Dàn ý:
Mở bài:
- Giới thiệu chung về người bạn
- Nêu lên ấn tượng chung về người bạn ấy.
Thân bài:
- 1. Tả ngoại hình
- Tên, tuổi?
- Bạn ấy có dáng người như thế nào? (cao, thấp, gầy, béo,...)
- Mái tóc?
- Hàm răng?
- Đôi mắt?,.... (thêm các chi tiết khác để tả)
- Bạn ấy hay ăn mặc như thế nào khi đến lớp?(chỉnh tề,...)
- Trông bạn ấy thế nào? (nhìn chung, ấn tượng chung)
Lưu ý: Chọn những chi tiết nổi bật của bạn mình để tả. Tránh miêu tả bằng những câu sáo rỗng (không đúng sự thật)
- 2. Tả hoạt động, tính cách
- Bạn ấy đối xử với bạn bè như thế nào? (hòa đồng, vui vẻ, thân thiện,...)
- Bạn ấy hay làm gì với các bạn? (giảng bài cho những bạn yếu, chơi bóng đá, cầu lông với các bạn,...)
- Trong giờ học bạn ấy như thế nào? (nghiêm túc, chăm chú nghe giảng, không nói chuyện,...)
- Các bạn trong lớp và cô giáo thấy bạn ấy như thế nào? (là một học sinh giỏi, một người bạn tốt,...)
- 3. Kể về một kỉ niệm của bạn với người bạn thân ấy.
Vì đây là văn tự sự về người bạn tốt nên bạn chú trọng tả hoạt động, tính cách và kỉ niệm của bản thân với người bạn đó nhé!
Kết bài:
- Nêu suy nghĩ và những điều cần học hỏi từ bạn.
- Nêu suy nghĩ về tình bạn của mình với người bạn thân ấy.
Đây là đề văn mở nên bạn có thể viết về các kỉ niệm khác nhau.
Em tham khảo một vài dàn ý về kỉ niệm sau nhé!
Bắt đầu một tình bạn.
Bài này mình chỉ làm thân bài thôi.-.
- 1.
- Câu chuyện bắt đầu năm tôi học lớp 4.
- Lớp tôi có một học sinh mới chuyển đến. Cô giới thiệu hắn với cả lớp và xếp hắn ngồi ngay dưới tôi nhưng vì đang mải nói chuyện với nhỏ Châu nên tôi không biết tên của hắn. Hẳn không có vẻ gì đặc biệt nên tôi cũng chẳng quan tâm.
- Một hôm, tờ đề bài về nhà của hắn bay lên bàn của tôi. " Nguyễn Huy Hoàng" , cái tên to tướng trên tờ đề. Thì ra đây là tên cậu bạn mới chuyển đế, tôi cũng muốn bắt chuyện làm quen nên quay người và đưa tờ đề một cách rất chi là nghệ thuật.
- Nào ngờ hắn giật phắt tờ đề từ tay tôi, hững hờ nhún vai đáp: "Không quen!''
- Tôi lấy làm tức lắm. Tôi giật phắt lại tờ đề và lên giọng chỉ bảo. Hắn tỉnh bờ và lạnh nhạt bảo kệ. Tôi tức sầm mặt, xé toạc tờ đề và thản nhiên quay đi dù lòng vẫn tức anh ách.
- Tính thù dai, tôi vẫn giận hắn. Tôi chợt nhận ra hắn nằm trong tổ của tôi mà tôi lại là tổ trưởng. Tôi nhanh chóng nắm lấy thời cơ và đã khiến hắn phải khổ sở lên xuống vì bị cô giáo nhắc nhở. Tôi cứ hành hắn như thế cho tới tiết Tiếng việt hôm đó.
- 2.
- Tôi nhớ như in ngày hôm đó là thứ ba.
- Sáng sớm, tôi ngủ dậy muộn, loay hoay thế nào mà để quên hộp bút.
- Tiết Tiếng Việt là tiết đầu tiên. Vì gần tới ngày thi HKII nên cô giáo cho chúng tôi làm bài kiểm tra thử.
- Đề đã được phát ra mà tôi vẫn loay hoay quay ngang, quay dọc hỏi mượn bút.
- Mọi người đều cắm cúi vào làm, mặc kệ tôi khổ sở đi mượn bút viết.
- 10 phút đầu trôi qua, tôi sợ đến toát mồ hôi và có lẽ tôi sẽ phải nộp giấy trắng nếu không có hắn lấy cây bút chọc vào lưng tôi.
- Tôi ngạc nhiên lắm. Hắn cho tôi mượn bút thật ư? Tôi đối xử với hắn tệ lắm mà?
