bài viết số 1

C

cherrynguyen_298

1.

“Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con.
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”

Cứ mỗi lần nghe những câu thơ này của nhà thơ Trần Quốc Minh vang lên, thì em lại chọt nghĩ đến người mẹ thân yêu của em. Em cảm thấy thật bất hạnh cho những ai không có mẹ, bởi vì mẹ là người dành trọn mọi sự thương yêu chăm sóc cho chúng ta. Và mẹ em chính là nguời như vậy đó.

Mẹ năm nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng ai cũng nói mẹ già hơn so với tuổi, có lẽ vì gánh nặng cuộc đời chăng? Công việc của mẹ rất giản dị đó chính là làm ruộng. Sở thích của mẹ rất khác với mọi người, đó chính là làm việc. Mẹ có dáng người dong dỏng cao, nước da ngăm đen đã bị rám nắng, mái tóc của mẹ dài ngang lưng đã bị cháy nắng ngoài đồng ruộng, nắng chói để đem lại cho em một cuộc sống ấm no. Khi đi làm mẹ thường búi tóc lên, để lộ ra mấy cộng tóc xoăn trông thật duyên dáng. Đi với mái tóc ấy chính là khuôn mặt hình trái xoan của mẹ. Vầng trán của mẹ cao rộng, có lúc nheo lại lộ vẻ suy tư. Năm tháng, thời gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ.

Nhưng thời gian cũng không thể xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy. Đôi mắt mẹ đen láy thấm đượm sự bao dung, trìu mến. Người ta thường nói “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn” quả là không sai. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em có thể đoán được những suy nghĩ trong mẹ. Những lúc em làm được việc tốt đôi mắt ấy hạnh phúc như cười. Và cũng từng đỏ hoe khi mỗi lần em làm điều sai trái. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em tự trách mình vì đã làm mẹ buồn. Cùng với đôi mắt mẹ là cặp lông mi dài và đôi chân mày lá liễu dày. Mũi mẹ cao cao, cái miệng nho nhỏ, khi cười để lộ hàm răng trắng, đều như hạt bắp.

“Bàn tay ta làm nên tất cả
Có sức người sỏi đá cũng thành cơm”

Đúng vậy! nhờ có bàn tay đầy nghị lực của mẹ đã nuôi em khôn lốn đến chừng này. Bàn tay ấy đã bị bao sậm, hằn những vết nứt nẻ. Bao nhiêu vết là bấy nhiêu vất vả gian lao của mẹ. Đôi bàn chân cũng vậy, nó cũng đã bị nứt nẻ. Những khi trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau, nhức khiến mẹ phải ngâm vào nước muối. Đôi vai mẹ gầy gộc đã trở bao nhiêu là mưa nắng. Nhìn tất cả những thứ ấy em cảm thấy yêu mẹ thật nhiều, thật nhiều.

Nhìn bàn tay mẹ chăm sóc từng đám lúa, luống rau, em cảm thấy mẹ yêu cây cỏ đến chừng nào. Mẹ là một người mà không thể thiếu trong gia đình. Hằng ngày, mẹ như một cô tấm với những công việc như nấu ăn, giặt giũ, dọn nhà... thật nhanh nhẹn, gọn gàng. Dù nhà cửa có bề bộn đến mấy, mà nếu được bàn tay siêng năng của mẹ thì sẽ trở nên gọn gàng. Vì lo cho cuộc sống của gia đình mà mẹ chẳng bao giờ rảnh rỗi cả, hết việc nhà rồi lại làm ruộng.

Mẹ là một người luôn dành trọn mọi sự yêu thương và lo toan cho em. Lúc em làm điều gì sai trái, mẹ không la mắng gì đâu mà mẹ dạy em những điều hay lẽ phải, khiến em luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy mẹ bận rộn lắm nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm tới công việc học hành của em. Lúc em đau ốm, mẹ là bàn tay ấm áp, che chở cho em vượt qua.

Đối với mọi người trong làng xóm, mẹ rất hòa nhã, cởi mở với họ nên ai cũng quý mến mẹ. Trong công việc, mẹ rất nhiệt tình nên mỗi lần đi dặm hay gặt lúa thì ai cũng kêu mẹ đi.

Thế đấy! Người mẹ thân yêu của em là như vậy đó, mẹ là một người rất yêu thương đứa con của mình. Em yêu mẹ lắm! Yêu mẹ rất nhiều. Em tự nhủ rằng sẽ cố gắng học tập thật giỏi để trở thành con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ, mai sau đền đáp công ơn to lớn của mẹ đã bao năm chăm lo cho em từ miếng ăn đến giấc ngủ.

