Nhật ký Băng Hạ

L

lan_phuong_000

Đấy! Giờ sướng rồi, ngồi đó một đống, máu me be bét mà không khóc đc giọt nào, phải nói mi gan góc hay bất lực đây? Tự dưng thấp thoáng cái tư tưởng đc quan tâm, chiều chuộng nữa chứ. Mơ à? Cục đá trong tủ lạnh muốn tan cũng khó nói chi lòng người.

Hết thuốc tê rồi, đau dữ dội, thế mà mặt mũi vẫn phởn phởn ra đấy, thế mà hồi đầu vẫn làm ngon không thèm cho gây tê nữa chứ.

~.=
 
Last edited by a moderator:
L

lan_phuong_000

Cắn nát cái đầu bút bi mà vẫn chẳng thấm chữ nào. Ma lười nó lên cơn rồi đấy ~~" . Đã thế nghỉ luôn

Cả tuần xuôi tận mạng, chả lấy chút gì làm "may mắn" để an ủi
Lại sắp đi học lại rồi, thế hóa hay, cuốn gói đi 9 tháng xem về còn ai nhớ không =='
Vẫn chưa tìm ra đường lui ổn thỏa, thôi kệ tới đâu thì tới...

Tối anh hùng.
Tải phim ma. Ráng chờ cả nhà ngủ. Trùm mềm. Vặn nhỏ loa.
Xì xà xì xụp. Tía má ơi nó không hù con thì thôi nó lại chơi hài nữa mới chết, hại con cả người thâm tím vì nhịn cười, papa đẹp trai mà biết có khi đi tong luôn cái lap...
Tụi nó PR cho lắm vào: rùng rợn, kịch tính, âm u, giật giật.... giai đẹp diễn làm con mất đến cả tiếng đồng hồ chuẩn bị tinh thần, hơ, vui thật.

Mấy ngày rồi không bước chân ra khỏi cổng
 
Last edited by a moderator:
L

lan_phuong_000

Giờ mới có điện. @@

Mấy hôm nay lo học bđt, chả thấy khấm khá tí nào, não bộ nó không chịu nhận thêm tí dữ liệu nào nữa. Có khi học ngần ấy thôi, vô năm xem xét có nên chuyển qua lớp Sinh không, 2 năm học tuyển Toán chứ ít ỏi gì, quen mặt nhau cả rồi đi cũng buồn buồn, bên tuyển Sinh lại chả quen ma nào... nhưng không đi cũng không được, Toán đấu với tầm huyện thì không chi chứ tầm tỉnh là ngất với bầy chuyên. Suy nghĩ đi xem nặng nhẹ sao mà quyết, còn nửa tháng cho quyết định 2 năm ~~"

Sắp 11 rồi mà không đi học hè, tưng tửng sao cuốn gói về quê luôn. Cái kiểu này phải gọi là "tự học" hay "tự chơi" đây.
 
L

lan_phuong_000

Vẫn cố ôm đồm mọi việc, không đủ niềm tin để trao gửi cho ai đó cái gì, cái kiểu lửng lơ giữa "nên" và "không nên", giữa "cần" và "không cần" làm hao hụt tinh thần con người ghê gớm, nó như thứ bệnh cơ hội, lúc nào cũng chờ chực cạnh ta, chỉ cần ta sảy chân một phát là ụp. Không kịp trở tay.

Tự vạch ra một kế hoạch cụ tỉ cho 3 năm tới. Hoàn hảo, phải nói cực kì hoàn hảo, tất nhiên chỉ khi chúng được một tay ta hoàn thành hết, từng cái, từng cái một. Cơ mang nào là việc, nặng nhất, khó nhất vẫn là thời gian - cái thứ vô tâm vô tình nhất quả đất, lúc nào cũng chỉ chăm chăm về phía trước, đã thế còn giỏi kéo người khác vào guồng quay của nó đến mức họ phải tặc lưỡi khi nhìn lại đống bụi phủ đầy sau lưng, chưa kịp phủi đi đã đóng thêm một lớp mới - nhưng phải cố sắp xếp lại, cố giữ cho chúng nằm trong tay ta là ổn.

Đang cố tìm người cho mình một lời khuyên hữu dụng.
 
L

lan_phuong_000

Sáng giờ lao động quần quật, ngày gì đâu. Nhưng kệ, ta thích thế, "khổ trước sướng sau", giờ đủng đỉnh gác chân, thưởng thức thú vui tao nhã.

Tâm trạng tốt.
 
L

lan_phuong_000

Ông yêu kính! Hôm nay là ngày 27-7, cả nước đang nhớ đến ông và những người đồng đội đồng chí của ông đấy ạ. Tự hào thật ông nhỉ! Mặc dù cháu không có may mắn được nhìn thấy ông bằng xương bằng thịt nhưng cháu tin chắc ông của cháu là một người lính quả cảm và gan trường. Ông không biết đâu, mỗi khi họ hỏi cháu về ông cháu luôn tự hào kể về ông, kể về tinh thần chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để giữ vững cương vực nước nhà, để tóm lại cho tụi nó biết "tụi bây ăn ngon mặc đẹp như hôm nay là nhờ một phần xương máu của ông ta đấy". Mỗi lần như thế cháu lại có cảm giác lâng lâng hạnh phúc, hạnh phúc vì có một người ông tuyệt vời như ông đấy ạ.

Cháu có đòi ba kể về ông nhưng ba cũng chả biết gì nhiều ông à, ai bảo ông đi sớm quá, vẫn chưa kịp nhìn đứa con trai mới chào đời. Đến lúc đoàn viên thì đã âm dương cách biệt. Không biết ba cháu cảm thấy thế nào khi gặp lại người cha mấy chục năm xa cách bấy giờ chỉ còn là một bộ hài cốt. Chắc cả ông và ba đều buồn. Sự thiếu thốn tình cảm gia đình cháu chưa từng trải qua nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy đáng sợ rồi, ấy vậy mà nó đeo bám ba cháu, ông và cả bà nữa gần trọn cả cuộc đời.

Vẫn biết ông và đồng đội đem tính mạng mình để đổi lấy cuộc sống của cháu hôm nay nhưng sao cháu vẫn không thể xóa bỏ định kiến trong mình được ông ạ. Cái giá của tự do quá đắt. Bà đã gần nửa đời người sống trong hiu quạnh, ba mới 3 tuổi đã mồ côi, còn ông vẫn chưa một phút được nhìn con cháu báo hiếu. Cháu biết suy nghĩ ấy là sai lầm nhưng sao nó vẫn cứ lởn vởn quanh cháu, nhất là mỗi lần nhìn thấy di ảnh ông và cụ cố...

Cháu xin lỗi, cháu cổ hủ, chỉ nghĩ đến bản thân nhưng ông cho cháu ích kỉ nốt hôm nay ông nhé!

 
Last edited by a moderator:
Top Bottom