Mẹ của con! Con biết Mẹ chẳng bao giờ lên mạng, sẽ chẳng bao giờ Mẹ biết rằng con đã viết ra những lời như thế này! Mẹ yêu, hôm nay con không ngủ được, con ngồi nghĩ về gia đình, về những người thân yêu quanh con và con chợt nhận ra, chưa một trang nào con viết về Mẹ…con hư quá Mẹ nhỉ!
Mẹ, người suốt đời lo âu khổ nhọc vì con, không chỉ cưu mang con chin tháng, mười ngày chờ sinh nở, mà còn phải nuôi con từ thuở lọt lòng cho đến ngày con khôn lớn. Hành trình ấy quả thật gian lao khó nhọc. Nếu không có tình thương của Mẹ thì con khó trưởng thành và khôn lớn như ngày hôm nay. Quả thật công lao ấy được sánh như trời cao bể rộng.
Khi con biết nằm nôi, mẹ cho con bay cao với những lời ru, khúc hát yêu thương đầu đời. Mẹ đã trao cho con trái tim biết rung động và yêu thương con người. Công đức của Mẹ luôn trào dâng như suối nguồn bất tận. Mẹ nuôi con từ dòng sữa ngọt ngào và trái tim yêu thương vô bờ bến của người. Mẹ dành cho con những gì tốt đẹp nhất, còn riêng mình chịu phần đắng cay.
Người đầu tiên bao giờ cũng là Mẹ, người có thể cho con tất cả các cảm xúc mà một người có thể có được: vui, buồn, giận hờn, chán nản, hạnh phúc... nhưng lớn hơn cả vẫn là tình yêu thương. Với hầu hết mọi người, tôi chỉ có thể thực sự cảm thấy sự yêu thương khi đã lớn, nhưng với Mẹ thì từ lâu lắm rồi. Từ khi nào đó, không còn nhớ nữa, con đã cảm nhận được sự yêu thương trong lòng mình dành cho Mẹ.Con yêu Mẹ vì trong những lúc con ốm nặng, Mẹ đã túc trực bên con, lo lắng cho con đến sụt ký. Mẹ đút cho con từng viên thuốc, muỗng cháo, muỗng cơm. Khi con than thuốc đắng, Mẹ dỗ dành bằng việc cho con một cây kẹo,cái bánh. Nhà mình có hoàn cảnh thật đặc biệt mẹ nhỉ, Bố đi công tác xa, Mẹ một tay chăm sóc chị em chúng con khôn lớn, với con Mẹ thân thương lắm, con đang nhớ về biết bao kỉ niệm giữa Mẹ và con… Con sẽ kể lại từ lúc con biết nhớ đến giờ mẹ nhé!
Khi con biết nhớ, có lẽ là lúc con 4 tuổi, Bố và 2 chị Phương, Hoa anh Việt vào sg, nhà lúc đó chỉ có Mẹ, chị Nga và con. 3 Mẹ con thui thủi trong căn nhà bếp nhỏ xíu. Sáng ngủ dậy, Mẹ và chị đã ra đồng,trên chạn có 2 củ khoai thật to, bắt đầu 1 ngày lang thang trong xóm của con ,tận chiều tối 3 Mẹ con mới ngối chung mâm cơm; gọi là mâm cơm cho sang chứ nối cơm nhà mình 2 phần là mì và khoai lang,1 phần cơm dưới đáy, đó là phần mà con được nhiều nhất Mẹ nhỉ? Con nhớ mãi có lấn vì nhà mình k có trâu bò để cày bừa, Mẹ và chị chất đá lên cái bừa và kêu con trèo lên đó ngồi cho nặng để bừa được sâu xuống đất, Mẹ và chi oằn vai để kéo lê cái bừa, còn con thì nhún nhảy, làm như 1 người đang ngồi bừa cùng con trâu,xin lỗi Mẹ và chị, con ngốc quá Mẹ nhỉ?Nhưng Mẹ ơi!lúc đó con còn nhỏ mà!hihi…Con sợ nhất là lần quê mình bị một cơn bão thật to, 3 Mẹ con mình chỉ biết ôm nhau khóc khi mái nhà nhỏ bi gió đập mà k biết sập lúc nào nữa,chạy ra ngoài thì k được,chỉ mong nó mau qua đi trong sợ hãi, lúc đó con mới thấy được sự chở che, yêu thương của Mẹ khi Mẹ ôm chặt con và đưa lưng ra che những giọt nước cứ xối vào nhà mình, con không thể quên được. Và nhiều, rất nhiều…
Càng lớn con càng cảm nhận sâu sắc tình thương Mẹ dành cho con sâu nặng nhường nào. Dẫu tình yêu ấy chẳng được Mẹ nói bằng lời... Nhà thiếu bóng Bố, Bố đi lo cho cả gia đình, một mình Mẹ tảo tần nuôi con khôn lớn. Những năm tháng tuổi thơ, con chưa bao giờ thật sự quan tâm đến những vất vả của Mẹ.
