Ngày mai là một khởi đầu mới!
Mẹ ơi! Con lại đến với mẹ nữa đây, con mệt quá, tưởng như khắp người không cử động được nhưng con vẫn cố gắng đón xe đến bên mẹ đây.
Cỏ dại quanh mộ mẹ nhiều quá, cũng không thấy nhiều tàn hương, chắc trừ con ra không ai đến thăm mẹ, mẹ tội nghiệp của con. Con đã cố gắng để cuộc đời mình không có những vết đổ như mẹ, nhưng con không làm được và bây giờ con cũng trở thành một đứa “tội nghiệp” rồi mẹ ạ!
Mẹ à! Con gái mẹ đã 17 rồi, 17 năm sống nhạt nhẽo, bây giờ con mệt mỏi quá mẹ à, nhiều lúc con muốn đi theo mẹ, nhưng nhớ đến cái lọ thuốc ngủ chỉ còn vài viên trên tay mẹ, nhìn lá thư cuối cùng mẹ để lại cho con, con không còn đủ can đảm để chết nữa. Con đau lắm mẹ à, đau ở đầu, cả người như rũ rượi, và cái lồng ngực phía bên trái của con nó nhói lắm mẹ ạ, như có hàng vạn mũi kim đâm vào tưởng như con sắp gục ngã. Mẹ biết không, sáng nay con lại lên cơn nữa, dù đã cố gắng cầm cự trong phòng, nhưng thần kinh của con, tay chân của con không hoạt động theo trái tim con nữa, con hét gào lên trong cơn nghiện ngập, và bố biết rồi mẹ ạ! Sau hơn một tháng con “say sưa” trong những viên thuốc màu hồng chúng bạn đưa, cuối cùng bố cũng đã biết con nghiện rồi mẹ ạ!
Con là đứa con gái hư hỏng nhất mẹ nhỉ, con xấu hổ khi đứng trước mộ mẹ bây giờ, bố khóc khi biết con nghiện, và con cũng khóc, con sai rồi, nhưng con thèm lắm, thèm cái viên thuốc màu hồng làm thân xác con như bay bổng, uống nó con như quên hết thực tại, quên bố, quên dì, quên đi rằng mẹ đã chết vì đau khổ, quên cái biệt thự to đùng nhưng thiếu tình người….quên hết tất cả, và con lâng lâng đi vào cõi mộng. Quái lạ thật mẹ nhỉ? Chỉ là một cái cây được nuôi sống bằng đất mà dùng nó con người ta lại có cảm giác được “bay” như thế, dù đã được học, được biết rất rõ về ma tuý, nhưng con vẫn bị “dính” vào nó rồi mẹ ạ!
Lũ bạn của con là một lũ ********, nó lừa con, bọn nó chơi với con chỉ vì cái gia tài của bố, vì cái ví tiền của con. Người đó cũng lừa con mẹ ạ, người mà lần trước tới đây con đã kể cho mẹ đấy_cái cậu bạn cùng trường, người đầu tiên làm con rung động, và tháo cái vỏ bọc “tiểu thư lạnh lùng”, nhưng giã man thật nó lại lừa con, lừa một đứa con gái lần đầu biết rung động, vì một vụ cá độ với bạn bè….cũng lại vì tiền mẹ ạ! Mẹ và con lại có chung nổi đau rồi, bố ngoại tình với người phụ nữa đó cũng vì cái gia tài của bà, rồi hắt hủi mẹ cũng vì muốn chiều theo lời bà đó, rồi cưới người đó cũng vì muốn có gia tài của bà đó. Mẹ tự tử chẳng phải là vì cái sức mạnh đồng tiền của bà ta đó sao, kinh tởm thật! vậy mà suốt 3 năm qua con đã sống thoải mái nhờ vào cái đồng tiền của bà đó, người đàn bà mà bố bắt con phải gọi là “Dì”.
Con lại khóc nữa rồi!.... con kể cho mẹ nghe về nó, về cái viên thuốc màu hồng “nhơ nhuốc” đó, con đã lao đầu vào những cuộc chơi, những trận đua tốc độ, những bar nghịt dân chơi, những lần nhảy nhót, những lần say xỉn,… 17 tuổi_con đã xa đoạ như thế rồi đó mẹ, nhưng con buồn lắm, dù cái vỏ bọc có kín đến đâu thì cũng không dấu hết nổi buồn trong con, hình như người đó hiểu được mẹ ạ, và anh ta cho con viên thuốc, những đứa xung quay anh ta điều đã thử một lần để “quên đời” và đúng như mọi người nói, đúng là con đã quên cái cuộc đời bạt bẽo này trong cơn say thuốc, cứ thế mỗi lúc buồn anh và chúng bạn của anh lại cho con thuốc, và con trở thành một con nghiện từ lúc nào rồi mẹ ạ, hôm qua con mới biết được rằng anh đã lừa con, lừa tiền của con và lừa cả tình cảm của con vì một vụ cá cược với bọn bạn rằng sẽ “cưa đổ” con_một đứa con gái lạnh lùng nhất trường.
Con đau lắm, đau xé lòng, con đã định tìm lấy viên thuốc đó để “quên đời” ít nhất là trong phút đó, nhưng không còn, tự ái và sự thù hận không cho con đến chổ tụi nó hỏi thuốc, và con đã nghiện, một con nghiện thật sự.
Bố bảo mai đưa vào trại mẹ ạ, “bà đó” chỉ nhìn con với ánh mắt thảng thổt, ngỡ ngàn, có đôi chút khinh rẻ rồi bỏ đi, lúc đó con thấy có lỗi với mẹ quá mẹ ạ! Con đã sai, tất cả là con đã sai, con là con gái yêu của mẹ, người cuối cùng mà mẹ gửi gắm biết bao điều khi ra đi, con đã sai và con hối hận lắm mẹ à. Nước mắt lại tràn ra rồi mẹ à, dù sâu tận trong tâm khảm con có muốn khóc đâu, con phải sống gạt nước mắt mà sống vì mẹ, sống cho mẹ…. Mẹ sẽ tha thứ cho con đúng không, mẹ sẽ cố vũ con sống tiếp đúng không hả mẹ? con còn trường lớp, còn cả một tương lai đang chờ đón, con trong được yếu đuối vì con là con của mẹ.
Mai con sẽ nghe lời bố, đến trại để cai nghiện mẹ ạ, chắc một thời gian lâu nữa con mới tới thăm mẹ được, cỏ con đã nhổ sạch rồi, đoá sen trắng hoa mà mẹ thích nhất con cũng đã đem tới cho mẹ, mẹ ở lại đừng buồn nhé vì con sẽ làm lại từ đầu, một đứa con bản lĩnh với cuộc sống, một đứa con yêu của mẹ, mẹ hãy cổ vũ cho con. Tạm biệt mẹ của con! Con yêu mẹ, ngàn lần yêu mẹ.
Trên cao, nền trời trong thăm thẳm, dệt từng sợi tơ đan chéo tô lên một trời xanh màu xanh hi vọng…..và ngày mai là một khởi đầu mới!