- 6 Tháng bảy 2015
- 6,549
- 13,985
- 1,304
- Quảng Nam
- Vi vu tứ phương


Đề bài: Phân tích hình ảnh thơ mộng, trữ tình của những dòng sông Việt Nam qua hai bài tùy bút Người lái đò sông Đà (Nguyễn Tuân) và Ai đã đặt tên cho dòng sông (Hoàng Phủ Ngọc Tường).
Danh lam thắng cảnh là niềm tự hào của đất nước Việt Nam thân yêu của chúng ta. Những ngọn núi hùng vĩ, giàu tài nguyên hay những dòng sông uốn lượn, thơ mộng đều là những cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, làm say lòng người. Vẻ đẹp thơ mộng, yêu kiều, trữ tình ấy đã được nhà văn Nguyễn Tuân với tùy bút Người lái đò sông Đà và nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường với tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông phác họa qua hai dòng sông có nét đẹp riêng, có nét thơ riêng.
Sông Đà và sông Hương đều là hai dòng sông của nước ta nhưng chúng mang theo vẻ đẹp thơ mộng khác nhau, trữ tình khác nhau dưới những góc nhìn, đánh giá khác nhau của những người nghệ sĩ. Chúng sống lại, trở nên sinh động hơn dưới ngòi bút thiên tài của hai người nghệ sĩ chân chính ấy.
Với Hoàng Phủ Ngọc Tường, sông Hương chính là một kiệt tác không tỳ vết của tạo hóa. Dòng sông Hương ôm ấp cả thành phố Huế mộng mơ, huyền ảo trong cái dịu dàng, duyên dáng, rất riêng như người con gái xứ Huế. Đôi khi, sông Hương lại phóng khoáng và man dại, rầm rộ và mãnh liệt như một “bản trường ca của rừng già”. Hay đôi khi, sông Hương dịu dàng và trí tuệ như “người mẹ phù sa” hóa thân. Hay đôi khi, sông còn biến ảo thần kỳ “sớm xanh, trưa vàng, chiều tím”. Và thậm chí, sông Hương như một người thiếu nữ tuổi thanh xuân khi thì vui tươi, khi thì lặng yên dưới cái vẻ đẹp mềm mại, uyển chuyển, thanh thuần rất riêng. Không chỉ dừng lại ở nét đẹp riêng của nó, sông Hương còn hiện lên bởi vẻ đẹp trầm ẩn, lặng lẽ chứng kiến nét văn hóa, cảnh đời đổi dời của quê hương xứ Huế. Nó còn hiện lên bởi vẻ đẹp dữ dội khi vượt qua những ghềnh thác, cuộn xoắn như cơn lốc xoáy vào đáy vực bí ẩn rồi thoắt mình trở lại với vẻ dịu dàng, đắm say giữ những dặm dài chói lọi màu đỏ của hoa đỗ quyên rừng. Ngoài ra, sông Hương còn đẹp bởi cái nét phóng khoáng và man dại của một cô gái Di Gan, bởi cái bản lĩnh gan dạ, bởi một tâm hồn tự do, trong sáng, tinh khiết mà rừng già ban tặng. Đến với sông Hương, chúng ta không chỉ cảm được cái nét đẹp dịu dàng, cổ kính mà còn bởi vẻ huyền bí, kì ảo mang dấu tích của lịch sử qua hàng ngàn năm lịch sử dựng nước và giữ nước của con người đất Việt.
Nếu ở miền Trung thì ai cũng biết đến sông Hương thì ngược dòng chảy hướng về Tây Bắc, chúng ta sẽ thấy sông Đà cuồn cuộn, đối lập dưới ngòi bút tài hoa của Nguyễn Tuân. Dòng sông Đà hung bạo nhưng lại sở hữu một nét đẹp trữ tình rất riêng. Nó đẹp không chỉ bởi sự hùng vĩ của non nước mà còn cả những ghềnh thác tô điểm cho sự uy nghiêm, khí thế thiên địa tạo hóa dành cho.
