bạn nào biết lèm thì bày mình cái

F

fly..fly..

đề 1:
Ai mà chẳng có những ngày ấu thơ nhỉ? Những ngày ấy, dù hạnh phúc, dù cực khổ, dù đắng cay, nhưng đó cũng chính là những kỉ niệm không bao giờ quên được. Sau này khi bạn nhớ lại, nhìn lại nó, sẽ cảm thấy "sao ngày ấy mình hồn nhiên quá", hồn nhiên ở cái tuổi chưa hiểu đời. Và đó cũng là những niềm vui nho nhỏ an ủi bạn trong cuộc sống hiện giờ.

Ngày nay, công nghệ hiện đại tiến bộ, có nhiều thú vui hơn cả ngày xưa của tôi, cuộc sống thay đổi nhiều, nhưng trong kí ức, những kỉ niệm thời thơ ấu sẽ mãi theo bạn suốt cả cuộc đời, sẽ mãi ở trong một góc kín tâm hồn của bạn!. Có những dòng hồi kí, đọc lại mà thấy buồn cười, đáng yêu làm sao, cũng có những trang hồi kí nhoè nét mực vì những dòng nước mắt!. Cũng như bao người khác, hồi kí của tôi bắt đầu từ ngày đầu tiên đi học...

Ngày xưa, tôi cũng như mọi người khác, cũng có một ngày đầu tiên đi học. Và những kỉ niệm ngày ấy đã luôn theo tôi cho đến tận bây giờ.Tôi vẫn nhớ như in câu đầu tiên của bài văn "tôi đi học" của nhà văn Thanh Tịnh: "Hằng năm, cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc , lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường....". Sau này nhà văn Lý Lan cũng viết một bài văn rất hay về đêm trước ngày đầu tiên đi học của một cậu bé.

Các bạn có biết không? Những hình ảnh thân thương, trìu mến, những tấm lòng yêu con, lo lắng chăm sóc cho con của những nguời mẹ trong ngày đầu tiên đi học, đối với tôi, chỉ là những mơ ước, những khát khao mà trong đời này tôi không bao giờ có được.

Ngày đầu tiên đi học của tôi không giống và cũng không được hạnh phúc như câu chuyện của hai nhà văn nổi tiếng đã viết ra, mà khác nhiều lắm, khác xa lắm các bạn ạ!

Tôi còn nhớ rõ buổi sáng ấy. Mẹ gọi tôi thức dậy thật sớm. Mẹ thay cho tôi một bộ quần áo sạch, lành lặn ( không có quần áo mới đâu nhé!). Mẹ trao cho tôi một quyển vở và một cây bút chì, rồi vuốt tóc tôi bảo:
-Con đi học đi, ráng học giỏi nha con!

Thế là tôi đi học một mình cho buổi học đầu tiên của cuộc đời mình.

Tôi cũng đi trên "con đường làng dài và hẹp". Lòng tôi buồn man mác khi nhìn những người mẹ âu yếm dắt tay con, những đứa trẻ nhỏ như tôi trên đường đến trường. Còn tôi, chỉ một mình lủi thủi đơn độc, bị nhấn chìm trong đại dương hạnh phúc của người khác.

Khi đến trường, tôi đâu có được rụt rè "đứng nép bên người thân". Tôi đơn độc một mình, đứng dựa lưng vào gốc cây phượng vĩ trong sân trường, đưa mắt nhìn lên những chú chim nho nhỏ đang ríu rít bên những chùm hoa đỏ rực. Tôi thấy trên khoảng trời xanh mênh mông, có những đám mây nhỏ trôi chầm chậm, rồi tan biến mất. Tôi chợt nghĩ:" mình có như những đám mây ấy không nhỉ?"

Rồi tiếng trống trường vang lên dồn dập. Những tiếng trống như những nhát búa bổ vào lòng tôi. Tôi đang lo sợ. Nỗi sợ ấy giờ đã chuyển thành khiếp sợ. Tôi chạy vào hàng theo các bạn nhỏ khác, không hề hiểu mình phải làm gì, và làm sao cho đúng. Tôi im lặng cúi đầu, không dám nhìn thầy giáo đang đứng phía trước học sinh. Thầy gọi tên học sinh vào lớp. Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tôi đứng đối diện với thầy. Tôi không được gọi tên. Tôi sợ quá, ngồi thụt xuống, ôm mặt, bật khóc nức nở. Thầy đỡ tôi dậy, hỏi:
- Con tên gì?
- Dạ! Con tên Đực.
- Con còn tên Đức nữa phải không?

