Các đề bài cho bài TLV số 1

T

thiensu2797

Bây giờ, tôi đã không còn chạy nhảy nô đùa như bọn trẻ nhà hàng xóm, không còn nghịch đất cát và cùng lũ bạn bày ra những trò đùa kì quái và cũng không còn cười ha hả râm ran dưới gốc me như ngày xưa nữa. lúc này, tôi đã biết nhận thức được rằng những điều đó chỉ là trò chơi của lũ nhóc và bây giờ chính tôi cũng không phải là một cô nhóc bé con như ngày xưa, chỉ biết chơi, biết khóc, biết cười. Tôi đã là một học sinh lớp 8, đã biết tự lo cho bản thân, đã biết tự nấu ăn và làm được những việc mà ngày xưa tôi không thể làm được.
Ngày hôm nay, tôi có thể tự tin nói với bản thân mình rằng tôi đã lớn. Ngày hôm nay, tôi đã nhìn thế giới này với 1 con mắt khác chứ không phải là sự ngây thơ hồi thơ bé. Ngày xưa và bây giờ của tôi là hai chuyện hoàn toàn đối nghịch. Ngày xưa tôi hay giành giật với em trai, bây giờ tôi nhường cho em từng chút một. Ngày xưa tôi hay bật khóc mỗi lần vấp ngã, bây giờ tôi tự biết đứng lên và giảm vết đau cho mình. Ngày xưa, tôi chỉ mãi chơi mà quên bài vở, bây giờ tôi luôn biết dành thời gian cho việc học tập của mình.Ngày xưa tôi không hề để ý đền những lơi khuyên răn của bố mẹ, bây giờ tôi đã biết suy nghĩ lại về những điều đó...v...v.Phải chăng tôi bây giờ không phải là tôi ngày xưa nữa. Một phần nào đó trong tôi đã thay đổi, tôi đả khôn lớn và phần nào trưởng thành hơn trong cuộc sống. Diều đó khiến tôi tự tin hơn. Chính mẹ tôi cũng bảo tôi cao lên mà. Cũng phải thôi, tôi là một sinh lớp 8, 14 tuổi rồi...14 tuổi...tôi rất hãnh diện vì mình có thể được coi là đàn chị rồi, bọn trẻ có thể hỏi tôi những bài toán khó và tôi có thể trả lời cho chúng. Tôi có thể giao lưu kết bạn mà không phải thẹn thùng. Và nghĩ theo một cách trừu tượng, tôi có thể bay cao, bay xa đến một chân trời mới để khàm phá những điều kì diệu mà tôi không thể khám phá lúc còn bé...Tôi đã khôn lớn rồi.
Sự khôn lớn của tôi chợt đến bất ngờ làm chính tôi cũng phải kinh ngạc khi nhận ra. Nhưng tôi biết rằng sự khôn lớn ấy cũng là nhờ sự dạy dỗ của thầy cô và gia đình. Sự khôn lơn ấy đã đem lại cho tôi một niềm tin mãnh liệt giúp tôi vững tin bước vào đời, nhưng nó cũng không làm mất đi sự hốn nhiên của tuổi học trò vì bạn tôi vẫn cứ gọi tôi là "cô bé".
"Bài này mình không viết nháp nên vẫn chưa được hay và hoàn chỉnh, mong các bạn thông cảm"
 
Last edited by a moderator:
P

pengoc_dethuong_97

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn bóng mình trong gương rồi ngỡ ngàng với chính mình. Tôi đây ư? Đâu rồi cái hình ảnh con nhỏ thấp bé, nghịch ngợm, suốt ngày chạy lăn xăn khắp nhà... Trước mắt tôi giờ đây là một cô gái cao lớn, khoẻ mạnh, đầy tự tin và có phần chững chạc. Tôi đã lớn rồi sao?

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có lẽ, theo năm tháng, suy nghĩ của con ngưới cũng có phần thay đổi. Tôi không cón thích những nơi quá ồn ào, đông đúc; không còn thích những game điện tử mà tôi từng nghĩ sau này lớn sẽ dảnh hết thời gian để luyện tập; không còn thích những cuốn truyện tranh vớ vẩn hay sưu tầm đĩa của những bộ phim hoạt hình... Tôi thích những gì trầm lắng hơn, sâu sắc hơn. Tôi bắt đầu viết nhật kí, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn; tôi sẵn sàng vắt sạch nước mắt khi xem một bộ phim hoặc một cuốn sách cảm độnghay dành hàng giờ ngồi ngắm một cơn mưa buồn về chiều quen thuộc trên mảnh đất cao nguyên Đà Lạt. Chỉ vài năm trước thôi, tôi sẽ sẵn sàng làm bất cứ việc gì đơn giàn là vì tôi muốn mà không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Nhưng bây giờ, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều được tôi suy nghĩ, chọn lọc kỹ càng. Lẽ nào, tôi đạ lớn rồi sao?

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Trước đây, tôi đã từng làm ba mẹ phải buồn, rất buồn và vô cùng thất vọng, lúc đó tôi không hề có ý thức về việc tôi làm tổn thương họ ra sao. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một đề văn " Nếu có một điều ước bạn sẽ ước gì?" tôi sẽ đặt bút mà viết không cần suy nghĩ, tôi ước có thể làm thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm ngốc nghếch tôi đã gây ra, tôi thực sự ý thức được việc tôi làm gây tổn thương những người yêu thương tôi đến nhường nào.

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có ai đó đã hỏi tôi:" Bạn nghĩ gì vế tương lai của mình?" nếu là trước đây, tôi sẽ sẵn sàng trả lơì: việc tương lai thì cứ để sau này hãy tính, suy nghĩ nhiều chỉ thêm nhức đầu. Nhưng giờ đây, tôi biết, tất cả những gì tôi học được, làm được hôm nay có ảnh hưởng rất lớn, nó là nền móng vững chắc, là chiếc chìa khoá để tôi mở cánh cửa tương lai của chính tôi. Phài chăng, tôi đã lớn?

Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc có phần độc đoán của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi.

hjz!!
làm dc ngang đó!! Nếu dc thanks cho mình cái nha!
 
N

nh0kl0v3ly

nếu mà có liên hệ jì với mìnk thì liên hệ qua Yahoo:
nh0k_kut3_l0v3_p3_199x
mìnk rất mong làm quen với bạn
 
Top Bottom