- Hắn dúi cây bút vào tay tôi và bảo tôi làm nhanh lên. Tôi cảm ơn và hì hục cắm mặt vào làm.
- Tôi biết ơn hắn lắm. Thấy tôi cảm ơn, hắn cười híp mí mãn nguyện, nói: "Cấm mày hành tao nữa nhe". Tôi gật đầu.
- Chúng tôi thành bạn tốt kể từ ngày hôm ấy.
Một lần mắc lỗi làm bố mẹ buồn
Mở bài:
- Bạn có biết chuyện gì đã xảy với tôi khi tôi 6 tuổi không? Có một câu chuyện đã theo tôi từ khi tôi vào trường tiểu học.
Thân bài:
- Năm ấy, lớp chúng tôi có một bạn mới chuyển đến. Cô xếp bạn ấy ngồi ngay cạnh tôi.
- Tôi không chú ý gì đến cô bạn mới ấy lắm trừ một cây bút mực rất đẹp trong hộp của bạn.
- Tôi rất muốn có nó và nhân lúc giờ ra chơi tôi đã lấy nó và cho vào hộp bút của mình. Cô bạn mới ấy có tận 2 cái bút giống nhau nên cũng không phát hiên ra điều này
- Tôi hí hửng mang về viết thử. Nét mực ra đều và đẹp. Khác hẳn những cây bút cũ mà mẹ mua cho tôi...
- Mẹ tôi thấy tôi viết bài bằng một cây bút lạ và hỏi tôi nó từ đâu ra. Tôi nói dối là tôi được cô thưởng. Mẹ nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực, nhưng tôi không biết điều đó, tôi tưởng tôi qua được mẹ.
- Từ hôm đấy, tôi bống thấy mẹ trầm tiếng với tôi. Mẹ không nói chuyện và mỉm cười với tôi nữa. Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt nhìn một người xa lạ.
- Cuốn tập viết của tôi thêm được bao nhiêu con điểm 10 thì trông mẹ lại tiều tụy và thất vọng bấy nhiêu.
- Một hôm khi tôi đi chơi về, tôi bắt gặp mẹ đang lục hộp bút tôi và lấy cây bút mực mới ra soi xét. Tôi thấy bà khẽ thở dài... Lúc đó tôi rất sợ rằng mẹ biết tôi đã lấy trộm bút của bạn. Tôi sợ mẹ sẽ đánh tôi...
- Ngày hôm đấy cũng bình thường như bao ngày khác mà tôi ăn không ngon, ngủ không yên. Tôi tránh gặp mẹ nhiều nhất có thể. Tôi sợ mẹ sẽ mách bố về chuyện này. Ông sẽ đánh tôi vì tội ăn cắp..
- Hôm đấy, tôi bỗng thấy mẹ quan tâm đến tôi hơn. Bà nhìn tôi và chờ đợi một lời xin lỗi.
- Nỗi sợ hãi cứ dằn vặt tôi, nó thôi thúc tôi phải đi thú thật tất cả mọi chuyện. Tôi chạy tới phòng mẹ và xin lỗi. Tôi thấy đôi mắt mẹ dãn ra, bà mỉm cười nhìn tôi: '' Con thấy đấy, khi con người ta lấy trộm của người khác, họ sẽ chẳng bao giờ có thể thực sự hạnh phúc với chính món đồ đó. Nỗi sợ hãi bị phát hiện làm họ trằn trọc và họ bắt đầu sợ hãi chính mình. Những người không thể chịu đựng được sẽ chọn cách đầu thú."
- Mẹ ôn tồn nói: '' Mẹ mong đây sẽ là lần cuối còn làm những hành động đáng xấu hổ này".
- Tôi òa khóc và sà vào lòng mẹ. Tôi hứa với bản thân không bao giờ được lặp lại lỗi sai ấy một lần nữa.
- Cô bạn thân ngồi cạnh tôi đã chuyển sang ngôi trường khác học trước khi tôi có thể trả cây bút. Tôi về nhà và bỏ cây bút vào trong góc bàn học và không bao giờ đụng vào nó thêm lần nào nữa.
Kết bài:
- Đã 5 năm kể từ câu chuyện đó. Từ một cô bé nghèo ở trường tiểu học, giờ tôi là một học sinh của trường THCS. Gia đình tôi đã khấm khá hơn. Dù so với bạn bè tôi vẫn còn chút thiếu thốn nhưng tôi không bao giờ để bản thân lặp lại lỗi sai hồi tiểu học ấy nữa. Cây bút mực vẫn nằm ở đó trong góc nhỏ của căn phòng, nhắc nhở tôi bài học về lòng trung thực.
Em cần nhất những đề nào? Vì chị đang bận nên không làm hết được.
Chú ý đừng đăng nhiều đề trong 1 topic nhé!