Bài viết số 2

Quynh Anh Pham

Học sinh mới
Thành viên
16 Tháng tám 2017
20
12
6
Thanh Hóa


Trong cuộc sống thường nhật , chúng ta thường hay bắt gặp những việc làm tốt và xen vào đó là có cả những việc làm xấu. Nhưng có một việc, em và bạn em đã làm và thấy việc ấy thật ý nghĩa trong công cuộc bảo vệ môi trường của một người học sinh hay của một người công dân trẻ tuổi Việt Nam .

Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng đẹp trời, khi hừng đông vừa ửng hồng và những giọt sương còn đọng lại trên đám cỏ xanh mướt. Âý là lúc em và người bạn thân nhất của em là Ngọc Anh đang dảo bước tới trường, vừa đi chúng em vừa thơ thẩn ngắm nhìn cảnh bình minh đẹp mê hồn. Bỗng mùi nồng nặc, hôi thối từ đâu bốc lên. Trong khi đó, cả thôn đều đã hưởng ứng phong trào “Bảo vệ môi trường” mà tỉnh đề ra nhằm khắc phục tình trạng ô nhiễm môi trường tại sao vẫn còn cái mùi khó chịu của rác thải? Thấy có sự bất thường hơn mọi ngày, Ngọc Anh khuyên em đi báo cho chính quyền địa phương biết để làm rõ việc này. Nhưng em đã kịp ngăn Ngọc Anh lại và nói với bạn :

- Ngọc Anh ơi ! Chúng ta khoan hãy báo cáo với chính quyền địa phương đã. Trước tiên, chúng ta nên tìm xem đống rác ấy ở đâu ra, người làm việc đó là ai rồi khuyên họ đem đống rác ấy bỏ lên xe rác để không làm ô nhiễm môi trường. Mọi chuyện đều có cách giải quyết mà, cậu đừng lo còn bây giờ chúng ta mau chóng tìm ra người đó trước, kẻo chậm chân mất.

Ngọc Anh tỏ vẻ đồng tình, rồi nói với em :

-Được rồi ! Chúng ta mau đi tìm người gây ra cái mùi khó chịu này đã!”

Đi theo hướng mùi hôi thối. Cuối cùng, chúng em cũng đã tìm được thủ phạm. Đó là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi có thân hình vạm vỡ và nước da hơi ngăm đen, trên chiếc xe thồ của ông ấy có chứa một cái bao tải lớn. Theo suy đoán của em và cô bạn thân thì trong bao tải ấy có chứa rất nhiều loại rác và chính những loại rác ấy đã gây ra cái mùi tồi tệ, kinh khủng này. Gương mặt của ông ấy rất khả nghi và hình như ông ấy đang loay hoay với bao tải đó. Sau một hồi , ông ấy đã đưa được cái bao tải to lù lù đó xuống. Bỗng Ngọc Anh như nghĩ ra điều gì đó, quay ngoắt lại bên em hớt hãi nói:

- Quỳnh ơi! hình như ông ấy định vứt cái bao tải đầy rác thải ấy xuống sông. Chúng ta hãy mau ngăn cản ông ấy lại đừng để ông ta vứt cái bao tải đó xuống sông.

Khi vừa mới nhìn thấy khuôn mặt khả nghi của ông ấy cùng với đó là bộ dạng hớt hãi của cô bạn Ngọc Anh thì chính em cũng đã hiểu được một phần nào đó của câu chuyện. Trong đầu em lúc này chỉ nghĩ tới việc bằng mọi cách phải ngăn chặn ông ấy, không để cho ông ấy làm việc đó. Vì thế em đã nói với Ngọc Anh:

-Được thôi! Chúng ta không thể nào để ông ấy làm vậy được.Mau lên còn kịp nếu để ông ấy vứt rác xuống sông thì nguy to đấy.

Vừa dứt lời, chúng em chạy nhanh theo con đường dẫn ra sông. Chúng em vừa chạy vừa kêu lên:

-Bác gì đó ơi!

Thấy chúng em người đàn ông đó giật nảy mình thả cái bao tải đó xuống làm như chưa có chuyện gì xảy ra và nói :

-Gì thế hai nhóc ?

Em đáp:

-Bác đang làm gì thế ạ?

Người đàn ông đó nói:

-Bác đâu có làm gì ?

Ngay sau khi người đàn ông đó nói thì Ngọc Anh vội đáp lại ngay:

- Chuyện đã rõ ràng như thế mà bác còn chối được à? Rõ ràng tụi cháu thấy bác định ném cái bao tải này xuống sông mà.

