D
diarygalaxy_pisces
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Bắt cơn mưa- Kì 1: Cơn mưa kì lạ.....
Xem tao bắt đựơc những hạt mưa rồi nè !
Con bé đưa tay lên giữa không trung, nắm chặt lại, rồi quay sang thằng bạn rối rít khoe. Đáp lại nó là cái vẻ mặt ngán ngẩm như thể muốn nói :”đến bao giờ mày mới lớn được hả ???”. Quá quen với tính tình của thằng bạn, con bé chỉ lè lưỡi “ biết rồi, khổ lắm, nó mãi” rồi quay về với mưa của nó, bỏ mặc thằng bé ngồi nhâm nhi ly trà sữa. Đến khi con bé sực nhớ ra sự tồn tại của một ngừơi nữa ngồi cùng bàn thì thằng bé đã đựơc hoá phép thành một tờ giấy : “ Chờ mày bắt mưa xong thì tao trễ học mất. Đợi trời hết mưa rồi mới được về đấy, mày mà cảm thì lần sau má mày cấm cửa tao luôn đó. Lần này phạt mày trả xiền vì cái tội dám...quên mất tao”
Con bé phì cười, cái thằng lúc nào cũng vậy, cứ như ông cụ non. Kể cũng lạ, chơi với nhau từ cái thời còn cởi truồng tắm chung, thế tính hai đứa lại hoàn toàn trái ngược nhau, giống như hai nửa của vòng xoáy âm dương vậy. Nhưng chả ai hiểu thằng bé bằng con bé, và ngoại trừ thằng bé ra thì không ai có thể tìm được con bé một khi nó mất tích. Đôi lúc con bé tự hỏi không biết thằng bạn thân ấy liệu có thể trở thằng Mr.Right của nó như trong những teen story mà nó thường đọc không nhỉ. Ý nghĩ đó khiến nó không nhịn được cười lớn lên. May mà quán lúc này chỉ có vài ba người khách.
Nụ cười trên môi con bé chợt tắt khi nó nhìn thấy người ngồi ở bàn đối diện, mắt đang nhìn xa xăm vào màn mưa trắng xoá. Dù nhìn nghiêng nhưng nó vẫn nhận ra rằng anh ý siêu đẹp zai. Nó vốn mê đọc những tiếu thuyết lãng mạn, nhưng chưa bao giờ nó tin vào một tình yêu sét đánh. Bởi đối với nó, tình yêu phải trải qua một quãng thời gian để tìm hiểu. khi hiểu rõ về nhau mới có thể yêu được. Nhưng vào thời điểm này thì con bé không thể phủ nhận được việc ông thiên lôi vừa đánh trúng nó. Người ở bàn đồi diện bỗng quay sang nhìn nó và cười tươi như mùa hè toả nắng. Mặc dù bây giờ đang là giữa tháng 12 và mưa vẫn tuôn xối xả nhưng nó như thấy ánh nắng mặt trời ấm áp đâu đây. Anh ý vẫn đang nhìn nó một cách ngạc nhiên. Thì ra nãy giờ mải suy nghĩ, con bé quên mất rằng nó đang nhìn chằm chằm anh ý. Nó vội vàng trả tiền và chạy ra khỏi quán, giấu vội đôi gò má đang đỏ ửng lên vì xấu hổ và vì một cảm giác bâng khuâng khó tả mà nó chưa hề cảm thấy bao giờ.
Thằng bé cưỡi lên con ngựa sắt rồi phóng ngay ra khỏi nhà, bất chấp trời đang mưa tầm tã và mẹ nó đang gọi với theo sau lưng, chắc là lại nhắc nhở đi đứng cẩn thận. Nó vội vàng cũng phải thôi, kể từ khi thả con bé một mình ở lại quán trà sữa đến giờ đã 4 ngày, và đó là lần cuối cùng nó gặp con bạn thân. Không đi học, không mở điện thoại, không onl, nó hoàn toàn mất liên lạc. Nó hối hận vì đã để con bé ngồi lại một mình.
********************
Con bé nằm co người trong cái chăn bông to sụ màu hồng, xung quanh là đống gấu bông cũng màu hồng và hộp khăn giấy màu hồng nốt. Biết trước tình cảnh này, lúc đó nó đã không chạy ra ngoài trời với tình trạng đầu trần chân đi dép như vậy, còn đi tản bộ nữa chứ. Đến khi về nhà thì ướt như chuột lột và hậu quả của nó là đây. Bốn ngày trời nằm im trên giường với một đứa “hiếu động” như nó quả là cực hình.