Tôi chợt nhớ ra mẹ có dặn tôi tên là Đức. Tôi mừng quá:
- Dạ phải rồi ạ! Con quên.
- Trời! Thầy gọi nhiều lần mà con nín thinh. thôi, con vào lớp đi!

Tôi đi vào lớp trong tiếng cười thương hại của nhiều người mẹ còn ở lại trong sân trường.

Vậy đó. Ngày đầu tiên đi học của tôi là như vậy đó. Các bạn đừng nghĩ rằng mẹ không thương tôi. Mẹ thương tôi nhiều lắm. Nhưng mẹ còn phải đi làm từ sáng sớm để tôi có ăn và được đi học, còn cha tôi, vì bị một tai nạn, nên không thể ở nhà được. Nhà tôi nghèo lắm,các bạn ạ!

Từ ngày ấy, trong tôi luôn mang một nỗi buồn u ẩn, nhưng tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc, vì cha mẹ tôi đã chịu nhiều gian khổ để cho tôi được đi học mà không hề có một lời than vãn. Họ chính là những thiên thần hộ mệnh của tôi. Còn tôi, tôi vẫn một mình đi học trên " con đường làng dài và hẹp".

đề 2:
Tuổi thơ mỗi người gắn liền với những ngày tháng thật êm đềm. Tuổi thơ tôi cũng vậy, nhưng sao mà mỗi lần nhắc đến, lòng tôi lại rung động và xót xa vô cùng. Phải chăng... điều đó đã vô tình khơi đậy trong tôi những cả xúc yêu thương mãnh liệt, da diết về người. Đó không ai khác ngoài nội.

Nội sinh ra và lớn lên khi đất nước còn trong chiến tranh lửa đạn. Do đó như bao người cùng cảnh ngộ, nội hoàn toàn "mù chữ". Đã bao lần, nội nhìn từng dòng chữ, từng con số với một sự thơ dại, nội coi đó như một phép màu của sự sống và khát khao được cầm bút viết chúng, được đọc, được đánh vần. Thế rồi điều bà thốt ra lại đi ngược lại những gì tôi kể: "Bà già cả rồi, giờ chẳng làm chẳng học được gì nữa đâu, chỉ mong sao cháu bà được học hành đến nơi đến chốn. Gía như bà có thêm sức khoẻ để được chứng kiến cảnh cô cháu bé bỏng hôm nào được đi học nhỉ?..." Một ước muốn cỏn con như thế, vậy mà bà cũng không có được!

Lên năm tuổi, bà tôi qua đời. Đó quả là một mất mát lớn lao, không gì bù đắp nổi. Bà đi đẻ lại trong tôi ba xúc cảm không nói được thành lời. Để rồi hôm nay, những xúc cảm đó như những ngọn sóng đang trào dâng mạnh mẽ trong lòng.

Nội là người đàn bà phúc hậu. Nội trở nên thật đặc biệt trong tôi với vai trò là người kể chuyện cổ tích đêm đêm. Tôi nhớ bà kể rất nhiều chuyện cổ tích. Hình như bà có cả một kho tàng chuyện cổ tích, bà lấy đâu ra nhiều chuyện thú vị và kì diệu đến thế nhỉ??? Cũng giống như chú bé A-li-ô-sa, tuổi thơ của tôi đã được sưởi ấm bằng thứ câu chuyện cổ tích ấy. Tôi lớn lên nhờ chuyện cổ tích, nhờ cả bà. Bà là người đàn bà tài giỏi, đảm đang. Bà thông thạo mọi chuyện trong nhà ngoài xóm. Bà thành thạo trong mọi viêc: việc nội trợ,... đến việc coi sóc tôi. Bà làm tất cả chỉ với đôi bàn tay chai sạn. Hình ảnh của bà đôi khi cứ hiện về trong kí ức tôi, trong những giấc mơ như là một bà tiên.