Khuôn mặt người đàn ông đang hiền từ bỗng nổi giận, cáu:

-Chúng mày biết gì mà xen vào chuyện của tao, đồ nhãi ranh. “đúng đấy” tao định vứt cái bao tải thối tha, đầy rác này xuống sông đấy rồi chúng mày làm gì được tao nào, có tránh ra không?

Càng nghe lời ông ấy nói thì Ngọc Anh càng tức giận hơn. Nhưng em đã an ủi bạn đừng giận nữa để mình giải quyết chuyện này cho. Nghe xong lời em nói Ngọc Anh đã bớt giận. Còn em quay sang phía người đàn ông đó rồi nói:

-Bác không thể bỏ chỗ rác đó xuống sông được. Thứ nhất, nếu trong bao bì đó có xác chết động vật thì nắng lên, cái thứ này sẽ bốc mùi kinh khủng còn hơn cả bây giờ mà đoạn đường này lại có rất nhiều người qua lại nữa nhất là khi chúng cháu đi học về. Thứ hai, nếu trong bao tải có túi bóng, giấy ni lông,... Đó là những thứ rất khó phân huỷ trong môi trường . Thứ ba, nếu trong bao tải còn có các mảnh thuỷ tinh thì theo dòng sông nó có thể bị trôi dạt vào đất liền và ở đó luôn nó sẽ gây ra rất nhiều hậu quả ví dụ như khi người dân đi mò ốc, hến khả năng chảy máu do va chạm với thuỷ tinh là rất cao. Vì vậy, chỉ cần một bao tải đó thôi mà gây ra rất nhiều hậu quả mà sau con người phải gánh chiụ. Chỉ cần một bao tải rác của bác đã gây ra nhiều hậu quả cho môi trường ,làm ô nhiễm nguồn nước, ô nhiễm bầu không khí... Tất cả đã làm ô nhiễm môi trường một cách nghiêm trọng nên cháu mong rằng bác đem đống rác này lên xe chở rác để xe chở rác đi đổ đúng nơi quy định.

Càng nghe ông ấy càng tức giận, em vừa nói dứt lời, ông ta bước tới gần em mắng như tát nước vào mặt em nói:

-Đồ con nít ranh mà đòi dạy đời. Sao mày láo thế? Để yên cho tao làm việc, không thì liệu hồn. Tao đủ biết phải làm gì mày không cần dạy đời tao?

Ông ta vừa dứt lời thì cô bạn Ngọc Anh đang im lặng bỗng cất tiếng:

- Nếu bác là người lớn thì bác phải hiểu được lời kêu gọi “bảo vệ môi trường là bảo vệ cuộc sống của chúng ta ” chứ tại sao bác còn đổ rác bừa bãi chẳng nhẽ bác muốn tính mạng của mọi người trên khắp thế giới không trừ một ai kể cả người thân của bác bị đe doạ hay sao? Nếu chúng cháu là bác thì chúng cháu nghĩ rằng bác sẽ không bao giờ muốn những người mà mình yêu thương, kính trọng nguy hiểm đến tính mạng đúng không ạ! Vì vậy cháu mong rằng bác nên suy nghĩ mọi chuyện thật đúng đắn, cẩn thận trước khi làm để sau này chuyện đó sẽ không gây ra hậu quả đáng tiếc.

Sau một hồi tranh cãi cuối cùng người đàn ông đó dường như hiểu ra mọi chuyện, sau đó ông ấy quay sang chỗ em và nói bằng giọng nhẹ nhàng không to tiếng như lúc trước:

-Xin lỗi các cháu nhiều chỉ vì bác không hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề mà toàn cầu đang quan tâm đó là “Ô nhiễm môi trường”. Dù sao đi chăng nữa bác cũng có lòng kden ngợi các cháu cùng với đó là ý thức bảo vệ môi trường của các cháu còn cái bao tải này bác sẽ đưa cho xe rác để xe đổ rác đúng nơi quy định.

Em và Ngọc Anh nhìn chiếc thồ của người đàn ông đó lao vút đi và tiếng động cơ ngày một nhỏ dần rồi mất hẳn mà trong lòng vui vẻ lạ thường như vừa trút được một cái gì đấy nặng cả vai.Trên đường tới trường, chúng em đứa nào cũng vui vì mình đã làm đúng lời cô giáo dạy: "Phải yêu thiên nhiên, sống hoà hợp với thiên nhiên, luôn luôn có ý thức bảo vệ môi trường như bảo vệ từng mạnh máu trong cơ thể".
 

Nguyễn Thị Phanh

Banned
Banned
14 Tháng tám 2017
185
142
36
21
Phú Thọ
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng có lần mắc khuyết điểm. Nhưng có những khuyết điểm khiến ta luôn ray rức mãi. Đó là trường hợp của tôi. Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in chuyện của ngày hôm ấy. Tôi ân hận đã khiến cô buồn phiền vì lỗi lầm của mình nhưng tôi tin rằng Cô sẵn sàng cảm thông và tha thứ cho tôi.