Đang suy nghĩ bỗng có tiếng đập cửa rầm rầm, nó vội đứng dậy ra mở cửa, có vậy thôi mà cũng mệt đứt hơi. Thằng bé lao vào quẳng cho nó hộp trà gừng:
******************
Thằng bé cầm trái bóng trên tay, mắt nhìn chăm chú vào cái rổ treo trước mặt như muốn ăn tươi nuốt sống. Nó nhảy lên và thảy quả bóng vào rổ một cách thành thục. Quả bóng lăn tròn quanh vành rổ rồi nhẹ nhàng...rớt ra ngoài.
Minh đi tới vỗ vỗ vai nó:
Rồi thằng bé kể cho Minh nghe những chuyện đã xảy ra từ hôm nó thả con bé lại ở quán trà sữa cho đến nay, và cả thái độ kì quặc của con bé nữa. Bình thừơng thì con bé là cái loa di động của lớp, nguồn cung cấp thông tin cho hội bà 8, thế mà từ dạo đó đến nay, nó ít nói, ít cười hẳn, thuờng hay suy tư nữa chứ, ngồi trong lớp mà cứ thả hồn lang thang lên tận trên mây, hỏi gì cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Thử hỏi làm sao thằng bé không lo cho được.
Xem tao bắt đựơc những hạt mưa rồi nè !
Con bé đưa tay lên giữa không trung, nắm chặt lại, rồi quay sang thằng bạn rối rít khoe. Đáp lại nó là cái vẻ mặt ngán ngẩm như thể muốn nói :”đến bao giờ mày mới lớn được hả ???”. Quá quen với tính tình của thằng bạn, con bé chỉ lè lưỡi “ biết rồi, khổ lắm, nó mãi” rồi quay về với mưa của nó, bỏ mặc thằng bé ngồi nhâm nhi ly trà sữa. Đến khi con bé sực nhớ ra sự tồn tại của một ngừơi nữa ngồi cùng bàn thì thằng bé đã đựơc hoá phép thành một tờ giấy : “ Chờ mày bắt mưa xong thì tao trễ học mất. Đợi trời hết mưa rồi mới được về đấy, mày mà cảm thì lần sau má mày cấm cửa tao luôn đó. Lần này phạt mày trả xiền vì cái tội dám...quên mất tao”
Con bé phì cười, cái thằng lúc nào cũng vậy, cứ như ông cụ non. Kể cũng lạ, chơi với nhau từ cái thời còn cởi truồng tắm chung, thế tính hai đứa lại hoàn toàn trái ngược nhau, giống như hai nửa của vòng xoáy âm dương vậy. Nhưng chả ai hiểu thằng bé bằng con bé, và ngoại trừ thằng bé ra thì không ai có thể tìm được con bé một khi nó mất tích. Đôi lúc con bé tự hỏi không biết thằng bạn thân ấy liệu có thể trở thằng Mr.Right của nó như trong những teen story mà nó thường đọc không nhỉ. Ý nghĩ đó khiến nó không nhịn được cười lớn lên. May mà quán lúc này chỉ có vài ba người khách.
Nụ cười trên môi con bé chợt tắt khi nó nhìn thấy người ngồi ở bàn đối diện, mắt đang nhìn xa xăm vào màn mưa trắng xoá. Dù nhìn nghiêng nhưng nó vẫn nhận ra rằng anh ý siêu đẹp zai. Nó vốn mê đọc những tiếu thuyết lãng mạn, nhưng chưa bao giờ nó tin vào một tình yêu sét đánh. Bởi đối với nó, tình yêu phải trải qua một quãng thời gian để tìm hiểu. khi hiểu rõ về nhau mới có thể yêu được. Nhưng vào thời điểm này thì con bé không thể phủ nhận được việc ông thiên lôi vừa đánh trúng nó. Người ở bàn đồi diện bỗng quay sang nhìn nó và cười tươi như mùa hè toả nắng. Mặc dù bây giờ đang là giữa tháng 12 và mưa vẫn tuôn xối xả nhưng nó như thấy ánh nắng mặt trời ấm áp đâu đây. Anh ý vẫn đang nhìn nó một cách ngạc nhiên. Thì ra nãy giờ mải suy nghĩ, con bé quên mất rằng nó đang nhìn chằm chằm anh ý. Nó vội vàng trả tiền và chạy ra khỏi quán, giấu vội đôi gò má đang đỏ ửng lên vì xấu hổ và vì một cảm giác bâng khuâng khó tả mà nó chưa hề cảm thấy bao giờ.
