đề 1 ~ Em xin lỗi vì link không đưa lên được nên đừng nói em lợi dụng điểm học tập nhé~
3. BÀI VIẾT CỦA EM LÊ TRẦN THANH NGÂN,
LỚP 5A2, TRƯỜNG TH TÂN PHÚ
Trong cuộc sống, ai cũng có ước mơ. Em cũng vậy, ngay từ nhỏ ước mơ của em là trở thành một kiến trúc sư thật giỏi để xây lên những ngôi nhà đẹp và tốt cho mọi người và cho em nữa. Em biết nghề này không phải dễ dàng đạt được nhưng vì ước mơ, vì đam mê của bản thân em, em sẽ cố gắng học thật giỏi để đạt được ước mơ này, em tin rằng mình sẽ đạt được ước mơ này vì em luôn nhớ lời Bác Hồ dạy: “Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, đào núi và lấp biển, quyết chí ắt làm nên”.
Ước mơ này đã theo em suốt năm năm rồi, khi hỏi thầy cô làm sao để thực hiện được ước mơ này, thầy cô nói em cần phải học giỏi các môn toán, vẽ và ngoại ngữ nên hiện nay em đang cố gắng học giỏi các môn này. Mỗi năm, khi được nghỉ hè em đều có dịp để đi chơi xa, tham quan nhiều nơi, ngắm nhìn nhưng ngôi nhà đẹp, những ngôi chùa, đền, tượng, những công ty, cơ quan, trường học, những ngôi nhà được làm bằng gỗ… Sau đó về nhà em cố gắng nhớ lại những gì mà mình đã thấy để vẽ vào tờ giấy. Hằng ngày cứ có thời gian là em lại lấy giấy ra vẽ, mỗi lần vẽ em lại nghĩ về những ước mơ của mình. Có lần em chợt thấy một ngôi nhà thật tuyệt vời liền lấy giấy và bút ra vẽ rất tỉ mỉ như là một người thợ trong nghành kiến trúc vậy. Khi vẽ xong thì em thầm nghĩ đến một lúc nào đó mình sẽ vẽ lên bằng chính đôi bàn tay của mình về đất nước hôm nay và mai sau, và càng ngày em càng tiến gần hơn đến với ước mơ của em. Ba mẹ em thường khuyên rằng, con hãy cố gắng học hành thật giỏi để mai sau xây lên những căn nhà đẹp, tốt cho mọi người, giúp ích cho xã hội nữa con ạ. Những lời khuyên ấy giúp em hiểu rõ hơn về cuộc sống, về xã hội. nhưng dù sao đi chăng nữa, em cũng phải cảm ơn ba mẹ đã đưa em tới chiếc thuyền hạnh phúc và một mái nhà vui vẻ, đầm ấm. Cũng nhờ ba mẹ nên em đã bước tới gần ước mơ của mình. Những em sẽ cố gắng học để em có thể đi tiếp bằng chính đôi bàn tay của mình và dù khó khăn vất vả thế nào em cũng đi tới ước mơ mà bấy lâu nay em hằng mong ước.
Ước mơ sẽ mãi có trong mỗi con người của chúng ta, và người thực hiện ước mơ này là người có ý chí kiên cường, bất khuất vượt qua khó khăn gian khổ. Người động viên họ sẽ là ba mẹ, thầy cô là người dìu dắt bước chân của họ cho đến ngày hôm nay. Chính bản thân em cũng vậy, nhờ ba me, thầy cô đã đưa em tới ước mơ của bản thân mình.
