Bạch Mã Hoàng Tử -sakuravn- Hồng Sak

M

minhtuyenhttv

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

hí hí, mình mới đọc xong quyển truyện này, , mình rất ẩn tượng với tác giả này, nhất là sau quyển Xu Xu don't cry ;)) cùng đọc nhá !!!!!
=================================================
[FONT=&quot]Chương 1[/FONT][FONT=&quot]

[Phụt]

Màn hình trước mặt tôi giờ chỉ còn màu đen. Mà không, nói đúng hơn tất cả xung quanh tôi đều là màu đen. Đủ để tôi nhận biết 1 sự kiện vừa xảy ra.

Cúp điện.

Quái thật!! Tại sao lại cúp điện ngay lúc tôi đang tải xuống bài luận của nhỏ Mai?
Mà lẽ ra nó phải gửi cho tôi từ chiều kia!! ><

“Út ơi?!”

“….”

Ko có tiếng trả lời, tôi nghĩ chắc dì Út đã đi ngủ rồi?
Tôi quờ quạng trong đêm, chộp lấy cái di động trên bàn…
9:35 PM
Với ánh sáng nhỏ xíu của màn hình điện thoại,
Tôi dò dẫm từng bước để thắp cây đèn dầu.

Cửa phòng dì Út đóng kín mít.

Nếu tôi ko có bài luận để đọc tối nay…
Thì buổi thuyết trình ngày mai của nhóm, sẽ bị tôi làm cho hỏng bét.
Và bọn nó hẳn sẽ giết tôi! TT__TT

Tôi choàng cái áo khoác lên người,
chỉ cần thế thì tôi có thể mặc nguyên bộ đồ bộ này đi ra Dịch Vụ “Net For You” ở đầu đường.
Cách nhà gần 400m
Giờ này thì chỗ ấy chắc vẫn còn mở cửa.

Tôi đoán như thần! Haha…
Trước cửa có đến 6-7 chiếc xe máy dựng..
Bên trong thì vẫn nhộn nhịp người.
Tôi nhận ra thằng Xum con chú Bảy đang học lớp 5 ở gần nhà…
Nó đang say sưa với PTV, hay Võ lâm truyền kỳ nhỉ?
Gì chứ tôi chịu thua ba cái game online này! -_-
Nó thậm chí ko hề nhận ra sự có mặt của tôi.

“Game hay chat?”

“Email”

Tôi trả lời câu hỏi của gã quản lý râu ria,
Và đi thẳng vào trong theo hướng anh ta chỉ.
Ahhhh… tôi ghét cái mùi thuốc lá trong này quá!!!!!!!!!

‘Download has been completed’

Tôi vươn vai… thế là xong.

“Anh ơi…”

“Gì thế?”
“In dùm em cái này”

“Máy in hư rồi!”

“hả?? o_O

Tôi há hốc miệng và ko thể nói gì nữa.
Gần 10h rồi mà tôi vẫn ko cầm được bài luận trong tay…

Khoan nào… cho dù tôi có mang bản in này về nhà,
Thì tôi cũng ko thể đọc được dưới ánh đèn dầu!! >_<

Tôi quyết định ngồi lại để đọc… trên màn hình máy tính ở đó.
Bên cạnh tôi, 1 nhóc chừng 13 tuổi đang say sưa chat webcam với 1 chị
chắc còn lớn hơn cả tôi…
thế mà nó cứ gõ: “Anh muốn gặp em lắm, người đẹp.” …
“Anh sẽ mua hoa hồng, chịu không?”
Thật kinh khủng!!

“Em này..”

“Gì?”

“Có bút ko cho chị mượn…”

“Tui đâu có đang đi học! Bà hỏi ông Chiến kìa!”

Khi đó tôi mới nhận ra mình ngốc quá.
Và hỏi mượn gã quản lý râu ria tên Chiến… 1 xấp giấy trắng và cây bút.
để ghi tóm lại những ý chính.
…………..
……..

‘Mỹ thuật trong kiến trúc định hình nên những ý tưởng khuôn khổ…’

Là sao nhỉ?

“Giang ngốc nghếch xấu như con ếch! Giang ngốc nghếch xấu như…”

Tôi lật đật lôi cái điện thoại trong túi quần ra..
để nó thôi reo cái tiếng kêu kỳ quái đó thêm 1 giây nào nữa.
Ba bốn người xung quanh quay lại nhìn tôi bằng cặp mắt như thể sắp cười 1 trận no nê,
Và… thì họ đã cười rần rần.

“Alo”

“Con đi đâu giờ này?”

“Con ra net load cái bài luận…”

“Sao ko nói dì??”

“…Dì đang ngủ mà…”

Sao khi mắng tôi vài câu, dì cúp máy, không quên dặn rằng tôi phải tìm ai đó để bám theo về nhà.
Vì khu tôi ở buổi tối ko được an ninh cho lắm.
Ko sao, tôi có thằng Xum! ^-^
Tôi đóng điện thoại lại và lòng thì ko thôi nguyền rủa nhỏ Mai.
với cái giọng oang oang đó chắc nó đã lén ghi âm làm chuông điện thoại của tôi lúc sáng.

Tôi đang chọn lại nhạc chuông…
Bài “Soledad” của Westlife..

“Nhìn cũng đâu có xấu như ếch nhỉ?”

Đó là tiếng của 1 tên con trai.
Tôi quay lại nhanh và bắt gặp 1 gương mặt ngăm đen với đôi mắt 1 mí,
Và cái đầu chôm bôm tổ quạ…
Đang ló ra khỏi vách ngăn giữa 2 máy tính, nhìn tôi ngắm nghía.

Tôi mặc kệ hắn…
Những gã như thế tôi đã gặp ko ít lần
Cái loại con trai chỉ thích trêu ghẹo người khác.

“Tên Giang à?”
Hắn lại hỏi.
Tôi vẫn ko đáp, cố đọc tiếp phần cuối của bài luận…

“Chảnh thế?”

Sau khi phát ngôn xong câu nhận xét,
hắn ngửa người đẩy chiếc ghế của hắn ra, và sà sang chỗ tôi.
Ngay khi tôi kịp miêu tả được hắn đã làm gì,
Thì tay trái của hắn đã gác qua lưng ghế tôi, mắt hắn nhìn chăm vào màn hình.

“Làm gì thế?”[/FONT]

[FONT=&quot]Tôi hỏi sau khi click chuột vào Show Desktop để cất cái bài luận đi…
Và quay sang hắn,
bằng cặp mắt hung dữ nhất mà tôi có thể tạo ra lúc này.

“Dân mỹ thuật à?”

“Rồi sao? Hãy trở về chỗ của cậu đi!”

“Cậu? Nghĩ tôi nhỏ hơn Giang à?”

“này, đừng có gọi tên tôi như thế, tôi và… you đâu có quen nhau!!”

Tự dưng tôi lại chọn cách gọi nửa Tây nửa ta như thế…
Có lẽ tôi cũng ko dám chắc là hắn nhỏ hơn tôi.
Hay lớn hơn…?

“You? Haha… You.. dễ thương thật đấy!”

Hắn cười lớn khiến cho những người khác phải ngó sang tôi,
lần thứ hai họ nhìn tôi… trời ơi!
Sao tôi lại gặp chuyện này vào giờ này và ở chỗ này cơ chứ?!

Tôi đang cau mặt sắp sửa đạp hắn ra khỏi lãnh thổ của mình…
Thì nhác thấy chú Bảy ba thằng Xum đang lôi nó đứng dậy,
Và nhéo tay nó cùng với lời lầm bầm la lối gì đó…

Đã 10giờ mấy… tôi phải bám theo họ về thôi.
Tôi đứng dậy và chạy ra gọi to.

“Chú bảy!! Chờ cháu về với!!”

Chú ấy quay lại nhìn tôi, dù mặt đang đằng đằng sát khí,
Chú vẫn gật đầu nhẹ…

Tôi thanh toán tiền với anh Chiến râu ria..
Và bước theo sau chú bảy đang liên tục đánh vào đầu thằng Xum,
….

Thôi chết rồi!!
Xấp giấy tóm tắt của tôi! Sao tôi lại đoảng thế được?!

“Chú… chú chờ cháu tí được ko?”

“Sao vậy?”

“Cháu quên đồ ở đó!”

“Nhanh đi!!”

“Dạ!!!”

Tôi chạy ngược lại chỗ dịch vụ…
mặc kệ gã Chiến đang nhìn tôi trân trân.
Tôi lao vào chỗ ngồi lúc nãy của mình…
trống trơn.[/FONT]

[FONT=&quot] [/FONT]
 
M

minhtuyenhttv

Chương 2

Thằng nhóc bên cạnh vẫn tiếp tục trò “tán tỉnh”..
Có vẻ nó chẳng liên quan gì tới xấp giấy của tôi.

Ah!! Tên tổ quạ!

Tôi ngó sang chỗ hắn, và…cũng ko có ai. Hắn biến đi đâu nhanh thế?

“Anh…có thấy, xấp giấy của em?”
“Giấy của em?”
“À..ko…chính xác là giấy của anh…hồi nãy em đã mượn của anh. Cùng với cây bút nữa.”
“Ko..”

Gã Chiến còn định hỏi tôi gì đó, nhưng 1 người gọi anh ta đến giúp sự cố,
Nên gã để tôi đứng chơ vơ và chạy lại chỗ ấy…

Tôi phải làm gì đây?

Thôi, dù sao tôi cũng đã nhớ chút ít.
Lát về tôi sẽ cố chép lại để lập dàn ý cho bài báo cáo ngày mai…

Tôi chạy nhanh ra khỏi cửa, hy vọng rằng chú Bảy đã ko chờ quá lâu..
Thì… ai đó bỗng kéo vai tôi lại.
Chính là gã chôm bôm tổ quạ ban nãy.
“Bỏ quên gì phải ko?”

Hắn giấu 1 tay sau lưng, tay kia vẫn đặt lên vai tôi.
Đồ sàm sỡ!! >_<
Tôi hất tay hắn ra, và gằn từng tiếng một

“Nếu-đã-lấy-thì-hãy-trả-ngay cho tôi!”

“Gì dữ thế?”

Hắn cười nheo mắt và chìa cái tay sau lưng ra,
quả nhiên, hắn đã giữ xấp giấy của tôi,
cả cây bút của gã Chiến…

Tôi chụp lấy, nhưng hắn đã nhanh hơn giơ nó lên cao,
Tôi cố giật, nhưng so với chiều cao của hắn, khoảng 1m7
thì tôi hoàn toàn ko thể…

“Ahhhhhhhhh!”

Khi dùng sức vóc ko được, thì tôi dùng sức…hét!
Hắn giật mình sau tiếng la của tôi, khựng lại
Và tôi ko bỏ lỡ cơ hội, đoạt được xấp giấy… Khà khà…

tôi vụt chạy về hướng chú bảy đang đợi…
Nhưng…hỡi ôi, chú đã về mất rồi!
Tưởng tượng đến đoạn hẻm hơn 200m dẫn vào nhà,
Tôi nghe người trong xóm bảo có 1 gã biến thái…
Hay … khoe “cái ấy” với những cô gái trẻ… vào buổi khuya.
Hic hic, tay tôi lạnh ngắt!

Gã tổ quạ lững thững đi qua tôi,
Hắn ko phá tôi nữa, và cứ thế mà đi…
vừa đi, vừa nghêu ngao bài hát gì đó…

Tôi vô thần đi lẽo đẽo theo hắn,
Có thể, hắn cùng đường về với tôi. Được đoạn nào, hay đoạn ấy.
Dù sao, thì hắn cũng ko … ghê tởm như cái gã biến thái kia.
Ko biết hắn có nhận ra sự bám đuôi của tôi hay ko,
Mà cứ thản nhiên bước và hát.

Đã đến đầu hẻm. Ôi ko, hắn ko quẹo, hắn đi thẳng!
Tôi đã mất “thiên thần hộ mệnh” rồi!!
Tôi đành thu hết can đảm đi vào hẻm…Có đèn đường mà… Chắc ko sao.
Bóng tôi in lên vách …
1 bóng đen đang… đứng quay lưng vào tường.
đột ngột quay lại khi thấy bóng tôi.

“Áh!!!!!!!!”

Tôi hoảng hồn chạy vụt ra ngoài đường, tôi chạy như bị ma đuổi vậy TT___TT
Ko… tôi vẫn còn nhỏ… chưa có bạn trai…đừng…
Tôi thấy cái lưng hắn đằng xa và…
cứ nhắm hướng đó mà lao tới..
rồi, tôi túm vạt áo hắn trong sự sợ hãi tột cùng.

“Sao vậy? Bị cướp à?”

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, hơi thở tôi buông ra thành tiếng…
Mặt tôi tái mét.

“Có sao ko?”

Lúc này, tôi mới lấy lại được chút bình tĩnh. Chợt nhận ra mình đang bấu lấy áo hắn,
Như 1 con nhỏ đang van nài bạn trai đừng bỏ rơi nó… TT__TT
Tôi buông tay nhanh.

“…tôi…ko dám về nhà!”

Hắn nhìn tôi, ngơ ngác. Rồi nhìn sang hướng mà tôi từ đó chạy tới…
Mặt hắn có vẻ rất bất ngờ với lời thú nhận của tôi.
Cứ như trong mắt hắn tôi hẳn phải là 1 cô gái dữ dằn hung tợn lắm!
Tôi có như thế đâu?…

“Nhà ở trong hẻm đó à?”

Hắn cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi bằng 1 câu hỏi, giọng rất nghiêm chỉnh.
Và điều đó khiến tôi thấy dễ chịu…

“Ừ…”

“Tôi đưa You về nhé?”

Tôi phì cười. Cái cách gọi chả giống ai… Và rồi, nhìn thấy tôi cười,
hắn cũng nhoẻn miệng cười theo. Nụ cười ấy… tôi phải thừa nhận, rất ấn tượng!
với lúm đồng tiền nhỏ bên má phải…
………..

Nhờ hắn, tôi đã về nhà an toàn.
Tôi thậm chí mừng đến nỗi chạy ngay vào nhà và đóng cửa lại,
Quên cả 1 tiếng cảm ơn…
Khi tôi nhớ ra phải nói câu tối thiểu ấy,
Thì hắn đã đi khuất trong đêm.

Tôi ko ngủ được cho đến 3 giờ sáng…
Ko phải vì hắn đâu nhé,
Mà vì tôi ko thể ngủ mà ko có quạt máy,
… và khi ông nhà đèn vui vẻ cho mở điện, thì tôi đã làm 1 giấc ngon lành cho tới gần 7h!

…………..

“Chết con rồi!!!!!!!!”

Tôi vừa càu nhàu dì Út đã ko vào đánh thức tôi,
vừa lụp chụp cho mọi thứ linh tinh vào túi, cả xấp giấy tối hôm qua.
Trong phút chốc nhìn thấy xấp giấy, tôi bất chợt nhớ đến nụ cười của hắn…
Vớ vẫn thật!
 
M

minhtuyenhttv

Chương 3
Tôi nghĩ nếu mà tôi đi tham gia đua xe đạp cúp truyền hình..
có khi tôi sẽ về nhất cũng ko chừng.
chỉ trong vòng 15 phút,
tôi đã có mặt ở trường cách nhà hơn 4 cây số.

Khi bước vào lớp, nhóm tôi đang chuẩn bị đầy đủ phía trên.
Nhỏ Mai nhìn tôi bằng ánh mắt sấm sét…

“chắc tui đau tim vì bà quá?! sao ko bắt điện thoại?????”

“bắt thì tui trễ chắc!”

tôi nhanh chóng vào chỗ để nó ko có cơ hội chửi rủa tôi,
và lôi xấp giấy ra lầm bầm…lẩm nhẩm..
Cô giáo đã cho bắt đầu bài thuyết trình của nhóm,
Nhỏ Diệu tự tin mở đầu rất suông sẻ.
kế đến là Mai, rồi Phong..
….
Sao họ nói nhanh thế nhỉ? <__<
bây giờ đến phiên tôi…

…………….
……

dĩ nhiên, tôi nói dở nhất nhóm. TT___TT
thậm chí tôi ko biết mình đang nói cái gì nữa.
bên dưới, ai nấy đều tỏ ra chán chường…Đâu phải lỗi lại tôi!! ><

Tôi cúi chào để kết thúc bài thuyết trình tệ hại của mình
và ko dám nhìn cô giáo lấy 1 lần.

“Bốp bốp bốp!!”

Trong ko khí yên tĩnh, tiếng vỗ tay đơn độc ấy vang lên..
cùng lúc 1 cái đầu…rất quen, quen lắm…phải, tôi vừa gặp tối hôm qua,
ở phía cuối lớp đứng lên và tay ko ngừng vỗ to.
tôi tự hỏi, hay mình đang nằmmơ?
tôi bị cái gã ấy ám ảnh đến mức này sao?! >_<

“Em thấy hay à?”

Tiếng của cô giáo.

“Yeah!! Độc đáo mà!”
Hắn lại cười cái nụ cười ma quỷ ấy… Ôi, tôi đang mơ…đang mơ.

cả nhóm tôi đã hưởng ứng bằng cách vỗ tay giòn đều…
còn những người khác thì khinh bỉ vỗ bẹp bẹp 1 cách mai mỉa,
khiến tôi ngượng không biết làm sao tả nổi.

Tôi ko phải đang mơ…
đó là sự thật, khi nhỏ Mai kéo tôi về chỗ và thúc vào hông tôi.

“Bà làm sao thế?”
“…ko…”
“Ko đọc bài tui gửi hả?”
“…có”
“thế thì tại sao….”
Nó định la lớn nhưng kịp nhớ ra mình đang ở trong lớp, nên thôi, và lườm tôi.

tôi vẫn ko hiểu tại sao cái gã ấy lại có mặt ở đây,
Mà ko ai tống hắn ra?
Hay, hắn cũng là sinh viên trường tôi?… Không thể nào!!
Nhóm thứ hai đang thuyết trình,
tôi lén nhìn về phía cuối lớp…hắn đã ko còn ở đó nữa.
Hắn y như ma ấy!

……
Nhóm tôi được 8 điểm. Chắc 2 điểm trừ là do tôi. TT__TT
sau khi cô giáo vừa bước ra,
cả đám nhao nhao lên, và bàn tán…

Nhỏ Diệu chạy lên ngồi sát vào tôi.

“Bà quen anh ta hả Giang?”
“…ko hẳn…”

“Có biết anh ta là ai ko?”
“…ai?”

“Nhỏ này lạc hậu quá! Anh ta là sinh viên vừa giành được học bổng của trường Mỹ thuật Anh Quốc. 1 tháng nữa là đi rồi… Thầy cô trong trường ai cũng khen hắn hết. Bà biết phải ko Mai?”

Nhỏ Mai vẫn xụ mặt vì con 8 của bài thuyết trình.
so với công sức mà nó bỏ ra, nó cảm thấy đang bị sỉ nhục…

“TUI KO BIẾT!!!! GIANG!! bà phải chiu trách nhiệm!! nguyên tuần này bà phải chép bài cho tui!!!!”

Đó là hình phạt mà chúng tôi vẫn hay áp dụng khi ai đó phạm tội ><
Tôi cúi gập đầu…

“Thôi bỏ đi. Lát về ăn chè xả xui nghen!”

Nhỏ Diệu là đứa dễ thương nhất nhóm ^-^
sao bây giờ tôi mới nhận ra điều ấy nhỉ?

“Okay, tui đãi cho!! ^0^”
………

Vì thế, khi tan học, bọn tôi hẹn nhau ở cổng trường.
tôi đi về hướng bãi xe..

“Này, sinh viên lớp you sao mà thuyết trình chán thế?”

Tôi giật mình quay sang, hắn đang đi sát tôi..

“…gì hả?”

“À, dĩ nhiên là trừ You ra! ^-^”

“Sao…lại ở đây???”

“Đi lấy xe à, cho quá giang nhé! tôi ko đi xe”

Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, hắn lại mở màn 1 câu chuyện khác.
tôi cũng ko hỏi nữa, vì lúc nãy nhỏ Diệu có nói..
hắn là sinh viên trường tôi??

“Kệ you!!”

Tôi đi nhanh vào bãi xe, làu bàu mấy câu tiếng Ả Rập…
Khi tôi dắt chiếc xe Martin ra
tôi thấy hắn vẫn còn đứng đó chờ.

“Oh… đi xe đạp à?”

>_< Bây giờ ai cũng khinh rẻ người đi xe đạp!!
tôi ngó lơ hắn và dắt xe đi,
nhưng chiếc xe ko hề nhúc nhích, vì hắn đã giữ yên sau lại.
và nhăn răng nhìn tôi cười.
 
M

minhtuyenhttv


Chương 4

“Tôi đã bảo cho tôi quá giang!”

Hắn tót lên ngồi trên yên xe sau, sau khi nói.
tôi gạt chống xe và đứng chống nạnh với hắn.

“ra khỏi xe của tôi, trước khi tôi gọi thầy giám thị!”

“Mới hôm qua còn níu áo tôi, hôm nay đã trở mặt với ân nhân rồi!”

“…chuyện ấy…”

tôi hơi quê, nhưng chợt nhớ câu cảm ơn còn nợ,
tôi thì thào bằng cái giọng lí nhí

“…cảm ơn.”
“Hả??”

“Tôi nói, cảm ơn!”
“Okay. ^-^”

“mà, tôi làm sao có thể chở you về được bằng chiếc xe này?”
“Thế thì tôi chở you!”
“Vấn đề ko phải ai chở ai, mà là chiếc xe ko thể chịu nổi sức nặng khủng long của you!!”

“Oh…tôi có 60kg à. ^_^”
“Tôi còn có hẹn nữa…”

Điện thoại trong túi tôi bỗng rung lên.

“Alo?”

“Sao còn chưa ra??? Làm gì trong đó??”

Mai luôn tỏ uy lực bằng cái giọng bà chủ của nó.

“Chờ xíu, ra liền!”

