Văn mẫu 8 [Bài văn] Suy nghĩ của em về vai trò của người lãnh đạo anh minh

baochau1112

Cựu Phụ trách nhóm Văn | CN CLB Khu vườn ngôn từ
Thành viên
6 Tháng bảy 2015
6,549
13,982
1,304
Quảng Nam
Vi vu tứ phương
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Đề bài: Dựa vào các văn bản Chiếu dời đô và Hịch tướng sĩ, hãy nêu suy nghĩ của em về vai trò của những người lãnh đạo anh minh như Lí Công Uẩn và Trần Quốc Tuấn với vận mệnh đất nước.

BÀI LÀM
Nhìn lại chặng đường bốn ngàn năm dựng nước và giữ nước, chúng ta dễ dàng nhận thấy vai trò của những người lãnh đạo ảnh hưởng như thế nào đến vận mệnh của đất nước. Khi đất nước ra đời những người lãnh đạo xuất chúng như Lí Công Uẩn, Trần Quốc Tuấn, Lê Lợi, Quang Trung,… thì đất nước ấy ngày một thái bình, phồn vinh hơn. Và ngược lại thì đất nước sẽ thụt lùi, lâm nguy hơn.

Theo dòng chảy của lịch sử, những quyết sách của những nhà lãnh đạo uyên bác, dốc lòng vì dân vì nước đều là những người có tầm nhìn xa trông rộng, là những người xác định đất nước cần gì và nên thay đổi ra sao để đất nước phát triển theo hướng tốt đẹp nhất. Những quyết sách cùng những hành động chuẩn xác, táo bạo từng làm chấn động lòng người ấy chính là những quyết sách có tầm ảnh hưởng vĩ mô đưa đất nước đến bờ thịnh thế, phồn thịnh. Trong đó, từng có “Chiếu dời đô” của vua Lý Công Uẩn và “Hịch tướng sĩ” của Trần Quốc Tuấn là những quyết sách, bài hịch sáng suốt mang tầm nhìn của thời đại.