“Mẹ như biển cả mênh mông
Con luôn ghi nhớ công ơn của người”.


ST
 
K

kobato_2509

St


Hoa bồ công anh à, bồ công anh sao, có phải là rừng bồ công anh không? Đúng rồi, đúng là rừng bồ công anh đây rồi! Lâu rồi không đến đây, chắc cũng hai năm rồi nhỉ! Đẹp hơn, chủ mới vừa dọn về thôi mà chăm kĩ quá! Thay đổi nhiều làm tôi không nhận ra nữa! Chắc tại con người thay đổi rồi, cảnh vật cũng phải thay đổi thôi, sao mà còn như trước được! Buồn ư? Ừ vẫn buồn lắm, tôi không còn như xưa, bạn đã khác, biết thế nào đây? Nơi này toàn làm tôi nhớ lại những kí ức không vui, chắc không nên đến nữa, nhưng tôi đã đến mất rồi!

"Nhóc, đang làm gì ở đây thế? Chỗ này không được vào đâu, chủ ở đây dữ lắm!", một cô bạn chạy ra chỗ tôi nở một nụ cười thật tươi và nói.
"Ơ, nhóc nào, ở đâu cơ, tại em còi chứ bộ! Em năm nay lớp sáu rồi!" tôi hồn nhiên trả lời vậy, lúc đó ngộ ghê cơ.
"Ờ, chị...cũng lớp sáu, hơn tuổi em nhá!"
"Vâng, em chào chị! Ớ, sao lại là chị, lớp sáu thì cùng tuổi chứ!"
"Ôi trời, ngốc đến thế là cùng. Chào bạn mình là Như!"
"Mình là Nhóc!"

Lúc đó, Như chê tôi có cái tên kì cục, chẳng bù cho nó, tên đẹp dễ sợ. Từ hôm đấy, ngày nào tôi cũng đến chơi với nó. Mấy hôm sau bỗng nhiên thấy nó ở lớp tôi, thì ra là học sinh mới chuyển đến, cũng chính là chủ của cái vườn hoa mà tôi đã đến thăm, lạ ghê, hay tại tôi ngốc quá! Thế là nó trở thành bạn thân tôi luôn. Hồi đó tôi nhỏ quá, lại hiền khô, toàn bị bọn cùng lớp chọc, tính tôi bây giờ cũng là do nó khổ tâm rèn luyện một thời. Nó tốt lắm, dù tôi có ra sao cũng bảo vệ tôi đến cùng, chỉ cần tôi đối với nó không thay đổi, nó sẽ bất chấp tất cả, tôi cũng vậy, thế nên chúng tôi mới là bạn thân, nhưng nếu mọi thứ cứ như vậy thì tốt quá, tôi với nó sẽ vẫn là bạn, mãi là bạn.....

"Hẹn ở chỗ cũ nha! Mày nhớ đến đó! Đừng có bỏ rơi tao, tao giận đấy!" , nó gọi điện cho tôi, chỉ nói mỗi như vậy rùi cúp cái rụp luôn! Nó lạ ghê cơ, tôi chưa kịp nói gì mà nó đã tự phán, giống hệt như ai đó trong một kí ức khác, lại một kí ức buồn...

"Nhóc đây nè! Mày đợi lâu chưa?", tôi vừa nói, vừa nằm dài ra trên nền hoa trắng, dễ chịu quá!

"Ừ tao ở đây suốt, đợi mày đó Nhóc! Chơi thổi hoa bồ công anh với tao.", nó cười, trông xinh ghê, sao nó với tôi lại khác nhau đến thế?

"Ôi trời, mày gọi tao ra đây để làm cái trò này à? Tao lại cứ tưởng bở! Hì hì, ngộ ghê!", tôi thở phào nó không sao, vẫn dễ ghét lắm!

Chúng tôi nghịch như hai đứa trẻ con, một năm trôi qua rồi mà vẫn vậy! Đông cũng về rồi, sẽ không còn hoa nữa. Tôi thổi bông hoa cuối, bông hoa nở muộn cũng là bông hoa đẹp nhất, nhưng nhìn nó bay đi xa, tôi lại thấy buồn, chạy theo bắt lại, nhưng không kịp nữa, những cánh hoa tỏa ra như nhưng bông tuyết tí hon, trắng xóa...Tôi thầm ước, mong hoa sẽ mang đi những ước mơ của chúng tôi đi khắp thế gian.

"Vài giờ nữa tao đi rùi! Mẹ tao kêu tao sang với anh tao! Xin lỗi nhá, chắc mày buồn lắm! Mình vẫn là bạn nha!", nó nắm chặt lấy bàn tay tôi, tôi cũng vậy, tôi sợ nó lại rời xa tôi, bay đi như cánh hoa bồ công anh, bay đi mãi...

