các bạn ơi làm giúp mình đề văn này với thứ 5 mình kiểm tra rùi

H

hoaerika_ot

đề này văn mẫu ko thiếu....................
nói đùa thôi bài này bạn có thể sử dụng vở ở lớp cô giáo cho chép ấy
 
H

hoabattu1072000

Ai đã từng đọc qua truyện ngắn "Bến quê" của nhà văn Nguyễn Minh Châu chắc hẳn sẽ không ai quên được nhân vật Nhĩ vào những ngày tháng cuối đời với một điều ước thật nhỏ nhoi, giản dị. Được một lần đặt chân qua bãi bồi bên kia sông - nơi bến quê thân thuộc, nơi có một vẻ đẹp bình dị mà quyến rũ.
Trong một buổi sáng đầu thu, khi sặp phải từ giã cõi đời này, Nhĩ bỗng phját hiện ra những vẻ đẹp mà trước đây, dù đã đi khắp nơi, nhưng anh vẫn không nhận thấy được: Đó là một khoảng không gian có chiều sâu và bề rộng, có những bông hoa bằng lăng bên cửa sở, con sông hồng màu đỏ nhạt, một vòm trời và bãi bồi bên kia sông. Đó là một vẻ đẹp chỉ có thể cảm nhận được bằng cảm xúc tinh tế: những chùm hoa thưa thớt lại đậm sắc hơn, mặt sông hồng như rộng ra, vòm trời như cao hơn, những tia nắng sớm đang từ từ di chuyển từ mặt nước lên những bãi bồi bên kia sông.... Những cảnh sắc vốn rất quen thuộc, rất gần gũi nhưng hoàn toàn mới mẻ và lạ lẫm đối vơi Nhĩ tưởng chừng như lần đầu anh mới gặp.
Nhĩ khao khát được một lần đặt chân lên bãi bồi phía bên kia sông hồng quen thuộc. Những ước muốn của anh là sự thức tỉnh về những giá trị bền vững, sâu xa của cuộc sống, là những giá trị xa vời bị người khác lãng quên khi những ham muốn xa vời đang lấn át. Trong hoàn cảnh của Nhĩ đó là sự thức tỉnh xen lẫn niềm ân hận và nỗi xót xa khi đã lãng quên những gì bình dị, gần gũi nhất để tìm đến với những thứ sâu xa trong cuộc sống này.
Khi sắp phải từ giã cõi đời này, Nhĩ mới cảm nhận một điều rằng:"Con người ta trên đường đời thật khó tránh khỏi những điều vòng vèo hoặc chùng chình" và sự giàu có lẫn mọi vẻ đẹp rất gần gũi như cái bãi bồi bên kia sông, người vợ hiền giàu tình thương yêu và đức hi sinh.
Ngay giờ phút này đây, không những anh hối tiếc về những tháng ngày từng trải khắp phương trời của mình mà còn là sự thương cảm cho người vợ hiền. Lần đầu tiên anh thấy vợ mình mặc áo vá. Người vợ Nhĩ là một hình ảnh thực tại của sự nuôi dưỡng tâm hồn và thể xác của anh trong những tháng ngày cuối đời. còn tuấn- con trai anh- là người đang thay anh đặt chân lên bãi bồi bên kia sông theo lời khẩn cầu kì lạ của anh.
Anh muốn đến thật gần bên cửa sổ để theo từng bước chân của nó nhưng anh đã sức tàn lực kiệt.
Một không gian nhỏ hẹp nơi bến quê cạnh nhà, bên khung cửa sổ, nó gần gũi nhưng vô vùng mới lạ trong jỗi bất lực của Nhĩ. Nguyễn Minh Châu không dựng lên không gian của một bến sông nào đó mà là một bến quê thân thuộc. Nó là sự thể hiện ấm áp thình người của nhân vật trước những gì thân quen nhất, thương yêu nhất, những gì hồn nhiên, gần gũi nhất.
Không gian bến quê của Nguyễ Minh Châu đã làm nổi bật lên khát vọng sống, sức sống mạnh mẽ của con người và lòng nhân ái, sự hi sinh cao thượng
Những suy nghị của Nhĩ ta lại nghĩ ra ý nghĩa khác: đó là ý muốn thức tỉnh sự vòng vèo, chùng chình để hướng tới những giá trị đích thực vốn giản dị, gần gũi và bền vững.
 