Tôi vốn là một học sinh giỏi Toán của lớp. Bài kiểm tra nào tôi cũng đạt điểm chín, điểm mười. Mỗi lần, cô gọi điểm, tôi luôn tự hào và trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Một hôm, trong giờ ôn tập, tôi chủ quan không xem lại bài cũ. Theo thường lệ, cô sẽ gọi các bạn lên bnảg làm để lấy điểm. Tôi khăng khăng nghĩ rằng cô sẽ không gọi đến tôi đâu, bởi tôi đã có điểm kiểm tra miệng rồi. Vì vậy, tôi ung dung ngắm trời qua khung cửa sổ và thả hồn tưởng tượng đến trận kéo co mà đội lớp tôi và lớp bảy năm sẽ diễn ra chiều nay. Nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra, một tin “chấn động” làm lớp tôi nhốn háo cả lên. Cô giáo yêu cầu chúng tôi lấy giấy ra làm bài kiểm tra. Biết làm sao bây giờ? Tôi vẫn chưa ôn bài cũ. Mỗi khi làm bài, cô thường báo trước để chúng tôi chuẩn bị mà. Còn hôm nay sao lại thế này? Tôi ngơ ngác nhìn quanh một lượt và chợt bừng tỉnh khi nhỏ Hoa ngồi cạnh huých tay nvào sườn nhắc tôi chép đề và lo làm bài. Tôi loay hoay mãi cứ viết rồi lại xóa. Nhìn quanh tôi thấy các bạn chăm chú làm bài. Về phía tôi, đầu óc tôi quay cuồng như muốn vỡ tung, tôi hoàn toàn mất bình tĩnh và không thể suy nghĩ được cách làm bài. Thời gian đã hết, tôi nộp bài mà lòng cứ thấp thỏm, không yên. Tôi nghĩ đến lúc phát bài ra, bài tôi bị điểm kém tôi sẽ ra sao đây? Tôi sẽ mất mặt trước lớp, lại bị cô giáo khiển trách, chưa nói đến việc thế nào bố mẹ cũng la rầy. Bố mẹ sẽ đốt sạch sành sanh kho tàng truyện tranh của tôi cho mà xem. Tôi phải làm gì đây ? Tôi phải làm gì đây? Các câu hỏi dồn dập ấy đạt ra khiến tôi càng lo lắng hơn.

Rồi thời khắc định mệnh đã đến. Như mọi lần, tôi nhận bài từ tay cô để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, con số ba khiến tim tôi thắc lại. Tôi đã cố không để ai nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên. Vẻ mặt ấy che giấu biết bao sóng gió đang quay cuồng, đang nổi lên trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Tôi biết ăn nói làm sao với cô, với bố mẹ, với bạn bè bây giờ ? Tôi lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý… Cô giáo bắt đầu gọi điểm vào sổ. Đến tên tôi, tôi bình tĩnh xướng to “Tám ạ!”. Cô giáo dường như không phát hiện. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tự nhũ : “Chắc cô không để ý đâu ví có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!” . Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm ấy tôi làm lại bài khác rồi lấy bút đỏ ghi điểm “tám” theo nét chữ của cô. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc cô giáo đòi xem lại bài, tôi lạnh cả người. Trời hỡi, đúng như lời “tiên tri”, trời xuôi đất khiến làm sao ấy, cô thật sự muốn xem lại bài chúng tôi vì điểm tám không khớp vời con số cô tổng kết trước khi trả bài. Cả người tôi lạnh run, mặt tôi tái mét. Tôi chỉ muốn trốn ra khỏi lớp mà thôi. Và tôi càng hốt hoảng hơn khi nghe cô gọi tên tôi. Cô đã phát hiện ra tôi sửa điểm. Cô gọi tôi lên và đưa giấy mời phụ huynh ngay. Cả lớp tôi như bị bao trùm bởi cái không khí nặng nề, khô khốc ấy. Cô chẳng nói lời nào với tôi khiến tôi càng sợ và càng bối rối hơn. Tôi không còn tâm trạng để học các môn khác. Tôi cảm thấy “ghét” cô biết bao! Tôi mới vi phạm lần đầu đầu thôi mà sao cô không tha thứ cho tôi. Tôi sẽ ghi nhớ điều này và chỉ muốn trả thù cô. Sự việc tiếp theo đó thì ba mẹ tôi đã phạt tôi suốt mấy tuần lễ không cho xem truyện, bắt tôi làm bài tập Toán miệt mài. Tôi lại càng “ghét” cô hơn…Và thế là một ngày nọ, khi hết giờ đến giờ ra chơi, các bạn chạy lên bàn hỏi bài cô, tôi đã nhanh tay giấu đi quyển số chủ nhiệm và một quyển sổ tay của cô. Tôi chỉ nghĩ làm cô tức và lo lắng… Tôi thấy cô quay lại lớp tìm và thông báo cho cả lớp. Nhưng không một ai biết… Cô không hề mảy may nghi ngờ đến những cô cậu học trò bé bỏng của cô. Đúng như tôi dự đoán, cô phải nộp sổ chủ nhiệm cho nhà trường. Cô làm mất sổ nên bị nhà trường khiển trách. Trên môi cô không nở được nụ cười nào, trông cô buồn rười rượi. Cô phải mất thời gian làm lại quyển số ấy. Điều ấy làm tôi thấy hả dạ.