Nhắc đến những vị tướng tài danh giá của nước nhà thì không thể không nhắc đến Trần Quốc Tuấn. Sinh thời, ông là người sở hữu những chiến công hiển hách cùng một ý chí sắt đá trong cái tâm thái yêu nước, hết lòng vì dân vì nước. Qua áng văn hào hùng, bi tráng “Hịch tướng sĩ” thì ta có thể thấy được cái tài hoa, cái tâm thái của một người tướng sĩ lãnh binh nơi sa trường. Khi quân Mông – Nguyên lăm le xâm phạm bờ cõi nước ta thì Trần Quốc Tuấn đã cầm bút viết nên bài “Hịch” kêu gọi từ quân đến dân, cảnh tỉnh họ khỏi cái thái bình giả tạo này. Ông liệt kê hàng loạt tội ác của bọn quân xâm lược như lũ giặc đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn lưỡi cú diều mà xỉ mắng triều đình, đem thân dê chó mà bắt nạt tể phụ; ỷ thế Hốt Tất Liệt mà đòi ngọc lụa, để thỏa lòng tham không cùng; mượn danh hiệu Vận Nam vương để thu vàng bạc, vơ vét hết của khó có hạn,… Bọn giặc ấy với lòng tham không đáy nhưng binh sĩ nước nhà thì lại thờ ơ, không biết nhục, không biết cảnh giác trước những nguy cơ tiềm tàng đó. Những sự thật phũ phàng khi “thấy chủ bị nhục mà không biết lo, nhìn quốc sĩ mà không biết thẹn. Làm tướng một nước, phải hầu quân giặc mà không biết tức, nghe nhạc thái thường để thết tiệc sứ mà không biết căm. Hoặc lấy việc chọi gà làm vui đùa, hoặc lấy việc đánh bạc làm tiêu khiển, hoặc vui thú vườn ruộng, hoặc quyến luyến vợ con, hoặc chỉ nghĩ kế sinh nhai tư lợi mà quên việc nước, hoặc ham săn bắn mà quên việc binh, hoặc thích rượu ngon, hoặc mê tiếng hát”. Trớ trêu thay, đau đớn thay về tình hình thực tế của những binh sĩ dưới quyền. Bởi vậy nên ông mượn bài hịch để nói về sự thật chắc chắn sẽ xảy ra nếu binh sĩ không chịu thay đổi như việc “giặc Mông Thát tràn sang, thì cựa gà không thể đâm thủng áo giáp của giặc; mẹo cờ bạc không thể dùng làm mưu lược nhà binh; dẫu rằng ruộng lắm vườn nhiều, tấm thân quý ngàn vàng khôn chuộc; vả lại vợ bịu con đìu, việc quân cơ trăm sự ích chi; tiền của tuy nhiều không thể mua được đầu giặc; chó săn khỏe, không đuổi được quân thù; chén rượu ngon không thể làm cho giặc say chết; tiếng hát hay, không thể làm cho giặc điếc tai.” Ngoài việc chỉ ra tình hình thực tế, ông còn nêu ra kết cục cho bản thân ông và binh sĩ khi thua trận. “Chẳng những thái ấp của ta không còn, mà bổng lộc các ngươi cũng mất; chẳng những gia quyến của ta bị đuổi, mà vợ con các ngươi cũng nguy khốn; chẳng những xã tắc tổ tông ta bị giày xéo, mà mồ mả cha mẹ các ngươi cũng bị phát quật; chẳng những thân ta kiếp này bị nhục, mà đến trăm năm sau, tiếng dơ khôn rửa, tên xấu còn lưu, mà đến gia thanh các ngươi cũng không khỏi mang tiếng là tướng bại trận.” Những lời nói tha thiết, chân thành phát xuất từ tình cảm chân thực nhất trong ông đã bừng lên ngọn lửa yêu nước, chỉ rõ cho họ trong con đường sương mù mờ mịt ấy và dẫn dắt họ tiến lên đấu tranh giành lại tự do, dâng cao tinh thần quyết tâm đánh đuổi giặc ngoại xâm ra khỏi đất nước.

Tầm ảnh hưởng của người lãnh đạo trong công cuộc đấu tranh chống quân xâm lược quan trọng là thế nhưng không dừng lại ở thời loạn thế mà ngay cả trong thời hòa bình của đất nước, vai trò của người lãnh đạo không kém phần quan trọng. Có thể thấy rõ ràng đó là vua Lý Công Uẩn. Ông là người thông minh, xuất chúng với một tấm lòng vị tha, bác ái, yêu nước thương dân. Trong thời thái bình thịnh trị, nhân dân an cư lạc nghiệp ấy, ông đã đưa ra một quyết sách vô cùng táo bạo, dời đô từ Hoa Lư về thành Đại La và đổi tên thành Thăng Long. Bản chiếu thư ấy là bước ngoặt vô cùng quan trọng gắn với vận mệnh của nước nhà. Bằng tài trí của mình, ông nhận ra địa thế núi non hiểm trở ở Hoa Lưu phù hợp với sứ mệnh chống lại quân xâm lược nhưng khi đất nước bước vào thời kỳ thái bình, phồn vinh thì nơi đây không còn thích hợp nữa. Một đất nước cường thịnh là một đất nước cần có khí vận lớn, một đất nước muốn tụ tập khí vận thì cần phải được đặt ở “nơi trung tâm trời đất, được cái thế rồng cuộn hổ ngồi”, là phương hướng “đúng ngôi Nam Bắc Đông Tây”, là địa thế “rộng mà bàng, đất đai cao mà thoáng", là điều kiện phát triển kinh tế “dân cư khỏi chịu cảnh khốn khổ ngập lụt, muôn vật cũng được phong phú tốt tươi". Vùng đất ấy mới chính là vùng đất phù hợp để phát triển kinh tế, văn hóa, là nơi phù hợp để phát triển giao lộ thương mại. Nơi đây là nơi đánh dấu sự trưởng thành của dân tộc đại Việt thời bất giờ và là tiền đề cho sự phát triển thịnh vượng của Việt Nam ngày nay. Bằng tài trí của chính mình, Lý Công Uẩn đã gây dựng nên một kinh đô Thăng Long phồn thịnh: vững vàng về kinh tế, ổn định về chính trị, đặc sắc về văn hóa và đồng thời là thời kỳ hưng vượng nhất của lịch sử phong kiến Việt Nam.