Con từ trước đến nay chưa bao giờ là đứa con biết nghe lời. Mong có cuộc sống tự lập nên con đã cho con cái quyền tự quyết định mọi thứ trong đời mình. Nhưng cho dù có hàng nghìn vạn lần con vấp ngã hay con không ngoan, thì con vẫn còn có Mẹ luôn là người cuối cùng mãi mãi bên con, lo cho con.Con biết, một năm 365 ngày có ngày rằm tháng bảy là ngày báo hiếu, nhung con nghĩ báo hiếu không phải đợi đến ngày này vào chùa cầu an cho Bố Mẹ, mà báo hiếu phải được thực hiện bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.. báo hiếu đâu chỉ một ngày mà cả một đời của mình cũng không hề đủ…
Đối với Mẹ, con là hy vọng, niềm và là lẽ sống của mình. Chính vì thế, Mẹ vui trong niềm vui của con, Mẹ đau khổ khi con thất bại hay lao vào hố sâu vực thẳm của cuộc đời.
Dù con có khôn lớn bao nhiêu đi nữa, nhưng dưới mắt Mẹ con vẫn chỉ là đứa trẻ luôn luôn cần sự chăm sóc và chở che của người. Cho dù con có đi khắp thế gian cũng không tìm thấy được tình thương mà Mẹ dành cho con, vì tình thương ấy bắt nguồn từ trái tim yêu thương vô bờ bến, không điều kiện, vượt xa tình yêu thương bình thường, nó hàm chứa không chỉ tình thương mà còn bổn phận triệt để đối với con cái suốt cả cuộc đời của Mẹ.
Rồi thời gian thắm thoát thoi đưa, con khôn lớn nên người, nhưng đối với Mẹ vẫn còn đó những lo lắng theo từng bước chân con, sợ con sớm vấp ngã trước phong ba bão táp của cuộc đời…Mẹ thường nói với con rằng “Niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của Mẹ là được thấy con cháu bình an và hạnh phúc”…Mẹ ơi thế giới có rất nhiều kỳ quan, nhưng kỳ quan tuyệt vời và vĩ đại nhất vẫn là trái tim người Mẹ.
Biển Thái Bình bao la, nhưng không sao có thể so sánh được với tấm lòng của Mẹ. Nếu có một người để con có thể san sẻ những điều thầm kín, riêng tư nhất, thì người đó phải là Mẹ. Nếu có một người có thể tha thứ cho con dù phạm phải bất cứ một lỗi lầm gì, người đó sẽ vẫn là Mẹ. Mẹ là người mang con đến cuộc đời, và cũng là người mang con trở về sau những sai lầm.
Trong cuộc đời này, con đã nhiều lần vấp ngã, mỗi lần như thế Mẹ đã vực con dậy, lau khô những vết thương trên thân thể và trong cả tâm hồn con. Con biết ơn Mẹ đã dạy con hiểu giá trị của gian lao, thử thách, Mẹ bao giờ cũng là người luôn bên cạnh cho dù con có phạm nhiều sai lầm, mẹ vẫn bao dung, độ lượng và dang rộng tình yêu thương che chở cho con. Chỉ tình thương bao la như trời biển của Mẹ đã cho con đủ nghị lực, sức mạnh để con vượt qua những đau đớn của cuộc đời để đi đến thành công.
Cám ơn mẹ mang con đến thế gian này và cho con cả một cuộc đời tốt đẹp…Con muốn nói với Mẹ rằng: Mẹ là tất cả hạnh phúc trong trái tim con. Con yêu Mẹ nhiều…nhiều lắm!
"Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng… con phải mồ côi
Mồ côi tội lắm ai ơi!
Đói cơm khát nước biết người nào lo”
Lời hát ru nhẹ nhàng mà trầm buồn da diết đi vào lòng con trong cả giấc mơ. Mẹ ơi, con sợ một ngày…Đêm hàng đêm con khấn nguyện Trời cao cho Mẹ nhiều sức khỏe để mãi là bóng cả che chở cuộc đời con… Mẹ nhé!