Nhớ rất rõ những hôm có chợ đêm, hai bà cháu đi bộ ra đó chơi. Khung cảnh hiện lên rực rỡ màu sắc ánh đèn, chợ thật đông vui với đầy đủ các thứ hàng hoá... và thêm cả trò chơi đu quay "sở trường". " Pằng! Pằng! Pằng!" Bà vẫy tay đưa mắt dõi theo." Bay lên nào! Hạ xuống thôi!... Bùm bùm chéo!..." Tôi thích thú vô cùng. Đêm về ngã vào vòng tay bà nghe bà ru và kể chuyện cổ tích. Giọng kể êm ái và đầy ngọt ngào đưa tôi chìm sâu vào giấc ngủ.

... Mới đó mà đã hơn chục năm trôi. Chục năm đã đi qua nhưng " bà ơi, bà à ! Những kỉ niệm về bà trong kí ức cháu vẫn còn nguyên vẹn. Dù cho bà không còn hiện diện trên cõi đời này nữa nhưng trái tim cháu, bà còn sống mãi". Người bà trong linh hồn của một đứa trẻ như tôi cũng cũng giống như thần tiên trong chuyện cổ tích. Mãi mãi còn đó không phai mờ." Bà ơi, cháu sẽ ngoan ngoãn và cố gắng học hành chăm chỉ như lời bà đã từng dạy bảo, bà nhé."

Cháu gái bé bỏng của bà

đề 3:
Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn bóng mình trong gương rồi ngỡ ngàng với chính mình. Tôi đây ư? Đâu rồi cái hình ảnh con nhỏ thấp bé, nghịch ngợm, suốt ngày chạy lăn xăn khắp nhà... Trước mắt tôi giờ đây là một cô gái cao lớn, khoẻ mạnh, đầy tự tin và có phần chững chạc. Tôi đã lớn rồi sao?

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có lẽ, theo năm tháng, suy nghĩ của con ngưới cũng có phần thay đổi. Tôi không cón thích những nơi quá ồn ào, đông đúc; không còn thích những game điện tử mà tôi từng nghĩ sau này lớn sẽ dảnh hết thời gian để luyện tập; không còn thích những cuốn truyện tranh vớ vẩn hay sưu tầm đĩa của những bộ phim hoạt hình... Tôi thích những gì trầm lắng hơn, sâu sắc hơn. Tôi bắt đầu viết nhật kí, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn; tôi sẵn sàng vắt sạch nước mắt khi xem một bộ phim hoặc một cuốn sách cảm độnghay dành hàng giờ ngồi ngắm một cơn mưa buồn về chiều quen thuộc trên mảnh đất cao nguyên Đà Lạt. Chỉ vài năm trước thôi, tôi sẽ sẵn sàng làm bất cứ việc gì đơn giàn là vì tôi muốn mà không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Nhưng bây giờ, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều được tôi suy nghĩ, chọn lọc kỹ càng. Lẽ nào, tôi đạ lớn rồi sao?

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Trước đây, tôi đã từng làm ba mẹ phải buồn, rất buồn và vô cùng thất vọng, lúc đó tôi không hề có ý thức về việc tôi làm tổn thương họ ra sao. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một đề văn " Nếu có một điều ước bạn sẽ ước gì?" tôi sẽ đặt bút mà viết không cần suy nghĩ, tôi ước có thể làm thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm ngốc nghếch tôi đã gây ra, tôi thực sự ý thức được việc tôi làm gây tổn thương những người yêu thương tôi đến nhường nào.

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có ai đó đã hỏi tôi:" Bạn nghĩ gì vế tương lai của mình?" nếu là trước đây, tôi sẽ sẵn sàng trả lơì: việc tương lai thì cứ để sau này hãy tính, suy nghĩ nhiều chỉ thêm nhức đầu. Nhưng giờ đây, tôi biết, tất cả những gì tôi học được, làm được hôm nay có ảnh hưởng rất lớn, nó là nền móng vững chắc, là chiếc chìa khoá để tôi mở cánh cửa tương lai của chính tôi. Phài chăng, tôi đã lớn?

Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc có phần độc đoán của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi.
cái này có nhiều người hỏi lắm rùi bạn à có thể tham khảo thêm http://diendan.hocmai.vn/showthread.php?t=27657
 
L

linhxinh2t

ngày hôm nay , người mình muốn viết về nhất là mẹ :D
Mẹ ơi , từ bé mẹ cũng biết tính con rồi đấy , ít khi nói những lời yêu thương xúc động lắm . Lớn lên con vẫn thế , nhiều khi vô tư làm mẹ nghĩ rằng con không quý mẹ . Con suy nghĩ rất nhiều để viết những dòng này . Bây giờ tính con vẫn thế , vẫn không thích nói những lời kiểu uỷ mị . Biết làm sao bây giờ ? Hôm nay con lại rất muốn viết về mẹ , mà viết về mẹ thì có thể dùng được những từ ngữ nào khác ? ^^
Những kỉ niệm giữa con và mẹ nhiều không thể kể hết .Con là một đứa ngang bướng , ngỗ ngược , không chịu nghe lời mẹ . Mẹ bảo con không biết thương mẹ .
Đúng ! Nhưng chỉ là trước kia
Trước kia con thừa nhận rằng con không thể nào “ thuần hoá “ nổi con người con , con không thể nào cảm nhận được tình yêu thương mẹ dành cho con , con không thể hiểu được ý nghĩa lớn lao của việc mẹ làm cho con . Con chạy đua theo những thứ bên ngoài kia mà không biết chỉ có gia đình mới là đáng tin tưởng nhất , là nơi yêu con nhất . Dù con có thế nào đi chăng nữa , mẹ vẫn không bỏ rơi con , luôn chạy theo con , bảo vệ con khỏi chốn nguy hiểm của cuộc đời . Mẹ càng bảo vệ con , con càng không hiểu , con càng ngỗ ngược hơn . Khi sự ngỗ ngược lên cao đến tột đỉnh , khi CON MUỐN MẸ BỎ RƠI CON , không muốn mẹ suốt ngày che chở con , con CỐ TÌNH làm ĐAU LÒNG mẹ để mẹ chán nản con nhưng mẹ vẫn không bỏ rơi con . Tất cả cũng chỉ vì CON muốn tự lập , tất cả vì con CÒN RẤT TRẺ CON , tất cả vì lúc đó …………….Con Chưa hiểu được ý nghĩa việc mẹ làm cho con . Giờ mỗi khi nghĩ lại , nước mắt con đều ứa ra. Con cảm thấy có lỗi với mẹ nhiều lắm .
Con viết những dòng này là từ đáy lòng con , từ tâm can , từ suy nghĩ bao ngày tháng .Con yêu mẹ nhiều lắm...
Con luôn “ PHỦ NHẬN “ rằng : con mạnh mẽ và không uỷ mị như mẹ
Nhưng
Mẹ biết không ?
Hôm qua con nghe bài hát “ Huyền Thoại Mẹ “ , con khóc !
....
Mẹ ah , dạo này con lại mau nước mắt thế chứ ! Con lại giống mẹ rồi . Mẹ bảo thế là không tốt mẹ nhỉ .
Những điều mẹ làm cho con , Nước sông không kể xiết , Ngàn núi cũng không bằng . Và con cũng không biết làm thế nào để cảm ơn mẹ . Mẹ bảo rằng : HẠNh phúc lớn nhất của mẹ là được nhìn thấy con nên người . Đó là điều hạnh phúc lớn nhất của mẹ , hãy cảm ơn mẹ bằng cách đó .
Ngay cả niềm hạnh phúc của mẹ , mẹ cũng không nghĩ đến bản thân . Mẹ đã đi theo con , giúp con đứng dậy trước vấp ngã của tuổi mới lớn .
Đối với con , mẹ là nguời phụ nữ vĩ đại nhất , là người mẹ tuyệt vời nhất , là người bạn tâm lí nhất . Âm thâm theo dõi con , con đã hiểu những gì mẹ làm đều muốn tốt cho con , những điều khó nghe nhất là những điều chân thật nhất . Nếu sau này , cuộc sống của con có trở nên tốt đẹp hay không , con vẫn luôn luôn cám ơn mẹ . Nhờ mẹ mà con mới được như bây giờ . Con thật may mắn phải không mẹ ?
May mắn vì có mẹ là mẹ con .
 