Phong thủy luân chuyển, cảnh đời đổi thay, “Chiếu dời đô” hay “Hịch tướng sĩ” giờ đã chìm vào dĩ vãng. Nhưng tầm ảnh hưởng của nó vẫn được ghi sâu vào trong lòng người dân Việt Nam về một thời đại phồn vinh, thịnh thế hay một thời đại loạn lạc xuất anh hùng. Nhờ có những vị lãnh đạo anh minh, tài ba đó mà bờ cõi đất nước được giữ vững, nhân dân được an cư lạc nghiệp và đất nước phát triển theo hướng tốt đẹp. Bởi vậy, tại thời đại nào cũng cần có những nhà lãnh đạo tài năng, xuất chúng, những con người có tầm nhìn xa rộng, những con người anh minh thần võ, có thể lãnh đạo đất nước tiến xa hơn trên con đường hội nhập và phát triển về toàn diện.
Tác giả: @baochau1112
 

baochau1112

Cựu Phụ trách nhóm Văn | CN CLB Khu vườn ngôn từ
Thành viên
6 Tháng bảy 2015
6,549
13,982
1,304
Quảng Nam
Vi vu tứ phương
Đề bài: Dựa vào các văn bản Chiếu dời đô và Hịch tướng sĩ, hãy nêu suy nghĩ của em về vai trò của những người lãnh đạo anh minh như Lí Công Uẩn và Trần Quốc Tuấn với vận mệnh đất nước.

BÀI LÀM​
Nhìn về dòng chảy bốn ngàn năm lịch sử dựng nước và giữ nước, chúng ta càng khắc ghi sâu sắc về vai trò của những nhà lãnh đạo anh minh, lỗi lạc đối với vận mệnh của nước nhà. Nhân cách của họ, tài năng của họ được thể hiện qua nhiều phương diện khác nhau chẳng hạn như quản lí triều chính, thống lĩnh binh sĩ, quyết định sách lược,… Thậm chí là trong lĩnh vực thơ văn, từ nghệ thuật đến nội dung tác phẩm của họ khơi gợi nhiều suy ngẫm về xã hội, về con người và về thời đại với tấm lòng yêu nước, thương dân chẳng bao giờ đổi thay. Điển hình là các tác phẩm bất hủ theo thời gian như “Chiếu dời đô” của Lý Công Uẩn hay “Hịch tướng sĩ” của Trần Quốc Tuấn.