Tôi cúp máy nhanh, và định cho vào túi…
thì hắn đã giật lấy chiếc điện thoại trên tay tôi.
Cầm nó và bấm bấm…rồi áp vào tai nghe…
Xong gập lại trả cho tôi.
tất cả động tác của hắn diễn ra chưa đầy 1 phút.
khiến tôi ko có 1 phản ứng gì vì bất ngờ.

“Khi nào về nhà ban đêm, thì gọi nhé. tôi sẽ có mặt ngay!”

Hắn bước xuống xe, vẫy tay chào tôi và chạy đi..
được vài bước, hắn quay lại nói to:

“Mà này, ai xài điện thoại ghi âm đời mới mà lại cuốc xe đạp?! chẳng sành điệu gì hết!”

TT____TT VÔ Duyên!
Ai bảo xài điện thoại xịn thì ko được đi xe đạp?!

Cho dù, cái điện thoại này cũng ko phải của tôi…-__- tháng trước ghé, ba tôi đã để cái của ông lại.
khi nghe dì Út than rằng, ko biết liên lạc với tôi làm sao lúc tôi về trễ.

và thật ra, có 1 bí mật mà hắn ko biết…và cũng ko ai biết, trừ dì Út.
Là ko phải tôi thích đi xe đạp, mà vì tôi ko thể chạy được xe máy.
Hai năm trước, tôi tập chạy xe với dì Út,
chệnh chạng thế nào, tôi đã tông thẳng vào 1 cô đi ngang vì ko biết thắng làm sao.
Cô ấy đang mang thai…tôi chỉ biết khi thấy máu từ chân cô ấy chảy ra,
tôi như chết giấc giữa đường.
Lần ấy, 2 vợ chồng họ đã ko truy cứu gì…
nghe đâu sau đó họ lại có đứa con khác.
Nhưng tôi thì ko thể nào quên được, việc đã hại chết 1 sinh linh bé bỏng…
từ ấy, tôi ko dám chạy xe máy nữa.

:::Trong quán chè:::

“Hắn!! Để cái đầu cool ko chịu được! hèn chi … ai cũng mê hắn hết.”

“Đầu đó mà cool cái gì, tổ quạ thì có!!”
“Bà ko biết gì hết, đó người ta gọi là “tóc rối nghệ thuật”! Style của HQ đấy!”
“Ê, hắn giống Kwon Sang Woo nhỉ?”


Ko biết tự khi nào, câu chuyện của 3 chúng tôi lại chỉ xoay quanh hắn,
Ngay cả nhỏ Mai cũng nói hắn giống Kwon??
Hắn mà giống Kwon của tôi à?? Ặc ặc, hỏng hết hình tượng “Bạch mã hoàng tử Song Joo” [phim Nấc thang lên thiên đường] trong tim tôi. >_<

“Anh ta tên là Chí Kiệt thì phải”

Tự nãy giờ, Phong vẫn im lặng nghe đám chúng tôi cãi cọ về 1 gã vừa xuất hiện,
đột ngột lên tiếng khiến cả ba đều quay sang nhìn Phong.

“Yeah!!đúng đó. tên hay ghê!!”

Nhỏ Diệu hẳn đã bị ám rồi, bất cứ cái gì về hắn nó đều coi là đỉnh của đỉnh!
Mai thì chỉ gật gù… ko biết nó còn cay cú vụ điểm số ko nữa?

“Sao Giang ko chuẩn bị bài báo cáo?”

Trời ạ … Phong lại nhắc tới chuyện ấy ngay khi tôi vừa nghĩ..

“Xin lỗi… tối qua Mai gửi trễ, mà nhà Giang tự nhiên cúp điện..”

“Cúp điện?!?!”

Cả 3 đồng thanh hỏi gặng, cứ như chuyện cúp điện với tụi nó là khó tin lắm.

“Rồi làm sao…?”
Mai dịu giọng, nó nhìn tôi vẻ tội tội.

“Thì ra net, ngồi đó đọc chứ sao.”

Tôi trả lời 1 cách giận dỗi, như bao nhiêu uất ức nãy giờ được xổ ra.
Đúng thế!! Bọn nó ko thể trách tôi!! >_<

“Thế… bà khỏi chép bài cho tui!!”
“Then kìu!^-^”
……

“Ey, mà sao hắn lại tới lớp chúng ta nhỉ?”

Lại nữa rồi, trời ơi.
Diệu cứ liên tục nhắc về cái gã tên Chí Kiệt ấy với hàng tá câu hỏi,
làm chúng tôi chỉ ăn 1 ly chè phải kêu tính tiền, chứ ko là 2 ly như mọi lần.
thế cũng tốt, vì tôi có thể trả ít tiền hơn dự đoán. hehe…


………

“Chiều nhớ lúc 2h nghen!”
“Ờ..ờ..”

Nếu Mai ko nhắc, có khi tôi đã quên mất là nó có hẹn tôi,
đi xin việc ở 1 Studio phát hành băng đĩa nhạc hôm nay.
Làm thêm… tôi thích lắm. Ít ra tôi có thể tự mua những thứ mình muốn…

Sau khi ăn xong dĩa cơm bụi,
tôi dán mắt vào màn hình đang chiếu phim buổi trưa..
Phim ko hay, nhưng cũng đủ để chờ tới 2 giờ..

[tít tít]

Chuông báo tin nhắn. Chắc là Mai?

‘Missing me?’
Người gửi: Bodyguard.

Bodyguard???

 
M

minhtuyenhttv


Chương 5
Ai là Bodyguard?
.. là hắn? *__*
……….

Tôi gấp máy lại, không hồi âm tin nhắn đó.
Ko phải tôi bất lịch sự, mà là với cái tin như thế,
Tôi thật chẳng biết trả lời gì nữa….

:::Studio Khánh Nam:::

“Bà phải chạy xe máy đi!”
“Tại sao?! -__- tui đâu có tới trễ!”
“Nhưng nhìn bà thảm lắm!!”
“Thảm à??”

Mai nắm tay tôi lôi vào bên trong khi tôi còn đang thắc mắc chữ “thảm” của nó.
Oh.. cái Studio này, lớn thật đấy. Kana Studio – Studio Khánh Nam..

“Đừng có lẩm nhẩm đọc và ngó dáo dác như mới lên tỉnh vậy!”
“…ah..okay TT__TT”

Tôi tự hỏi tôi có điểm nào giống con bé nhà quê,
Mà nó hở chút là cứ mắng nhiếc rồi lên giọng nhắc nhở tôi như thế. >_<
Chúng tôi đi thẳng vào căn phòng cuối dãy lầu 2..
Tiếp chúng tôi là 1 chị mặc váy đen và áo sơ mi sọc kem.

“Làm bán thời gian à?”
“Vâng ạ”
“Hai em vào phòng bên trái đối diện, trên máy tính có sẵn chương trình, chỉ cần thiết kế 1 cái bìa Album theo hình trong đó.”

Chị ấy chỉ tay ra căn phòng có cánh cửa màu xanh đậm, ở đối diện.


Tôi và Mai ngồi ở 2 máy cách biệt bởi 1 vách ngăn bằng thạch cao..
Trên máy tính họ để hình của 1 nữ ca sĩ. Chỉ là tấm ảnh thô.
Tôi hoàn thành bài dự tuyển của mình sau 30 phút,
Nó không quá khó đối với tôi..
Nhưng, thực là tôi ko tự tin lắm về khả năng sáng tạo của mình.

Mai vẫn đang say sưa, ko biết tôi đang đứng ngắm nghía tác phẩm của nó.
Mai có tài thật, tôi nhìn mà mê mẩn,
So với bài của tôi, thật đáng xấu hổ TT___TT

“Xong rồi à?”

Cả tôi và Mai đều quay lại,
Một anh trạc 30 đang đứng nhìn chúng tôi ở cửa.
Anh bảo chúng tôi ra ngoài chờ…
…..

“Họ chỉ chọn 1 à?”
“Ừ.”
“Sao bà ko đi 1 mình, gọi tui theo chi?”
“Nếu ko có bà, tui cũng phải thi với 1 đứa khác…”
“Xời, thế bà kêu tui làm vật thí mạng hả?”
“^-^ Nói gì thế, biết đâu họ chọn bà?”

Cả nó lẫn tôi đều biết, nó giỏi hơn tôi ở khoản thiết kế trên máy,
Tôi chỉ thừa hưởng được của mẹ năng khiếu vẽ tay bằng màu nước…
Nhưng bây giờ, ai lại tuyển họa sĩ vào studio??

“Ai là Hải Giang?”

“… Em?”

“Em vào đây. Còn em, xin lỗi, em có thể ở lại chờ bạn hoặc về trước”

“…”

Tôi đứng dậy 1 cách chậm chạp, và quay sang nhìn Mai..

“Chúc mừng!^-^ tui đã nói mà, biết đâu… vào đi, tui chờ!!”

Mai cười toe và khoác tay kêu tôi đi nhanh,
Nó đang tỏ ra thế thôi, tôi biết, niềm kiêu hãnh trong Mai lớn lắm.
Tôi thấy, lẽ ra người được chọn phải là nó thì tốt hơn.
tại sao lại là tôi?
…….

“Vì em hiểu được cái hồn của nhân vật”
“Là sao?”
“Bài của bạn em rất đẹp và bắt mắt. Nhưng nó ko phù hợp với bức hình ca sĩ, đang chụp trong tư thế buồn… Thiết kế phải đòi hỏi sự hoà hợp. Bài của em chân phương, nhưng kỹ thuật ko kém chút nào.”

Tôi lắng nghe anh ấy khen tác phẩm của mình mà cứ ngỡ đang nghe bài báo nào đó..
Tôi.. đã làm cái bài xuất-sắc đến thế à?

“Khi nào em có thể đi làm?”
“À.. chắc phải tuần sau.”
“OK, vậy hẹn em tuần sau. Anh là Tiến.”
“Dạ…”

………

Suốt đường đi, Mai chạy chậm theo tôi, không nói gì cả.
Điều đó làm tôi thấy ái ngại vô cùng… nên tôi phải lên tiếng.

“Sao họ tuyển dễ thế nhỉ?”
“Họ tuyển kín thôi. Ko có thời gian”
“Vậy à… sao bà biết?”
“Anh tui làm giám đốc kinh doanh ở đó.”
“Trời…”

Tôi ko kìm nổi sự ngạc nhiên, nếu thế, hẳn là họ phải biết Mai…?
Mai nheo mắt nhìn tôi, rồi vỗ vai..

“thôi, tui rẽ chỗ này, bà về nhé. Nhớ khao khi lãnh lương”
“Ừ..Cảm ơn”
………

Khi tôi tới nhà, trời đã xế chiều.
Dì Út vẫn chưa về, chắc dì còn bận trên cơ quan..
Tôi mang tạp dề để chuẩn bị bữa ăn tối,
thì chuông cửa reo.

“Hi !!!!”
“??”
“Trông hay nhỉ? Đang nấu ăn à?”
“???”
“Ai chà, đừng có nhìn tôi thế. Tôi chỉ đi ngang và nghe mùi thức ăn thôi.”
“Tôi còn chưa bắt đầu!”
“Oh.. vậy hả. trực giác tôi tốt ghê ^-^”

Hắn cứ thế bước vào cửa trong khi tôi ko hề mời,
Tôi bắt đầu hối hận khi tối qua đã bám lấy hắn để về nhà.
Nếu ko… hắn ko thể nào biết được nhà tôi để đi quấy rối thế này.

“Ey!! Bỏ dép ra!”
“Oh… Sorry!” ^^

Bằng câu nói đó, dĩ nhiên hàm ý là tôi chấp nhận cho hắn vào!!
Ôi trời… chỉ vì tôi phát hoảng khi sàn nhà sạch boong dì Út đã lau kỹ bị đôi dép của hắn vấy bẩn..

“Hey, lúc trưa sao không trả lời tin nhắn?”

“ -__- …...You!! định làm gì ở đây??”
“Ăn tối! Hehehe”

Tôi phải làm gì với gã này bây giờ!

[Xịch…]

Ồ, hohoho… Dì Út đã về!!
Út ơi, tống tên này đi dùm con!!!!!!!!
Tôi nhanh chóng ra mở cửa cho dì Út, còn hắn thì lại tò tò theo sau tôi.


Chương 6
“Dì về rồi ^-^”
“Làm gì mừng dữ vậy? …Ai đây?”
“hắn…”
“bạn cùng trường của Giang ạ!”
Hắn chạy tót ra bằng đôi chân trần (vì chưa kịp xỏ dép vào)
Xông xáo dắt xe cho dì Út,
Trong khi tôi đứng ngẩn tò te ở bục cửa.

“Cổ xe dì bị lỏng bù loong rồi, chạy thế nguy hiểm lắm”
“Ừ, hèn chi… dì chạy thấy nó kỳ kỳ..”
“trời…may mà chưa có gì. để con siết lại cho!”
“Thế thì còn gì bằng…”

Họ nói chuyện làm như ko hề nhìn thấy tôi,
Và như thể đã quen thân với nhau từ dạo nào rồi vậy.
Coi ra, dì ko hề có ý định sẽ tống cổ hắn đi dùm tôi..
Hắn có giá trị lợi dụng quá… đối với chiếc xe của dì!! -___-
Tôi bất lực thở dài đi vào bếp..
Lòng vẫn tự hỏi, chuyện gì đang xảy ra thế này?
…..

“Ở lại ăn cơm nghen, Giang nó nấu sắp xong rồi”
“Dạ được!”

Chưa thấy ai lại nhận lời ngay khi chủ nhà mới đánh tiếng mời như thế
Ít ra thì cũng phải từ chối mại hơi vài câu chứ! >_<

“Sao trước giờ ko thấy con tới nhỉ?”
“Tại con mới biết nhà thôi..”


Cuộc nói chuyện cứ ra rả suốt..
Ban đầu, tôi còn dỏng tai nghe họ nói gì, nhưng về sau thì tôi mặc kệ.

“Xong chưa, Giang?”
“Rồi…đang dọn nè!”
“Để con vô phụ cô ấy!”

Ai cần chứ?? -__-
Hắn giật cái mâm lớn trong tay tôi, và đặt lên đó tất cả các đĩa thức ăn tôi đã bày sẵn trên bếp,
rồi cẩn thận bê ra ngoài.
…….

“Chà… canh hơi mặn nhỉ”
“Ừm…đúng đó, con bỏ muối quá tay rồi, Giang”
>_<

Tôi tiếp tục lùa cơm, ko đáp tiếng nào.
Dì, dì đang phản bội đứa cháu đã bao năm đồng cam cộng khổ với dì..
chỉ vì 1 tên sửa xe! Why?? Why??

“Thịt kho hơi…”

“NẾU DỞ THÌ ĐỪNG ĂN!!!!!!!”

Tôi hết chịu nổi đã hét lên, và đứng bật dậy.
Dì Út nhìn tôi bằng đôi mắt mở to,
Còn hắn thì cười và gãi đầu…

“Thịt kho hơi bị ngon mà!”
“Con làm sao thế, ngồi xuống ăn đi!”
“……..”

Tôi liếc hắn, người đang cắm đầu xuống mâm cơm và ăn ngấu nghiến,
Như thể đấy là bữa ăn cuối cùng của tên tử tù sắp bị hành quyết. -__-
Cơn giận của tôi có dịu lại chút đỉnh khi thấy điệu bộ ấy,
Nên tôi ngồi xuống… và tiếp tục ăn. Dù sao, tôi cũng ko dám cãi lời dì. TT__TT

Thực lòng mà nói, ngoại trừ ba tôi ra,
Thì hắn là người duy nhất đã dùng cơm tối chung với 2 dì cháu tôi.
mặc dù rất bực mình, nhưng bên cạnh đó, tôi có cái cảm giác ấm áp khó tả,
Như 1 gia đình.

Hắn đòi phụ tôi rửa chén mới chịu ra về,
Dì tôi bảo cứ vậy cho nhanh, còn dì thì đi vào phòng thay đồ.
…….

Cái gã này, hắn chưa bao giờ rửa chén!!! Tôi có thể khẳng định như đinh đóng cột.
Hắn cầm chai nước Sunlight bằng tay phải, tay trái cầm cái chén,
rồi xịt ra đó 1 ít nước rửa chén, dùng miếng moouse quẹt quẹt lên..
xong cái nào, hắn lặp lại cho cái tiếp theo…..Argh!!

“Ko phải thế!”
“Hử?”
“Làm thế thì chỉ 1 buổi là hết sạch chai Sunlight rồi”
“Thế… thì làm sao?”
“Tránh ra coi”
“Yeah!!”

Tôi, y như cái cô trên chương trình Thường thức gia đình,
mỗi hành động tôi làm thật chậm, và đều có thuyết minh đàng hoàng…
Tôi đang dạy cho hắn biết thế nào là… rửa chén khoa học.
Và thỏa thích sai biểu hắn cất chén bát và lau chùi bồn rửa.. -_-

Sau 25phút…
Tôi tiễn hắn ra cửa với lòng sung sướng vô vàn.
cuối cùng, hắn cũng về. ^_^

“Hôm nào ghé chơi nữa hen con”
“Sure!^^”
>_<
……

“Này”
“Gì?”
“Lần sau mà ko thèm trả lời tin của tôi, thì you sẽ gặp phiền phức đấy!”
“Hả??”

Hắn cúi chào dì tôi, và chạy biến đi ngay sau đó.
…Gặp phiền phức à?

“Bạn trai dễ thương đấy”
“Sao ạ?”
“Con may mắn thật, làm dì ganh tỵ quá. ”
“Trời… dì nghĩ bậy rồi…..”

Dì Út cứ cười tôi mà ko tin rằng, hắn chẳng là gì của tôi cả.
Tôi giải thích mệt mỏi mà vẫn (nói hỗn 1 câu)…như nước đổ đầu vịt. TT__TT
Dì cứ tủm tỉm cười…


Chương 7

“Dreaming of me?”

Đó là tin nhắn của hắn lúc…12h00 đêm >_<
Tôi đã để điện thoại ở ngay cạnh gối nằm,
Vì thế, độ rung của nó dễ dàng đánh thức tôi.

Tôi đã định ko hồi âm… vì đang mê ngủ cơ mà,
Nhưng rồi chợt nhớ tới lời đe doạ của hắn…
Tôi phải cố căng mắt ra để bấm tin nhắn trả lời,
Có trời mới biết, hắn sẽ làm gì để gây phiền phức cho tôi…

“NO! – Làm ơn ngủ sớm đi!”

và tắt hẳn nguồn.

:::Ngày hôm sau ở trường:::

“Ey, lát ghé thư viện chút, tui chỉ 2 bà coi cái này”

Diệu chào hỏi tôi bằng câu hẹn hò, ngay khi tôi vừa đặt chân vào lớp.
Mai đã ngồi sẵn ở đó…

“Sớm dzậy?”
“Ừ..”

Nó đáp mà ko buồn nhìn tôi.
Chắc nó vẫn khó chịu về chuyện ở Kana Studio..
Tôi nhủ thầm, hay mình cũng từ chối làm cho rồi?
Ban đầu tôi cứ nghĩ 2 đứa làm chung, có bạn có bè cho vui, đâu ngờ…

“Khi nào thì đi làm?”
“Hả?.. ừ.. tuần sau.. mà tui cũng ko thích lắm, ở đấy..”
“Đừng có nghĩ tới việc bỏ cuộc. Cơ hội lớn đó!”
“Nhưng…”
“Ngại tui hả? Tui có gì đâu ^-^ thật ra…”
“Thật ra sao?”
“À… ko có gì… Hồi nãy Diệu nó nói gì với bà?”
“Nó bảo lát ghé thư viện..”

Tôi chưa nói hết câu, thì thầy giáo đã bước vào.
Chúng tôi trải qua buổi học 4 tiếng rưỡi trong sự ngao ngán..
Thầy chỉ đọc thao thao và chúng tôi thì chép lia chép lịa.
Cũng may, Mai đã xóa “bản án” hôm qua dành cho tôi,
nếu ko tổng cộng tôi phải chép những 8 trang tính luôn phần của nó??

……………

“Đi nào 2 cô nương!”
“Tới đó làm gì?”
“Tới thì biết!”

Tôi đeo túi vào và đi theo Diệu, Mai theo sau tôi.

“Ko gọi Phong à?”
“Trời, gọi lão chi?”
“Sao vậy…?”
“Bà nhiều chuyện quá!!!!!!”

Phong vẫn nhìn chúng tôi vẻ thắc mắc,
Nói đúng hơn, Phong chỉ nhìn Mai, cái ánh nhìn câm lặng và đè nén…
Tôi đã hứa bằng danh dự của Nguyễn Hải Giang rằng,
sẽ ko bao giờ nói ra tình cảm thầm kín đó của Phong…
… nếu phản bội lời hứa, tôi sẽ ko lấy được chồng TT___TT

Nhưng hỡi ôi, giữ bí mật của người khác giống như đeo đá tảng vậy,
Hơn nữa đó là 1 mối tình trong sáng, có gì phải che giấu?
Khi tôi hỏi Phong, cậu ấy chỉ cười..

“Có khi nói ra, ko thể là bạn nữa”

Mai có thích Phong ko nhỉ?
Tôi chỉ biết, họ đã học chung hồi cấp III, và cùng vào 1 trường ĐH.
Lại còn chung lớp..
thế thì đẹp quá còn gì.
……..

“Bà làm gì thơ thẩn như ở trên mây vậy?”
“Hả? ..à..”
“Hay vẫn nghĩ tới chuyện ko đi làm vì tui??”
“Đâu có! ^-^ .. Diệu đâu?”
“Đằng kia…nó đang kêu tụi mình kìa”

Tôi nhìn theo hướng Mai vừa chỉ,
Diệu đang ngồi trong phòng Internet của thư viện…tay ngoắc chúng tôi.

Tôi và Mai ngồi hai bên, Diệu ở chính giữa..
Nó liên tay click chuột… click…click.

“Đây!! Thấy ko, hắn có cả 1 Profile trên trang web của trường!!!”

Trước mặt chúng tôi, màn hình hiện ra 1 trang thông tin cá nhân,
với đầy đủ họ tên, ngày sinh, nơi sinh, sở thích, … v.v. và v.v…
cùng với 2-3 tấm ảnh gì đó đủ tư thế: đứng vẽ, đá bóng và.. ngủ gục trong lớp,
của cái gã - hôm qua đã ăn tối ở nhà tôi.

