thể trở lại quê xưa để gặp người cha già thân yêu sau bao năm cách biệt.

Trên suốt chặng đường về quê, tôi bâng khuâng ngắm nhìn từng cảnh vật. Khung cảnh làng quê tuy vẫn nghèo với những vườn cây vàng võ, những mái tranh tiêu điều, những mảnh ruộng cằn khô nhưng vẫn cảm nhận được khí thế cách mạng thể hiện qua nét mặt hân hoan của mọi người. Tôi miên man nghĩ về thầy tôi, không biết giờ này thầy đang làm gì, mắt đã mờ, chân đã chậm nhiều chưa? Tôi thấy mình có lỗi vì một phút nông nổi đã bỏ lại người cha già yếu mà đi. Bất giác, tôi ước mình có đôi cánh để bay nhanh về ngôi làng nhỏ bé, thân thuộc, nơi ấy có một người thân yêu đang ngóng đợi tôi về.

Mải suy nghĩ, tôi ngỡ ngàng khi nhận ra mình đã bước về làng cũ. Vẫn còn đó cây đa, bến nước, sân đình,… Tất cả vẫn thân thuộc, gần gũi làm sao! Rồi những hồi ức, kỉ niệm của những tháng ngày sống kham khổ với rau chuối, củ riềng, củ ráy nhưng ấm áp hương vị quê hương lại ùa về nguyên vẹn trong tôi. Tôi hối hả bước về ngôi nhà tranh với bờ rào râm bụt đỏ quen thuộc, trong lòng vang lên tiếng gọi tha thiết: “ Thầy ơi! Con đã về rồi!”.

Nhưng đáp lại tiếng kêu thảng thốt của tôi là cảnh im vắng của khu vườn rộng thênh, cỏ vườn tốt um, căn nhà heo vắng, không thấy bóng dáng của thầy, Cậu Vàng đâu, sao không chạy ra đón?... Sự ngạc nhiên cùng tâm trạng bồn chồn lo lắng cùng lúc xuất hiện trong lòng tôi. Tôi khẽ khàng đẩy cánh cửa. Trời ơi! Một cảnh tượng thê lương đập vào mắt khiến tôi khuỵu xuống. Trên ban thờ cũ kĩ có thêm một bát hương mới. “ Có lẽ nào, cha tôi đã…” Tôi đã không dám nghĩ tiếp, vội chạy sang nhà ông giáo, người mà trước đây thầy tôi vẫn hay tâm sự, truyện trò để hỏi thăm.

Ông giáo đón tôi với vẻ mặt trầm buồn, rồi ông chậm rãi kể cho tôi nghe những ngày tháng cuối cùng của thầy tôi trước khi rời xa thế giới này. Thì ra, suốt những năm qua, thầy tôi sống tằn tiện, chắt chiu, cực khổ, bòn từng hào lẻ để dành dụm cho tôi. Ông trời lại khéo trêu cợt khiến thầy gặp phải trận ốm thập tử nhất sinh, tiền bạc dành dụm bấy lâu cũng đội nón ra đi. Bồi thêm trận bão làm cho hoa màu trong vườn điêu tàn khiến cuộc sống của thầy tôi lại càng cơ cực. Cuối cùng thầy đã bán con Vàng - niềm vui tuổi già của thầy trong tột cùng đau xót và chọn một cái chết tức tưởi, đớn đau nhằm chấm dứt tình trạng sống mòn để giữ cho tôi chút tài sản cuối. Tai tôi ù đi, lòng tôi tê tái khi nghe câu nói của ông giáo: “ Đây là văn tự mảnh vườn mà ông cụ đã cố để lại cho anh trọn vẹn. Cụ thà chết chứ không chịu bán đi một sào”.

Cầm tờ văn tự trong tay, tôi như người mộng du theo chân ông giáo ra bãi tha ma cuối làng. Khung cảnh nghĩa địa buồn hiu hắt dưới ráng chiều chạng vạng. Trên mộ thầy tôi cỏ mọc xanh tốt như thể được chăm chút thường xuyên. Liệu có phải ông trời thương xót thầy tôi mà độ cho không?