Lý Công Uẩn là “người dẫn đường” cho đất nước ta đến một thời đại phồn vinh, thịnh thế. Khai sinh ra nhà Lý, ban chiếu dời đô từ Hoa Lư về thành Đại La, đổi tên là Thăng Long. Quyết sách táo bạo của ông sau khi thành lập triều đình nhà Lý có thể xem như bước cờ hiểm. Tuy nhiên, với trí tuệ hơn người cùng tầm nhìn sâu rộng về đất nước, ông đã đẫ thành công khi lựa chọn kinh đô mới, đưa đất nước bước vào kỷ nguyên mới, kỷ nguyên của thịnh vượng, tự do thông thương. Kinh đô Hoa Lư cũ là nơi sở hữu địa thế núi non hiểm trở, là nơi phù hợp với công cuộc chiến đấu, chống quân xâm lược. Nay nó đã hoàn thành sứ mệnh giúp nhà Đinh, nhà Lê thắng lợi thì giờ là thời khắc để kinh tế - xã hội lên ngôi. Bởi Thăng Long là “nơi trung tâm trời đất, được cái thế rồng cuộn hổ ngồi”, là phương hướng “đúng ngôi Nam Bắc Đông Tây”, là địa thế “rộng mà bàng, đất đai cao mà thoáng", là điều kiện phát triển kinh tế “dân cư khỏi chịu cảnh khốn khổ ngập lụt, muôn vật cũng được phong phú tốt tươi". Do đó, cần phải dời đô về Thăng Long. Và cũng từ đây, khí vận nước nhà trở nên cường thịnh hơn, kinh tế phát triển mạnh, nhân dân an cư lạc nghiệp, đẩy mạnh mậu dịch thương mại. Tất cả sự chuyển biến tích đó tạo nền tảng vững chắc cho nền hòa bình, độc lập của nước nhà.

Thời bình thì nhà lãnh đạo quan trọng là thế, thời loạn thế thì vai trò của nhà lãnh đạo càng rõ ràng hơn. Khi đất nước đối mặt với nguy cơ tiềm tàng từ việc chủ quan của quân thần thì Trần Quốc Tuấn với tầm nhìn xa rộng, với tấm lòng vì dân vì nước đã nhìn thấu bố cục mà bọn quân xâm lược khéo léo bố trí ấy. Với bản lĩnh tập hợp lực lượng, nắm giữ nhân tâm, đánh thức binh sĩ khỏi cảnh trầm mê trong thú vui thường ngày như việc “thấy chủ bị nhục mà không biết lo, nhìn quốc sĩ mà không biết thẹn. Làm tướng một nước, phải hầu quân giặc mà không biết tức, nghe nhạc thái thường để thết tiệc sứ mà không biết căm. Hoặc lấy việc chọi gà làm vui đùa, hoặc lấy việc đánh bạc làm tiêu khiển, hoặc vui thú vườn ruộng, hoặc quyến luyến vợ con, hoặc chỉ nghĩ kế sinh nhai tư lợi mà quên việc nước, hoặc ham săn bắn mà quên việc binh, hoặc thích rượu ngon, hoặc mê tiếng hát”. Không chỉ dừng lại ở việc chỉ ra cái bại hoại, cái suy tàn, cái hèn yếu, cái tư lợi, Trần Quốc Tuấn còn chỉ rõ hiện thực khách quan nếu quân thần cứ trầm luân trong cảnh thái bình giả tạo ấy “giặc Mông Thát tràn sang, thì cựa gà không thể đâm thủng áo giáp của giặc; mẹo cờ bạc không thể dùng làm mưu lược nhà binh; dẫu rằng ruộng lắm vườn nhiều, tấm thân quý ngàn vàng khôn chuộc; vả lại vợ bịu con đìu, việc quân cơ trăm sự ích chi; tiền của tuy nhiều không thể mua được đầu giặc; chó săn khỏe, không đuổi được quân thù; chén rượu ngon không thể làm cho giặc say chết; tiếng hát hay, không thể làm cho giặc điếc tai.” Lý luận đanh thép, nhất châm kiến huyết của Trần Quốc Tuấn như cái gáo nước lạnh làm thanh tỉnh những con người tự lừa mình dối người, những binh sĩ bị hiện thực giả tạo che mờ mắt. Và sau khi bàn về căn nguyên, bàn về tác động thì ông còn bàn về hậu quả khi quân thần tiếp tục ảo tưởng, trầm mê trong tửu sắc, tư lợi, ẩn hình là mối nguy nước mất nhà tan ấy. “Chẳng những thái ấp của ta không còn, mà bổng lộc các ngươi cũng mất; chẳng những gia quyến của ta bị đuổi, mà vợ con các ngươi cũng nguy khốn; chẳng những xã tắc tổ tông ta bị giày xéo, mà mồ mả cha mẹ các ngươi cũng bị phát quật; chẳng những thân ta kiếp này bị nhục, mà đến trăm năm sau, tiếng dơ khôn rửa, tên xấu còn lưu, mà đến gia thanh các ngươi cũng không khỏi mang tiếng là tướng bại trận.” Trong thời loạn thế, một dân tộc hưng thịnh hay suy tàn hay không thì không những phải đối mặt với gươm dao sáng loáng, mà còn ở tầm ngắm của những thứ âm mưu ẩn nấp sau nhung lụa, phải đối mặt với bẫy rập của quân thù được phủ lên bằng lớp cỏ non êm ái.