“Chà, đến thế cơ à?”
“Ừ!! Tui mới nghe nhỏ Hiền lớp trưởng nói.”
“Dzị hả?”

Mai hỏi hờ hững, tỏ ra ko shock như tôi, nó thản thừng như muốn bảo
-“cũng thú vị nhưng có gì ghê gớm lắm đâu”-
Diệu thì thích chí đọc lẩm nhẩm…

“Trần Chí Kiệt…
Ngày sinh: 15-5
Sở thích: Game và teakwondo…

Câu nói yêu thích: -Ngủ sớm đi-”
o_O o_O





 
M

minhtuyenhttv

Chương 8

“Cái gì??????”

Tôi như muốn té ghế, khi nghe Diệu đọc câu cuối cùng.
Đó là câu hôm qua tôi đã nhắn cho hắn..

“Lạ hen, nhưng bà cũng đâu cần shock tới vậy?”
“Trang này up khi nào?”
“Tháng trước, khi hắn giành được học bổng duy nhất…trở nên nổi tiếng..”
“Tháng trước à?”
“Ừ.. nhưng sao?”
“Ko…”

Tháng trước..vậy có nghĩa,
Đó thực sự là câu nói yêu thích của hắn?
Dĩ nhiên -__- , chứ ko lẽ hắn vừa thích câu đó tối hôm qua?
Tôi đúng là ngớ ngẩn số một! TT___TT
….

“Về thôi”
“Phải đó, tui cũng phải về! -__-“

Tôi hưởng ứng lời đề nghị của Mai, trong khi Diệu ko hề cho thấy dấu hiệu là nó sẽ đứng dậy.
Mai đã bỏ đi được mấy bước.

“Ey, bà định học thuộc làu hả?”
“Yes!!^-^ Bà về trước đi, tui ở lại..”
“Vậy…bái bai”

Tôi chạy theo Mai ra khỏi phòng Internet,
được 1 đoạn, nó dừng lại và rẽ vào hướng phòng trưng bày bên góc trái của thư viện.
Những tác phẩm đọat điểm cao của sinh viên chúng tôi đều được lưu trữ ở đó.

“Bà vào đây chi vậy, Mai?”
“Tui muốn xem bức tranh đó”
“Bức tranh nào?”
“Bức đã giúp hắn giành được học bổng…”

Nhỏ Mai… phải rồi, lần ấy nó cũng đã dự tuyển,
… nhưng cuối cùng, thì suất duy nhất đã ko thuộc về nó.
cho nên lần ấy, Mai - cũng như tôi ko muốn biết ai là người thắng cuộc..
và đó là lý do tại sao chỉ có 2 đứa tôi là mù tịt về gã Chí Kiệt ấy,
trong khi hắn dường như nổi tiếng khắp trường..
Đứa bạn này của tôi, nó cứ hay tỏ ra bình thản, ko quan tâm,
mà trong lòng thì uất ức nặng nề lắm, tôi biết.
……

sau khi hỏi cô phụ trách,
Chúng tôi dừng lại trước 1 bức tranh chì than, khổ 30 x 40,
dù đã chuẩn bị trước tinh thần là sắp chiêm ngưỡng 1 bức tranh đẹp,
tôi vẫn ko tránh khỏi sự ngỡ ngàng…

Bức tranh vẽ 1 khu vườn nhỏ,
và 1 chiếc xích đu ko người ngồi…đung đưa..

tất cả đều vẽ bằng bút chì, nét vẽ bay bổng, ngây ngất.
tôi có cảm giác như nhìn thấy được gió đang thổi trong vườn,
khiến lá trên cây xào xạc và làm chuyển động cái xích đu.

Nếu ko nhìn thấy ký hiệu “C.K” ở góc trên bức tranh,
tôi thật ko tin rằng đấy là tác phẩm của hắn – cái gã tưng tửng vô duyên tôi vừa quen.
thần thái trong bức tranh khác hẳn..
Bình yên và dịu dàng đến lạ lùng, nhưng lại buồn và cô đơn vô hạn…

“Đẹp thật…”

Mai tặc lưỡi, nó nghiêng đầu nhìn bức tranh bằng ánh mắt ngưỡng mộ,
rất hiếm thấy.

“Ờ… vẽ chì khó lắm..”
“Hắn xứng đáng, hen”
“Nhưng chỉ có vậy mà giật giải thì hơi bất công…”
“Ko đâu, ngoài cái này, hắn cũng đã thi thiết kế trên máy rồi test tiếng Anh… cả 3 phần đều đạt điểm cao nhất. Nhưng tui nghe nói, người ta thích nhất là bức tranh này”

Hắn…giỏi đến thế sao?
và…hóa ra Mai có điều tra về tên ấy rồi, chỉ có tôi là … lạc hậu TT__TT
……

Khi tôi và Mai rời thư viện, tôi liếc nhìn vào phòng Internet qua lớp kính,
Diệu vẫn đang ngồi chết dính trong đó…
nó định làm gì nhỉ?

“Giang!!”

Tôi và Mai đều quay lại sau tiếng gọi,
Anh bạn to con mập mạp đang chạy tới từ đằng xa… ôi không…

“Mai Giang rảnh ko? Đi câu cá nhe.”
“Ko…ko rảnh, mai ở nhà dọn dẹp!”
“Vậy, Cường tới phụ nhe”
“THÔI!! cám ơn, Cường đi câu cá với bạn đi! Bye nhé”

Tôi nắm tay Mai chạy đi, còn nó thì cười khúc khích…
tôi phát mệt với người bạn kế lớp này.
ko hiểu sao, với cái tướng bồ tượng của Cường,
anh ta ko thích những đứa to con của lớp tôi hay lớp hắn,
mà lại đi công khai theo đuổi tôi – con nhỏ chỉ cần hắn búng tay 1 cái là bẹp dí-
…ngay từ đầu năm hai tới giờ!!

“Sao thế, hắn cũng được mà?”
“Bà có thôi đi ko?”
“Có anh bạn trai như gã, thì khỏi lo bị ăn hiếp ^-^”

Mai chạy nhanh để tránh khỏi cái đập tay của tôi vào lưng…

Tại sao ko có cái gì là tốt đối với tôi?
tôi vẫn được mấy dì hàng xóm khen “xinh xinh với chiếc răng khểnh” -__-
lâu lâu, cũng có mấy tên con trai chạy theo xe và bảo: “Tóc đuôi gà dễ thương ơi…” ^^

vậy mà…sao ko có “hoàng tử” nào thích tôi?
hay có được 1 người yêu thầm như Phong cũng thật là sướng biết bao…
Diệu thì đã từng làm khổ 1 anh sinh viên bên Bách khoa, khi nó đi thi văn nghệ liên trường..
còn tôi, chỉ có “sức hấp dẫn” với Cường, cái gã to béo vạm vỡ như găng-tơ ấy… Argh!! >_<

Bạch mã hoàng tử của tôi, chàng đang ở đâu?


Chương 9

Tôi trải qua 2 ngày cuối tuần 1 cách êm ả,
Anh bạn to béo không tới phụ tôi dọn dẹp (ơn chúa!) dù sự thật thì tôi cũng ko có kế họach đó.. -__-
Nhưng điều hạnh phúc nhất là,
ko có tin nhắn nào của “bodyguard” nhảy vào máy tôi lúc nửa đêm,
để phá hỏng giấc mơ đẹp về chàng hoàng tử cưỡi trên lưng con ngựa trắng~~
Ahhh~~So cool~~^=^

Tôi tin rằng, thế giới đã bình yên trở lại.

Chiều nay, tôi phải tới Kana Studio để bắt đầu làm việc..
tôi có nên đi ko nhỉ?… Mai bảo nó ko sao…

“Sao ko thấy bạn con ghé nữa?”
“Bạn con? ai?”
“anh chàng dễ thương hôm trước chứ ai!”
“ argh! xe dì lại bị hỏng chỗ nào hử?”
“ko, nó sửa rất ổn! dì muốn gặp… thằng bé nói chuyện có duyên dễ sợ ^-^”
“nhưng quá trẻ so với dì!!!” :p
“trời…cái con này…”

Tôi nhấn bàn đạp vọt lẹ, vì dì đang giơ cái chổi lên…
và nói vọng ra sau bằng giọng lớn

“Chiều có thể con về trễ…”

Hắn mà nói chuyện có duyên à?

………
……

“Gặp Diệu chưa?”
“Chưa… có gì hả?”
“À.. mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện gòi”

Mai hất mặt và tôi quay lại nhìn,
trời ạh… nhỏ Diệu… nó đã duỗi thẳng đơ mái tóc gợn sóng rất quyến rũ của mình,
đang chớp mắt nhìn tôi.

“Thấy sao hả?”
“Sao duỗi thế? tóc kia đang đẹp…”
“Hôm trước tui đọc trong Profile, Kiệt bảo thích con gái tóc suông dài. ^_^”
“Trời đất!! Hắn là diễn viên chắc??”

Diệu bỏ ngoài tai lời của tôi, điệu đà vuốt mái tóc mới của mình, mỉm cười mãn nguyện
Mai thì cười và lắc đầu.
tôi thầm tiếc cái suối tóc bồng bềnh bay bay của Diệu…
vốn là thứ tôi luôn ganh tỵ với nó.

“Diệu đã chết tên ấy rồi!”
“Nó định làm gì anh ta? hắn sắp đi rồi mà?”
“Nó bảo còn 3 tuần, sẽ cố gắng tiếp cận… ặc ặc..bà ko thể tưởng tượng được, tối thứ bảy nó đã gọi điện tám với tui suốt 40 phút…”
“Trời!! cũng may nó ko tìm tui!”
“ừ..à, chiều nay đi làm phải ko?”
“ờ.. chiều nay…”
“cố gắng nghen!”
“ok.. mà bà bảo, anh bà làm giám đốc kinh doanh ở đó?”
“Right! bà cũng nên gặp đi, anh ba tui làm ở tầng trên cùng. À, đưa ảnh cái này dùm tui”

Mai móc trong ví ra tấm hình đã mờ cũ,
của nó chụp với anh trai – có lẽ là cách đây vài năm.
Mai thỉnh thoảng kể cho tôi nghe về anh ba của nó…
người con trai thứ hai của gia đình Mai – 1 gia đình giàu có nhưng khắc khe và gia trưởng.

Mai nói, anh ba nó đã cãi lời cha, không theo nghiệp Bất động sản như ý nguyện của ông,
mà hùn hạp với bạn bè mở 1 studio..
và mới tuần trước, tôi mới biết đó là Studio Kana.

“Sao bà ko trực tiếp đưa?”
“..mỗi lần gặp tui cứ hay khóc, làm ảnh buồn thiu. vả lại, sẵn tiện để ảnh biết bà là bạn tui mà giúp đỡ!^-^ ”
“Ừ..hiểu rồi.”

Tôi đón tấm ảnh của Mai,
người con trai trong hình cười rất hiền, có đôi mắt sâu thẳm vời vợi…
Mai thì đu ở đằng sau.. thích thật!
tôi vẫn từng khao khát có 1 người anh trai để làm nũng…
hic hic, sao bọn nó có nhiều thứ mà tôi ko có quá vậy??

:: Kana Studio ::

Anh Tiến đưa tôi vào giới thiệu với mọi người trong phòng Design.
có 2 chị, 1 anh, thêm tôi và anh Tiến là 5 người cả thảy.

“Trời, con bé…nhỏ xíu thế cưng?”
“Dạ… lớn ko nổi chị ơi! TT___TT “
“sinh viên mỹ thuật à?”
“yeah ^-^”
……..

Tôi ra mắt trong vòng 10 phút,
thì ai nấy đều quay trở lại công việc…
tôi được giao 1 xấp giấy báo cáo đi photo (???) … ko phải tôi xin vào làm thiết kế à?
-__- Dù sao, thì bắt đầu như thế này cũng ko đến nỗi tồi tệ quá.

Grừ…
Cái máy photo này!! Nó bị làm sao thế??
tôi đã nhất nút Start cả chục lần, mà giấy thì vẫn ko hề chạy ra..
Argh! tôi cứ lục đục đứng lên, ngồi xuống…và miệng thì ko thôi làu bàu..
“sao vậy cà? sao vậy cà?”

“Máy đang ở chế độ giấy A3. phải chuyển về A4 chứ?”

Khi tôi ngước lên,
một người con trai tóc nhuộm hoe vàng ở mái trước,
có vẻ lớn hơn tôi… với hàm ria nhạt ở mép
đang cầm trên tay lon Coca, liếc nhìn tôi và chiếc máy photo.
 
M

minhtuyenhttv


Chương 10

“Vậy à?… nhưng làm sao chuyển đây ạ?”

Anh ta nhếch mép cười 1 nụ cười nửa miệng,
sau khi đưa lon Coca lên miệng tu 1 hơi..

“Đó ko phải là việc của tôi. Nếu cả chuyện đó cũng ko biết, thì có thể làm được gì?”

rồi gã bỏ đi thẳng xuống cầu thang..trong sự ngơ ngác của tôi! o_O
thật ko thể tin được, lại có 1 gã nam nhi im-pô-lai đến thế?!
Tôi có cảm giác, mình giống như 1 nhỏ ô-shin,
vừa bị ông chủ quý tộc mắng vì ko biết làm việc! >_<
Và con oshin đó - sau thêm 5 phút loay hoay nhấn đủ thứ nút..
vẫn ko giải quyết được gì,
đành phải ôm xấp tài liệu trở về phòng cầu cứu chị Kim.

Như tôi dự đoán, chị tỏ ra ko hài lòng lắm.

“Sao em ko nhờ ai đi ngang giúp?”
“Có người đi ngang, nhưng..”
“Nhưng gì?”
“..Em cũng ko biết nói sao nữa! ..”

….

Thời gian còn lại của tôi ở trong phòng Design..
Là ngồi đọc 1 chồng báo Thời trang, Điện ảnh…
Theo chị Kim, là để cập nhật tin tức và am hiểu lĩnh vực này.
Tôi ko có chỗ riêng, máy tính riêng, mà ngồi ở cái bàn lớn chính giữa phòng.

Sự chán nản của tôi đã lớn dần…
Tôi định bụng sẽ làm hết cuối tuần rồi xin nghỉ, nếu cứ tiếp tục thế này…TT__TT
……….


“Nào, hết giờ rồi!! Mọi người hôm nay đi ăn lẩu nhé, chào mừng nhân viên mới. Tôi khao!”
“hoan hô Tiến!”… “Hoan hô trưởng phòng!”

Anh Tiến biến đi đâu từ sau khi giới thiệu tôi,
giờ đột ngột trở về và tuyên bố như thế… Chào mừng tôi ư?
Anh tiến lại chỗ tôi, khoác vai…
“Làm việc tốt chứ?”
“… dạ.. cũng ổn.”

“Này, Tiến, lợi dụng thế? Em nó còn nhỏ!”
“Hahaha, chị thật … em coi bé Giang như em gái, hen, Giang? Gọi anh trai cái nào!”
“….^-^…”
Tôi chỉ cười 1 cách lúng túng..
Anh ấy làm sao lại tỏ ra thân thiết thế nhỉ?

Êh??
Em gái? Anh trai? Ahhh!
Suýt chút tôi đã quên tấm ảnh của Mai! Tôi phải tìm anh ba của nó…

“Mấy anh chị đi trước, em ra sau!”
“đi đâu thế, em gái?”
“Em đi toalet ạ! ^-^”
“Oh…okay, nhanh nhe!”

Sau khi anh Tiến ra khỏi phòng, tôi kéo áo chị Kim..

“Tầng 4 là tầng trên cùng phải ko chị?”
“Ừ.. nhưng đó là chỗ của Ban Giám Đốc, em hỏi làm gì?”
“Em có việc gặp 1 người ở đó!”
“Suỵt!~ nếu em lên gặp Giám đốc Lam, thì ko nên để Tiến biết”
“Sao vậy chị?”
“chị sẽ nói sau..”
“Okay!”

Thái độ và câu nói của chị Kim làm tôi tò mò,
tại sao phải thế? Giám đốc Lam? Yeah, đó là anh ba của Mai. -___-


Tôi chầm chậm bước lên 2 tầng nữa,
Và tìm đến trước 1 căn phòng có cánh cửa đen, dán chữ: P. Kinh doanh.

[Cộc cộc]

“Cứ vào đi…”

Tôi đẩy nhẹ cửa và đi từ từ vào trong..
Một căn phòng lớn với bộ ghế salon đen sang trọng.
Chiếc bàn làm việc ở cạnh cửa sổ, với đủ thứ sổ sách tài liệu,
Cùng chiếc máy laptop đang mở..
Tôi để ý, có cả 1 toalet riêng trong phòng, whoa…
Và ở đó, trước bồn lavabo,
Một người vừa mới rửa mặt xong, giũ 2 bàn tay cho sạch nước…
rồi đưa lên vén đám tóc ướt lòa xòa trước trán…

Tim tôi trong phút chốc đã ngừng đập.

Người ấy… trong chiếc áo sơ mi trắng với tay áo xăn lên quá khuỷu,
chiếc cà vạt thắt ở cổ hơi nới lỏng…
đang nhìn tôi… ánh mắt sâu thẳm vời vợi… vâng, ánh mắt tôi đã thấy trong tấm hình của Mai.

Oops! Thật cuốn hút!! Tôi đã thấy con ngựa trắng…

“Sao thế, cô bé?”

Giọng nói dịu dàng của anh cất lên lôi tôi từ trên chín tầng mây bay là đà xuống đất.
Để giật mình sượng sùng…và ấp úng ko thành câu

“Em… bạn Mai… đưa anh..cái này!”
“Oh… Bạn Mai à?…ah.. anh biết rồi, Giang phải ko? ^-^ Mai hay nói về em lắm!”

Mai? Nó có nói về tôi? Nó có kể về tôi với anh!!
Nhỏ này giỏi, mai tôi phải kiss nó mới được…^0^
Mà khoan, ai biết nó nói tốt hay xấu về tôi?? TT__TT

“Tấm ảnh này nó muốn đưa anh”
“Ừ, cảm ơn em.”
“Hồi ấy trông anh chẳng khác bây giờ là bao” (Thật ra giờ anh còn đẹp trai hơn nhiều! ^-^)
“Bốn năm rồi đó!”

Anh nhìn vào tấm hình của tôi vừa đưa,
vẻ mặt vừa vui, lại vừa buồn xa xăm..
Còn tôi, thì cứ ngắm anh suốt! *___*
Đây rồi… chính là Bạch mã hoàng tử của tôi!
Tôi thầm trách Mai sao ko giới thiệu anh cho tôi sớm hơn?? TT___TT


Chương 11

[Ring ring]

Điện thoại trên bàn làm việc của anh reo lên,
Và vì thế, anh ra hiệu bảo tôi ngồi chờ rồi chạy đến bắt máy.
Tôi cũng muốn ngồi lại lắm…
Nhưng nghĩ tới việc cả phòng đang đợi,
Tôi đành phải lẳng lặng cúi chào anh ra về…

“Khoan đã, em!”

Anh tạm dừng cuộc nói chuyện,
giữ ống nghe điện thoại và che nó lại…, gọi tôi.

“Anh cứ nói tiếp đi ạ, em có việc về trước!”
“…thế.. gặp em mai nhé! Đi đường cẩn thận!”
“Yeah!”
….

Tôi ko tránh khỏi sự háo hức..và sung sướng..
Như thể gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình!
Vâng, anh chính là chân mệnh thiên tử của tôi!! Huray!!
Thật hạnh phúc khi…có ai đó để yêu! Hi hi…
…….

Tôi đi dọc hành lang tầng 1 để ra cửa,
bằng đôi chân sáo..tung tăng..
rồi, có cái gì loang loáng lăn qua giữa khe cửa khép hờ,
chạy ra ngoài và dừng trước mũi chân tôi.

Một chiếc đĩa CD?

Tôi nhặt nó lên và quay lại chỗ cánh cửa, trên đó là chữ “Phòng thu âm”
Đẩy cánh cửa ra, tôi bước vào…
Argh!!!!!!!
Cái lưng áo thun màu xám tro tôi đã gặp ban nãy,
ở chỗ máy photo!! >_<
Anh ta đang lui cui làm gì đó dưới gầm dàn máy khá to với vô số nút và cần gạt…
Tôi đoán, đó là dàn chỉnh nhạc trong phòng thu..

Tôi chỉ đặt cái đĩa CD xuống chiếc bàn bên cạnh,
Và dợm quay ra… thì,

“Cầm cái này hộ tôi”

Anh ta ko quay lại, chỉ chìa tay đưa ra 2 sợi dây cắm,
loại tựa như dây kết nối hình ảnh hoặc âm thanh gì đó..

“Đấy ko phải việc của em.”

Lady Vengeance!! [Tên 1 bộ phim nổi tiếng, về sự trả thù của người phụ nữ]
Hehehe, cho anh biết, thế nào là bị người khác bỏ mặc trong cơn hoạn nạn -__-
Tôi hất mặt đắc chí bước ra,
Nhưng cánh tay tôi đã bị giữ chặt lại,
bằng 1 bàn tay rắn rỏi.

Anh ta đứng lên, quay lại đặt vào tay tôi 4 sợi dây như thế..
1 cách thản nhiên, như thể tôi chính là oshin của anh ta vậy!
Chuyện quái gì thế này??

“Nếu còn muốn tiếp tục làm việc ở đây, thì phải giúp tôi!”

Muốn tiếp tục làm việc ở đây??
Dĩ nhiên!! Tôi ko muốn nghỉ nữa… dù thế nào cũng sẽ làm! TT___TT
Bây giờ, tôi đi làm ko phải vì tiền, ko phải vì học hỏi,
Mà vì… 1 thứ khác.