Thằng bé cưỡi lên con ngựa sắt rồi phóng ngay ra khỏi nhà, bất chấp trời đang mưa tầm tã và mẹ nó đang gọi với theo sau lưng, chắc là lại nhắc nhở đi đứng cẩn thận. Nó vội vàng cũng phải thôi, kể từ khi thả con bé một mình ở lại quán trà sữa đến giờ đã 4 ngày, và đó là lần cuối cùng nó gặp con bạn thân. Không đi học, không mở điện thoại, không onl, nó hoàn toàn mất liên lạc. Nó hối hận vì đã để con bé ngồi lại một mình.
********************
Con bé nằm co người trong cái chăn bông to sụ màu hồng, xung quanh là đống gấu bông cũng màu hồng và hộp khăn giấy màu hồng nốt. Biết trước tình cảnh này, lúc đó nó đã không chạy ra ngoài trời với tình trạng đầu trần chân đi dép như vậy, còn đi tản bộ nữa chứ. Đến khi về nhà thì ướt như chuột lột và hậu quả của nó là đây. Bốn ngày trời nằm im trên giường với một đứa “hiếu động” như nó quả là cực hình.
Đang suy nghĩ bỗng có tiếng đập cửa rầm rầm, nó vội đứng dậy ra mở cửa, có vậy thôi mà cũng mệt đứt hơi. Thằng bé lao vào quẳng cho nó hộp trà gừng:
- Quà xin lỗi đó. Mày biệt tăm mấy ngày nay làm tao lo quá.
- Mày thấy dằn vặt lương tâm nên mới tới hả?
- Tao đã xin lỗi rồi, mày đừng làm căng nữa. Ai bảo mày cứ lãng mạn cho lắm, tao còn nhiều việc nữa, đâu thể ngồi đó ngắm mưa với mày đựơc. Mà tao đã dặn đợi trời hết mưa rồi mới được về cơ mà.
- Tao đùa thôi mà, đâu phải lỗi tại mày. Tại tao muốn tắm mưa thôi mà.
- Mày lúc nào cũng vậy, không biết giữ gìn sức khoẻ gì cả
- Thôi nào ông cụ non, tao nhớ rồi mà. Một lần là quá đủ rồi.
******************
Thằng bé cầm trái bóng trên tay, mắt nhìn chăm chú vào cái rổ treo trước mặt như muốn ăn tươi nuốt sống. Nó nhảy lên và thảy quả bóng vào rổ một cách thành thục. Quả bóng lăn tròn quanh vành rổ rồi nhẹ nhàng...rớt ra ngoài.
Minh đi tới vỗ vỗ vai nó:
- quả thứ 10 liên tiếp hỏng. cầu thủ chủ chốt của trường ta hôm nay thất tình hay sao mà phong độ sa sút hẳn thế.
- Hôm nay trời lại mưa nhỉ - thằng bé buông một câu gọn lỏn rồi đi ra cửa.
- Ê, hôm nay mày bị gì thế, tự dưng lại quan tâm đến thời tiết nữa, có chuyện gì kể tao nghe xem nào. lại chuyện con bé đó hả
- Sao mày biết???
- Lần nào mày cứ thẫn thờ như thế này là y như rằng có chuyện với nó, tao còn lạ gì nữa.
- ờ thì đúng là liên quan đến Linh, nhưng mà chuyện đó chả liên quan gì tới tao cả.
- Thế thì sao cả ngày nay mày như người mất hồn vậy
- Tao cũng không rõ, nhưng mấy ngày nay thấy Linh cứ là lạ làm sao ấy. Tao thấy lo lắm.
Rồi thằng bé kể cho Minh nghe những chuyện đã xảy ra từ hôm nó thả con bé lại ở quán trà sữa cho đến nay, và cả thái độ kì quặc của con bé nữa. Bình thừơng thì con bé là cái loa di động của lớp, nguồn cung cấp thông tin cho hội bà 8, thế mà từ dạo đó đến nay, nó ít nói, ít cười hẳn, thuờng hay suy tư nữa chứ, ngồi trong lớp mà cứ thả hồn lang thang lên tận trên mây, hỏi gì cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Thử hỏi làm sao thằng bé không lo cho được.