Sông Đà hung bạo được tái hiện qua mặt ghềnh Hát Loóng dài đằng đẵng, qua hình ảnh nước xô đá, đá xô sóng, sóng xô gió, cuồn cuộn gùn ghè suốt năm như lúc nào cũng muốn lấy mạng những người lái đò qua quãng đó. Nó hung bạo, gớm ghiếc là thế, như tên côn đồ là thế nhưng ẩn mình trong đó lại là vẻ ngây thơ, trữ tình rất riêng. Nó có một linh hồn riêng, mang trong lòng những huyền kinh bí sử từ cái thuở khai thiên tích địa, từ cái thuở Bàn Cổ đạp đất, Nữ Oa tạo người. Từng câu thơ văn thấm đẫm chất thơ xuyên suốt trong thiên tùy bút da diết tình cảm, ngợi ca vẻ đẹp hung bạo nhưng trữ tình của dòng sông. Với Nguyễn Tuân, sông Đà như một cố nhân, có cảnh tuổi thơ chuồn chuồn bươm bướm lượn quanh, có cảnh trang nghiêm như thơ Đường miêu tả hay thậm chí là hoài niệm về thời Lý Trần Lê xa xăm. Khúc sông là thế, bờ sông càng thế. Từng búp cỏ gianh, từng ngọn đồi núi, từng đàn hươu, từng thứ từng thứ một hiện lên như một khu vườn cổ tích của tuổi thơ.
Khép lại hai thiên tùy bút xuất sắc của nền văn học hiện đại nước nhà, Nguyễn Tuân và Hoàng Phủ Ngọc Tường với từng mạch cảm xúc khác nhau, với từng góc nhìn, cảm nhận khác nhau, chúng ta nhận ra cái vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình nhưng cũng rất phóng khoáng, hung bạo của hai dòng sông đất Bắc đất Trung, của một tình yêu quê hương đất nước con người, củ một nhịp đập đồng điệu dưới nét đẹp thiên nhiên trầm lắng, ngọt ngào của mỗi một tấc đất Việt Nam. Đồng thời ngợi lên niềm tự hào về dòng sông đất nước, về danh lam thắng cảnh trong trái tim bạn đọc, đọng lại trong lòng người dư vị mặn mà, chua ngọt của dòng sông quê hương.
BÀI LÀM
Danh lam thắng cảnh là niềm tự hào của đất nước Việt Nam thân yêu của chúng ta. Những ngọn núi hùng vĩ, giàu tài nguyên hay những dòng sông uốn lượn, thơ mộng đều là những cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, làm say lòng người. Vẻ đẹp thơ mộng, yêu kiều, trữ tình ấy đã được nhà văn Nguyễn Tuân với tùy bút Người lái đò sông Đà và nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường với tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông phác họa qua hai dòng sông có nét đẹp riêng, có nét thơ riêng.
Sông Đà và sông Hương đều là hai dòng sông của nước ta nhưng chúng mang theo vẻ đẹp thơ mộng khác nhau, trữ tình khác nhau dưới những góc nhìn, đánh giá khác nhau của những người nghệ sĩ. Chúng sống lại, trở nên sinh động hơn dưới ngòi bút thiên tài của hai người nghệ sĩ chân chính ấy.