4. BÀI VIẾT CỦA EM NGUYỄN THỊ MINH HƯƠNG,
LỚP 8A3, TRƯỜNG THCS TÂN PHÚ
Hoàn cảnh của gia đình em thực sự rất khó khăn không có mẹ, ba em là người chức vụ làm mẹ chăm sóc em và em trai em từ khi em chỉ mới được 15 tháng tuổi. Sau này khi em lớn lên thì ba em đã bớt vất vả hơn vì có thể tự học, tự nấu cơm, ăn uống. Trước đây, gia đình em sống trong một túp lều bằng bạt trên mảnh đất của người cô, mới đầu còn che được mưa, được nắng nhưng theo thời gian dầm mưa dải nắng qua 5 năm thì nó trở nên rách nát. Có nhiều khi những trận mưa to có thể vào chỗ của tụi em ngủ, đặc biệt là nhà em không có cửa, cho nên những trận mưa to gió lớn thì có thể tưởng tượng nhà em có thể tốc mái bay đi lúc nào cũng được. Có nhiều hôm ba của em đi làm tới khuya mới về nên chị em tự ăn cơm rồi học bài và đi ngủ. Gia đình em mặc dù chỉ có 3 người (đặc biệt là không có mẹ) nhưng vẫn sống hạnh phúc bên nhau (có thể nói như vậy). Ba em là một người thực sự rất đặc biệt, ba em đi làm suốt ngày với mục đích có tiền để cho tụi em được đi học như người ta. Em rất thương ba của em cho nên sau giờ học thì chị em em tranh thủ đi chẻ hạt điều kiếm tiền phụ ba đóng tiền học hay ít nhất thì cũng giúp đỡ cho ba 1 khoản tiền mua đồ ăn hằng ngày. Từ khi được cô The (TPT Đội) giới thiệu về hoàn cảnh của em cho chương trình “Thắp sáng ước mơ xanh” của công ty cổ phần thiên sinh phối hợp với đài truyền hình Bình Dương đã đem lại cho em rất nhiều bất ngờ và niềm vui. Đầu tiên là học bổng 10.000.000đ của chương trình trao tặng và đặc biệt hơn nữa sau khi chương trình phát sóng thì có chú Thu ở Phước Long (Mạnh Thường Quân) đã tài trợ cho em là 30.000.000đ để giúp gia đình em làm nhà. “Chú biết gia đình con rất khó khăn, hiện tại là căn nhà không thể che mưa, che nắng nữa nên chú sẽ giúp con xây nhà mới”. Đó là câu nói của chú khi lần đầu tiên chú vào khảo sát nhà em. Nhờ sự giúp đỡ của chú cộng thêm khoản học bổng của em và tiền quyên góp của tất cả họ hàng xa gần, hàng xóm láng giềng thì ba cũng cho tụi em thấy được căn nhà mới với giá trị hơn 50.000.000đ. Căn nhà có một phòng khách, 2 phòng ngủ cộng thêm một công trình phụ nhìn thì nhà em cũng chẳng kém gì so với nhà của tất cả các bạn cùng trang lứa em rất vui vì bây giờ em có thể yên tâm sống trong ngôi nhà mới mà không phải sợ những trận mưa to gió lớn nữa. Vẫn không phải sợ kiếm chỗ học bài như ở nhà bạt nữa. Em thì có phòng riêng, em của em thì ở chung phòng với ba, từ khi ở trong nhà mới em có thể tập trung học tập tốt hơn và ở trong ngôi nhà to khang trang mà mình từng ước mơ. Em sẽ cố gắng học tập thật giỏi trước là để ba vui lòng vì công sức ba bỏ ra dầm mưa dải nắng đi làm bao năm qua chỉ mong con mình có cái chữ như con người ta, sau để thực hiện ước mơ của mình từ trước tới giờ là trở thành một cô giáo để dạy những trẻ em ở miền núi, vùng sâu vùng xa, đặc biệt hơn nữa là trẻ em đường phố, lang thang cơ nhỡ, không người thân. Vì em biết, đất nước ViệtNamrộng lớn này có rất nhiều hoàn cảnh cần được sự giúp đỡ từ mọi người. Em cũng là một trong số đó. Nhưng may mắn hơn các bạn khác, em đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của mọi người, từ thầy cô trong trường đến bạn bè và của cả cộng đồng nữa. Mặc dù biết con đường biến ước mơ thành hiện thực của em sẽ rất khó khăn và chông gai nhưng em biết mình phải cố gắng lên, không được phụ lòng của tất cả mọi người. Hiện tại thì em đang là học sinh lớp 8 vừa mới thi xong học kì II và sang năm thì em mới lên lớp 9 thôi, Sau đó là lên cấp III và đại học hoặc cao đẳng… Em sẽ cố gắng bằng được ước mơ của mình, em sẽ không làm cho mọi người thân, bạn bè, thầy cô… Những người kì vọng vào em sẽ không thất vọng, biết hoàn cảnh gia đình đang gặp rất nhiều khó khăn nhưng em sẽ làm được vì ước mơ trở thành cô giáo của em đã được nung nấu từ khi em mới lên lớp 3. Hãy tin vào em, em sẽ làm được ước mơ của chính mình.
5. BÀI BIẾT CỦA EM HOÀNG THỊ BÍCH PHƯỢNG,
LỚP 6A5, TRƯỜNG P CẤP 2-3 ĐỒNG TIẾN
Trong căn nhà gỗ dột nát, lụp xụp, khuôn mặt mẹ hằn lên những nếp nhăn, dường như những giọt nước mắt chảy ngược vào trong nhiều quá làm lòng mẹ nặng trĩu. Sau bao nhiêu nỗ lực và cố gắng cái nghèo, cái khổ vẫn cứ dai dẳng bám riết lấy gia đình em.
Cuộc đời mẹ có quá nhiều nỗi đau. Đó là nỗi đau đớn tột cùng, như mẹ vẫn hay nói là “già đi 30 tuổi”, sau khi sinh anh em - đứa con đầu lòng không được tỉnh táo bình thường, rồi từ khi phát hiện ra căn bệnh hiểm nghèo của bố, gia đình em đã nghèo nay lại càng nghèo khó hơn, Vì phải lo chạy chữ thuốc thang cho bố, và bố không còn đi làm kiếm thêm ít đồng về lo cho gia đình được nữa. Mẹ càng chồng thêm những vất vả khó khăn, đôi vai gầy như trĩu xuống vì những gánh nặng lo toan, có lúc lại như run lên vì những đớn đau, buồn tủi. Mẹ vừa đi làm vừa phải chạy ngược chạy xuôi chăm sóc bố bị bệnh gan nằm liệt trên gường bệnh, vừa phải chăm lo cho anh trai bị bệnh tâm thần.