“Đốt nén hương thơm mát dạ người. Con đã về đây ơi thầy ơi!”. Tôi nghẹn ngào gọi thầy trong tâm tưởng. Thầy ơi! Đứa con bất hiếu đã trở về bên thầy đây. Thầy ơi! Con vô cùng hối hận vì trong lúc phẫn chí đã bỏ quê đi, bỏ lại thầy một mình, thân già quạnh quẽ, cô đơn không người nương tựa. Những khi trái gió, ốm đau, một mình thầy chịu đựng mà không một lời trách cứ về con. Thầy ơi! Con đã hiểu công ơn, tình cảm yêu thương vô bờ thầy đã thầm lặng dành cho con bao lâu nay. Thầy đã ngày đêm thương nhớ, lo lắng, mong ngóng con trở về. Mọi suy nghĩ, việc làm của thầy đều hướng về con. Thầy sống tằn tiện, kham khổ, làm việc chăm chỉ, chẳng quản nắng mưa cũng là để vun vén cho con. Thầy đã hi sinh cả điểm tựa tinh thần, niềm vui của tuổi già, cả mạng sống của chính mình cũng là vì hạnh phúc của con. Con cũng hiểu và căm giận vô cùng cái xã hội thực dân nửa phong kiến tối tăm, ngột ngạt, bất công đã đẩy thầy và những người có nhân cách cao đẹp vào cảnh đói nghèo, bế tắc, phải chọn cái chết thảm thương. Nếu có thể cho thời gian quay trở lại, con nguyện sẽ không bao giờ rời bỏ thầy trong cô đơn, hiu quạnh mà đi. Nhưng giờ đây, mọi sự hối hận đều đã muộn màng, con xin thầy tha thứ cho con và ở nơi suối vàng, xin thầy hãy bình an yên nghỉ! Thầy hãy yên tâm về con thầy nhé! Con sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp, lương thiện, ngay thẳng, trung thực như thầy đã từng sống. Mảnh vườn thầy đã giữ lại bằng chính mạng sống, con sẽ vun xới, chăm chút để cho ra nhiều hoa thơm, trái ngọt dâng thầy.

Chợt một bàn tay nhẹ nhàng khẽ đặt trên vai tôi, giọng nói ông giáo ôn tồn: “ Thôi! Anh về thế này chắc cụ mãn nguyện rồi. Người chết đã chết. Người sống vẫn phải sống. Anh phải sống sao cho xứng với sự hi sinh của cụ”.

Vâng! Cháu hiểu lời ông nói: " Trong cuộc đời cũ, hạnh phúc chỉ là cái chăn quá hẹp. Người này co thì người kia hở ". Và thầy cháu, vì tình thương con sâu nặng đã chấp nhận giá lạnh của cuộc đời để nhường chút hơi ấm của tấm chăn hạnh phúc cho người con xa nhà. Vì thế cháu quyết sẽ không bao giờ để thầy cháu phải hổ thẹn vì cháu.
 

baochau1112

Cựu Phụ trách nhóm Văn | CN CLB Khu vườn ngôn từ
Thành viên
6 Tháng bảy 2015
6,549
13,982
1,304
Quảng Nam
Vi vu tứ phương
Kể sáng tạo phần kết các chuyện sau(Lão Hạc,Cô bé bán diêm,Chiếc lá cuối cùng)
Sáng tạo Cô bé bán diêm:

Khi cô bé bán diêm cùng bà bay lên trời, tuyết vẫn rơi nhưng em bé không cảm thấy lạnh nữa. Vòng tay của bà thật ấm áp. Bầu trời rộng lớn, vũ trụ bao la và những vì sao lấp lánh đang hiện ra trước mắt em. Thế giới to lớn dưới kia giờ thật nhỏ bé so với niềm hạnh phúc của em.
Đến Thiên đường, bà dẫn em tới gặp Thượng Đế chí nhân. Thượng Đế thật cao lớn như trái tim vĩ đại của ngài. Em quỳ xuống yết kiến ngài. Ngài bước xuống xoa đầu em bé và dắt em tới trước một chiếc gương thần, cho em xem lại những hình ảnh dưới trần thế. Qua chiếc gương, em nhìn thấy cha mình đang hớt hải đi tìm mình. Khuôn mặt ông không còn cau có như trước nữa nhưng lại đầy vẻ đau khổ, bất hạnh. Và khi cha tìm thấy em ở một xó tường, người gọi mãi mà em không tỉnh dậy. Nét mặt ông càng lộ vẻ đau buồn thất vọng hơn. Ôm hình hài nhỏ bé của con vào lòng, ông nức nở:
- Cha xin lỗi con, cha là một người không tốt, cha đã để con phải sống một cuộc đời khổ cực, thậm chí còn mắng chửi và bắt con đi bán diêm trong những ngày đông giá rét. .. Giờ thì cha đã nhận ra rằng mình thật vô dụng, cha không xứng là cha của con…hu hu…Cha biết làm gì bây giờ con gái ơi??? Hãy về với cha đi con! Hãy cho cha chuộc lại lỗi lầm… cha hứa cha sẽ sửa lại lối sống của mình để bù đắp cho con…Xin con đừng bỏ cha mà đi như thế con gái ơi… Cha chỉ còn mình con là người thân trên thế gian này thôi... Bà và mẹ con đã rời xa cha rồi, bây giờ mất con, cha biết sống như thế nào đây???
Người cha cứ thế vừa ôm em vừa khóc lóc trong lỗi hối hận muộn màng đến xót xa…
Nghe những lời nói của cha, những giọt nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt của em từ lúc nào không biết. Thật ra cha rất thương em nhưng có lẽ cuộc sống đói nghèo, khốn khó và sự ra đi của hai người quan trọng nhất đã làm tâm tính ông thay đổi mà ảnh hưởng tới tình cha con. Những nỗi buồn rầu và sự mất mát quá lớn đã biến cha em thành một con người khó tính, cáu bẳn và đổ đốn ra thế… Cô bé cũng vậy, em cũng rất thương cha mình. Nhìn thấy cảnh cha mình đau khổ, em rất đau lòng, ruột gan em như có hàng ngàn mũi kim châm... em chỉ còn biết khóc nức nở. Bỗng Thượng Đế chí nhân cất tiếng nói:
  • Con có muốn trở về với cha không ?
Cô bé nhìn ngài rồi lại quay ra nhìn bà của mình. Bà vẫn mỉm cười hiền hậu với em. Cô bé chạy đến ôm bà và xin lỗi vì không ở cùng bà nữa, em quyết định về với cha mình. Cô nói với thượng đế:
-Thưa ngài, nếu được, con xin ngài ban cho phép màu để con có thể trở về với người cha tội nghiệp của con.
Nghe lời cầu xin của cô bé, Thượng Đế và bà đều mỉm cười, nụ cười mới phúc hậu làm sao.
Cô bé đã chào từ biệt bà và Thượng Đế rồi bước qua một đám mây kì diệu mà ngài tạo ra.
Trên lớp tuyết dày, người cha vẫn ôm em mà khóc. Bỗng nhiên, bàn tay nhỏ bé của em động đậy, đôi mắt không nhắm nghiền như trước nữa mà từ từ mở ra và hơi ấm từ người cha đã cho em thêm sức mạnh.
-Cha !- Cô bé mệt mỏi nói với người cha đang khóc.
Thấy con mình đã tỉnh lại, ông vui lắm. Ông nói ông đã suy nghĩ rất nhiều về những gì mình đã làm trước đây. Ông sẽ bỏ rượu và sẽ tìm một việc làm tốt. Ông hứa từ bây giờ sẽ dành tất cả những điều tuyệt vời nhất để bù đắp những mất mát mà em đã chịu đựng trong thời gian trước. Thế là, hai cha con ôm nhau khóc, khóc giữa đêm giao thừa, đó là những giọt nước mắt hạnh phúc chứ không phải những giọt nước mắt đau khổ như khi bị cha đánh trước kia.
Sau đó, cha cõng em về nhà, hơi ấm từ tấm lưng còng của người cha gầy gò tội nghiệp tiếp tục truyền cho em thêm sức mạnh. Về tới nhà, ông thắp lên một ngọn nến. Ánh sáng của ngọn nến làm ấm cả căn phòng. Trong căn gác tồi tàn nhét đầy giẻ rách, em bé không cảm thấy lạnh nữa vì đã có ngọn lửa của tình yêu thương đang được nhóm lên. Ngày mùng một đầu năm, ánh sáng mặt trời ấm áp như đang nhảy nhót chiếu vào căn gác của cô bé bán diêm với bao sự vui vẻ, hạnh phúc, những tia nắng như mang cả hơi ấm của tình phụ tử.
Vài năm sau đó, nhờ chăm chỉ làm việc, em bé và cha mình lại được sống ở một ngôi nhà nhỏ nhắn có dây thường xuân bao quanh, nằm trên một vườn hoa đẹp lạ kì giống như hồi mẹ và bà em còn sống. Em cũng được đón một đêm Nô-en an lành trong ngôi nhà có lò sưởi ấm áp, với ngỗng quay trên bàn ăn, có cây thông trang hoàng lộng lẫy cùng bao nhiêu ngọn nến đang nhảy múa, chia vui cùng cô bé. Nhưng khác hẳn những đêm Nô-en trước kia, lần này em được đón Nô-en trong tình yêu thương bao la của cha mình với niềm hạnh phúc vô tận. Em nghĩ về bà và mẹ của mình và mong Thượng Đế chí nhân sẽ đem hạnh phúc đến cho những đứa trẻ bất hạnh như em trước kia.
 