Tôi đứng đó, hai tay cầm 1 đống dây nhợ, kể cả tour-nơ-vít…
Và mỗi khi anh ta bảo: “Dây màu vàng”, thì tôi phải đưa dây màu vàng,
Ngay khi chiếc điện thoại trong túi quần tôi rung báo tin nhắn,
Tôi cũng ko thể lấy ra đọc vì, ko còn cánh tay nào khác >_<

Tôi dám chắc mình vừa bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng,
Cho nên…mới ngu ngốc đến thế này! TT__TT Argh..
Tôi thậm chí ko đủ thông minh để hiễu rằng,
Gã ấy làm sao có thể đuổi việc tôi, khi mà người quản lý tôi là anh Tiến??
…..

Khi sợi dây cuối cùng được gắn xong,
điều đó cũng có nghĩa là 2 bàn tay của tôi được giải phóng..

“Ok, cô em có thể đi được rồi”

??? “… >_<…”

“Sao còn đứng đó? Đợi tôi mở cửa dùm chắc?”
“…Hình như…anh phải nói câu -Cám ơn- ?”
“..trong từ điển của tôi, ko có 2 từ -Cám ơn- và –Xin lỗi-, hiểu chứ, cô em?”
-___- “Thế à… okay, well..”

Tôi gật gù.. hiểu rồi, vậy,
ko có lý do gì tôi phải giúp anh cả!
cho dù, tôi đã lỡ hào hịêp đi nữa… thì tôi cũng có cách rút lại.
hehehe..

tôi cúi người hướng tới chỗ dàn máy,
bằng 2 phát, tôi nắm tất cả dây đã cắm nãy giờ…Giật mạnh ra!!
Phew… thế là xong…
Undo was done!! ^0^

Sau khi dằn đống dây đó xuống sàn,
tôi phủi tay đứng dậy và…đi thẳng ra khỏi cửa,
với thái độ hùng dũng, oai phong, tôi nói mà ko buồn nhìn anh ta …

“Quyển từ điển của anh, chắc chắn đã bị xé mất trang đầu.” -__-

Bước chân tôi bắt đầu run như cầy sấy,
khi nghe 1 tiếng động lớn vang lên từ trong căn phòng..
cùng với tiếng quát “QUÁI QUỈ GÌ ĐÂY!” của gã ấy…
có lẽ gã vừa ném cái gì đó.. trong sự giận dữ!

ôi trời…tôi đã làm gì? và tôi phải làm gì đây?
Xúc phạm quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân!
Arghh… tôi gặp rắc rối rồi!
Cái vẻ ngạo mạn kiêu căng của gã…hẳn vị trí của gã ở đây cũng ko tầm thường..
Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi?
Hic hic.

 
M

minhtuyenhttv

Chương 12

Người nhắn tin ban nãy là anh Tiến,
nội dung: ‘Em tới Lẩu Hoa Di – chợ Bà chiểu’

Đó là nơi họ đang ăn? Có lẽ do chờ lâu quá, mọi người phải đi trước và nhắn lại địa điểm cho tôi..
chắc vậy.

Tôi đi vào bãi xe, trong khi nỗi lo sợ vẫn vây kín trong đầu,
tay tôi siết chặt dây ba-lô, mồ hôi rịn ra ở thái dương.

“Oh.. em chưa về sao?”

Giọng nói ấm áp từ phía sau,
khiến tôi giật mình quay lại… oh… TT__TT… My prince!!
Anh đã tháo hẳn cà vạt, vắt nó qua vai, dù áo vẫn đóng thùng..
tay thì cầm cái áo vest ngoài...

Oh… so cute! ^0^

“Dạ.. em mới ra..”
“Em có đi xe?”
“Dạ…à…không!!!”

Tôi sực nhớ, nhỏ Mai đã bảo tôi trông “thảm” với chiếc xe đạp…
ko cần biết chữ “thảm” của nó nghĩa chính xác là gì,
tôi ko thể để anh cũng thấy tôi “thảm” được. TT__TT

“Ko à… có ai đón ko?”
“Cũng ko… em đi xe ôm! ^-^ “
“Oh.. vậy giờ em đi đâu, anh chở cho!”

Anh chở tôi? Tôi ngồi sau xe anh? Oh ho ho…
Hôm nay thật là 1 ngày tuyệt đẹp..!^^
Nhưng… tôi cảm thấy tội lỗi vì nói dối,,
và…cắn rứt lương tâm với chiếc xe đạp của mình, đang nằm chờ đợi tôi trong kia. TT__TT

“Thôi ạ, anh cứ về trước…”
“Khách sáo nữa?! Bạn Mai thì cũng như em gái anh ~~ chờ đây, anh lấy xe đã… à, giữ giùm anh!!”

Anh đưa tôi cái áo vest, và chiếc cà vạt,
rồi nheo mắt, đi nhanh vào bãi xe…
tôi ôm 2 thứ anh vừa gửi bằng cả 2 tay, nâng như nâng trứng!!
Ôi… My prince is too cool~~~^-^
..…….

Tôi ngồi sau anh, ôm cứng… cái áo vest và chiếc cà vạt,
và cứ ngỡ…mình vừa trở thành nàng lọ lem trong cổ tích…
anh hỏi nhiều thứ, về tôi, về Mai..
nhưng tệ quá, tôi chỉ biết ậm ừ.. dạ..vâng..phải..dạ..,
vì tâm trí tôi đã ko còn ở chỗ cái đầu của tôi nữa. TT__TT

:::Quán Lẩu Hoa Di:::

“Anh ko lên ăn cùng ?”
“Ah..ko.. anh lên ko tiện lắm. Em vào đi, ăn vui vẻ nhé ^-^”
“yah… cảm ơn anh..”

Sao lại ko tiện? rõ ràng là có 1 lý do nào đó..
tôi bước xuống xe sau khi cúi đầu chào anh, nghĩ ngợi và đi vào quán…

“Ấy, Giang…!”
“Hở? sao ạ…?” O_O
“Em… còn cầm cái áo của anh!”

Oppss! ôi trời ơi… tôi định đem nó về nhà để ôm ngủ chắc?!!
bằng gương mặt kỳ cục với đôi gò má đỏ ửng như 2 quả cà chua..
tôi mang trả lại cái áo cùng cà vạt..

“Em quên…”
“ko sao ^-^ … chào em!”
“yah..bye anh”

tôi vẫy tay và cố nở 1 nụ cười dễ thương,
nhưng tôi biết, nó ko dễ thương chút nào…
vì 1 em gái đi ngang đã hỏi mẹ nó,
bằng cái giọng thánh thót đủ để tôi nghe thấy

“chị kia bị làm sao thế hở mẹ?”

TT__TT

…..

Chúng tôi ngồi đó hơn 2 tiếng, cười nói và huyên thuyên đủ thứ..
từ chuyện cô ca sĩ nào đó vừa đặt làm album ở studio,
cho đến chuyện tình hình chiến sự ở Irac…
tôi dù ko biết gì, nhưng cũng “à.. ờ, phải đó, ghê lắm…”
cho có với bà con.
tôi còn uống cả…bia nữa, thứ mà tôi chưa từng đụng đến T_T
bởi..tôi đang vui! ^-^

“Ey, tiếng điện thoại ai đang reo kìa?”
“Hử?..”

nghe nào..

‘..in my heart you were the only, and the night would seem so long…’

Bài Soledad.. -___-
Ey!! vậy, đó là ….??!

‘Bodyguard calling…’

Đó là dòng chữ đang nhấp nháy trên màn hình cellphone của tôi.

“A..um..alo?”
“Hey, đang ăn à??”
“Yeah…um..chiện zì?”
“Xấu như ếch!! Ăn 1 mình!”
“um..ko phải 1 mình..hô hô…^0^”
“What?? Ăn với ai????????? Ở đâu!! tôi đến đó!”
“Hum… you điên gòi..”

“TÔI HỎI, Ở ĐÂU????”

Argh! màng nhĩ của tôi như muốn rách tọat ra,
tôi cúp máy ko cần suy nghĩ.
thật khủng khiếp!


Chương 13

Tất cả, tôi đã uống 3 ly bia to…
chà, ngay cả nghĩ tôi cũng ko tin mình có thể uống nhiều thế?
nhưng mà … đầu tôi bắt đầu xoay vòng..

“Giang đi bằng gì tới?”
“Dạ?… em cưỡi bạch mã tới ^-^ “
“Trời ạ, Giang nó xỉn rồi..ko biết nó có đi xe ko?”
“Tui thấy có anh nào chở cô ta tới”

Đó là hòang tử, hihihi…hòang tử, chú chủ quán ạh.. -__-

“em về nghen, bye anh, bye chị…bye mọi người ^=^ “

tôi vừa vẫy tay trái, vừa cầm chiếc balo đung đưa đi ra cửa,
chắc phải đón xe ôm…?
My bicycle, sorry, mai chị sẽ đưa cưng về..

“Dũng à, cậu chở bé Giang về đi.”
“Okay”

Sau lời đề nghị của anh Tiến,
anh Dũng, người nam còn lại trong phòng Design,
chạy đến giữ tôi lại và kéo tôi ra xe anh..
anh Dũng – thấp quá, hihi.. chắc chỉ cao hơn tôi vài inch..

“Nhà em ở đâu?”
“Yeah!! … oh.. àh..hẻm 475 Nguyễn Kiệm!”

Cũng may, tôi còn nhớ được đúng địa chỉ nhà mình!
…………
…….

“Ở đây phải ko?”

Nghe tiếng anh Dũng hỏi, tôi ngẩng cái đầu-đang gục vào lưng anh-lên,
con hẻm nhỏ quen thuộc… phải rồi..

“Yah..chính nó! ^=^”

Tôi nghe anh Dũng căn dặn và hỏi han gì đó, hình như là “có cần anh đưa vào trong ko?”
còn đầu tôi thì cứ gật rồi lắc liên tục, khiến anh thở dài…
…tôi cứ thế đi vào hẻm…và nghe tiếng xe máy anh chạy đi.

……………

Có ai đó khều vai tôi.

O_* Ko phải dzậy chứ? mới 9h thôi mà…
ahh…tôi cố chạy nhanh về nhà, nhưng,
cái ba lô của tôi đã bị kéo lại.

“Chạy đi đâu?”

Tôi quay lại khi nghe giọng nói quen quen…và tỉnh hẳn khỏi cơn say.
>_<

“Trời ạh! You đừng có vỗ vai người ta từ phía sau thế!! có người chết vì giật mình cơ đấy!!!”
“tại sao đi chơi với anh ta??? để anh ta chở về? CÒN ÂU YẾM NỮA CHỨ!!!!!!! con gái gì mà thế HẢ????????”

tôi phải cho ngón trỏ vào tai ngóay vài cái nó mới hết lùng bùng! <_<
bây giờ, tôi mới biết, thì ra trên trái đất này..
có 1 người… còn lớn giọng hơn cả tôi!
Hắn trừng mắt nhìn tôi, dưới ánh đèn lờ mờ của con hẻm,
tôi thấy hai lỗ tai hắn đỏ bừng..

“ai?? Âu yếm hồi nào?”
“You, ngồi áp má vào lưng anh ta! khó coi quá!..! >< “
“hả?…” ??

oh..thì ra.. hắn thấy tôi và anh Dũng.
đi chơi? âu yếm? đồ điên. hah…

“…thì sao? liên quan gì tới you?”

tôi xốc lại cái ba lô, và bước tiếp,
và…tôi vẫn ko thể di chuyển được xentimet nào vì hắn cứ níu chặt túi của tôi.

“Ey, buông ra đi chứ?”
“tôi vẫn chưa nói xong! You thích loại con trai lùn và xấu thế à?”

tôi thật ko thể ưa nổi cái anh chàng này,
Hắn tưởng, mình là Tom Cruise chắc? -___- mà lại chê người khác bằng cái giọng ấy?

“……”
“Nếu ko trả lời, thì tôi sẽ ko buông đâu. You quen anh ta?”

Hai người đi ngang nhìn chúng tôi,
với ánh mắt khó hiểu, tò mò, dò xét… rồi xì xào..
trời ơi!

“KHÔNG!! được chưa??? bây giờ hãy bỏ tay ra, tôi đang buồn ngủ lắm đây!”
“Oh.. thật à? ^-^ yeah, khôn ngoan đấy. hihi…”

cái gã này, chỉ trong phút chốc là đã đổi thái độ rồi,
từ gương mặt như đang muốn giết người đến nơi…
hắn bỗng cười toe tóet… Arghh, nụ cười quỷ quái ấy!!

“Đừng có cười!”
“Hả?..tại sao?!”
“… -___-… ko có gì.”

Hắn bỏ tay khỏi chiếc ba lô, và vì thế, tôi bước nhanh về nhà
hắn đi theo sau tôi, húyt gió 1 giai điệu nghe hay hay…
Khi tôi đang tra chìa khóa vào cửa..

“Ngủ ngon nhé cưng! Bye!”

Cái gì?? Cưng à?? thật… tôi phát điên lên được!!
Đừng có gọi tiếng đó lần thứ hai! >_<

 
M

minhtuyenhttv


Chương 14…
Tôi đang đi dạo trong 1 vườn hoa thơ mộng,
có những chú bươm bướm vàng bay… hương hoa thơm ngát.
từ đằng xa..
Một chàng trai khóac áo choàng đang đứng cạnh con ngựa trắng,
Một tay nắm dây cương, tay kia thì vẫy tôi..
Hoàng tử Lam!! Em đến đây…^0^
tôi cũng vẫy tay và chạy tới,

Dì Út kéo cổ tay tôi lại, mặt cười nham hiểm,
sau đó dì đặt tay tôi vào tay của 1 tên họa sĩ đang cười nụ cười chết tiệt ấy,

Khônggg!! dì ơi, con sẽ đi với Hòang tử!
tôi cố vùng thóat và chạy đi…

Một gã trong trang phục cướp biển từ đâu chắn ngang…
hai tay gã, toàn là dây cắm dàn chỉnh nhạc âm thanh, o_O
chĩa thẳng vào tôi.

“ĐỪNG MÀ!!! HELP ME, BODYGUARD!!”
…….

huk huk…
tôi mở mắt bật dậy,
xung quanh tôi, chẳng có hoa, cũng chẳng có bướm..
chỉ có cái mền với 2 chiếc gối ôm.

Phew..
Một giấc mơ kỳ dị.

Nhờ vào cái gã ria mép với đống dây quái quỉ,
và tên C.K cùng giọng hét khủng khiếp của hắn,
mà giấc mơ đẹp về Hoàng tử của tôi đã bị biến dạng thành cơn ác mộng thế này đây!
thế nhưng… tại sao, tôi lại gọi “Bodyguard” khi bị cướp biển tấn công nhỉ???
lẽ ra,, tôi phải kêu rằng: “Help me, my prince!” chứ! -__-..khó hiểu thật.
tôi bước xuống giường và đi vào nhà tắm..

“Cái mặt con nhìn ghê quá”
“Hả? oh…con chưa rửa mặt mà.”
“tối về trễ à? còn, xe đạp đâu?”
“Để ở chỗ studio rồi…chết! con phải đón xe búyt đi học!”

6h30..
giờ này nếu đi xe đạp, thì còn sớm,
nhưng hôm nay tôi phải đi bộ ra trạm xe ở ngã tư,
rồi với cái tình hình giao thông ùn tắc vào buổi sáng..
thể nào tôi cũng trễ nếu còn chần chừ thêm.

Tôi lại lật đật quơ bút, cọ, và màu vẽ cho vào ba lô,
vác thêm cái cuộn giấy to đùng của dân mỹ thuật chúng tôi,
vì hôm nay là ngày học thực hành vẽ tĩnh vật.

“Đem theo gói xôi dì để trên nóc tủ ấy, nhớ đừng bỏ bữa sáng!”
“Okie. Bye Út!”

……..

Tôi ngồi ở dãy ghế gần cuối xe búyt
Hễ chạy 1 lúc, nó lại dừng vì đèn đỏ…
cứ đà này, tôi sẽ bị thầy trừ điểm bài thực hành cho coi,
chán quá…
tôi tựa đầu vào cửa kiếng, thiu thiu ngủ..
Nếu ko phải vì cơn ác mộng đó,
tôi đã ko khởi đầu ngày mới uể oải như vầy.
…..

[Xi….tt] Xe lại dừng vì đèn đỏ.

Woaa…tôi mở mắt 1 cách lười biếng và há miệng ngáp,,
bỗng.. 1 bàn tay bụm miệng tôi lại! Ummm..mu!!!

Tôi quay nhanh sang bên cạnh, khi miệng vẫn bị bịt kín ,,
cái đầu bù xù ko nhầm được với ai.

“Phải che miệng lại chứ! con gái gì chẳng giữ ý tứ gì cả!”
“M..ummm..m”
“Muốn nói gì à?”
“ưm..mmumm…” >< ><
“Oh! sorry, tôi sẽ bỏ ra, nhưng ko được la đấy! ^-^”

“AHH! You…..??”
“Trời ạ, coi nè, nước bọt của you làm dơ tay của tôi rồi! kinh quá!” TT__TT
“……”

Sao hắn luôn xuất hiện như 1 cơn ác mộng.. tại sao?..
tôi tự nhủ, chiến tranh với hắn, tôi chỉ có bị thương và…bị thương..
tôi chán chường thở dài và ngó ra cửa sổ..

“Ey, có khăn giấy ko?”
“Ko”
“Con gái ai chẳng có khăn giấy?”
“Tôi ko có! tôi xài khăn tay!”
“Oh.. vậy…đưa khăn tay đây!”

Tôi chẳng buồn cự nự, thật mệt mỏi..
theo kinh nghiệm, hắn đã muốn cái gì, thì sẽ làm ầm lên để có được. ><
tôi mở túi đưa hắn cái khăn tay của mình, trên đó có thêu chữ “G”
là viết tắt tên của tôi.

“Sao hôm nay ngoan ngoãn thế?”
-__-

Hắn hỏi, trong khi cầm chiếc khăn chùi mạnh vào tay..
Opps?? thật, đó là...nước bọt của tôi??? TTT___TTT
Gớm thật.
…….

Chúng tôi cuối cùng cũng tới trạm xe trước trường,
sau 5-6 cái đèn đỏ thì phải, hic, may mà ko trễ lắm..
tôi cẩn thận mang túi và cuộn giấy lên vai, bước chậm xuống xe.

“Ey, khoan!”
“ ?? gì?”
“Đưa đây!”

Hắn tước quai ba lô trên vai tôi, rồi tiếp đó cái cuộn giấy vẽ..
xong quàng cả lên vai mình, đẩy tôi đi.
Hắn… um.. cũng galăng hen?! ^-^

 
M

minhtuyenhttv

Chương 16

Ôi, cái cổ tôi… mỏi nhừ.
Vì đám đồ lỉnh kỉnh tôi đã đeo hay là vì hồi tối tôi đã ngủ ngoẹo cổ nhỉ?
…tôi nghiêng đầu qua lại và tay thì đấm đấm vào cổ.
Rồi, 2 bàn tay của hắn từ phía sau
đột ngột bóp mạnh hai vai tôi..

“Argh!! You làm gì vậy?”
“Massage!”
“KHÔNG CẦN!!”

Tôi chúi mũi vụt chạy về phía lớp,
Trong khi hắn thì hỏi với theo..

“Không thích à?”
….

Tôi chạy nhanh vào chỗ khi còn đang thở hì hục,
nhỏ Mai đang dựng giá vẽ quay sang nhìn tôi lạ lùng.

“Sao vậy..?”
“Huk..tui..sợ trễ.”
“…?”

Mai mở miệng định nói gì đó nhưng ánh mắt nó tự nhiên lại chuyển hướng,
từ nhìn tôi, nó ngước lên nhìn ra phía sau tôi..
có vẻ rất ngạc nhiên?

Khi tôi quay lại xem thật ra nó đang gặp cái gì,
Thì hắn đã đặt cuộn giấy vẽ của tôi xuống chân ghế..
Còn cái balô, hắn quàng trở lại vai tôi, nháy mắt.

“Quý khách bỏ quên hành lý! ^-^”
“…T_T..”
“Hah… tôi sẽ trở lại vào cuối buổi. See ya”

Hắn nháy mắt, vò cái đầu rối rồi chắp tay sau lưng,bỏ đi.
Đám bạn tôi đều nhìn thấy hết… kể cả Diệu!
Tôi cúi mặt tránh ánh nhìn sôi sùng sục của nó,
Và những cặp mắt tò mò pha lẫn ghen ghét của những đứa con gái khác.

“Bà thực sự quen hắn?”
“..uh..hắn.. ở gần nhà tui thì phải.”
“omgosh, nhỏ Diệu nó sẽ xé bà ra 2 mảnh!”

Câu nói của Mai làm tôi lo lắng ko yên,
Dĩ nhiên Diệu ko thể xé tôi ra.. -__-
Nhưng, có thể nó sẽ giận tôi… vì tôi đã ko nói cho nó biết.
……….
Trong suốt buổi thực hành,
Tôi cứ chốc chốc lại lén nhìn nhỏ Diệu, quan sát thái độ của nó.
Nó có vẻ đã bình thường trở lại, vừa vẽ vừa cười nói với nhỏ bên cạnh..
Tôi tự trách cái thứ đầu óc đãng trí của mình..
Đã khiến tôi lâm vào tình trạng dở khóc dở cười này đây.
………

11h15

Sau gần 4 tiếng kể cả giờ nghỉ giải lao,
Tôi vẫn chưa hoàn thành bài vẽ hôm nay.
Mai cũng thế, nhưng nó đã vẽ gần xong, chỉ còn thiếu… trái mãng cầu.
Còn mâm trái cây của tôi chỉ có chùm nho và quả táo,
Thôi để giờ sau tiếp vậy.

Tôi định cuộn bức vẽ lại để cho vào hộp,
Thì tiếng thầy giáo đanh lại ngay sát bên.

“Ai xong thì nộp tại đây, còn chưa thì lát mang qua phòng giáo viên nộp cho tôi.”
“Hơ…hơ? Nộp à?”
“Bà ko biết bài này chỉ có 5 tiết thôi hả? Vẽ nhanh đi!”

