Bạch mã hoàng tử

M

mstm04

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

[Phụt]
Màn hình trước mặt tôi giờ chỉ còn một màu đen. Mà không, nói đúng hơn tất cả xung quanh tôi đều là màu đen, đủ để tôi nhận biết 1 sự kiện vừa xảy ra.
Cúp điện. Quái thật!! Tại sao lại cúp điện ngay lúc tôi đang tải xuống bài luận của nhỏ Mai? Mà lẽ ra nó phải gửi cho tôi từ chiều kia!!

- Út ơi?!
…...........

Ko có tiếng trả lời, tôi nghĩ chắc dì Út đã đi ngủ rồi? Tôi quờ quạng trong bóng đêm và chộp lấy cái di động trên bàn… 9:35 PM. Với ánh sáng nhỏ xíu của màn hình điện thoại, tôi dò dẫm từng bước để thắp cây đèn dầu. Cửa phòng dì Út đóng kín mít. Nếu tôi ko có bài luận để đọc tối nay… thì buổi thuyết trình ngày mai của nhóm, sẽ bị tôi làm cho hỏng bét. Và bọn nó hẳn sẽ giết tôi!
Tôi choàng cái áo khoác lên người, chỉ cần thế thì tôi có thể mặc nguyên bộ đồ bộ này đi ra Dịch Vụ “Net For You” ở đầu đường cách nhà gần 400m. Giờ này thì chỗ ấy chắc vẫn còn mở cửa.
Tôi đoán như thần! Haha… Trước cửa có đến 6-7 chiếc xe máy dựng.. Bên trong thì vẫn nhộn nhịp người. Tôi nhận ra thằng Xum con chú Bảy đang học lớp 5 ở gần nhà… Nó đang say sưa với PTV, hay Võ lâm truyền kỳ nhỉ? Gì chứ tôi chịu thua ba cái game online này! Nó thậm chí ko hề nhận ra sự có mặt của tôi.

- Game hay chat?
- Email.

Tôi trả lời câu hỏi của gã quản lý râu ria, và đi thẳng vào trong theo hướng anh ta chỉ.
Ahhhh… tôi ghét cái mùi thuốc lá trong này quá!!!!!!!!!
"Download has been completed". Tôi vươn vai… thế là xong.

- Anh ơi…
- Gì thế?
- In dùm em cái này.
- Máy in hư rồi!

Hả??? Tôi há hốc miệng và ko thể nói gì nữa. Gần 10h rồi mà tôi vẫn ko cầm được bài luận trong tay… Khoan nào… cho dù tôi có mang bản in này về nhà, thì tôi cũng ko thể đọc được dưới ánh đèn dầu!! Tôi quyết định ngồi lại để đọc bài luận trên màn hình máy tính ở đó. Bên cạnh tôi, 1 nhóc chừng 13 tuổi đang say sưa chat webcam với 1 chị chắc còn lớn hơn cả tôi… Thế mà nó cứ gõ: “Anh muốn gặp em lắm, người đẹp.” …
“Anh sẽ mua hoa hồng, chịu không?”

Thật kinh khủng!!!
- Em này..
- Gì?
- Có bút ko cho chị mượn…
- Tui đâu có đang đi học! Bà hỏi ông Chiến kìa!

Khi đó tôi mới nhận ra mình ngốc quá, và hỏi mượn gã quản lý râu ria tên Chiến 1 xấp giấy trắng và cây bút để ghi tóm tắt lại những ý chính.
…………..
…….. …………………..

‘Mỹ thuật trong kiến trúc định hình nên những ý tưởng khuôn khổ…’ Là sao nhỉ?

“Giang ngốc nghếch xấu như con ếch! Giang ngốc nghếch xấu như…”
Tôi lật đật lôi cái điện thoại trong túi quần ra.. để nó thôi reo cái tiếng kêu kỳ quái đó thêm 1 giây nào nữa. Ba bốn người xung quanh quay lại nhìn tôi bằng cặp mắt như thể sắp cười 1 trận no nê. Và… thì họ đã cười rần rần.

- Alo
- Con đi đâu giờ này?
- Con ra net load cái bài luận…
- Sao ko nói dì??
- …Dì đang ngủ mà…

Sao khi mắng tôi vài câu, dì cúp máy và không quên dặn rằng tôi phải tìm ai đó để bám theo về nhà. Vì khu tôi ở buổi tối ko được an ninh cho lắm. Ko sao, tôi có thằng Xum! Tôi đóng điện thoại lại và lòng thì ko thôi nguyền rủa nhỏ Mai. Với cái giọng oang oang đó chắc nó đã lén ghi âm làm chuông điện thoại của tôi lúc sáng.

Tôi đang chọn lại nhạc chuông… Bài “Soledad” của Westlife...

- Nhìn cũng đâu có xấu như ếch nhỉ?