Với Hoàng Phủ Ngọc Tường, sông Hương chính là một kiệt tác không tỳ vết của tạo hóa. Dòng sông Hương ôm ấp cả thành phố Huế mộng mơ, huyền ảo trong cái dịu dàng, duyên dáng, rất riêng như người con gái xứ Huế. Đôi khi, sông Hương lại phóng khoáng và man dại, rầm rộ và mãnh liệt như một “bản trường ca của rừng già”. Hay đôi khi, sông Hương dịu dàng và trí tuệ như “người mẹ phù sa” hóa thân. Hay đôi khi, sông còn biến ảo thần kỳ “sớm xanh, trưa vàng, chiều tím”. Và thậm chí, sông Hương như một người thiếu nữ tuổi thanh xuân khi thì vui tươi, khi thì lặng yên dưới cái vẻ đẹp mềm mại, uyển chuyển, thanh thuần rất riêng. Không chỉ dừng lại ở nét đẹp riêng của nó, sông Hương còn hiện lên bởi vẻ đẹp trầm ẩn, lặng lẽ chứng kiến nét văn hóa, cảnh đời đổi dời của quê hương xứ Huế. Nó còn hiện lên bởi vẻ đẹp dữ dội khi vượt qua những ghềnh thác, cuộn xoắn như cơn lốc xoáy vào đáy vực bí ẩn rồi thoắt mình trở lại với vẻ dịu dàng, đắm say giữ những dặm dài chói lọi màu đỏ của hoa đỗ quyên rừng. Ngoài ra, sông Hương còn đẹp bởi cái nét phóng khoáng và man dại của một cô gái Di Gan, bởi cái bản lĩnh gan dạ, bởi một tâm hồn tự do, trong sáng, tinh khiết mà rừng già ban tặng. Đến với sông Hương, chúng ta không chỉ cảm được cái nét đẹp dịu dàng, cổ kính mà còn bởi vẻ huyền bí, kì ảo mang dấu tích của lịch sử qua hàng ngàn năm lịch sử dựng nước và giữ nước của con người đất Việt.
Nếu ở miền Trung thì ai cũng biết đến sông Hương thì ngược dòng chảy hướng về Tây Bắc, chúng ta sẽ thấy sông Đà cuồn cuộn, đối lập dưới ngòi bút tài hoa của Nguyễn Tuân. Dòng sông Đà hung bạo nhưng lại sở hữu một nét đẹp trữ tình rất riêng. Nó đẹp không chỉ bởi sự hùng vĩ của non nước mà còn cả những ghềnh thác tô điểm cho sự uy nghiêm, khí thế thiên địa tạo hóa dành cho.
Sông Đà hung bạo được tái hiện qua mặt ghềnh Hát Loóng dài đằng đẵng, qua hình ảnh nước xô đá, đá xô sóng, sóng xô gió, cuồn cuộn gùn ghè suốt năm như lúc nào cũng muốn lấy mạng những người lái đò qua quãng đó. Nó hung bạo, gớm ghiếc là thế, như tên côn đồ là thế nhưng ẩn mình trong đó lại là vẻ ngây thơ, trữ tình rất riêng. Nó có một linh hồn riêng, mang trong lòng những huyền kinh bí sử từ cái thuở khai thiên tích địa, từ cái thuở Bàn Cổ đạp đất, Nữ Oa tạo người. Từng câu thơ văn thấm đẫm chất thơ xuyên suốt trong thiên tùy bút da diết tình cảm, ngợi ca vẻ đẹp hung bạo nhưng trữ tình của dòng sông. Với Nguyễn Tuân, sông Đà như một cố nhân, có cảnh tuổi thơ chuồn chuồn bươm bướm lượn quanh, có cảnh trang nghiêm như thơ Đường miêu tả hay thậm chí là hoài niệm về thời Lý Trần Lê xa xăm. Khúc sông là thế, bờ sông càng thế. Từng búp cỏ gianh, từng ngọn đồi núi, từng đàn hươu, từng thứ từng thứ một hiện lên như một khu vườn cổ tích của tuổi thơ.
Khép lại hai thiên tùy bút xuất sắc của nền văn học hiện đại nước nhà, Nguyễn Tuân và Hoàng Phủ Ngọc Tường với từng mạch cảm xúc khác nhau, với từng góc nhìn, cảm nhận khác nhau, chúng ta nhận ra cái vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình nhưng cũng rất phóng khoáng, hung bạo của hai dòng sông đất Bắc đất Trung, của một tình yêu quê hương đất nước con người, củ một nhịp đập đồng điệu dưới nét đẹp thiên nhiên trầm lắng, ngọt ngào của mỗi một tấc đất Việt Nam. Đồng thời ngợi lên niềm tự hào về dòng sông đất nước, về danh lam thắng cảnh trong trái tim bạn đọc, đọng lại trong lòng người dư vị mặn mà, chua ngọt của dòng sông quê hương.
Tác giả: @baochau1112