Với “Chiếu dời đô” của Lý Công Uẩn cùng “Hịch tướng sĩ” của Trần Quốc Tuấn là minh chứng sống cho tầm ảnh hưởng của những nhà lãnh đạo trong thời bình hay thời loạn. Họ chính là tượng đài cho phẩm chất mà một nhà lãnh đạo cần có trong các thời đại, cũng là một minh chứng cho vai trò của người ngồi ngôi cửu ngũ chí tôn đối với hưng thịnh, suy vong của toàn quân toàn dân trước thách thức của thời đại ấy.

Tác giả: @baochau1112
 

baochau1112

Cựu Phụ trách nhóm Văn | CN CLB Khu vườn ngôn từ
Thành viên
6 Tháng bảy 2015
6,549
13,982
1,304
Quảng Nam
Vi vu tứ phương
Đề bài: Dựa vào các văn bản Chiếu dời đô và Hịch tướng sĩ, hãy nêu suy nghĩ của em về vai trò của những người lãnh đạo anh minh như Lí Công Uẩn và Trần Quốc Tuân với vận mệnh đất nước.

BÀI LÀM
Vật đổi sao dời, tuế nguyệt tĩnh hảo. Nhưng có một sự thật chưa bao giờ thay đổi. Đó chính là những nhà lãnh đạo cấp cao của đất nước là những người nắm giữ vận mệnh của dân tộc. Được biết đến là những nhà lãnh đạo tài ba, anh minh của thời đại, Lý Công Uẩn và Trần Quốc là vị vua, vị tướng có tầm nhìn xa rộng, có năng lực nắm giữ nhân tâm, chỉ dẫn họ đến với bến đỗ độc lập, hạnh phúc.

Kinh đô Hoa Lư là pháo đài tự nhiên, là chốn rừng núi hiểm trở, phù hợp với việc đánh đuổi quân xâm lược như trong thời Đinh, thời Lê. Bởi vậy, khi đất nước bước vào thời thái bình thì cần phải chú trọng vào việc phát triển kinh tế - xã hội để giữ vững được nền hòa bình đất nước. Chính vì lẽ đó nên ông đã viết chiếu dời đô, quyết định chuyển kinh đô Hoa Lư về thành Đại La, đổi tên lại là Thăng Long như mục đích mà ông chuyển dịch trung tâm đất nước đến vùng đất nước. Được biết đến là “nơi trung tâm trời đất, được cái thế rồng cuộn hổ ngồi”, là phương hướng “đúng ngôi Nam Bắc Đông Tây”, là địa thế “rộng mà bàng, đất đai cao mà thoáng”, Thăng Long là nơi lý tưởng để tọa lạc kinh đô. Nơi đây hứa hẹn “dân cư khỏi chịu cảnh khốn khổ ngập lụt, muôn vật cũng được phong phú tốt tươi”. Chúng là tiền đề để phát triển kinh tế - xã hội, nhân dân an cư lạc nghiệp, đẩy mạnh mậu dịch thương mại và tăng cường khí vận nước nhà.