Đó là tiếng của 1 tên con trai. Tôi quay lại nhanh và bắt gặp 1 gương mặt ngăm đen với đôi mắt 1 mí, và cái đầu chôm bôm tổ quạ… đang ló ra khỏi vách ngăn giữa 2 máy tính, nhìn tôi ngắm nghía. Tôi mặc kệ hắn… Những gã như thế tôi đã gặp ko ít lần. Cái loại con trai chỉ thích trêu ghẹo người khác.

- Tên Giang à? Hắn lại hỏi.
Tôi vẫn ko đáp, cố đọc tiếp phần cuối của bài luận…
- Chảnh thế?

Sau khi phát ngôn xong câu nhận xét, hắn ngửa người đẩy chiếc ghế của hắn ra, và sà sang chỗ tôi. Ngay khi tôi kịp miêu tả được hắn đã làm gì, thì tay trái của hắn đã gác qua lưng ghế tôi, mắt hắn nhìn chăm vào màn hình.

- Làm gì thế?

Tôi hỏi sau khi click chuột vào Show Desktop để cất cái bài luận đi… và quay sang hắn bằng cặp mắt hung dữ nhất mà tôi có thể tạo ra lúc này.

- Dân mỹ thuật à?
- Rồi sao? Hãy trở về chỗ của cậu đi!
- Cậu? Nghĩ tôi nhỏ hơn Giang à?
- Này, đừng có gọi tên tôi như thế, tôi và… you đâu có quen nhau!!

Tự dưng tôi lại chọn cách gọi nửa Tây nửa ta như thế… Có lẽ tôi cũng ko dám chắc là hắn nhỏ hơn tôi. Hay lớn hơn…?

- You? Haha… You.. dễ thương thật đấy!

Hắn cười lớn khiến cho những người khác phải ngó sang tôi, lần thứ hai họ nhìn tôi… trời ơi! Sao tôi lại gặp chuyện này vào giờ này và ở chỗ này cơ chứ?! Tôi đang cau mặt sắp sửa đạp hắn ra khỏi lãnh thổ của mình… thì nhác thấy chú Bảy - ba thằng Xum - đang lôi nó đứng dậy, và nhéo tay nó cùng với lời lầm bầm la lối gì đó…
Đã 10giờ mấy… tôi phải bám theo họ về thôi. Tôi đứng dậy và chạy ra gọi to.

- Chú bảy!! Chờ cháu về với!!

Chú ấy quay lại nhìn tôi, dù mặt đang đằng đằng sát khí, chú vẫn gật đầu nhẹ… Tôi thanh toán tiền với anh Chiến râu ria.. và bước theo sau chú bảy đang liên tục đánh vào đầu thằng Xum.
Thôi chết rồi!! Xấp giấy tóm tắt của tôi! Sao tôi lại đoảng thế được?!

- Chú… chú chờ cháu tí được ko?
- Sao vậy?
- Cháu quên đồ ở đó!
- Nhanh đi!!
- Dạ!!!
Tôi chạy ngược lại chỗ dịch vụ… Mặc kệ gã Chiến đang nhìn tôi trân trân, tôi lao vào chỗ ngồi lúc nãy của mình… Trống trơn.
 
M

mstm04

Mih post tiếp nè,các bn ủng hộ nha...

Thằng nhóc bên cạnh vẫn tiếp tục trò “tán tỉnh”.. Có vẻ nó chẳng liên quan gì tới xấp giấy của tôi. Ah!! Tên tổ quạ! Tôi ngó sang chỗ hắn, và…cũng không có ai. Hắn biến đi đâu nhanh thế?

- Anh…có thấy, xấp giấy của em ở đâu không ạ?
- Giấy của em?
- À..không…chính xác là giấy của anh…hồi nãy em đã mượn của anh. Cùng với cây bút nữa.
- Không.

Gã Chiến còn định hỏi tôi gì đó, nhưng 1 người gọi anh ta đến giúp sự cố, nên gã để tôi đứng chơ vơ và chạy lại chỗ ấy… Tôi phải làm gì đây? Thôi, dù sao tôi cũng đã nhớ chút ít. Lát về tôi sẽ cố chép lại để lập dàn ý cho bài báo cáo ngày mai… Tôi chạy nhanh ra khỏi cửa, hy vọng rằng chú Bảy đã không chờ tôi quá lâu.. Thì… ai đó bỗng kéo vai tôi lại. Chính là gã chôm bôm tổ quạ ban nãy.

- Bỏ quên gì phải không?

Hắn giấu 1 tay sau lưng, tay kia vẫn đặt lên vai tôi. Đồ sàm sỡ!!! Tôi hất tay hắn ra, và gằn từng tiếng một.

- Nếu-đã-lấy-thì-hãy-trả-ngay cho tôi!
- Gì dữ thế?