Mai ghé tai tôi thì thầm khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của đứa bạn,
Còn tôi thì ngao ngán tiếp tục hoàn thành cho xong.
chỉ tại… nãy giờ tôi lo nhìn lén Diệu! TT__TT
……

12h00
Tôi bảo Mai về trước, vì nó đã nộp bài được 10 phút rồi.
Tôi chỉ còn tô nền là xong..
Bài này tôi vẽ ẩu quá, nên trông nó nham nhở kinh dị.

Wah…cái cổ… mỏi khủng khiếp!! Hic hic.
Trong lúc tôi vươn vai, tôi thấy Diệu gom đồ và đi tới.
… sắp phải giải thích rồi.

“Chưa xong?”
“Uh, còn tí nữa.”
“Chỉ còn mình bà thôi đó”
“… biết sao giờ.”
“Ráng nhanh đi, tui phải về rồi”
“Ok, ko sao. Đi trước đi, chờ tui làm gì!”

Diệu gật đầu và bỏ ra khỏi phòng vẽ,
Tôi vẫn nhìn theo dáng nó.. sao nó ko hỏi gì cả?
Lạ nhỉ…

Opps, tôi phải nhanh thôi.
Chiều tôi còn đi làm, chiều tôi còn gặp Hoàng tử! ^0^

“Trời ạh! có 1 sinh viên bị phạt!”

Tôi giật mình ngẩng ra cửa nơi tiếng nói vừa phát ra,
Y như nỗi sợ hãi của tôi, chính hắn. (chứ còn ai vô đây nữa?)
Hắn bước tới chỗ tôi cầm theo ly trà chanh trên tay.

“Tôi ko bị phạt, rõ chưa?”
“Thế sao ở đây 1 mình trong khi tất cả đã về?”
“Họa sĩ tốt là luôn làm việc nhiều hơn kẻ khác. -__- “
“hah… thế hả? Làm việc nhiều hơn mà tác phẩm lại xấu hơn!”
“…><…”

Tôi lại quên, cái kinh nghiệm vừa rút được hồi sáng,
Là cuộc chiến tranh nào giữa tôi và hắn..
đều kết thúc với phần bại thuộc về tôi. TT___TT

Hắn kéo ghế ngồi cạnh xem tôi vẽ..
Chân bắt chéo, còn tay thì cầm ly trà sữa đưa lên miệng hút chùn chụt.
Ahh.. khát quá. TT__TT
Sao hắn ko mời tôi nhỉ?

“Uống ko?”
“..KO!” T__T

Hắn rút tay vừa chìa ra lại và tiếp tục… uống 1 mình. ><
Con gái nói ko là có cơ mà!!


Chương 17

Sau khoảng 25 phút,
Tôi cũng xong được bài thực hành mà mắt thì hoa cả lên.
người tôi rã rời.. tôi uể oải thu xếp cọ vẽ, mấy hũ màu nước…
còn hắn thì giúp tôi tháo bức tranh khỏi giá.

“Bài này mà đạt trên 7 điểm thì tôi đi bằng đầu!”

-__-
Ngòi chiến tranh lại được châm lên..
Hah.. tôi ko muốn.. và thế là tôi im lặng.
Có lẽ nhìn thấy bộ dạng thảm sầu của tôi, hắn ko bình phẩm gì thêm.

Tôi cúi xuống để lấy cái ba lô lên,
Nhưng hắn đã ngăn tôi lại, và đưa tôi bức vẽ vừa cuộn xong.

“Để đó, you cầm cái này”

Nói rồi hắn bỏ đồ đạc của tôi vào chiếc túi,
Tôi để mặc hắn và cho bức vẽ vào hộp ống dài.

“Oh..gói xôi, you chưa ăn sáng à?”

Trong lúc cài cái túi lại, hắn đã thấy gói xôi của tôi trong đó.
Nhờ you, mà tôi đã quên cả ăn sáng! ><
Hèn chi tôi lại hoa mắt và chóng mặt thế này…

Hắn mang cái ba lô của tôi lên vai, giật lấy cả cái hộp dài đựng bức vẽ,
Và kéo tôi đi về phía phòng giáo viên, nộp cuộn giấy cho thầy.

Cũng đỡ vì có hắn mang giúp..
Cổ vai tôi cứ căng mỏi từ sáng tới giờ,
Hay tại tôi đã ngồi ngủ tựa vào cửa kiếng xe buýt?
Yeah…chắc vậy rồi.

“Đi ăn trưa nhé.”
“Ok.”

Hắn nhìn tôi như ko thể tin rằng tôi lại “Ok”.
Sự thực là tôi đói sắp chết rồi TT__TT
Gói xôi của tôi thì đã bị hắn quăng vào sọt rác trong trường,
Vì nó có vẻ đã thiu thiu…mùi nước cốt dừa.
………

“Ăn chậm thôi!”
“huh huh, you thử nhịn đói từ sáng coi!”
“..tôi luôn bỏ bữa sáng đấy thôi..”
“Huh? tại sao vậy?”
“Ack, tôi ko sướng như you, có người mua xôi sáng cho!!”
“…ah ha, yeah… dĩ nhiên!”

Tôi nuốt miếng cơm trong sự tự hào vì mình còn có dì Út ^-^
Nhưng ko hiểu sao tôi lại thấy tội tội cho hắn.
Dĩa cơm của hắn vẫn còn nhiều..

“Ey, sao ko ăn?”
“Tôi ko đói.”
“Ko đói thì cũng phải ăn chứ! Ăn để sống mà. -__-“
“tôi thích ngồi nhìn you ăn”
“Hả?..”

Tôi gần như phun cả ngụm trà đá ra bàn,
Sau câu nói gây shock của hắn..
Hắn kêu tính tiền và trả luôn phần của tôi.
Nên tôi móc tiền trả lại hắn.

“Gì thế?”
“Đây là tiền cơm của tôi”
“Dẹp đi!”

Huh? Ey…? Hắn đã đứng dậy và đi ra ngoài.
Tôi đâu có thiếu tiền hay nghèo khổ cơ chứ??! TT__TT

“Hey, đưa ba lô lại cho tôi”
“Tôi sẽ đưa khi về tới nhà”
“Ko..tôi ko về nhà. giờ tôi đi làm.”
“Cái gì? Đi làm à?”
“Yah, right, vì thế, hãy đưa nó cho tôi…”

Hắn gạt cánh tay tôi đang giơ ra để đòi lại chiếc túi..
Và nhìn tôi đăm đăm giữa đường..

“Làm ở đâu?”
“Tại sao tôi phải nói cho you?”
“Vì tôi là bodyguard của you!”
“hah hah, tôi ko phải đi chiến đấu, vì vậy, tôi ko cần bodyguard”
“…”

Oh ho!!! lần này, tôi đã thắng, hắn đã ko thể nói được gì!
Ya…hoo!!
Tôi giật lấy cái balô trên vai hắn trước khi hắn kịp phản ứng,
Và chạy nhanh ra chỗ bác xe ôm đang đậu gần đó,
Tôi thúc bác ấy chạy nhanh như đang trốn chạy 1 kẻ thù..

Khi tôi ngoáy lại nhìn,
hắn đã bước đi với 2 tay trong 2 túi quần, chân đá cục đá văng lên trong ko trung..
Cái dáng ấy.. có vẻ chán nản và bất cần làm sao.
……….
………………

Trái với mong đợi của tôi,
buổi chiều hôm ấy tôi đã ko gặp được Hoàng tử,
Cho dù tôi có cố tình lảng vảng ở cầu thang cả chục lần,
với hy vọng anh sẽ đi xuống và chạm mặt với tôi… T__T
chỉ có 1 điều tốt duy nhất trong ngày,
là tôi đã được giao công việc chứ ko photo tài liệu hay đọc báo nữa…
………………
………………………..

Tôi về tới nhà thì thấy xe của ba tôi,
Hôm nay là ngày 20?

“Ba, con mới về”
“Đi học?”
“Nó đi làm.”

Ba tôi có vẻ bất ngờ với câu trả lời của dì Út,
Ông quay sang nhìn tôi, ánh mắt ko hẳn là giận dữ,
Nhưng cũng làm tôi thấy sợ.

“Sao dì để nó đi làm?”
“Va chạm nhiều sẽ khôn lớn hơn”
“… vẫn đi xe đạp hả Giang?”
“Dạ..”
“..ah..khi nào tốt nghiệp?”
“Năm sau.”

Cả năm nay,
lần nào ghé ba tôi cũng hỏi câu ấy, và tôi thì luôn trả lời y như thế.
Giống như, 1 thói quen, hoặc là ko biết hỏi gì,
Nên ông chỉ hỏi…đại như vậy mà ko hề để tâm lắng nghe.

Ba tôi…và tôi.
Nhìn vào ít ai nghĩ chúng tôi là cha con..
cứ như tôi đang chào hỏi 1… người khách của dì.

Hồi ấy, mỗi khi thấy thái độ thờ ơ, nhạt thếch của ba tôi,
Thì tối về tôi lại ôm gối khóc tấm tức.
Nhưng bây giờ, tôi coi đó là chuyện bình thường,
nếu ba tôi tỏ ra âu yếm cưng chìu.. ko chừng, tôi sẽ thấy ngại.
 
M

minhtuyenhttv


Chương 18

…………

“Tui đã đưa tấm ảnh cho anh trai bà”
“Uh..thanks, tui biết rồi”
“Huh? Sao biết?”
“Ảnh gọi cho tui…”
“Thế.. ảnh có nói gì về tui ko?”
“Ko… mà nói gì về bà?”

Chẳng lẽ, tôi ko có ấn tượng gì với anh cả?
Hic… chắc là thế,
Hôm ấy tôi chỉ mặc quần Kaki và T-shirt như khi đi học..

“Ah, ảnh có nói…”
“NÓI GÌ???”
“Trời, bà làm gì la lên vậy?”
“Sorry, nhưng, nói gì?”
“…ảnh nói bà có vẻ nhút nhát. Ack, bà mà nhút nhát là tui chết liền”

Nhút nhát à? Có ko nhỉ?
Tôi ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ mặc kệ câu sau của nhỏ Mai..
Đúng rồi, hôm ấy tôi đã lúng túng như gà mắc tóc khi nhìn thấy anh lần đầu tiên.
Phải rồi…

“Sao bà bảo ko quen hắn?”

Tiếng của Diệu lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man,
Dù hơi giật mình nhưng tôi cũng cố giữ bình tĩnh để quay sang nhìn nó.
Chắc nó đã chịu hết nổi…
Sau 3 ngày im không hỏi tôi.

“Ah… bodyguard.. à ko, bà nói, Chí Kiệt hả?”
“Bà nghĩ tui nói ai?”
“Lúc bà hỏi, tui chỉ gặp hắn có 1 lần, làm sao gọi là quen?”
“Vậy bây giờ?”
“Có nói chuyện vài lần..vì hắn… ở gần nhà tui.”
“Chỉ có vậy?”
“Chứ… có gì nữa?”
“Bà có thích hắn?”
“Điên à! KHÔNGG!”
“Sure??”
“Sure!!!”

Nhỏ Diệu có vẻ hài lòng với câu trả lời mạnh mẽ của tôi,
Nó cười toe và gật gù đi về chỗ ngồi, tay vuốt tóc và lẩm nhẩm gì đó.

Sure? Dĩ nhiên. Tôi ko thích hắn. tôi làm sao thích hắn được?
Tôi chỉ yêu có Hoàng tử, chỉ có anh thôi.
Mà, ba ngày rồi, tôi không hề thấy anh..

“Anh bà… hình như mấy bữa nay ko đi làm.”
“Vậy hả? tui ko biết.”
“Uhm…”

Nhỏ này, nó ko giúp được gì cho tôi cả.
Thế mà, tôi đã nghĩ sẽ trông cậy vào nó và cảm ơn đời đã cho tôi có 1 người bạn như nó. ^-^

“Bà để ý anh tui hả?”

Ackk! Câu hỏi bất ngờ của Mai làm tôi suýt lên cơn đau tim,
miệng tôi mở ra nhưng ko có chữ nào được thốt lên.

“Ey!! Bà để ý anh tui!!! Bà thích ảnh rồi phải ko?! Mặt bà đang đỏ gấc kìa! Yeah! Anh tui đẹp trai quá mà! Bà hã…umm..”

tôi phải chồm qua để bịt miệng nó lại,
nó thậm chí ko biết rằng chúng tôi đang ở trong lớp! >_<
Hai đứa ngồi bàn sau nhìn tôi với cặp mắt như mắt cá trê.

“Shii.. bà la lối gì thế hả?”
“bà.. thừa nhận đi!”
“yeah -__- you’re right…”
“AHHA…ah. Sorry, tui sẽ nói nhỏ, bà yên tâm, tui là best friend mà…”

Cái vẻ thì thầm xì xào của nó làm tôi hơi buồn cười,
Nó có vẻ rất khoái chí… còn tôi thì xấu hổ muốn chết.
Nhưng… cũng hay, tôi đã có 1 đồng minh,
Bây giờ thì đúng là tôi nên cảm ơn đời. ^o^

Mai viết cho tôi 1 mảnh giấy,
bảo tôi chiều nay vào đưa cho anh ^^
Ko cần biết nó đã viết gì…chắc là nhắn nhủ gì đó.
chỉ biết 1 điều, mảnh giấy này là cơ hội của tôi!!
…………

::Kana Studio::

Suốt từ đầu giờ làm,
tôi ko sao tập trung được..vào tấm banner quảng cáo trước mặt.
cứ nghĩ tới việc sẽ lên gặp anh ấy,
tim tôi lại đập thình thịch như sắp bước lên xe hoa! TT__TT

Đồng hồ cứ trôi chậm chạp…
tich tac tich tac từng giây…
……
và rồi, giờ phút trông chờ của tôi cũng đến khi chị Kim bảo “Nghỉ thôi”.

Tôi ko cần nấn ná thêm phút nào, vội vã gom đồ và nhảy ra khỏi phòng.
Mục tiêu tầng 4 nhắm thẳng!! Hihihi…
..
Ít nhất, tôi đã đứng trước cửa phòng anh được 10 phút.
và đã gõ cửa hết 2 lần..
Nhưng ko hề có chút phản ứng.
Hay, anh ko có trong đó??

“Tìm anh Lam à? Ảnh xuống phòng Nhạc cụ ở tầng 3 đó!”

Một chị trẻ trẻ đi qua chợt lên tiếng khi tôi vừa định bỏ đi.
Phòng Nhạc cụ ở tầng 3?

Phòng Design của tôi ở tầng 2, còn Hoàng tử thì ở tầng 4.
tôi chưa bao giờ ghé ngang tầng 3 dù chỉ 1 lần…
Phòng nhạc cụ ở đâu nhỉ..

Khi tôi bước sâu vào dãy hành lang của tầng 3,
tôi bị cuốn hút bởi tiếng nhạc, à ko, phải nói là tiếng đàn chứ.
Một bản nhạc cổ điển thì phải, cất lên du dương và êm ái…

Arggg…tưởng tượng…có khi nào, Hoàng tử của tôi,
trong bộ Complet có đuôi màu trắng đang ngồi đánh đàn Piano…
…chắc tôi sẽ đổ cái rầm khi vừa nhìn thấy quá.TT__TT

Cánh cửa phòng Nhạc cụ trước mặt tôi ko đóng,
nó mở gần nửa.. nên tiếng đàn đã lọt ra ngoài và vang xa..
khi tôi đến và đứng ở ngay đó,
tôi đã thấy hoàng tử Lam của mình..đang khoanh tay trước ngực,
đứng dựa vào tường.. oh, ko phải là anh đang chơi đàn..

Anh bất chợt nhìn thấy tôi, O__*
rồi đưa ngón trỏ lên miệng, chu mỏ -“Sụyt”- ra hiệu cho tôi giữ im lặng..
và ngoắc tôi vào..
Ohhh… dễ thương quá ^o^
.. okay…im lặng…
tôi cũng làm dấu hiệu y như thế và rón rén lách người bước vào trong.

“ÁHHH!!!!”


Chương 19

Đó là tiếng la của tôi.

Tôi có nằm mơ cũng ko thể tưởng tượng được,,
là cướp biển lại biết chơi đàn Piano?! o_O
Cho nên, dù có thích Hoàng tử đến đâu
tôi cũng ko thể giữ được im lặng theo lời anh…vì quá shock!

Mấy ngày nay tôi đã quên bẵng anh ta..
quên cả việc mình đã làm gì và tiếng quát giận dữ của gã trong phòng thu hôm ấy.

“Gì vậy, Giang?”
“……ah..em..em..”

Có lẽ hoàng tử của tôi đã bị tiếng la làm cho giật mình,
anh cúi mặt nhìn tôi vẻ lo lắng, với cặp mắt dịu dàng..
còn tôi, dù có cố gắng lắm, giọng tôi vẫn cứ ú với ớ.
Omgosh…

“Cô em ngạc nhiên vì tiếng đàn quá hay của tôi đấy thôi, đúng chứ?”

Tôi thậm chí ko dám liếc nhìn gã,
cho đến khi gã ấy đã tiến đến sát tôi và anh Lam.
tôi vẫn cúi gầm mặt, ôi, tôi múôn nấp sau lưng Hoàng tử quá! TT__TT

“Thế à?..”
“yeah..”

thật miễn cưỡng..dù rằng tiếng đàn thực sự hay..
Anh vẫn nhìn tôi nghi ngờ, nhưng rồi, anh cũng giải tỏa cái ko khí địa ngục này,
với lời giới thiệu rất vui vẻ.

“Hắn là bạn thân của anh, Huấn, tay DJ số 1 của chúng ta. Còn đây, bạn của Mai – cô bé có cái tên dễ thương: Hải Giang”
“Đã Hải, lại còn Giang?”

Thì đã sao?? >_<
Hoàng tử của tôi đã nói đó là 1 cái tên dễ thương kia mà!!
Tôi , trong khoảnh khắc bỗng can đảm ngước mặt nhìn anh ta 1 cách kiêu hãnh..
lần này, gã cầm 1 điếu thuốc thay vì lon coca..
đưa lên miệng rít, và nhả khói… Argh!! tôi ko thể chịu được khói thuốc!

“Hặc hặc..hặc!!” ><
“Trời ạh, Huấn, ông đừng hút thuốc trước các cô bé chứ!”

Hoàng tử Lam mắng gã DJ [người chỉnh nhạc trong phòng thu] bằng giọng gắt -__-
rồi vỗ nhẹ vai tôi – đang ho sằng sặc, còn tay anh thì quạt cho khói bay đi…
Anh là người duy nhất tốt đẹp trên thế giới này. T___T

“Em ổn chứ?”
“Yah…hặc.. em ko sao.. ah, Mai có gửi thư nhắn..”

Tôi lấy tấm giấy từ trong túi áo ra đưa cho anh,
và thận trọng liếc dè chừng tay cướp biển..
hắn đã dụi tắt điếu thuốc, và…
ném mạnh qua cửa sổ!!

“AH! XẢ RÁC!!”

Khi tôi kịp nhớ ra rằng, người đứng đó ko phải nhỏ Mai, hay Diệu,
để theo thói quen cứ la lên như thế, mỗi khi chúng nó ném vỏ singum xuống sân trường..
thì cánh tay với ngón trỏ chỉ thẳng của tôi đã hướng ngay mặt của anh ta!

TT____TT
Gã nhìn tôi với đôi mắt ngơ ngác, vì bất ngờ..
Còn Hoàng tử Lam đang đọc bỗng ngước lên nhìn,
rồi anh bật cười… khiến mặt tôi lại chuyển thành màu cà rốt.

“Phải, phải, haha… ông ko được xả rác đâu nhé!”

Có ba người trong phòng này.

Một người đang cười xòa và vỗ vai 1 người có lẽ đang như từ trên trời rơi xuống.
Người còn lại, đang vừa xấu hổ vừa sợ hãi, đến nỗi,
cứ đứng đó như 1 con bù nhìn rơm.

Gã DJ vẫn ko hề cười, hay có bất kỳ phản ứng nào khác,
ngoại trừ việc cứ nhìn như muốn nuốt sống tôi.

Tôi đã rụt tay lại và lùi về sau, hơi nép vào anh Lam, còn anh ấy thì tiếp tục đọc…
Tôi thấy sợ, sợ thật sự..

“Một cuộc hẹn à? Sao Mai ko nhắn tin cho anh nhỉ?”

Opps! phải rồi , sao ko nhắn tin?!
trời ơi, có lẽ anh sẽ phát hiện ra việc này chỉ là cái cớ.
Hai đứa tôi, ngốc quá!!

“Con bé..thật rắc rối. lần này lại cảm ơn em nhé, Giang!”
“…ko có gì đâu ạ” T__T
“Ah…hôm ấy em cũng đi chứ?”
“Yeah??”
“Mai hẹn Chủ Nhật đi chơi bóng rổ. Anh nghĩ, hẳn em cũng sẽ tham gia?”
“Bóng rổ ư???”

Tại sao lại là bóng rổ??
Tôi biết, nhỏ Mai cao, Hoàng tử cao, gã DJ cao, C.K cũng cao..
nhưng còn tôi?? Nó muốn gì khi rủ đi chơi cái môn thể thao ko-dành-cho-tôi ấy?? ><

“Cô em này mà chơi được bóng rổ, thì thể thao thế giới sẽ gặp thảm họa”

-__-
Tự dưng, tôi nghĩ giả sử Bodyguard với gã này mà đấu khẩu với nhau,
chắc là thú vị lắm đây…
Những kẻ thích móc khóe người khác.

“Sao lại ko? khi còn học trung học, tôi cũng chỉ cao tầm 1m6. vẫn chơi được đấy thôi!”

Luôn bảo vệ tôi, luôn bênh vực tôi,
ko bao giờ chê bai, chọc ghẹo hay làm tôi sợ hãi, tức tối..
chỉ có anh – Hoàng tử… I love you so much ^0^

“Nhất định em phải đi đấy! Bốn người chúng ta sẽ chơi suốt ngày… Hah..đã lâu tôi ko đi thư giãn rồi!”
“Yeah…nhưng.. sao lại 4 người ạh?”
“Người thứ 4 là tôi đấy.”

