Bài tập Văn lớp 9 ?

P

phthanh888

M

maidoany_nhi

Bài làm 1:

Tôi theo chân Lan vào nhà,... vừa bước vào, tôi đã bị choáng ngợp bởi cái ánh sáng lung linh pha chút gì rất rực rỡ mà tôi không thể diễn tả bằng lời được. Màu đỏ, không màu cam, hay màu vàng nhỉ..? Đó là một căn nhà cực giàu có tiện nghi, được trang trí theo kiến trúc cổ của Nga đồ đạt sang trọng nhưng cổ kính, tjeo phản xạ, tôi thốt lên:
- Đẹp...Đẹp quá...!
Lan mỉm cười mời tôi ngồi:
- Uống trà nhé !
- Gì cũng được....
Rồi Lan xuống nhà để mình tôi trơ trọi giữa căn phòng rộng lớn, lọt thỏm giữa chiếc ghế salon đen huyền....thật mềm và ấm....
Trời ơi! cả đời tôi chưa từng được bước chân vào căn nhà nào sang trọng hơn thế! Mắt tôi nhoà đi bởi những thứ lộng lẫy xung quanh mình....
Lan bước ra, nhẹ nhàng đặt trước mặt tôi tách trà nóng hổi:
- Mình học toán trước đi!
- Ừ! - Tôi đồng tình rồi lôi từ balo ra vài quyển vở........................................

Bài làm 2:

Sáng nay, trước khi đi làm, bốdặn mình:
- Ở nhà, cho cá ăn hộ bố nhé!
- Vâng ạ!
Vào nhà, mình lấy truyện tranhra xem, chán thì ra ngắm bể cácủa bố. Mấy con cá ba đuôi cócái bụng phệ ơi là phệ, thế màchúng bơi qua bơi lại trông ỏn ẻn,nhẹ nhàng lắm. Còn mình, bố bảochỉ vì cái bụng nặng quá nên đicòn chưa vững, cứ ngã oạch hoài.Sao bụng cá to thế mà khôngnặng nhỉ? Mình thò tay xuốngnước định sờ thử xem cái bụngnó có cứng không thôi, nhưng con cá cứ chạy trốn. Ô, bụng nócăng phồng như quả bóng tí hon,mình muốn biết xem có cái gì ở trong đó. Nhưng bụng gì mà kì thế này, sao mình chỉ bóp nhẹ một cái đã bể cái bụp. Chết chưa,làm sao bây giờ? Mình thả con cátrở vào bể, rồi chạy tót về phòng.Mình tự nhủ:
- Đồ chơi của bố mau hư quá!

Bài làm 3:

Đêm, từng đêm, mẹ đến ôm tôi vào lòng cho dù tôi chẳng còn bé nữa. Không khác gì thời ấu thơ, mẹ cúi xuống vuốt mái tóc và hôn lên trán tôi. Tôi không biết từ khi nào những cử chỉ âu yếm của mẹ bắt đầu khiến tôi thấy bực bội. Cũng đôi tay mẹ vuốt ve nhưng nó khiến tôi có cảm giác thô ráp nơi làn da non nớt của mình. Rồi một đêm nọ, tôi đã đẩy mẹ ra và phụng phịu :

- Đừng mà mẹ ! Tay mẹ thô quá.

Mẹ lặng thinh, nhưng từ đó không bao giờ mẹ tôi còn gần gũi, ôm ấp tôi bằng những cử chỉ quen thuộc nữa. Rất lâu sau đó, tôi cảm thấy hối hận vì những lời nói của mình nhưng vì tự ái nên tôi không một lời xin lỗi mẹ.

Nhiều năm đã trôi qua, sự việc tối hôm đó vẫn luôn ám ảnh, thoắt ẩn, thoắt hiện trong tâm trí tôi. Nó khiến tôi mất đôi tay mẹ, mất nụ hôn chúc ngủ ngon của mẹ.

Lại bao năm nữa dần trôi, tôi không còn là một cô bé nữa. Bây giờ tôi đã đi trọ học ở một nơi rất xa mẹ. Mỗi đêm nhìn về phương trời quê hương, nơi có người mẹ thân yêu tôi thừơng khóc và tự nói với mẹ :

- Mẹ ơi ! Con biết phải nói làm sao để mẹ hiểu hết nỗi ân hận của con.

Người ta nói hồi ức về người mẹ bao giờ cũng tươi mát và sinh động. Ta càng xa tuổi thơ, hồi ức ấy càng trở nên gần gũi, dễ hiểu và thân thiết. Với tôi, hồi ức buồn ấy sẽ là bài học trong cuộc đời. Mẹ có hiểu cho lòng con không ? Xin mẹ hãy yên lòng nơi quê nhà mẹ nhé, con gái mẹ đã lớn khôn rồi. Con sẽ sống xứng đáng với tình mẹ.


Nguồn: Sưu tầm

Thấy hữu ích xin xác nhận + thanks nhá :D

Thân ~ Nhi
 
Top Bottom