Hắn cười nheo mắt và chìa cái tay sau lưng ra, quả nhiên, hắn đã giữ xấp giấy của tôi và cả cây bút của gã Chiến… Tôi chụp lấy, nhưng hắn đã nhanh hơn, giơ nó lên cao.Tôi cố giật, nhưng so với chiều cao của hắn, khoảng 1m8, thì tôi hoàn toàn không thể…

“Ahhhhhhhhh!”

Khi dùng sức vóc không được, thì tôi dùng sức…hét! Hắn giật mình sau tiếng la của tôi, khựng lại. Và tôi không bỏ lỡ cơ hội, đoạt được xấp giấy… Khà khà…

Tôi vụt chạy về hướng chú Bảy đang đợi… Nhưng…hỡi ôi, chú đã về mất rồi! Tưởng tượng đến đoạn hẻm hơn 200m dẫn vào nhà, tôi nghe người trong xóm bảo có 1 gã biến thái hay … khoe “cái ấy” với những cô gái trẻ… vào buổi khuya. Hic hic, tay tôi lạnh ngắt!
Gã tổ quạ lững thững đi qua tôi. Hắn không phá tôi nữa, và cứ thế mà đi…vừa đi, vừa nghêu ngao bài hát gì đó… Tôi vô thần đi lẽo đẽo theo hắn, có thể hắn cùng đường về với tôi thì sao. Được đoạn nào, hay đoạn ấy. Dù sao, thì hắn cũng không … ghê tởm như cái gã biến thái kia. Không biết hắn có nhận ra sự bám đuôi của tôi hay không, mà cứ thản nhiên vừa bước vừa hát.
Đã đến đầu hẻm. Ôi không, hắn không quẹo, hắn đi thẳng! Tôi đã mất “thiên thần hộ mệnh” rồi!! Tôi đành thu hết can đảm đi vào hẻm…Có đèn đường mà… Chắc không sao. Bóng tôi in lên vách … 1 bóng đen đang đứng quay lưng vào tường, đột ngột quay lại khi thấy bóng tôi.

“Áh!!!!!!!!”

Tôi hoảng hồn chạy vụt ra ngoài đường, tôi chạy như bị ma đuổi vậy. Không… tôi vẫn còn nhỏ… chưa có bạn trai…đừng… Tôi thấy cái lưng hắn đằng xa và… cứ nhắm hướng đó mà lao tới...rồi, tôi túm lấy vạt áo hắn trong sự sợ hãi tột cùng.

- Sao vậy? Bị cướp à?

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, hơi thở tôi buông ra thành tiếng… Mặt tôi tái mét.

- Có sao không?

Lúc này, tôi mới lấy lại được chút bình tĩnh. Và chợt nhận ra tay mình đang bấu chặt lấy áo hắn như 1 con nhỏ đang van nài bạn trai đừng bỏ rơi nó… Tôi liền buông tay ra.

- Tôi... không dám về nhà!

Hắn nhìn tôi ngơ ngác. Rồi nhìn sang hướng mà tôi từ đó chạy tới… Mặt hắn có vẻ rất bất ngờ với lời thú nhận của tôi. Cứ như trong mắt hắn tôi hẳn phải là 1 cô gái dữ dằn hung tợn lắm! Tôi có như thế đâu?…

- Nhà ở trong hẻm đó à?

Hắn cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi bằng 1 câu hỏi, giọng rất nghiêm chỉnh. Và điều đó khiến tôi thấy dễ chịu…

- Ừ…
- Tôi đưa You về nhé?

Tôi phì cười. Cái cách gọi chả giống ai… Và rồi, khi nhìn thấy tôi cười,
hắn cũng nhoẻn miệng cười theo. Nụ cười ấy… tôi phải thừa nhận, rất ấn tượng! Nụ cười với lúm đồng tiền nhỏ bên má phải…
Nhờ hắn, tôi đã về nhà an toàn. Tôi thậm chí mừng đến nỗi chạy ngay vào nhà và đóng cửa lại, quên cả 1 tiếng cảm ơn… Khi tôi nhớ ra phải nói cái câu tối thiểu ấy thì hắn đã đi khuất trong đêm. Tôi không ngủ được cho đến tận 3 giờ sáng… Không phải vì hắn đâu nhé, mà vì tôi không thể ngủ mà không có quạt máy. Và khi ông nhà đèn vui vẻ cho mở điện thì tôi đã làm 1 giấc ngon lành cho tới gần 7h!
…………..

“Chết con rồi!!!!!!!!”
Tôi vừa càu nhàu dì Út đã không đánh thức tôi dậy, vừa lụp chụp cho mọi thứ linh tinh vào túi, cả xấp giấy tối hôm qua. Trong phút chốc nhìn thấy xấp giấy, tôi bất chợt nhớ đến nụ cười của hắn… Vớ vẩn thật!
 
Top Bottom