baochau1112

Cựu Phụ trách nhóm Văn | CN CLB Khu vườn ngôn từ
Thành viên
6 Tháng bảy 2015
6,549
13,982
1,304
Quảng Nam
Vi vu tứ phương
Kể sáng tạo phần kết các chuyện sau(Lão Hạc,Cô bé bán diêm,Chiếc lá cuối cùng)
Sáng tạo Chiếc lá cuối cùng:

Giôn-xi chạy đến phòng bệnh cụ Bơ-men, bác sĩ buồn bã lắc đầu đi ra, các cô y tá đã rải lên người cụ tấm chăn trắng lạnh lẽo. Nước mắt cô chợt rơi ra, chan hòa trên má. Giôn-xi quỳ gục trước giường cụ Bơ-men, tay cô run run kéo tấm chăn xuống để lộ rõ mặt của cụ. Lòng tôn kính đối với một con người có đức ki sinh cao cả, cô nhìn lại một hình ảnh thân thuộc với cô lâu nay lưu luyến, cô muốn giữ lại chút gì đó về Người. Nắm tay thật chặt, tay Giôn-xi lại thấm màu xanh từ đôi tay gầy guộc và đã lạnh ngắt của cụ Bơ-men. Màu xanh của kiệt tác cuối cùng - cũng là cái kiệt tác cao cả nhất từ trước đến nay không người họa sĩ nào đạt đến. Màu xanh như hi vọng, màu xanh như mở ra một tương lai mới cho chính Giôn-xi. Cụ Bơ-men nằm đó, mắt nhắm nghiền nhưng sắc da và nụ cười nhẹ khóe môi làm Giôn-xi tưởng chừng trái tim kia còn đập, hơi thở kia vẫn đều đặn trong cái vỏ bọc lạnh lẽo của một người đã sang thế giới bên kia.

Phải mất một thời gian, nước mắt trên khuôn mặt vừa khỏe lại của cô họa sĩ nghèo mới dừng, Xiu đã lo hết mọi thủ tục bệnh viện.
Giôn-xi trở về trong nỗi buồn - sự kính trọng về một người họa sĩ. Một ngày mùa đông rét mướt, đám tang cụ Bơ-men diễn ra. Trong cảnh thiếu thốn về vật chất nhưng chứa chan tình người. Cụ Bơ-men yên nghỉ sau nấm mồ đó, khuôn mặt vẫn toát lên vẻ ấm áp và "dường như" nụ cười mãn nguyện cũng đã ở trên môi. Xiu thì thầm với Giôn-xi:"Cụ đích thực yên lòng vì đã tạo nên một kiệt tác vĩ đại như thế".

Cuộc sống lại trở về như vốn có, hai cô gái tiếp tục bươn chải nơi thành phố tấp nập, họ cố gắng trong mọi tình huống. 2 năm sau, mỗi người tìm ra cho mình một công việc ổn định. Giôn-xi và Xiu bước nhanh trên con đường trở về nhà, họ đã đủ tiền để sống ở một căn hộ tốt hơn, một buổi chiều tà sau khi đã xem xét căn nhà mới. Bước chân Giôn-xi sững sờ, dáng vẻ ấy, chiếc áo công nhân màu xanh đã cũ, chợt bao kỉ niệm ùa về với cô. Xiu ngơ ngác nhìn Giôn-xi rồi nhìn về hướng ánh mắt cô bé nhìn lại, cả hai cùng thốt lên :"Chúa ơi!" Con người kia quay lại nhìn hai cô gái, mỉm cười rồi đi khuất vào khu tập thể cũ. Giôn-xi nói, giọng nghẹn ngào:" Cụ .... cụ Bơ-men ..." Xiu gật đầu lia lịa, hai người đứng sững nhìn bóng dài khắc khổ đi về phía bóng tối rồi mất hút. Giôn-xi thì thào nhưng đủ để Xiu nghe rõ:"Em không muốn chuyển đi bất kì đâu nữa, em biết mà .... em biết cụ Bơ-men vẫn ở cạnh chị em ta ....."
 
Top Bottom