

Một mình từ bố này chắc sẽ làm các bạn thắc mắc. Nhưng đây tôi muốn viết về bố tôi. Bố tôi chỉ là một nhân viên nhà nước tháng 3 triệu đồng có khi tháng không có đồng lương nào mặc dù bố tôi sáng nắng chiều mưa. Cái tiền lương ấy lại chi tiêu vào tiền ăn hàng tháng, tiêng xăng xe. Nhưng rồi thì sao người bố của tôi lại là người một tay nuôi tôi lớn ( Lúc đó mẹ tôi đang dạy xa nhà sáng đi sớm tối muộn mới về) Ký ức hồi nhỏ của tôi lại thuộc về bố. Lúc nào cũng bố ơi, bố à. Có chuyện gì cũng "bố ơi", "sao lại thế này hả bố?". Chính bố đã tạo cho con thói quen đọc sách. Trước khi đi ngủ tôi luôn bắt bố kể chuyện hay đọc chuyện đến sau này tôi mới biết câu chuyện mà bố kể cho tôi là câu chuyện mà bố tự nghĩ ra hoặc là từ một câu chuyện mà nghe ông bà kể, câu chuyện cười trong thời niên thiếu của bố. Thế mà tôi vẫn say mê nằm nghe bố kể rồi ngủ lúc nào cũng không hay. Lên lớp 1 khi học về được 10 điểm viết hay toán người mà tôi khoe đầu tiên là bố, bố lại xoa tóc tôi và cùng tôi đi mua truyện cổ tích hay một bữa đi chơi công viên chơi xe đụng với bố. Tôi dần lớn lên con người tôi lại tự nhiên hướng về mẹ hơn. Tôi càng xa cách bố. Tôi chẳng biết vì sao. Tính tôi rất ghét sự khoe khoang. Có lẽ đó là một phần tôi xa cách bố. Bố tôi nấu ăn rất ngon nhưng chỉ mới biết nấu ăn cách đây 1 năm nhưng bố lại nhận mình là David Thái - Người mà chưa từng thua ai trong 1 chương trình nấu ăn. Từng ngày tôi lớn lên nhìn thấy nhiều lần bố mẹ cãi nhau vì việc gì đó. Tôi rất ghét điều đó. Thứ tôi luôn mơ ước là gia đình đầy tiếng cười. Cách đây vài hôm bố tôi cãi gì đó rồi bố nói từ tục tĩu" Đ*t mẹ" Lúc đó tôi buồn lắm. Mỗi lần bố tôi giận hay bực bối cái gì đó lại nói tục. Bây giờ tôi không thể thân bố như trước. Mọi người cho em ý kiến được không ạ