Cách vài ba ngày bố lại phải vào bệnh viện chạy chữa, mẹ em lại chạy vạy khắp nơi vay mượn từng đồng lo thuốc men, nhưng căn bệnh gan quái ác dù chạy chữa đủ cách vẫn không thuyên giảm mà ngày càng nặng thêm. Nhìn bố đau ốm, mẹ cực khổ, anh trai lại không được tỉnh táo bình thường. Trái tim em như đau thắt lại, Em chắp tay khẩn cầu trời cao sao cho những nỗi đau không rơi xuống gia đình em nữa.
Em cố gắng đỡ đần mẹ công việc nhà, lo phụ chăm sóc anh trai. Dù có vất vả trăm bề, em vẫn tranh thủ mọi thời gian để học bài, để thấy được niềm vui, hạnh phúc lóe trên khuôn mặt mẹ khi nhìn thấy những điểm cao và giấy khen về thành tích học tập của em. Dường như trong ngôi nhà nhỏ bé, đơn độc này em là niềm vui, hạnh phúc mong manh của mẹ.
Mấy hôm nay trên trường em tổ chức đêm văn nghệ “ Mừng Đảng, mừng xuân, gây quỹ ủng hộ học sinh nghèo đón tết”. Em cũng tích cực tham gia tập luyện cùng các bạn một tiết mục, với mong muốn đêm diễn sẽ quyên góp được thật nhiều tiền để ủng hộ các bạn nghèo như em có được một cái tết đầm ấm hạnh phúc hơn. Em cùng cô Tổng phụ trách và các anh chị lớp trên đang tập dượt lần cuối thì có người nhà chạy xe đến và nói “ bố đang hấp hối muốn được gặp con lần cuối…”. Tất cả mọi người và em cùng nhìn nhau khóc, nước mắt ở đâu cứ chảy ra không sao ngăn nổi.
Rồi vào cuối năm khi mà mọi nhà đang chuẩn bị đón tết hạnh phúc, thì bố em vì không thể chịu được nỗi đau đớn do bệnh gan hành hạ đã bỏ lại ba mẹ con em ra đi. Bố mất, để lại sự tang tóc cho gia đình em, vốn đã nghèo nay lại càng bi thương, mẹ dường như mất đi tất cả sức lực, hi vọng còn lại, mẹ gầy và già đi chỉ sau một đêm. Chỉ nhìn di ảnh của bố mà nước mắt em lại tuôn rơi, nhưng cũng phải lấy hết nghị lực để đến trường đi học, và phụ giúp công việc với mẹ. Mẹ em cũng dồn nén nỗi đau xuống đáy lòng lại hàng ngày đi làm thuê để kiếm tiền trả nợ nần, nuôi em ăn học và chăm sóc cho anh trai, Em thương mẹ nhiều lắm!
Mấy hôm nay những cơn mưa đầu mùa kéo đến làm gia đình em lại càng khốn đốn hơn, mỗi lần đi học về em lại thấy chạnh lòng vì nhìn thấy sách vở ướt hết do nhà dột hết rồi mà không còn bố để che lại những chỗ bị dột nữa. Những tấm gỗ đã quá mục, mối ăn làm căn nhà như nghiêng sang một bên, đứng ở bên ngoài có thể nhìn thấy hết vào trong, bỗng nhiên em lại nhớ bố quá, em ngồi khóc một mình.
Nếu như có một điều ước, em ước cho thế giới luôn hòa bình, trẻ em ai cũng được hạnh phúc sống bên bố mẹ và người thân không ai phải chịu cảnh đau thương. Em vẫn còn niềm hạnh phúc là có mẹ, mẹ luôn mong em phải được học hành đầy đủ: “dù mẹ phải vất vả cỡ nào cũng lo cho con học hành đàng hoàng, con phải ráng học tốt…”. Lời nói của mẹ in sâu vào tâm trí em, dù đi học đường xa gió nắng, hay mưa tầm tã em vẫn không nghỉ buổi học nào. Em phải đi học và ráng học thật giỏi để sau này trở thành một bác sĩ thật giỏi đi khắp nơi chữa bệnh cho mọi người, nhất là những người nghèo. Sau này khi đã là một bác sĩ giỏi em muốn tìm cách để chữa bệnh cho anh trai em và những người không may mắc bệnh như anh, để không còn ai phải chịu nỗi đau như mẹ từng chịu. Em biết bây giờ em phải thật sự nỗ lực và cố gắng gấp nhiều lần hơn nữa và thật kiên trì thì ước mơ này mới thành công được. Cố lên! Cố lên! Em luôn tự nhắn nhủ mình như thế…