Giống với Lý Công Uẩn, Trần Quốc cũng là một người lãnh đạo anh minh, lỗi lạc khi ông nhận rõ nguy cơ của cuộc chiến tranh xâm lược từ cảnh thái bình giả tạo do bọn xâm lược thiết cục. Quân dân ta “nhìn thấy lũ giặc đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn lưỡi cú diều mà xỉ mắng triều đình, đem thân dê chó mà bắt nạt tể phụ; ỷ thế Hốt Tất Liệt mà đòi ngọc lụa, để thỏa lòng tham không cùng; mượn danh hiệu Vận Nam vương để thu vàng bạc, vơ vét hết của khó có hạn.” Bọn chúng không phải là tìm cớ để vãn hồi lại danh dự mà là đang âm mưu ấp ủ cho một cuộc tiến công nhanh, bất ngờ sắp tới. Nhưng giờ đây, lực lượng binh sĩ đã và đang “thấy chủ bị nhục mà không biết lo, nhìn quốc sĩ mà không biết thẹn. Làm tướng một nước, phải hầu quân giặc mà không biết tức, nghe nhạc thái thường để thết tiệc sứ mà không biết căm. Hoặc lấy việc chọi gà làm vui đùa, hoặc lấy việc đánh bạc làm tiêu khiển, hoặc vui thú vườn ruộng, hoặc quyến luyến vợ con, hoặc chỉ nghĩ kế sinh nhai tư lợi mà quên việc nước, hoặc ham săn bắn mà quên việc binh, hoặc thích rượu ngon, hoặc mê tiếng hát”. Sự trầm luân trong thú vui chọi gà, đánh bạc, điền viên, tửu sắc là bước đầu cho việc sụp đổ lực lượng quân sự. Thậm chí, ông còn đưa ra hiện thực tàn khốc khi nhắc châm biếm rằng “giặc Mông Thát tràn sang, thì cựa gà không thể đâm thủng áo giáp của giặc; mẹo cờ bạc không thể dùng làm mưu lược nhà binh; dẫu rằng ruộng lắm vườn nhiều, tấm thân quý ngàn vàng khôn chuộc; vả lại vợ bịu con đìu, việc quân cơ trăm sự ích chi; tiền của tuy nhiều không thể mua được đầu giặc; chó săn khỏe, không đuổi được quân thù; chén rượu ngon không thể làm cho giặc say chết; tiếng hát hay, không thể làm cho giặc điếc tai.” Từng câu, từng chữ thẩm thấu vào trong linh hồn binh sĩ, khiến họ nhận ra cái sai, cái xuẩn của họ khi bị thời thế che mắt. Cũng chính vì thế, ông còn trình bày cả hệ lụy khi quân thần trầm mê trong những thú vui ấy, cúi đầu trước những tên sứ giả ấy. “Chẳng những thái ấp của ta không còn, mà bổng lộc các ngươi cũng mất; chẳng những gia quyến của ta bị đuổi, mà vợ con các ngươi cũng nguy khốn; chẳng những xã tắc tổ tông ta bị giày xéo, mà mồ mả cha mẹ các ngươi cũng bị phát quật; chẳng những thân ta kiếp này bị nhục, mà đến trăm năm sau, tiếng dơ khôn rửa, tên xấu còn lưu, mà đến gia thanh các ngươi cũng không khỏi mang tiếng là tướng bại trận.” Sự thật bao giờ cũng không dễ chịu bởi nó chính là bài học nhân sinh tàn khốc của con người.

Thấu hiểu tình hình nước nhà, những nhà lãnh đạo biết đất nước đang cần gì, quân dân nên hành động như thế nào để đạt được kết quả tốt nhất. Những quyết sách đúng đắn cùng những hành động táo bạo như của Lý Công Uẩn hay Trần Quốc Tuấn là tiền đề cho sự bình yên và phát triển của đất nước.
Tác giả: @baochau1112
 
Top Bottom