Tôi nhìn anh Lam, chờ đợi anh lên tiếng bác bỏ sự thật phũ phàng này,
nhưng anh chỉ cười rồi gật đầu..ánh mắt hơi tinh nghịch.

“Đúng thế. Làm sao thiếu anh ta được”

tại sao..tại sao ko thiếu được?
Gã ấy đâu có vai trò gì ở đây! -__- Mà tại sao gã có thể tự tin khẳng định,
người còn lại chính là mình?...
Bóng rổ, rồi lại cướp biển.. nhưng biết làm sao,
cho dù, đó là 1 cuộc hẹn đi vào Nhậm môn quan [chỗ chết],
thì tôi cũng sẽ dấn thân mà lao tới,

vì ở đó, có Hoàng tử bạch mã của tôi.
 
M

minhtuyenhttv

Chương 20

[Reng]

Chuông báo hết giờ học vừa reo,
cô giáo đã rời khỏi lớp trong nháy mắt…
Tôi quay sang định hỏi tội nhỏ Mai vì việc nó đã rủ đi chơi cái môn mắc dịch đó,
mà ko phải là 1 trò nào khác… như… chơi cờ vua chẳng hạn -__-
thì Diệu đã ào tới như bị bão thổi!

“Ey, Chủ Nhật đi thả diều, hen 2 bà!!”
“Chủ Nhật tui với Giang có hẹn rồi!”
“Gì?? Muốn chết hả? Sao dám hẹn riêng?? Tui ko biết! Mấy bà phải đi với tui!”
“Bà dời lại tuần sau đi”
“KHÔNG! Tui đã hẹn hết với người ta rồi”
“Hả? hẹn với ai?”
“Trần Chí Kiệt! Hehehe… và cùng với Phong nữa.”

Hóa ra, Diệu đã bắt đầu triển khai kế họach của nó..
Argh. Cũng may mà tôi và Mai đã có cuộc hẹn riêng!

“Thế thì bà đi 1 mình với bọn họ!”
“Bà nói gì? Làm sao tui có thể đi 1 mình? Mà 2 bà sao đánh lẻ?? Hả?”
“Kệ tụi tui, ai biểu bà hẹn chậm hơn…”
……
……………
Hai đứa nó cứ thế cãi nhau chí chóe,
trong khi tôi ngồi chính giữa bịt cả 2 tai lại..
và cố gắng thóat khỏi cuộc chiến đinh tai nhức óc này.
……
Tôi đứng chờ ngòai cửa lớp chỉ khoảng 5 phút hơn,
thì Mai đã đi tới và bảo tôi “Về thôi”.
còn Diệu thì cũng ra ngay sau đó vài giây, nói với tôi.

“Ey Giang, hôm đó tui ghé nhà chở bà đi!”
“Hả?..? Mai, bà đã đồng ý đi thả diều với nó? Còn..”
“Ko, chơi bóng rổ. nhưng gộp chung luôn.”
“Gộp chung luôn là sao?”
“Là 2 nhóm nhập 1 cùng đi vào CN đó.”
“Trời… bà điên à?”
“Diệu nó dữ quá!!”
“hehhehe”

Tiếng cười của Diệu lúc này ko khác gì 1 mụ phù thủy ><
thế là, cơn ác mộng của tôi đã trở thành sự thật…
Cướp biển, tên Họa sĩ, Hoàng tử… chỉ còn thiếu mỗi dì Út.. -__-
mà bù lại, có 2 con bạn nhí nhố và 1 ông bạn hiền như cục đất.

“Nhưng… sao bà chịu đi đánh bóng rổ, Diệu? Bà cũng đâu có chơi thứ đó”
“Bà tưởng nhỏ Mai hiền lắm à? Nó nhường tui cái này thì tui phải nhường nó cái khác!”
“sao 2 bà ko hỏi ý kiến tui HẢ?” ><
“BÀ ĐÃ BỎ RA NGÒAI RỒI CÒN NÓI???”

-___-
Okay… okay… 1 chọi 2…tôi thua là phải…
Bạn tốt là thế đấy hử? Đồng thanh hét vào mặt tôi thế hử??
Cảm ơn 2 bà, đã giúp cho ngày CN này của tôi trở nên vô cùng hấp dẫn.. Ack ack!!

Giông tố đã nổi lên rồi. Hic hic.

::Sáng thứ bảy::

Tôi cố gắng nằm nướng thêm chút đỉnh vì hôm nay ko phải đi học..
dù ánh nắng mặt trời đã chiếu qua cửa sổ, rọi thẳng vào chỗ giường tôi.
Sao tôi ko nằm mơ thấy Hoàng tử nhỉ?
chán quá…

“Giang, dì nhờ cái…”
“……”
“Dậy chưa? GIANG?!??”
“Dậy rồi… -__-“

Tôi lờ đờ đi vào nhà tắm súc miệng sau khi xếp xong mền gối.
Sọat sọat… [tiếng chải răng]
……
“Con gọi cho Kiệt, bảo nó tới nhé!”
“Hử??? O_0?”

Tôi thò cái mặt với kem đánh răng vẫn còn dính đầy miệng ra ngoài,
dì đang lục đục ngồi chỗ chiếc xe máy.

“Kêu hắn tới làm gì??”
“Sửa cái thắng xe ^-^”
“Ack… lát con dắt ra chỗ tiệm đầu hẻm cho!”
“KO ĐƯỢC LỘN XỘN! Dì chỉ thích thằng Kiệt sửa thôi! -___-”
“Kệ dì…” <_<

Tôi phải vội nói “Okay” khi gương mặt của dì trở nên bốc khói,
và đóng cửa nhà tắm thật nhanh để ko bị thiêu sống..
Thế mà, chú Bảy nhà bên cạnh lại khen dì hiền thục đảm đang!!
……

3h chiều.
Vì dì cứ liên tục nhắc nhở rằng dì cần xe để đi đám cưới vào chiều nay,
tôi cuối cùng cũng phải mở điện thoại, tra chữ ‘Bodyguard’..
chần chừ khoảng 2 phút, tôi nhấn nút gọi..

“Hey! Missing me?”
“Nhớ cái con khỉ! >< chỉ là …dì tôi muốn you tới..”
“Oh..thế àh..tôi sẽ tới nếu you bảo rằng you nhớ tôi!”
“……thế thì ko cần tới nữa!”
“Okay! Sẽ có mặt sau 5 phút ^-^”
“Khoan… hãy chuẩn bị để… sửa xe. -__-“
“Hả?..Ey..”

Tôi đã cúp máy.
Việc này thật là 1 cực hình… phải chủ động gọi hắn tới…
dì vừa góp phần đè bẹp vị thế vốn chẳng mạnh mẽ gì của con..
..trong cuộc đối đầu này… Dì có biết ko?

Tôi nhìn chiếc xe của dì, và bỗng ghét luôn nó.. -__-
Ước gì… bây giờ trời mưa…càng lớn càng tốt.
Chẳng có tên điên nào lại sẵn lòng đội mưa tới.. để sửa xe miễn phí..cho dì tôi cả.
……
……………
Tôi đã nghĩ, sao mình ko ước cái gì to lớn hơn..
như ước có thật nhiều tiền..hay…
ước Hòang tử đột ngột nói yêu tôi chẳng hạn -__-
Bởi lẽ chỉ sau lời cầu nguyện của tôi 2 phút,
trời đổ mưa!
……
“Tự nhiên cái mưa àh!”
“hehehe…ý trời khó cãi. ai biểu sáng ko để con đem ra tiệm..”

Sau tiếng thở dài của dì tôi, tiếng chuông cửa làm cả 2 dì cháu ngó nhau sửng sốt.


Tôi đã sai.
Có 1 tên điên hơn bất cứ tên điên nào.
Hắn đứng trước mặt tôi, vuốt nước trên mặt, trong khi môi thì tái và run..
cái đầu bệt nước vì mưa nên ko còn bù xù nữa..
người hắn ướt như chuột lột… 1 con chuột cao 1m7 với lúm đồng tiền bên má phải,
đang cừơi với tôi.


Chương 21

Thật khó khăn để thú nhận điều này…
Nhưng chính xác tôi đã có cái cảm giác gọi là “đau lòng”,
… lần đầu tiên … với 1 người con trai.
Lại còn là 1 kẻ tôi rất ghét!

Dì Út lật đật chạy ra lôi hắn vào nhà, trong khi tôi đứng chết trân ngay cửa…

“Trời ơi… sao con tới làm chi trong mưa gió thế này?”
“Con đã hứa với Giang..”

Hắn có cần phải như vậy ko??
Tôi phải quay mặt đi khi sống mũi bắt đầu cay cay …
…hình như.. tôi muốn khóc?? o_O

“Tội chưa…mà sao ko mặc áo mưa hả con trai?”
“Nhà gần xịt…với lại con đâu biết trời đổ mưa nhanh quá!”
“Thương gì đâu… lạnh lắm hả? Cởi áo ra đi.. Giang, vào lấy cái áo cho nó thay coi!”

Tôi đi về phòng như 1 con robot..
mở tủ lục lọi.. rồi trở ra với 2 tay ko..

“Nhà mình đâu có đồ của đàn ông?”
“Con mặc áo đầm của Giang cũng được ^-^”

Hắn nói trong lúc vừa lau khô đầu bằng cái khăn lớn dì đưa,
khiến cho cái đầu lại chôm bôm như cũ..
vừa nhăn răng cười liếc tôi, kẻ đang thẫn thờ như người mất hồn,
cười ko nổi.
Tôi ko hiểu tại sao mình lại thế… có cái gì đang nhào lộn trong tôi.

“Trong phòng dì có mấy cái áo sơ mi ba con gửi vá. Vào đó lấy.”
“Ok..”

“Giang sao thế hả dì?”

Tôi nghe tiếng hắn hỏi nhỏ dì Út phía sau lưng, khi đi về phòng dì..
ngay cả tôi còn ko biết tôi bị làm sao nữa mà..!!
…………
“Hắn đâu ạ?”
“Trong phòng tắm”

Tôi bước tới chỗ cánh cửa nhà tắm đang mở để đưa áo cho hắn,
arghh… hắn đã cởi trần và đang treo cái áo thun ướt mem lên móc.
Nice body… T__T

“AHHHH!! chết rồi!! Giang đã nhìn thấy THÂN THỂ CON!! kiếp này làm sao lấy vợ đây, dì ơi!”

Hắn tự nhiên la bài hãi và lấy 2 tay che ngực, khi chợt thấy tôi nhìn hắn,
khiến tôi ngượng chín người còn dì Út thì cười hí hí ngòai kia..
trong giây phút, tôi bỗng ghét hắn trở lại. ><

“Thế dì bắt Giang lấy con nhe?”
“Good Idea!!^-^”

Quái quỉ thật!
Tôi ném cái áo cho hắn và đi về phòng mình,
tự dưng, tôi muốn vẽ…
…………………
……

Tôi đã chạm bút chì xuống tờ giấy cả chục lần,
mà vẫn ko nghĩ ra là vẽ cái gì.
…. thế là tôi vẽ rồng rắn những hình thù kỳ quái…

“Tranh trừu tượng à?”

Hắn đột nhiên lên tiếng ngay sau lưng tôi,làm tôi đánh rơi cả cây bút trên tay…
chắc hắn đã sửa xong thắng xe cho dì?
Khi tôi nhìn hắn ngay lúc này,
tôi bỗng nhớ ba tôi kinh khủng… dù mới gặp ông bữa trước.
Cái áo của ba tôi khá vừa với hắn..
Hắn trông dễ thương hơn nhiều với áo sơ mi carô như thế. -___-

“Sao vậy?”
“Vào phải gõ cửa chứ!! ><”
“You đâu có đóng cửa?”
“…Ko đóng thì cũng phải..g..”
“Ey, tránh ra!”

Hắn ngắt ngang câu nói của tôi và đẩy tôi ra khỏi ghế,
để chíêm vào vị trí đó và cầm lấy cây bút chì..
sau khi gôm sạch những thứ nguệch ngọac tôi vừa vẽ.

Tôi đã định bỏ ra ngoài và để mặc hắn
nhưng cái bức tranh trong Phòng trưng bày của thư viện lại níu tôi ngồi xuống
..trên chiếc giường bên cạnh chỗ hắn,
và chăm chú theo dõi 1 cách ko cưỡng được.
……
“Tôi muốn hỏi you cái này…”
“Gì?”
“Bức tranh khu vườn ấy…you đã vẽ trong bao lâu?”
“18 năm.”
“HẢ??”
“^-^ giỡn thôi, chỉ 1 giờ”

-__-
Hắn đáp trong khi vẫn đang vẽ..
cặm cụi, say sưa… thỉnh thoảng hắn dừng lại, nhìn bức tranh,
ngẫm nghĩ, rồi lại hí hóay tiếp..

“Xong!”

Trên nền giấy trắng… thoáng chốc đã hiện ra 1 căn nhà mái chóp..
nhỏ nhỏ, có ống khói…2 cửa sổ…
xây trên 1 ngọn đồi có sườn thoai thoải với những gốc cây…
ko biết là cây gì…nhưng rất đẹp..
Tôi muốn được ở trong căn nhà đó ghê! *__*

“Nhà ai vậy?”
“Nhà chúng ta!”
“Ack?! gì chứ??”
“…dì đã bảo you phải làm vợ tôi! Hehe… nên chúng ta sẽ sống cùng trong căn nhà này!”
“Gã điên… -__-“

Tôi trề môi và quay đầu ra hướng cửa sổ..
Sao trời vẫn mưa ta? Nếu mai trời mưa thì sao?
Cuộc hẹn có lẽ phải hủy bỏ..

“Ey! Có keo dán ko?”
“Chi?”
“Đưa keo đây…!”
“Chỉ có băng keo hai mặt trong tủ..”

Hắn kéo mạnh hộc tủ bàn tôi ngay sau khi tôi vừa đáp.
và lôi cái băng keo ra cắt thành 4 miếng dán vào 4 góc của bức tranh.
sau khi đã cẩn thận ghi lên góc trên 2 chữ C.K để làm dấu ><
Xong xuôi, hắn ngó dáo dác khắp căn phòng nhỏ nhưng bừa bộn -__- của tôi..
rồi dừng lại trước cái tủ quần áo ở chỗ cuối giường.

Hắn dán bức tranh lên, và ngắm nghía.

“Hãy nhìn nó mỗi ngày khi thức dậy. Để nhớ tới ông xã của cưng! ”

 
M

minhtuyenhttv

Chương 22

Tôi đã bảo, đừng có nói tiếng đó lần thứ 2!
cơn thịnh nộ của tôi đã quá sức chịu đựng… -__-
Với tay lấy quyển sách dày ở trên bàn ngay bên cạnh, (cái này chắc cũng nặng hơn nửa ký?)
tôi ném thẳng vào đầu hắn! hah..hah..

“Ui da!! ><”
Một phát trúng đích! Hehhe..
Hắn quay lưng lại với cặp mắt trừng trừng và miệng thì mím chặt,
hắn giơ nắm đấm lên vá tôi… nhưng tôi vẫn hiên ngang ngó hắn ko chút sợ hãi..
thế là, hắn nhào tới tóm lấy cái gối trên giường, quất vào mặt tôi! ><

Ai lại đánh phụ nữ dù chỉ bằng… 1 cái gối?

Argh!! Tôi lập tức chộp lấy cái gối ôm khác, to hơn…
trong khi hắn vẫn còn giữ chiếc gối vừa quất tôi.
Kyaahh!!! Attack!!!

Một trận hỗn chiến.

Hah hah…blah blah…
Phew…phew..

Tôi đang thua…
tôi bị hắn dồn tới góc giường với bức tường..
trên tay hắn là cái gối ôm-vũ khí của tôi, hic hic.. hắn đã giật được!

Nếu hắn còn tiến tới…tôi sẽ la to…
dì sẽ mắng hắn, chắc chắn! -__-

“Tụi bây làm gì trong đó mà om sòm vậy?”

Hắn đột ngột quăng cái gối, tót xuống giường, 2 tay ôm đầu,
mếu máo chạy ra ngoài..
???

“Dì…! Giang ăn hiếp con!! Cô ấy đánh con, chỉ vì con bảo cô ấy vẽ xấu!!”
“Trời…sao nó vô lý quá.. Giang!!”

><
Omgosh! thế mà vừa mới cách đây chưa đầy 1 tiếng,
tôi còn súyt khóc vì hắn…
…………

Hắn ngồi trên ghế salon, miệng gặm…cái remote TV, bên cạnh là dì.
Hai người cùng xem chương trình Gameshow Kim tự tháp với nhau, cười suốt..
Ghét quá đi! Đó là show yêu thích của tôi! ><
Phải giành lại chỗ của mình thôi!

“Ey, áo you khô ròai !!!!”
“Thế à?”
“Vào thay ra và trả áo ba tôi đây! để còn về nữa chứ!”
“Trời còn mưa mà, ở lại đi, Kiệt!”
“……”

“Thôi con về! Coi mặt của Giang kìa!Ghê quá!”

Hắn nhả cái remote ra và đặt xuống bàn,
rồi đứng dậy đi vào nhà tắm..
Chỉ 2 phút, hắn đã trở ra với cái áo của ba tôi trên tay.

Tôi…ko để ý là trời vẫn còn mưa, dù đã bớt nặng hạt..
tôi thực sự ko biết.
Nếu biết, tôi đã ko đuổi hắn đi như thế, dù có muốn xem cái show thế nào..
Dì tôi đã cố bảo hắn ngồi lại, nhưng hắn vẫn nhất quyết đòi về,
Hắn cúi chào dì và đi nhanh ra cửa, ko nhìn, liếc, hay nói câu nào với tôi.

Bất giác tôi cũng chạy ra..và níu lấy cánh tay hắn.
Hắn quay lại nhìn tôi, mắt tròn xoe..

“Đừng..”
“Ko phải vừa đuổi tôi sao?”
“You sẽ cảm lạnh nếu lại dầm mưa.. Hãy ở lại cho đến khi mưa tạnh.”
“Có thật là lo cho tôi?”
“……”
“Giang ngốc^-^, yên tâm, mưa tí nhầm nhò gì!”

Hắn gỡ tay tôi ra và vụt chạy, trước khi dì tôi vừa mang cây dù ra.
tôi bỗng hối hận và thấy mình sao tàn nhẫn..
……………

10h00 PM.

‘Message has been sent successfully’

Tôi vừa gửi tin nhắn cho hắn.
Sau khi mất 5 tiếng đồng hồ ngồi 1 mình ở nhà với đầu óc ngổn ngang đủ thứ,
bấm đi bấm lại các nội dung khác nhau như “Xin lỗi, you ko lạnh chứ?” – “Về nhà nhớ thay áo” –
…hay “Cảm ơn đã tới giúp”…
Cuối cùng, tôi chỉ viết mỗi chữ “Sorry”.

[Lịch kịch]
Tiếng mở cửa. Có lẽ dì Út đi đám cưới vừa về.
Sao dì về trễ thế nhỉ?

“Ngủ chưa, Giang?”
“Chưa ạ.”
“Uh.. Dì về hơi trễ. Bạn cũ gặp nói nhiều quá.”

Tôi nghe giọng dì có cái gì đó ko được bình thường,
nên vội đi ra ngoài phòng khách để xem.
dì đang ngồi trên ghế… vẻ mặt buồn rười rượi..

“Dì ko có sao chứ?”
“Gặp người xưa thôi. Bỗng thấy tiếc …”
“Mối tình đầu hả dì?”
“Có muốn nghe ko?”
……
Lần đầu tiên, dì kể cho tôi nghe về chuyện tình của dì.
Đó là 1 người bạn học chung cấp ba ở trường huyện……
Nhưng do tính khí ngông nghênh trẻ con, cả dì và người ấy đều đã lạc mất nhau,
giữa cuộc đời.
Đến khi gặp lại, ông ấy đã có vợ con…

“Cho nên, con đừng để vuột mất tình yêu của mình.”

Dì kết thúc chuyện tình đầu của mình bằng câu nói đó.
Tình yêu của tôi??

“Con sẽ ko tìm được ai tốt hơn thế đâu!”
“Hử??”
“Đừng có giả khờ! Nó thích con đến thế cơ mà…”

Tôi chợt hiểu ra sau cái nháy mắt của dì..
Dì thì chỉ biết có hắn, đâu còn ai khác…
Hắn thích tôi? Thích hay chỉ chọc phá tôi vì quá rảnh rỗi?
tôi ko khác nào con búp bê đồ chơi của hắn!
………
‘1 New Message’

Tôi trở về phòng và thấy điện thoại đã có 1 tin nhắn mới vào.
có lẽ là của hắn.

‘Sorry for what? For seeing me in nude?’

Tôi bật cười.

Hình như, bên cạnh việc chọc cho tôi tức điên, hắn cũng là người khiến tôi cười nhiều nhất.
Như hôm nay, trong “trận chiến gối ôm”…
tôi đã cười nắc nẻ… Gọi là sao nhỉ,.. yah..đó là “Enjoy playing”…

‘Nothing. See you tomorrow’

Tomorrow…Ngày mai… Hắn. Hoàng tử. DJ.
Tôi có nên trông chờ ko nhỉ?
Ngày mai…




Chương 23

Tôi thức dậy từ trước 7h00,
để loay hoay chọn cho mình 1 bộ đồ thật ok trước Hoàng tử.
Khổ nỗi, tôi lại chẳng có quần áo thể thao nào phù hợp…
Đồng phục thể dục của trường? Ack… có mà điên.

Cuối cùng, tôi đành chỉ mặc quần Jean và áo thun màu xanh đậm,
ít ra, nó trông cũng xì po hơn những bộ khác..

“Đi chơi à?”
“Yah.. Dì ko cần chờ cơm trưa…”
“Với ai? Kiệt?”
“No!… dù cũng có hắn…”
“Vậy…dì cũng đi đâu đó đấy. Nếu về ko thấy dì thì…cứ tự mua đồ ăn”
“Okay..”

Tôi vừa ăn sáng xong, thì tiếng xe của nhỏ Diệu đã đổ xịch trước cổng.
hôm nay nó đội cái nón lưỡi trai và mặc áo thun có in hình chó Snoopy..
Oh…Phong cũng đến đây?
Tôi kéo Diệu vào thì thào..