Một hôm, tôi tình cờ giở quyển sổ tay của cô ra xem. Từng trang, từng trang là những ghi nhận về công việc, có cả những trang cô kỉ niệm của lớp. Cô ghi lại tên các bạn bị ốm, nhận xét` bạn này cần giúp đỡ về môn nào, bạn nào tiến bộ… Tôi cảm thấy bất ngờ quá. Thì ra cô đã rất chăm chút, yêu thương chúng tôi. Tôi lật đến trang gần cuối, cô viết về bài kiểm tra Toán gần đây của lớp. Tôi hết sức ngạc nbhiên khi có một đoạn nhỏ cô viết về tôi :“Không hiểu sao khôn ghiểu sao con bé Trinh làm bài tệ quá nhỉ? hay nó gặp chuyện gì không vui? Mình phải tìm hiểu nguyên nhân xem có giúp em ấy được gì không? Thường trò này rất chăm ngoan, luôn giúp đỡ bạn bè và lễ phép…” Đọc những dòng tâm tình của cô, tôi thấy khóe mắt mình cay cay, lòng tôi như thắt lại. Giờ đây tôi mới boết cô luôn xem tôi là đứa trò ngoan, luôn lễ phép và tôn trọng cô. Cô luôn nghĩ vì lí do nào đó khiến tôi khiến tôi không làm bài được chứ có nghĩ vì tôi lười học bài đâu. Cô cho tôi điểm ba cũng đáng thôi. Điểm ba ấy khiến tôi khiến tôi phải nhắc nhở mình… Tôi biết làm gì để chuộc lỗi ngoài việc đem trả sổ cho cô và xin lỗi cô. Mong sao cô có thể tha thứ cho tôi. Nghĩ vậy, sáng hôm sau, tôi định đem sổ vào trả cô thì hay tin cô phải về quê gấp vì mẹ cô đang bệnh nặng không có người chăm sóc. Cô đã nộp đơn xin nghỉ việc một thời gian… Cía tin ấy làm tôi sửng sốt. Hai quyển sổ vẫn còn nguyên trongt cặp của tôi. Tôi không biềt làm thế nào để liên lạc với cô đây? Mọi thứ giờ đã quá muộn. Giá như lúc ấy tôi không sửa điểm thì có lẽ tôi sẽ không gây nên bao lỗi lầm, bao buồn phiền cho cô đâu. Và tôi cũng không phải ray rức như bây giờ. Tôi chẳng biết làm gì hơn, chỉ biết dày vò chính bản thân. Bao cảm xúc đè nén trong tôi làm tôi muốn vỡ tung. Tại sao ngày ấy tôi lại có những suy nghĩ sai lầm và ngốc nghếch đến thế để rồi bây giờ ân hận mãi. Tôi không còn gặp cô nữa và chẳng biết làm sao để xin lỗi cô. Tôi chỉ còn biết gìn giữ quyển sổ của cô và mong một ngày gần đây tôi sẽ gặp lại cô, sẽ trả sổ cho cô và kèm lời xin lỗi chân thành của tôi. Cô ơi…

Thời gian không dừng lại. Giờ đây tôi đã xa cô. Chiếc ghế cô ngồi giờ đã có ngưới thầy khác. Tôi dẫu biết người thầy ấy cũng sẽ yêu thương, lo lắng cho chúng tôi nhưng tôi chỉ mong tìm lại bóng dáng của cô ngày nào. Tôi mong có thể gặp lại cô để xin lỗi, để nhận được sự tha thứ, bao dung củ cô. Cô ơi, con thật lòng xin lỗi cô….

--> hay thì thích nhé ;) #chincamon :rolleyes:
 
  • Like
Reactions: Anhnguyen252003
Top Bottom