Bài 1 : Trọng Thủy Mỵ Châu
Tác giả: 
Nguyễn Tâm
Cổ Loa thành quách nguy nga 
Suối reo róc rách hoa trà ngát hương 
Âu Lạc vua An Dương Vương 
Ngài là Thục Phán tên thường khai sanh 
Thuở đó nước Việt vang danh 
Nỏ thần dẹp giặt để giành non sông 
Chứng tri với các tổ tông 
Muôn dân trăm họ trọn lòng đấu tranh 
Đại Việt vạch đất chia ranh 
Kẻ nào bành trướng thì đành bỏ thây 
Tường hào bờ lũy đắp xây 
Vụ mùa lúa gạo vun đầy bồ kho 
Thế thời lắm lúc còn lo 
Triệu Đà mưu kế giả đò thông gia 
Mỵ Châu công chúa bên ta 
Kết duyên Trọng Thủy một nhà cháu con 
Nàng thân con gái sắc son 
Ngờ đâu có biết chồng còn kế gian 
Làm sao để đánh giặt tan 
Ái ân chồng vợ sao nàng giấu chi 
Thật lòng thiếp nói nghe đi 
Ta đây thề thốt không gì xấu xa 
Chẳng qua nể phục tài ba 
Người dân xứ Việt thật là giỏi giang 
Tưởng chồng tình thiệt hỏi hang 
Thiếp đây bày tỏ mọi đàng cho xong 
Kim Quy rùa ở biển sông 
Tặng cho Thần Nỏ chiến công dẹp thù 
Anh đây như thể người mù 
Xin em chỉ cách cho dù khó khăn 
Làm sao dây nỏ kéo căng 
Rồi cùng một lúc tên tăng vạn lần 
Yêu chồng Châu chỉ ân cần 
Chỉ luôn mọi nẻo Cung Thần nằm đâu 
Bí mật quân sự thâm sâu 
Nay thời một khắc Mỵ Châu khai rành 
Chồng em bụng dạ không lành 
Nửa đêm phá sạch tan tành Nỏ kia 
Đồ đạc ngày cưới phân chia 
Gom xong bỏ trốn duyên lìa từ đây 
Tình yêu như gió như mây 
Thù xưa giặt cũ đến dày nước Nam 
Nỏ hư đành phải chịu cam 
Mang con tháo chạy biết làm gì hơn 
Còn thương Trọng Thủy keo sơn 
Áo lông vương rãi gió vờn tung bay 
Đường em theo lối cỏ cây 
Còn Thương chàng hãy tìm đây hướng này 
Vó ngựa rong rủi bao ngày 
Bên bờ biển gọi tỏ bày Thần Quy 
Vận ngài đã hết cùng suy 
Công chúa theo giặt là tùy vào ông 
Nhìn qua Vua mới ngó trông 
Lông rơi cùng khắp đau lòng thở than 
Cúi lạy đất nước giang san 
Giết con tự sát đâu màng sống nhơ 
Xác nàng hồn phách lửng lơ 
Máu loang xuống biển có mờ tình ai 
Thấm vào dạ ốc con trai 
Minh Châu tỏa sáng tuyền đài thủy chung ! 
Bài 2:
 Mỵ Châu (Anh Ngọc, Việt Nam)
 
Lông ngỗng rơi trắng đường chạy nạn 
Những chiếc lông không biết tự dấu mình. 
Nước mắt thành mặt trái của lòng tin 
Tình yêu đến cùng đường là cái chết 
Nhưng người đẹp dẫu rơi đầu vẫn đẹp 
Tình yêu bị dối lừa vẫn nguyên vẹn tình yêu. 
Giá như như trên đời còn có một Mỵ Châu 
Vừa say đắm yêu thương vừa luôn luôn cảnh giác 
Không sơ hở, chẳng mắc lừa mẹo giặc 
Một Mỵ Châu như ta vẫn hằng mơ 
Thì hẳn Mỵ Châu không sống đến bây giờ 
Ðể chung thủy với tình yêu hai ngàn năm có lẻ 
Như anh với em dẫu yêu nhau chung thủy 
Ðến bạc đầu bất quá chỉ trăm năm. 
Nên chúng ta dù rất đỗi đau lòng 
Vẫn không thể cứu Mỵ Châu khỏi chết 
Lũ trai biển sẽ thay người nuôi tiếp 
Giữa lòng mình viên ngọc của tình yêu. 
Vẫn còn đây pho tượng đá cụt đầu 
Bởi cụt đầu nên tượng càng rất sống 
Cái đầu cụt gợi nhớ dòng màu nóng 
Hai ngàn năm dưới đá vẫn tuôn trào. 
Anh cũng như em muốn nhắc Mỵ Châu 
Ðời còn giặc xin đừng quên cảnh giác 
Nhưng nhắc sao được người hai ngàn năm trước 
Nên em ơi ta đành tự nhắc mình.