“Ey, sao Phong cũng qua đây? ko hẹn ổng trên đó?”
“Qua để chở Kiệt, hắn đâu có xe!”
“Huh? hắn kêu thế hả?”
“Ko, tui tự quyết đó ^-^ Bà dắt tụi tui qua đón hắn đi”
……
Hah…thảo nào…nó nhất định đòi qua chở tôi chứ ko để Mai..như mọi lần.

“Tui ko biết nhà… để tui gọi kêu hắn qua đây.”
“Ko biết àh?…vậy thôi để tui gọi!”

Gì? Diệu có số hắn à? Sao có được nhỉ?
Mặc kệ vẻ thắc mắc của tôi, Diệu móc cellphone ra và gọi đi…

“Phong vào chứ?”
“Thôi khỏi… Phong đứng ngòai cũng được.”
“Uhm…”
“Giang quen với anh của Mai?”
“Huh?ah…um…uh.”

Mối quan tâm của Phong, chỉ có 1 chữ duy nhất: Mai.
Nhỏ Diệu chẳng tinh ý gì cả, lẽ ra phải kêu Phong chở Mai……
Phong cứ đứng ngòai cổng, còn Diệu thì ngồi nói chuyện với dì Út,
tôi tranh thủ mang giày trong khi chờ đợi.

Khoảng 10 phút, hắn cũng tới.
Và khi hắn vừa xuất hiện ngay cửa nhà tôi,
cả Phong, Diệu, tôi, và dì Út đều bị shock…vì,
cái áo thun của hắn đang mặc cũng là màu xanh đậm..y chang tôi.

Ack!! Dì Út thì cười tủm tỉm,
nhỏ Diệu thì hơi ko vui cho lắm…
Phong chẳng nói gì, nhưng cứ nhìn tôi và hắn 1 cách kỳ lạ.
Hắn cũng có vẻ ngạc nhiên lúc đầu, nhưng rồi lại tỏ ra khoái chí ngay.

“Hoho… thần giao cách cảm!”
“Tôi vào thay đồ đây. -__-“
“trễ rồi! Đã mang giày chẳng lẽ lại cởi ra? Đi thôi!”

Hắn kéo tay tôi lôi ra cửa, và Diệu cũng ra theo sau,
dì Út nhanh chóng ra tiễn chúng tôi và chặn ở cửa…
ko cho tôi trở vào thay áo!
Hic.
………………

:: CLB Phan Đình Phùng- Bãi giữ xe ::

“Sao lại mặc áo nà..”
….“Hắc~.. xì~~!!…huh?”
“You…thấy chưa!! Cảm lạnh roài chứ gì?”
“…um..hịt hịt…”

Hắn lại quay mặt đi ách xì thêm 2 cái,
rồi khịt khịt mũi… -__-
Tôi định nói thêm vài câu..nhưng Phong và Diệu đang trong bãi xe đi ra.
Vừa lúc đó, Hoàng tử của tôi chở nhỏ Mai sau lưng cũng đã tới,
và bám sát xe anh, là chiếc Suzuki vác gã DJ trên đó.
Nhỏ Mai nhảy xuống xe và chạy bổ lại chỗ chúng tôi,
trong khi 2 người kia chạy xe vào bãi.

“Hey! sao bà và ông này mặc áo giống…”
“IM đi!! ><”

Sau tiếng gắt của tôi, nhỏ Mai nín bặt và ngó tôi khó hiểu..
rồi nó quay qua nhìn Diệu, hy vọng Diệu cho nó câu trả lời về sự nổi cáu của tôi.
Nhưng Diệu chỉ nhún vai…

:: Sân bóng rổ::

Tôi đang…ngồi trên băng ghế khán giả và giữ đồ!! Arghh…
Vì nhóm có 7 người, chia 2 đội phải lẻ ra 1..
nên tôi quyết định hy sinh cao cả. -__-
Ngồi ngoài quan sát dù sao cũng thú vị hơn là chen chúc với đám người cao to đó.
T___T Trừ nhỏ Diệu… Nó cũng chỉ cao cỡ tôi, hoặc hơn tí xíu..
Thế mà cũng bon chen… <_<

Hoàng tử mặc áo và quần short màu trắng, cổ và tay viền đỏ bordeaux..
trên cổ tay anh có 1 dải băng màu xanh đậm như màu áo tôi,
loại các vận động viên vẫn mang khi chơi thể thao…
Trông khá hào hoa.

Gã DJ thì mặc short lửng, màu đen, áo trắng-đen ráp nửa,
gã đội cái nón xụp che kín gần nửa mặt…làm vẻ ngoài của gã càng lạnh hơn..
Cứ nhớ tới cái việc gã đã ném mạnh cái gì đó trong phòng thu,
là tôi lại rùng cả mình.

[Chichacha chichichi chichachi~~]

Tiếng gì nghe như tiếng chuông điện thoại ấy nhỉ???

Arghhh!!
Tôi mở túi nhanh để tìm cái điện thoại đang rung liên tục,
trong số 6 cái di động họ đã gửi ở chỗ tôi.

Một chiếc Nokia màu đen đang phát sáng và vang vang tiếng nhạc vui tai đó,
tôi giơ cao nó hướng về sân bóng chỗ mọi người đang chơi..
Và gọi lớn…

“AI ĐÓ CÓ ĐIỆN THOẠI NÀY!!!”

Đây ko phải cái của Mai, Diệu, hay Phong,
vì tôi biết loại bọn nó đang xài…
Hãy là Hoàng tử! Nào… anh Lam…anh Lam,
hãy đáp lại tiếng gọi của em và tới đây! ^-^

Tôi đoán Chúa hay Thượng đế đã đi vắng… TT__TT
Người giơ cánh tay nhận ko phải là người tôi mong chờ..
Gã DJ thảy trái bóng lại cho anh Lam và chạy về hướng tôi!!

Arghh…! Quái quỉ! ><
 
M

minhtuyenhttv

Chương 22

Tôi đã bảo, đừng có nói tiếng đó lần thứ 2!
cơn thịnh nộ của tôi đã quá sức chịu đựng… -__-
Với tay lấy quyển sách dày ở trên bàn ngay bên cạnh, (cái này chắc cũng nặng hơn nửa ký?)
tôi ném thẳng vào đầu hắn! hah..hah..

“Ui da!! ><”
Một phát trúng đích! Hehhe..
Hắn quay lưng lại với cặp mắt trừng trừng và miệng thì mím chặt,
hắn giơ nắm đấm lên vá tôi… nhưng tôi vẫn hiên ngang ngó hắn ko chút sợ hãi..
thế là, hắn nhào tới tóm lấy cái gối trên giường, quất vào mặt tôi! ><

Ai lại đánh phụ nữ dù chỉ bằng… 1 cái gối?

Argh!! Tôi lập tức chộp lấy cái gối ôm khác, to hơn…
trong khi hắn vẫn còn giữ chiếc gối vừa quất tôi.
Kyaahh!!! Attack!!!

Một trận hỗn chiến.

Hah hah…blah blah…
Phew…phew..

Tôi đang thua…
tôi bị hắn dồn tới góc giường với bức tường..
trên tay hắn là cái gối ôm-vũ khí của tôi, hic hic.. hắn đã giật được!

Nếu hắn còn tiến tới…tôi sẽ la to…
dì sẽ mắng hắn, chắc chắn! -__-

“Tụi bây làm gì trong đó mà om sòm vậy?”

Hắn đột ngột quăng cái gối, tót xuống giường, 2 tay ôm đầu,
mếu máo chạy ra ngoài..
???

“Dì…! Giang ăn hiếp con!! Cô ấy đánh con, chỉ vì con bảo cô ấy vẽ xấu!!”
“Trời…sao nó vô lý quá.. Giang!!”

><
Omgosh! thế mà vừa mới cách đây chưa đầy 1 tiếng,
tôi còn súyt khóc vì hắn…
…………

Hắn ngồi trên ghế salon, miệng gặm…cái remote TV, bên cạnh là dì.
Hai người cùng xem chương trình Gameshow Kim tự tháp với nhau, cười suốt..
Ghét quá đi! Đó là show yêu thích của tôi! ><
Phải giành lại chỗ của mình thôi!

“Ey, áo you khô ròai !!!!”
“Thế à?”
“Vào thay ra và trả áo ba tôi đây! để còn về nữa chứ!”
“Trời còn mưa mà, ở lại đi, Kiệt!”
“……”

“Thôi con về! Coi mặt của Giang kìa!Ghê quá!”

Hắn nhả cái remote ra và đặt xuống bàn,
rồi đứng dậy đi vào nhà tắm..
Chỉ 2 phút, hắn đã trở ra với cái áo của ba tôi trên tay.

Tôi…ko để ý là trời vẫn còn mưa, dù đã bớt nặng hạt..
tôi thực sự ko biết.
Nếu biết, tôi đã ko đuổi hắn đi như thế, dù có muốn xem cái show thế nào..
Dì tôi đã cố bảo hắn ngồi lại, nhưng hắn vẫn nhất quyết đòi về,
Hắn cúi chào dì và đi nhanh ra cửa, ko nhìn, liếc, hay nói câu nào với tôi.

Bất giác tôi cũng chạy ra..và níu lấy cánh tay hắn.
Hắn quay lại nhìn tôi, mắt tròn xoe..

“Đừng..”
“Ko phải vừa đuổi tôi sao?”
“You sẽ cảm lạnh nếu lại dầm mưa.. Hãy ở lại cho đến khi mưa tạnh.”
“Có thật là lo cho tôi?”
“……”
“Giang ngốc^-^, yên tâm, mưa tí nhầm nhò gì!”

Hắn gỡ tay tôi ra và vụt chạy, trước khi dì tôi vừa mang cây dù ra.
tôi bỗng hối hận và thấy mình sao tàn nhẫn..
……………

10h00 PM.

‘Message has been sent successfully’

Tôi vừa gửi tin nhắn cho hắn.
Sau khi mất 5 tiếng đồng hồ ngồi 1 mình ở nhà với đầu óc ngổn ngang đủ thứ,
bấm đi bấm lại các nội dung khác nhau như “Xin lỗi, you ko lạnh chứ?” – “Về nhà nhớ thay áo” –
…hay “Cảm ơn đã tới giúp”…
Cuối cùng, tôi chỉ viết mỗi chữ “Sorry”.

[Lịch kịch]
Tiếng mở cửa. Có lẽ dì Út đi đám cưới vừa về.
Sao dì về trễ thế nhỉ?

“Ngủ chưa, Giang?”
“Chưa ạ.”
“Uh.. Dì về hơi trễ. Bạn cũ gặp nói nhiều quá.”

Tôi nghe giọng dì có cái gì đó ko được bình thường,
nên vội đi ra ngoài phòng khách để xem.
dì đang ngồi trên ghế… vẻ mặt buồn rười rượi..

“Dì ko có sao chứ?”
“Gặp người xưa thôi. Bỗng thấy tiếc …”
“Mối tình đầu hả dì?”
“Có muốn nghe ko?”
……
Lần đầu tiên, dì kể cho tôi nghe về chuyện tình của dì.
Đó là 1 người bạn học chung cấp ba ở trường huyện……
Nhưng do tính khí ngông nghênh trẻ con, cả dì và người ấy đều đã lạc mất nhau,
giữa cuộc đời.
Đến khi gặp lại, ông ấy đã có vợ con…

“Cho nên, con đừng để vuột mất tình yêu của mình.”

Dì kết thúc chuyện tình đầu của mình bằng câu nói đó.
Tình yêu của tôi??

“Con sẽ ko tìm được ai tốt hơn thế đâu!”
“Hử??”
“Đừng có giả khờ! Nó thích con đến thế cơ mà…”

Tôi chợt hiểu ra sau cái nháy mắt của dì..
Dì thì chỉ biết có hắn, đâu còn ai khác…
Hắn thích tôi? Thích hay chỉ chọc phá tôi vì quá rảnh rỗi?
tôi ko khác nào con búp bê đồ chơi của hắn!
………
‘1 New Message’

Tôi trở về phòng và thấy điện thoại đã có 1 tin nhắn mới vào.
có lẽ là của hắn.

‘Sorry for what? For seeing me in nude?’

Tôi bật cười.

Hình như, bên cạnh việc chọc cho tôi tức điên, hắn cũng là người khiến tôi cười nhiều nhất.
Như hôm nay, trong “trận chiến gối ôm”…
tôi đã cười nắc nẻ… Gọi là sao nhỉ,.. yah..đó là “Enjoy playing”…

‘Nothing. See you tomorrow’

Tomorrow…Ngày mai… Hắn. Hoàng tử. DJ.
Tôi có nên trông chờ ko nhỉ?
Ngày mai…




Chương 23

Tôi thức dậy từ trước 7h00,
để loay hoay chọn cho mình 1 bộ đồ thật ok trước Hoàng tử.
Khổ nỗi, tôi lại chẳng có quần áo thể thao nào phù hợp…
Đồng phục thể dục của trường? Ack… có mà điên.

Cuối cùng, tôi đành chỉ mặc quần Jean và áo thun màu xanh đậm,
ít ra, nó trông cũng xì po hơn những bộ khác..

“Đi chơi à?”
“Yah.. Dì ko cần chờ cơm trưa…”
“Với ai? Kiệt?”
“No!… dù cũng có hắn…”
“Vậy…dì cũng đi đâu đó đấy. Nếu về ko thấy dì thì…cứ tự mua đồ ăn”
“Okay..”

Tôi vừa ăn sáng xong, thì tiếng xe của nhỏ Diệu đã đổ xịch trước cổng.
hôm nay nó đội cái nón lưỡi trai và mặc áo thun có in hình chó Snoopy..
Oh…Phong cũng đến đây?
Tôi kéo Diệu vào thì thào..

“Ey, sao Phong cũng qua đây? ko hẹn ổng trên đó?”
“Qua để chở Kiệt, hắn đâu có xe!”
“Huh? hắn kêu thế hả?”
“Ko, tui tự quyết đó ^-^ Bà dắt tụi tui qua đón hắn đi”
……
Hah…thảo nào…nó nhất định đòi qua chở tôi chứ ko để Mai..như mọi lần.

“Tui ko biết nhà… để tui gọi kêu hắn qua đây.”
“Ko biết àh?…vậy thôi để tui gọi!”

Gì? Diệu có số hắn à? Sao có được nhỉ?
Mặc kệ vẻ thắc mắc của tôi, Diệu móc cellphone ra và gọi đi…

“Phong vào chứ?”
“Thôi khỏi… Phong đứng ngòai cũng được.”
“Uhm…”
“Giang quen với anh của Mai?”
“Huh?ah…um…uh.”

Mối quan tâm của Phong, chỉ có 1 chữ duy nhất: Mai.
Nhỏ Diệu chẳng tinh ý gì cả, lẽ ra phải kêu Phong chở Mai……
Phong cứ đứng ngòai cổng, còn Diệu thì ngồi nói chuyện với dì Út,
tôi tranh thủ mang giày trong khi chờ đợi.

Khoảng 10 phút, hắn cũng tới.
Và khi hắn vừa xuất hiện ngay cửa nhà tôi,
cả Phong, Diệu, tôi, và dì Út đều bị shock…vì,
cái áo thun của hắn đang mặc cũng là màu xanh đậm..y chang tôi.

Ack!! Dì Út thì cười tủm tỉm,
nhỏ Diệu thì hơi ko vui cho lắm…
Phong chẳng nói gì, nhưng cứ nhìn tôi và hắn 1 cách kỳ lạ.
Hắn cũng có vẻ ngạc nhiên lúc đầu, nhưng rồi lại tỏ ra khoái chí ngay.

“Hoho… thần giao cách cảm!”
“Tôi vào thay đồ đây. -__-“
“trễ rồi! Đã mang giày chẳng lẽ lại cởi ra? Đi thôi!”

Hắn kéo tay tôi lôi ra cửa, và Diệu cũng ra theo sau,
dì Út nhanh chóng ra tiễn chúng tôi và chặn ở cửa…
ko cho tôi trở vào thay áo!
Hic.
………………

:: CLB Phan Đình Phùng- Bãi giữ xe ::

“Sao lại mặc áo nà..”
….“Hắc~.. xì~~!!…huh?”
“You…thấy chưa!! Cảm lạnh roài chứ gì?”
“…um..hịt hịt…”

Hắn lại quay mặt đi ách xì thêm 2 cái,
rồi khịt khịt mũi… -__-
Tôi định nói thêm vài câu..nhưng Phong và Diệu đang trong bãi xe đi ra.
Vừa lúc đó, Hoàng tử của tôi chở nhỏ Mai sau lưng cũng đã tới,
và bám sát xe anh, là chiếc Suzuki vác gã DJ trên đó.
Nhỏ Mai nhảy xuống xe và chạy bổ lại chỗ chúng tôi,
trong khi 2 người kia chạy xe vào bãi.

“Hey! sao bà và ông này mặc áo giống…”
“IM đi!! ><”

Sau tiếng gắt của tôi, nhỏ Mai nín bặt và ngó tôi khó hiểu..
rồi nó quay qua nhìn Diệu, hy vọng Diệu cho nó câu trả lời về sự nổi cáu của tôi.
Nhưng Diệu chỉ nhún vai…

:: Sân bóng rổ::

Tôi đang…ngồi trên băng ghế khán giả và giữ đồ!! Arghh…
Vì nhóm có 7 người, chia 2 đội phải lẻ ra 1..
nên tôi quyết định hy sinh cao cả. -__-
Ngồi ngoài quan sát dù sao cũng thú vị hơn là chen chúc với đám người cao to đó.
T___T Trừ nhỏ Diệu… Nó cũng chỉ cao cỡ tôi, hoặc hơn tí xíu..
Thế mà cũng bon chen… <_<

Hoàng tử mặc áo và quần short màu trắng, cổ và tay viền đỏ bordeaux..
trên cổ tay anh có 1 dải băng màu xanh đậm như màu áo tôi,
loại các vận động viên vẫn mang khi chơi thể thao…
Trông khá hào hoa.

Gã DJ thì mặc short lửng, màu đen, áo trắng-đen ráp nửa,
gã đội cái nón xụp che kín gần nửa mặt…làm vẻ ngoài của gã càng lạnh hơn..
Cứ nhớ tới cái việc gã đã ném mạnh cái gì đó trong phòng thu,
là tôi lại rùng cả mình.

[Chichacha chichichi chichachi~~]

Tiếng gì nghe như tiếng chuông điện thoại ấy nhỉ???

Arghhh!!
Tôi mở túi nhanh để tìm cái điện thoại đang rung liên tục,
trong số 6 cái di động họ đã gửi ở chỗ tôi.

Một chiếc Nokia màu đen đang phát sáng và vang vang tiếng nhạc vui tai đó,
tôi giơ cao nó hướng về sân bóng chỗ mọi người đang chơi..
Và gọi lớn…

“AI ĐÓ CÓ ĐIỆN THOẠI NÀY!!!”

Đây ko phải cái của Mai, Diệu, hay Phong,
vì tôi biết loại bọn nó đang xài…
Hãy là Hoàng tử! Nào… anh Lam…anh Lam,
hãy đáp lại tiếng gọi của em và tới đây! ^-^

Tôi đoán Chúa hay Thượng đế đã đi vắng… TT__TT
Người giơ cánh tay nhận ko phải là người tôi mong chờ..
Gã DJ thảy trái bóng lại cho anh Lam và chạy về hướng tôi!!

Arghh…! Quái quỉ! ><

 
M

minhtuyenhttv

Chương 24…
“Alo?”
……
“Phải…ah ko…uh..”

“Ok…chờ chút… Này, cô em, cho mượn cây bút!”
“Huh?”
“Cây bút!! Nhanh đi!”

Do vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng của anh ta, tôi phải mở balo lấy cây viết…
gã thậm chí giật ngay khi tôi còn chưa chìa ra ><

“Có giấy ko?”
“Ko!”

Tôi vừa quay mặt đi sau câu trả lời,
thì bàn tay tôi bị gã chụp lấy và lật ngửa ra đặt trên đầu gối của mình,
sau khi gác 1 chân lên mép ghế..
Gã ghi vào tay tôi!!!!

Ahhh… chuyện gì thế này…
tôi cố giật tay ra nhưng cái bắp tay rắn như chày đâm tiêu của gã cứ đè mạnh,
nên tôi phải dùng tay còn lại để… cấu vào cái chày đó!

“Ahh! Em làm gì thế??”

Gã la lớn và nhìn tôi trợn mắt,
rồi xoa xoa cánh tay mình, nơi vừa bị tôi tấn công -__-
còn tôi, cũng ko sung sướng gì hơn với lòng bàn tay đầy chữ!
và cổ tay thì đỏ ngầu vì bị đè ép như thế! ><

Một dòng địa chỉ thì phải…

Tay DJ thảy cây bút và cái điện thoại lại cho tôi và chạy trở ra sân.
Ko hề có 1 tiếng –Cảm ơn- ! Hừ! Cái quyển từ điển kém cỏi!!
Tôi đang cho cái Nokia đen của anh ta trở vào túi,
thì bắt gặp 2 chữ C.K mờ khắc trên 1 chiếc điện thoại khác, kiểu Slide-up.

Tôi bỗng tò mò..
Hắn lưu tên mình vào danh bạ của tôi là ‘Bodyguard’,
vậy tên tôi trong máy hắn là gì?
Giang? Boss? hay Queen? hay… Princess? ^-^
Ack ack…tò mò thiệt.

Tôi thận trọng cầm nó lên bằng tay trái,
và lấy điện thọai của mình ra, bấm số hắn…
rồi hồi hộp theo dõi màn hình cellphone trên tay phải,
như đang chờ kết quả thi của mình vậy!

‘Baby calling’………

Baby???? o_O

“Bắt quả tang xem trộm điện thoại của người khác nhé!”
“Huh..??? Phong?”

Phew…cũng may ko phải hắn. nếu ko, chắc tôi quê chết đi.T___T
Do mải theo dõi màn hình điện thoại,
tôi ko để ý Phong đã tới chỗ tôi ngồi hồi nào nữa.