Last edited by a moderator:
L

linhxinh2t

Mẹ của con! Con biết Mẹ chẳng bao giờ lên mạng, sẽ chẳng bao giờ Mẹ biết rằng con đã viết ra những lời như thế này! Mẹ yêu, hôm nay con không ngủ được, con ngồi nghĩ về gia đình, về những người thân yêu quanh con và con chợt nhận ra, chưa một trang nào con viết về Mẹ…con hư quá Mẹ nhỉ!
Mẹ, người suốt đời lo âu khổ nhọc vì con, không chỉ cưu mang con chin tháng, mười ngày chờ sinh nở, mà còn phải nuôi con từ thuở lọt lòng cho đến ngày con khôn lớn. Hành trình ấy quả thật gian lao khó nhọc. Nếu không có tình thương của Mẹ thì con khó trưởng thành và khôn lớn như ngày hôm nay. Quả thật công lao ấy được sánh như trời cao bể rộng.
Khi con biết nằm nôi, mẹ cho con bay cao với những lời ru, khúc hát yêu thương đầu đời. Mẹ đã trao cho con trái tim biết rung động và yêu thương con người. Công đức của Mẹ luôn trào dâng như suối nguồn bất tận. Mẹ nuôi con từ dòng sữa ngọt ngào và trái tim yêu thương vô bờ bến của người. Mẹ dành cho con những gì tốt đẹp nhất, còn riêng mình chịu phần đắng cay.
Người đầu tiên bao giờ cũng là Mẹ, người có thể cho con tất cả các cảm xúc mà một người có thể có được: vui, buồn, giận hờn, chán nản, hạnh phúc... nhưng lớn hơn cả vẫn là tình yêu thương. Với hầu hết mọi người, tôi chỉ có thể thực sự cảm thấy sự yêu thương khi đã lớn, nhưng với Mẹ thì từ lâu lắm rồi. Từ khi nào đó, không còn nhớ nữa, con đã cảm nhận được sự yêu thương trong lòng mình dành cho Mẹ.Con yêu Mẹ vì trong những lúc con ốm nặng, Mẹ đã túc trực bên con, lo lắng cho con đến sụt ký. Mẹ đút cho con từng viên thuốc, muỗng cháo, muỗng cơm. Khi con than thuốc đắng, Mẹ dỗ dành bằng việc cho con một cây kẹo,cái bánh. Nhà mình có hoàn cảnh thật đặc biệt mẹ nhỉ, Bố đi công tác xa, Mẹ một tay chăm sóc chị em chúng con khôn lớn, với con Mẹ thân thương lắm, con đang nhớ về biết bao kỉ niệm giữa Mẹ và con… Con sẽ kể lại từ lúc con biết nhớ đến giờ mẹ nhé!
Khi con biết nhớ, có lẽ là lúc con 4 tuổi, Bố và 2 chị Phương, Hoa anh Việt vào sg, nhà lúc đó chỉ có Mẹ, chị Nga và con. 3 Mẹ con thui thủi trong căn nhà bếp nhỏ xíu. Sáng ngủ dậy, Mẹ và chị đã ra đồng,trên chạn có 2 củ khoai thật to, bắt đầu 1 ngày lang thang trong xóm của con ,tận chiều tối 3 Mẹ con mới ngối chung mâm cơm; gọi là mâm cơm cho sang chứ nối cơm nhà mình 2 phần là mì và khoai lang,1 phần cơm dưới đáy, đó là phần mà con được nhiều nhất Mẹ nhỉ? Con nhớ mãi có lấn vì nhà mình k có trâu bò để cày bừa, Mẹ và chị chất đá lên cái bừa và kêu con trèo lên đó ngồi cho nặng để bừa được sâu xuống đất, Mẹ và chi oằn vai để kéo lê cái bừa, còn con thì nhún nhảy, làm như 1 người đang ngồi bừa cùng con trâu,xin lỗi Mẹ và chị, con ngốc quá Mẹ nhỉ?Nhưng Mẹ ơi!lúc đó con còn nhỏ mà!hihi…Con sợ nhất là lần quê mình bị một cơn bão thật to, 3 Mẹ con mình chỉ biết ôm nhau khóc khi mái nhà nhỏ bi gió đập mà k biết sập lúc nào nữa,chạy ra ngoài thì k được,chỉ mong nó mau qua đi trong sợ hãi, lúc đó con mới thấy được sự chở che, yêu thương của Mẹ khi Mẹ ôm chặt con và đưa lưng ra che những giọt nước cứ xối vào nhà mình, con không thể quên được. Và nhiều, rất nhiều…