P

peni_peni123

Bạn làm hey lém hoabattu
Bạn còn đề tham khảo hay bài viết nào hay hem?
Post lên lun nhá
 
H

hoabattu1072000

có bài làm này các bạn đọc thử xem sao nha. hoabattu làm không biết hay không. góp ý nha.
Đề nè: Suy nghĩ của em về tình mẹ qua bài thơ "Con cò" của nhà thơ Chế Lan Viên.
bài làm:
Con cò bay lả bay la
Bay từ cửa phủ, bay về đồng đăng.
Câu ca dao khá quen thuộc với người Việt Nam. hình ảnh con cò cũng được mươn để ví cho hình ảnh những người phụ nữ. Đặc biệt là hình ảnh người mẹ, tình mẹ. cũng có lẽ vì thế mà năm 1962, nhà thơ trữ tình Chế Lan Viênđã sử dụng hình ảnh cánh có trong những câu ca dao để ca ngợi tình mẹ thiêng liêng, cao cả qua bài thơ "Con cò"- một trong những bài thơ tiêu biểu và nổi tiếng của ông.
con còn bế trên tay
........
sữa mẹ nhiều con ngủ chẳng phân vân.
những dòng thơ thật nhẹ nhàng, êm ái, thấm đẫm tình thương của mẹ. khi con còn nằm trong vòng tay của mẹ, con nào biết đến "con cò", "con vạc", con nào biết đến "những cành mềm mẹ hát" nhưng mẹ đã mang cánh cò đến với con trong những lời ru ấm êm của mẹ. ở các câu bốn và câu tám chữ, điệp ngữ "con cò" được nhắc đi nhắc lại như là lời ru ngân nga, dịu dàng, như là lời mẹ muốn kể cho con nghe về hình ảnh con cò bằng chất giọng mượt mà, êm ái.
hình ảnh con cò đã được chế lan viên sử dụng làm hình tượng bao trùm lên toàn bài thơ mà đâu đó thấp thoáng có hình ảnh của mẹ, có hình ảnh của một người một đời tần tảo sớm khuya nuôi con khôn lớn. hình ảnh con cò "ăn đêm", cò "xa tổ", cò "sợ gặp cành mềm", cò "sợ xáo măng" gợi lên cho ta biết bao hình ảnh. hình ảnh cò lẻ loi một mình kiếm ăn trong đêm tối nhưng phải chăng đó cũng lả hình ảnh của mẹ, của người phụ nữ một đời vất vả với cuộc sống miêu sinh đầy khó khăn, gian khổ. thế nhưng mẹ vẫn luôn muốn hát cho con nghe về tình yêu quê hương, đất nước và rồi con sẽ hiểu được tình yêu mà mẹ dành cho con bao la, vô tận đến nhường nào. mẹ luôn muốn con yên tâm chìm vào giấc ngủ, mẹ muốn con hãy ngủ ngon để luôn nhìn thấy cánh cò bay lượn không biết mỏi vì đã có mẹ mãi ở bên vỗ về, che chở: "Sữa mẹ nhiều con ngủ chẳng phân vân".
ôi! tình mẹ bao la biết mấy. cho dù khi con còn tấm bé cho đến lúc trưởng thành, mẹ vẫn luôn dõi theo những bước đi của con trên đường đời. mỗi lần con vấp ngã, mẹ sẽ luôn ở bên con, sẽ là động lực để con đứng dậy và tiếp tục bước đi trên chính đôi chân của mình.
nhưng dù con có khôn lớn, con có đi hết trăm núi, ngàn khe nhưng có bao giờ con hiểu hết lòng của mẹ:
con đi trăm núi ngàn khe
chưa bằng muôn nỗi tái tê lòng bầm.
trước tình mẹ bao la vô tận đến thế, ta đã cảm động biết bao. nhưng bất chợt lại cảm thấy hối hận biết bao. hối hận vì những lần đã hiểu lầm mẹ. thật ra, trong mỗi chúng ta cũng đã không ít lần hiểu lầm mẹ. vậy mà mẹ luôn vì con. vì con mà mẹ phải chịu đựng tất cả. vì con mà đã nhiều đêm mẹ khóc thầm không ngủ. nhưng chúng ta ai nào có biết tâm trạng mẹ lúc ấy, ai nào có biết mẹ đã khóc nhiều như thế. lại một lần nữa ta đã hiểu được sự chịu đựng của mẹ như thế nào.
rồi có những ngày con đau ốm, mẹ luôn túc trực suốt đêm không chợp mắt. mẹ lại khóc, mẹ khóc vì thương cho đứa con bé bỏng, tội nghiệp. mẹ luôn mong người bị ốm hôm nay không phải là con mà chính là mẹ. mẹ luôn muốn nhận những gì đau khổ và vất vả nhất về mình vì con. thế nhưng, ai đã biết, ai đã hiểu cho tình thương của mẹ.
không chỉ có thế, mẹ luôn là người có tấm lòng bao dung và độ lượng nhất. mẹ luôn tha thứ cho những lỗi lầm của con để mong con có thể vững bước trên đường đời. tất cả, tất cả những gì mẹ mang đến cho con đều là những tình thương sâu thẳm tận đấy lòng của mẹ.
thế đấy, tình mẹ thật thiêng liêng, cao đẹp. hình ảnh mẹ luôn đẹp nhất và rực rỡ trong lòng chúng con.
hình ảnh những con cò thật giản dị nhưng nhờ sự khéo léo của mình, chế lan viên đã mượn hình ảnh ấy ví cho hình tượng của người mẹ, người phụ nữ việt nam - một hình tượng bất tử.
 
Top Bottom