"Mày... cũng định bỏ rơi Nhóc như Ngọc à! Bạn bè gì chứ, bỏ rơi nhau lại phía sau, tao không cần, không cần đâu...", tôi bị sốc, vừa nói vừa khóc, nước mắt chảy ròng ròng, tôi thả tay nó ra, rồi nắm chặt tay mình lại, chắc tôi muốn mình can đảm hơn...

"Mày không hiểu được đâu! Chúng ta khác nhau!", nó quay mặt đi, chắc nó đang khóc, tôi chỉ đoán vậy, chứ đầu óc tôi lúc đó đâu nghĩ được cái gì!

"Ừ, tao không hiểu nhưng mày hiểu chắc! Mày có biết mẹ của mày rất ghét tao nên lúc mày không ở bên cạnh, bác ý toàn mắng nhiếc tao, bố mẹ tao biết vậy, không cho tao chơi với mày, tao vẫn chịu đựng! Bạn bè tao ghen tị với mày, tao đi với mày chúng nó cũng ghét tao luôn, nếu không mày nghĩ sao mà bọn nó đối xử với tao vậy! Mày lúc nào cũng thế, đâu quan tâm tao nghĩ gì! Mày có hiểu không Như?", cảm xúc như muốn trào ra, tôi không thể kiềm chế được nữa.

"Sao mày không nói, tại sao mày lại không nói? Tao đâu có biết! Xin lỗi!", nó không chịu quay lại nhìn tôi, chỉ cúi xuống..., hoa bồ công anh vẫn dính đầy trên tay nó, nhưng không phải màu trắng, màu nâu, nâu thẫm, lạ quá!

"Mày khác tao? Ừ, mày sinh ra trong gia đình khá giả, còn nhà tao chỉ thuộc loại tầm thường, mày làm sao biết nhưng người như tao suy nghĩ gì? Mày đã vực tao dậy lúc tao bị người bạn thân nhất bỏ rơi, lúc tao đay đớn nhất, lúc tao gục ngã hoàn toàn ngay ở đây. Và cũng tại đây, trên cánh rừng bồ công anh này mày định để tao bị bỏ rơi thêm lần nữa sao Như?", tôi đã gục ngã hoàn toàn ở nơi mà tôi đã quyết định đứng dậy, ở nơi mà tôi cứ nghĩ sẽ đem lại kỉ niệm tốt đẹp hơn, nhưng có lẽ điều những gì tôi mong ước là quá xa vời chăng, hay tại hoa đã đánh rơi mất ước mơ của tôi mất rùi!

Nó không nói gì, tôi chạy đi, tay vẫn nắm chặt. Mưa! Mưa làm cánh bồ công anh trôi xuống khỏi người tôi như hi vọng vụt trôi đi mất. Về đến nhà, cũng là lúc tôi quỵ xuống. Bàn tay tôi đau quá! Tôi đưa tay lên nhìn, trong tay tôi vẫn còn một bông hoa ép khô và một mảnh giấy nâu. Máu, tay nó vẫn còn chảy máu sao, nhưng vết thương đó nó bảo đã khỏi rồi mà! Là máu trắng sao? Những gì trong tờ giấy là thật sao? Tôi cánh hoa bồ công anh ép khô lần cuối rồi chạy về phía nhà nó. Cánh cửa đã bị khóa rồi, vậy là nó đã đi, sang Mĩ chữa bệnh, muộn thật rồi! Tôi thật quá đáng! Như à, tao xin lỗi!

Mấy tháng sau, tôi nghe thoáng qua rằng nó đã khỏi bệnh, rồi ở Mĩ luôn. Vậy cũng tốt nó sẽ có một rừng bồ công anh mới và một người bạn mới, tốt hơn tôi. Giờ là lần cuối về đây rồi, tôi sẽ mạnh mẽ hơn, như hoa bồ công anh, nó sẵn sàng để những cánh hoa rời xa nó, đi tìm một nơi tốt đẹp hơn... Người ta nói bồ công anh tượng trưng cho tình yêu và sự lãng mạn, nhưng đối với tôi, nó là biểu tượng của tình bạn trong sáng, của sự hy sinh và ước mơ một thời của Nhóc và Như. Kết thúc tại đây thôi, tôi quay lưng lại, bước đi, Nhóc tạm biệt mày nhé, rừng bồ công anh!

"Nhóc, làm gì ở đây thế? Hai năm rùi, mày chỉ nhớ nơi này thôi à? Mày không nhớ tao sao, hay vẫn còn giận hả?"
 
Top Bottom