Càng lớn con càng cảm nhận sâu sắc tình thương Mẹ dành cho con sâu nặng nhường nào. Dẫu tình yêu ấy chẳng được Mẹ nói bằng lời... Nhà thiếu bóng Bố, Bố đi lo cho cả gia đình, một mình Mẹ tảo tần nuôi con khôn lớn. Những năm tháng tuổi thơ, con chưa bao giờ thật sự quan tâm đến những vất vả của Mẹ.
Con từ trước đến nay chưa bao giờ là đứa con biết nghe lời. Mong có cuộc sống tự lập nên con đã cho con cái quyền tự quyết định mọi thứ trong đời mình. Nhưng cho dù có hàng nghìn vạn lần con vấp ngã hay con không ngoan, thì con vẫn còn có Mẹ luôn là người cuối cùng mãi mãi bên con, lo cho con.Con biết, một năm 365 ngày có ngày rằm tháng bảy là ngày báo hiếu, nhung con nghĩ báo hiếu không phải đợi đến ngày này vào chùa cầu an cho Bố Mẹ, mà báo hiếu phải được thực hiện bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.. báo hiếu đâu chỉ một ngày mà cả một đời của mình cũng không hề đủ…
Đối với Mẹ, con là hy vọng, niềm và là lẽ sống của mình. Chính vì thế, Mẹ vui trong niềm vui của con, Mẹ đau khổ khi con thất bại hay lao vào hố sâu vực thẳm của cuộc đời.
Dù con có khôn lớn bao nhiêu đi nữa, nhưng dưới mắt Mẹ con vẫn chỉ là đứa trẻ luôn luôn cần sự chăm sóc và chở che của người. Cho dù con có đi khắp thế gian cũng không tìm thấy được tình thương mà Mẹ dành cho con, vì tình thương ấy bắt nguồn từ trái tim yêu thương vô bờ bến, không điều kiện, vượt xa tình yêu thương bình thường, nó hàm chứa không chỉ tình thương mà còn bổn phận triệt để đối với con cái suốt cả cuộc đời của Mẹ.
Rồi thời gian thắm thoát thoi đưa, con khôn lớn nên người, nhưng đối với Mẹ vẫn còn đó những lo lắng theo từng bước chân con, sợ con sớm vấp ngã trước phong ba bão táp của cuộc đời…Mẹ thường nói với con rằng “Niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của Mẹ là được thấy con cháu bình an và hạnh phúc”…Mẹ ơi thế giới có rất nhiều kỳ quan, nhưng kỳ quan tuyệt vời và vĩ đại nhất vẫn là trái tim người Mẹ.
Biển Thái Bình bao la, nhưng không sao có thể so sánh được với tấm lòng của Mẹ. Nếu có một người để con có thể san sẻ những điều thầm kín, riêng tư nhất, thì người đó phải là Mẹ. Nếu có một người có thể tha thứ cho con dù phạm phải bất cứ một lỗi lầm gì, người đó sẽ vẫn là Mẹ. Mẹ là người mang con đến cuộc đời, và cũng là người mang con trở về sau những sai lầm.
Trong cuộc đời này, con đã nhiều lần vấp ngã, mỗi lần như thế Mẹ đã vực con dậy, lau khô những vết thương trên thân thể và trong cả tâm hồn con. Con biết ơn Mẹ đã dạy con hiểu giá trị của gian lao, thử thách, Mẹ bao giờ cũng là người luôn bên cạnh cho dù con có phạm nhiều sai lầm, mẹ vẫn bao dung, độ lượng và dang rộng tình yêu thương che chở cho con. Chỉ tình thương bao la như trời biển của Mẹ đã cho con đủ nghị lực, sức mạnh để con vượt qua những đau đớn của cuộc đời để đi đến thành công.
Cám ơn mẹ mang con đến thế gian này và cho con cả một cuộc đời tốt đẹp…Con muốn nói với Mẹ rằng: Mẹ là tất cả hạnh phúc trong trái tim con. Con yêu Mẹ nhiều…nhiều lắm!

"Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng… con phải mồ côi
Mồ côi tội lắm ai ơi!
Đói cơm khát nước biết người nào lo”


Lời hát ru nhẹ nhàng mà trầm buồn da diết đi vào lòng con trong cả giấc mơ. Mẹ ơi, con sợ một ngày…Đêm hàng đêm con khấn nguyện Trời cao cho Mẹ nhiều sức khỏe để mãi là bóng cả che chở cuộc đời con… Mẹ nhé!
 
Top Bottom