Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
ngày xưa e là một đứa trẻ rất năng động chạy nhảy tung tăng, buồn sẽ khóc, vui sẽ cười, ghét sẽ nói thẳng ra là tao không chơi với m nữa, muốn gì là nói, làm không kiêng nể gì hết. Nhưng dần lớn dần lớn nếu khóc lại bảo " Con trai mà cứ khóc ", "Mày không được làm thế này! làm thế kia!" , "Con trai sao mà hay ẻo lả thế", những suy nghĩ, quan điểm của người khác cứ như thế dần dần hoà vào làm một trong quan điểm của chính bản thân, khiến e từ đó trở nên ngại gặp người lạ, ngại thể hiện cảm xúc, thể hiện quan điểm của bản thân qua việc nào đó, bởi vì một khi nói ra mn sẽ lại bảo" mày con nít thì biết cái gì" điều đó cứ tiếp diễn như vậy. Càng lớn nó ngày một trở thành nhân cách của chính bản thân e khi nào mà e không hay biết. Phải chăng chúng ta đang ngày một đánh mất đi sự hồn nhiên ngây thơ đó để đổi lại sự chín chắn trong suy nghĩ, sự trưởng thành trong tâm hồn, lối sống? Theo e thì điều đó đúng e quan sát cuộc sống nó phực tạp hơn những j ta nghĩ, những mối quan hệ dần dần được mở rộng, chú ý trong từng câu nói, hành động đc thể hiện ra có thể đó cx là một điều tốt đáng để chúng ta đánh đổi. Nếu chúng ta cứ hồn nhiên vô tư như lúc nhỏ sẽ có thể chúng ta sẽ là những con mồi béo bở để những người muốn chuộc lợi cho bản thân lợi dụng mà chúng ta không hay!
Theo mn thì sao?