“Cho Phong xin lại cái di động, Phong có hẹn nên về trước.”
“Hẹn àh? … Okay…đây…”
“Thanks Giang, ở lại vui nhé!”

..Có hẹn, mà vẫn tranh thủ tới… vì nhỏ Mai chứ ko gì hơn.
Sao Mai nó ko nhận ra nhỉ? Nó thậm chí cũng ko thèm ngó tới dáng Phong đang chạy ra cổng,
mà cứ theo đuổi trái bóng rổ và cười vui vẻ ngoài sân.
Phải kể cho nó nghe chuyện tình của dì mới đựơc -__-

Và còn… ‘Baby’ là sao chứ?! >< Tôi muốn Edit cái tên này quá…!!
Nhưng rồi nghĩ lại, tôi cũng bỏ cái Slide-up đó trở lại túi.
Tốt hơn ko nên để hắn biết tôi đã chạm tới đồ của hắn.
-__-
………
Do Phong về, nên họ ko chơi theo 2 đội đối đầu nữa,
mà lần lượt từng người ra ném rổ.
Mai ném trúng 2/5…Diệu thì ko trúng trái nào.. ^^ (cũng may tôi ko chơi!!)
C.K cũng khá với 3 quả trúng trong 5 lượt ném…

Hoàng tử trúng 4/5 … oh..
và DJ thì bách phát bách trúng! <_<

Mai lại trở ra…awww… chừng nào mới nghỉ đây trời.
tôi buồn ngủ quá…Wahhh…
Vì Hoàng tử, mà tôi phải chịu khổ thế này! TT___TT
…………
Tôi mơ màng và lim dim được khoảng 15 phút,
thì thấy họ đã lục đục kéo nhau ra..
thanks god, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

“Chờ lâu có chán ko Giang?”
“Dạ…ko. Mọi người chơi vui chứ? ^-^”
“Vui…Argh…Khát quá!”

Tôi nhanh nhảu lấy chai nước suối bên cạnh đưa cho anh,
để rồi nhìn thấy cái mỉm cười hiền hòa cùng câu nói –Cảm ơn- rất ngọt.
Có điều, dù nụ cười của anh có đẹp thật đấy,
tôi vẫn ko có cảm giác “tê tê” như khi nhìn thấy hắn cười.
Một nụ cười ma quỷ!! ><

Nhỏ Mai đánh nhẹ vai tôi, ý nhắc nhở rằng tôi đang nhìn anh trai nó ko chớp mắt TT__TT
và rồi quay ra đề nghị..trong khi tôi trả lại điện thoại cho mọi người và đeo ba lô vào.
Cellphone của anh Lam cũng là nhãn Nokia,
có điều nó màu lam – như cái tên đẹp của anh…
Sao lúc nãy ko phải là nó reo lên chứ!!

“Mình sẽ đi ăn trưa và uống café nhe!”
“Tôi có việc. Ko đi chung được.”

Đó là tiếng của gã cướp biển.
Huray!!! Một cái gai đã tự nguyện bị nhổ đi! Hah hah..
Thật tuyệt. Hãy biến đi hỡi đám mây đen đang bao phủ ngày CN đẹp của tôi!
^=^

“Sao thế? Anh Huấn.. ko nán lại được à?”
“Ko, việc quan trọng. Và… cô em này phải đi với tôi!!!”

Gã đột ngột nắm lấy bàn tay phải của tôi trong khi tôi đang cười sung sướng,
vì nghĩ rằng sắp tống được anh ta ra khỏi cuộc chơi chung -__-
Tôi còn chưa kịp cho thấy bộ mặt sửng sốt của mình, thì..
C.K đã chụp nhanh bàn tay trái của tôi, và kéo lại. TT_______TT

Hoàng tử, Mai và Diệu,
họ đứng bất động và quan sát cái cảnh tượng đang diễn ra..
như đang coi phim.

Một đoạn phim quái đản.



Chương 25

Một con nhỏ cao chưa tới 1m55 đang đứng chính giữa,
Hai tay bị giữ bởi 2 kẻ mà nó chỉ đứng qua vai họ chút xíu..
Tôi vừa quay lại nhìn C.K,
thì hắn đã gằn bằng cái giọng mà tôi chưa nghe bao giờ.

“Buông tay cô ấy ra!!”
“Tại sao? Tôi cần cô ta.”
“Giang là… BẠN GÁI TÔI!!”

o_O “??…?”

Gã DJ hơi ngạc nhiên, nhưng ko shock bằng tôi và Diệu,
kế đến là Mai… Anh Lam thì tôi ko dám nhìn..
cố nén bình tĩnh…tôi lắp bắp ko thành câu..

“Gì…? You… Ko~!! KO PHẢI! Em ko…”

“Ko thấy bọn tôi mặc áo TÌNH NHÂN àh?? Vì vậy, hãy buông ra trước khi tôi…”
“Tôi ko cần biết cô em này là gì của cậu. Chỉ biết rằng, trên tay cô ta có cái mà tôi cần. Nếu cậu có thể chặt bàn tay này và đưa nó cho tôi, tôi sẽ ko đem cô bạn gái của cậu đi.”

cả 2 người họ ko hề để ý gì tới lời giải thích yếu ớt lẫn sự khó chịu của tôi,
Gã cướp biển cứ bình thản nói trước thái độ hung hăng của Bodyguard,
thậm chí còn khẽ nhếch môi cười..
khiến 2 lỗ tai của C.K lại đỏ bừng bừng…như buổi tối hôm trước gặp tôi và anh Dũng..
Hắn giật mạnh tay tôi và kéo ra sau lưng mình,
nhờ vậy, tay phải tôi vuột khỏi tay của gã DJ.

C.K xấn tới trước mặt của DJ..hắn định làm gì chứ..trời ơi…
Ngay lúc tôi, Mai và Diệu đang tái xanh mặt mày,
Hoàng tử Lam đã chen vào giữa và đẩy C.K ra..
ko khó hiểu lắm, DJ là bạn thân của anh.

“Hãy thôi cái trò trẻ con này đi!”

Lẽ ra…
Anh ko nên nói câu đó lúc này,
nó chỉ làm cho My Bodyguard nổi điên lên thôi. *_* Tôi biết hắn…
và quả nhiên, 5 ngón tay của C.K nắm chặt,
gân xanh nổi rõ mồn một, hắn bắt đầu giơ nắm đấm lên…

Omgosh…
Đánh Hoàng tử của tôi ư? KHÔNGGG!!!
Hoàn toàn thiếu suy nghĩ…tôi lập tức nhào ra trước mặt hắn,
che ngang anh Lam, sau là gã DJ..

“KHÔNG ĐƯỢC ĐÁNH HOÀNG TỬ!!!”

O_O ..O_*.. o_O.. 0__0.. O^O

Năm cặp mắt nhìn tôi.
CÒn tôi thì nhìn xuống đất. TT________________TT
ko còn gì tồi tệ hơn…,
ước gì… có cái lỗ để chui xuống và ngủ luôn dưới đó!!
Khi thức dậy, thì mọi chuyện vẫn là 1 giấc mơ..
tôi vừa nói gì…quan trọng ko phải là việc tôi đã đứng ra bảo vệ anh,
cũng ko phải việc tôi đã hét bằng cái giọng tần số cao..
mà là… 2 chữ cuối cùng…

“G…ì..? H…Hòang..tử?? you vừa bảo… đấy là…Hoàng.tử?”

Xin lỗi, tôi ko thể miêu tả thái độ hay nét mặt của mọi người,
vì bây giờ, tôi đang dán mắt xuống sân đất..
tôi chỉ nghe giọng nghèn nghẹn chua chát của C.K..
hỏi tôi như thế. Tôi làm sao có thể trả lời hắn!
“….T__T”

Tôi nhìn thấy chân của C.K lùi lại vài bước,
rồi quay đi, biến mất..
và tôi ngẩng lên khi nghe tiếng của Diệu..

“Khoan…Kiệt!…Kiệt đâu có xe..chờ đã!”

Mai níu Diệu lại nhưng nó bất cần,
đuổi ngay theo cái dáng của hắn đang đi nhanh đằng xa..

“Em…vừa gọi anh là..”

Tôi lập tức cúi gầm mặt và nhìn cái sân tiếp tục..
anh đừng hỏi gì cả…please..
Mai ơi… help me..

“Ah…nó hay đặt tên tùm lum thế nên buột miệng vậy đó. Nó hay gọi em là công chúa!^-^!”

Oh…my best friend.
Nhỏ Mai đã kịp cứu vớt linh hồn tôi ngay khi tôi sắp tan ra vì xấu hổ,
Yeah… bà là Công chúa!!

“Thế à?… thú vị nhỉ..um..Đi thôi..”

Tôi vẫn cúi mặt ko dám ngước lên, lủi lủi đi trước.
Nghe giọng, tôi đoán là anh cũng đã rất bối rối…
ko bối rối sao được khi tự nhiên có 1 con nhỏ nào đó vừa mới quen 1 tuần,
gọi mình là Hoàng tử như thế!! ackk!!

::Bãi xe::

“Bà làm sao thế hả? Sao lại kêu anh tui thế??”
“Đừng hỏi mà…”
“Oh..okay..Nhưng bà hãy ngẩng mặt lên đi. Có gì mà phải cúi gầm mãi thế kia”

Yah…phải rồi. Mai đã giải thích..
cho dù, lý do đó nghe ko xuôi tai chút nào.
và dẫu là anh có tin hay ko, thì việc gọi 1 người như thế đâu có tội tình gì. -__-
Tôi từ từ ngước mặt lên, và bất chợt bắt gặp..
ánh mắt của DJ đang nhìn tôi!! Opps!
Gã quay nhanh đi vờ như ko bận tâm…nhưng rõ ràng,
tôi thấy anh ta nhìn tôi!! Why??? Bộ có gì đáng xem lắm sao! ><

“Làm sao đây… Diệu đã về, Phong cũng về…”

Mai nói khi anh Lam đã lấy xe ra và đậu sát xe của DJ, nhìn chúng tôi
nó cắn móng tay 1 lúc rồi mỉm cười bảo.

“Anh ba chở Giang nhé, em sẽ ngồi xe anh Huấn.”

Điên à??
Sau chuyện vừa xảy ra, nó tưởng tôi còn đủ mặt mũi để mà nhìn Hoàng tử?
chứ đừng nói là ngồi cùng xe với anh…
Nó tưởng tui sẽ thầm cảm ơn vì lời đề nghị của nó chắc??
Dù ko giận Mai, nhưng tôi cũng ko thể chấp nhận cái ý kiến của nó lúc này.
Arghhh!! còn Diệu nữa, nó chỉ biết có C.K, C.K, Kiệt, Kiệt…
đành đoạn bỏ về và để tui bơ vơ thế này đây!

Họ sẽ ko để tôi đi xe ôm…
Ko còn cách nào khác,
khi mà tất cả con đường đều đau khổ, thì phải chọn con đường ít đau khổ nhất.

“Ko. Em sẽ theo xe anh Huấn”

Khi nói 2 chữ “anh Huấn”, tôi thấy sao mà khó khăn, ack ack..
nhỏ Mai thì trân trối nhìn tôi… Nó ko hiểu hay sao chứ!!

“Thế cũng được.”

Cả Hoàng tử Lam và Cướp biển Huấn đều đáp đồng lọat. O_*
 
M

minhtuyenhttv


Chương 26

Sau khi đột ngột rẽ phải ở ngã tư khiến công chúa Mai và Hoàng tử Lam đều gọi í ới,
Gã DJ chở theo 1 con ếch chỉ biết cúi gầm mặt…
đến cái địa chỉ trên lòng bàn tay nó..
…………

“Ngồi đây giữ xe, tôi sẽ ra ngay”

Gã chỉ nói mà ko chờ xem tôi có đồng ý hay ko -__-
Là đi thẳng vào cái tiệm nhạc cụ ko lớn lắm..
…………
Một người đội nón có chữ C.K đi ngang…
C.K… 1 nhãn hiệu thời trang nổi tiếng.
Tôi bỗng nhớ tới Bodyguard… Hắn… thật kỳ lạ.
Tại sao bảo tôi là bạn gái hắn? >< tại sao lại nổi điên lên?
tại sao thẫn thờ bỏ đi như thế khi tôi vô tình gọi anh Lam là Hoàng tử..?
Việc đó… chỉ có tôi mới đáng xấu hổ và phải là người bỏ đi mới đúng.
Tại sao…?

Gã DJ bước ra sau 10 phút vào tiệm..
Tay anh ta cầm 1 vật gì đó nhỏ cho vào túi quần short lửng.

“Ok, tôi sẽ đưa cô em về. Nhà ở đâu?”
“yeah! Hẻm 475 Nguyễn Kiệm”

Cuối cùng, tôi cũng được về nhà…Ôi đói bụng quá ! +__+
DJ ko phiền phức như C.K...khi mà tôi đã hết giá trị lợi dụng,
Anh ta chỉ việc đem tôi trả về vị trí cũ.

…………
Cũng như khi nãy trên đường đi,
DJ ko hề hỏi hay nói bất cứ điều gì về câu thét có chữ Hoàng tử của tôi TT__TT,
có lẽ đó là điều tốt đẹp duy nhất về gã.

“Cảm ơn anh. Bye”
“Cửa khoá rồi.”
“Hả?????”

Tôi nhìn nhanh lên cửa khi vừa bước xuống xe,
Cái ống khoá trước cửa như muốn chọc tức tôi…
Dì Út đã bảo rằng dì sẽ đi đâu đó…ôi trời….
Tôi đã quên mang theo chìa khóa!! Đó là điều tệ hại tôi vừa nhận ra.
Ban sáng vì C.K lôi tôi đi nhanh để ngăn ko cho tôi thay áo,
Nên tôi đã ko nhớ bỏ chìa khóa cửa vào balo!

Tôi bấm máy gọi dì… “..ò e í..ò e í…ko liên lạc được…”
Argh!! Hình như hôm nay là ngày kỵ của tôi?

“Hãy ghé nhà người quen ở tạm. tôi đi đây”
“Ok…”
…………
Anh ta…gã ấy. Một người tàn nhẫn nhất mà tôi được biết.
Gã bỏ tôi đứng bần thần giữa 1h trưa nắng và rồ máy chạy đi.
…Phải, tôi cũng chẳng cần sự quan tâm của gã..

Mệt mỏi, tôi ngồi phịch xuống bật thềm, tựa người lên chiếc cổng sắt.
Nhà người quen? Thật buồn cười là tôi ko có người quen nào cả.
Nhà ngoại… hay nhà nội? Ko… dĩ nhiên là ko.

“Lên xe đi.”

DJ gạt chống xe và gọi tôi.
Tôi vẫn ngồi yên, mặc kệ… dù việc gã xuất hiện là 1 bất ngờ lớn với tôi.
Tôi đã ko nghĩ là anh ta sẽ quay trở lại..

“Tôi bảo em lên xe!”
“Ko.”

Tôi nhắm mắt lại và cố thả lỏng..
Nhưng… ngày mệt mỏi của tôi vẫn chưa kết thúc…
Tay cướp biển bước tới và lôi tôi đi như lôi 1 nhỏ Oshin ko còn sức đề kháng.
Okay…okay… đừng có bạo lực nữa. Tôi đã te tua lắm rồi.
Tại sao ko tha cho tôi?

………
Chúng tôi dừng trước 1 bar café.
Buổi trưa mấy quán bar này đâu có mở cửa??
Tôi ghét quán bar!! ><

“Vào đi?”
“Ko. tại sao ăn ở đây chứ?”
“Chỗ quen của tôi”

Khi anh ta định nắm tay tôi và lôi lần nữa,
Tôi nhanh chóng né tránh và bước vào trước. Tôi thù cái vụ bị nắm tay kéo đi lắm rồi.
Tay này chỉ để bạn trai nắm đi dạo trong công viên thôi cơ mà!!
TT__TT

“Cho tôi 2 phần spaghetti”

DJ Huấn nói ngay lúc vừa gặp anh phục vụ ở quầy bar,
và anh này gật đầu cái rụp sau khi cúi chào khúm núm.

“Tại sao ko ghé nhà ai mà ngồi ngoài đó?”
“……ko biết.”
“Em thật là 1 cô gái lạ lùng”
“……”

Lạ lùng? Có gì lạ lùng? -__-
Và tại sao gã lại trở nên dịu hẳn thế kia?
Hah có lẽ tôi đã đi đúng đường…càng phản kháng, gã càng căng hơn.
Lấy nhu chế cương… yeah..

“Có biết đây là gì ko?”

Vừa nói, anh ta vừa móc trong túi ra cái vật ban nãy đã mua ở tiệm nhạc cụ,
Đó là 1 chiếc kèn nhỏ cỡ chiếc lược, hình chữ nhật dài.
Hình như, ngày xưa bé tôi có lần đã thấy nó ở nhà nội…

“Loại kèn này là đồ cổ. Rất ít ai có. Phải nhờ người quen chỉ chỗ mới mua được”
“Chỉ có vậy mà anh phải vội vã đến?”
“Nếu đến chậm, họ sẽ bán mất.”

Rồi, gã đưa chiếc kèn lên miệng và bắt đầu thổi..
Khác với tiếng đàn, tiếng nhạc từ chiếc kèn ấy cứ đơn độc, da diết thế nào ấy..
Nhưng rất dễ chịu, nhất là vào buổi trưa như bây giờ..
Tôi bỗng thắc mắc..

“Anh vừa chơi được đàn Piano, vừa thổi được kèn.. anh có thể chơi bất cứ thứ nhạc cụ nào àh?”
“Ko phải tất cả. tôi chơi Guitar, Piano, Trống.. Saxophone cũng biết chút chút. Nhưng cái thứ này thì ko phải là –chơi nhạc--, hiểu ko, cô bé?”

Dứt lời, gã đặt chiếc kèn vào tay tôi, và hất hàm.

“Thử đi. Em cũng có thể thổi được”

Thật à? Tôi có thể à?
Hồi nhỏ tôi cũng thích cái này lắm, nhưng ko dám đụng đến đồ của ông..
Cái vật lạnh lạnh trên tay tôi trông hay hay làm sao..
Tôi đưa nó lên và thử..


Chương 27

[Phr..phin—phinnn phen]

“Hahhaha........”

Gã và anh phục vụ cùng cười khi nghe âm thanh tôi vừa tạo ra từ chiếc kèn.
>< Thế mà bảo tôi có thể!
Tôi dằn cái kèn xuống bàn và đẩy trả cho gã DJ với bộ mặt quê 1 cục.
Anh ta thôi cười và cầm chiếc kèn lên, kéo ghế lại gần tôi.

“Ko khó đâu. Em hãy nhìn đây, chỗ này là âm cao, còn đây là âm thấp… ”
“……”
“Đừng thổi như thổi bong bóng. Hãy lấy hơi dài và điều tiết nó…”
“-__-…”
“Chơi cái này ko cần biết gì về nhạc lý. tôi chỉ thổi đại mà vẫn thành 1 âm điệu nghe lọt tai..”
………
Tôi gật gù và lắng nghe bài giảng say sưa,
tự nhiên, gã ko còn đáng sợ nữa..
Tôi dần quên đi chuyện đã xảy ra hồi sáng…

“Đây, 2 Spaghetti!”

1 chị tiếp viên trong trang phục mát mẻ bê cái mâm ra và đặt 2 đĩa mì xuống bàn.
Tôi cầm đũa lên và ăn ngay. Ahhh…tôi đói.T__T

“Anh Huấn, lâu quá chời! em chờ mãi… ai đây? Em gái hử?”
“Ko. Một designer trong studio”
“Đồng nghiệp à? Khó tin quá! Anh chuyển qua cua nai tơ àh?”
“Cô ko thể để chúng tôi ăn được sao?”

Chị tiếp viên bĩu môi bỏ đi sau khi lườm tôi, đang ngậm 1 họng mì..
Cái cách mà DJ nói, như là băng ở Nam Cực! Tôi cũng thấy vẻ e sợ trên mặt chị ấy..

“Anh chàng trẻ con ấy…bạn trai à?”
“yah? Ah.. Ko.”
“Anh bạn đó hợp với cô em đấy. Quên thằng Lam đi. Ko có kết quả đâu”
“?? tại sao?”

Tôi chợt nhận ra, câu hỏi vừa rồi chẳng khác nào thừa nhận rằng tôi thích anh Lam.+__+
Nên thế là tôi lại cúi mặt và ăn…ăn…cứ ăn.
Nhưng… tại sao???

“Tôi ko thích nói chuyện người khác. Hãy nghe lời tôi, trước khi ôm khổ.”

Nói rồi, gã đứng dậy đi vào trong…chắc đi toalet. -__-
Tôi cũng vừa ăn xong đĩa mì..
Cánh cửa chính quán bar mở ra và 1 ông bặm trợn bước vào,
Theo sau là 1 thanh niên trẻ mặc áo sát nách có xăm hình..
..

“Ah..sớm dzậy, anh Sáng?”

Anh phục vụ đang lau mấy cái ly niềm nở chào đón vị khách mới vào.
Ông bặm trợn ko đáp, đảo mắt nhìn quanh và khi thấy tôi, ông ta bước lại,
Ôi…tôi sợ mấy người này. +__+

“Gì đây? tiếp viên mới à? Trông ngây thơ nhỉ?”
“Ah…đó là…”

Ko thèm nghe anh phục vụ nói hết câu, ông ta sờ vào má tôi! ARGH!
Tôi hất cánh tay ghê tởm đó ra và đứng dậy..
Ông ta cười nham nhở và tiếp tục trò quỉ quái..cứ giơ tay ra như muốn nựng tôi!
Anh phục vụ vội chạy tới để can..nhưng có vẻ anh ấy chẳng làm được gì.

“Đã tới đây mà còn bày đặt… nào, anh nựng cái sẽ boa cho!”
“Tránh ra!” ><

Tôi cố đẩy ông ta ra, bằng cả sức lực..

“Làm gì thế?”

Tiếng của DJ Huấn. Lúc này, tôi thực sự mừng rỡ khi nhìn thấy anh.
Ông bặm trợn quay phắt lại, còn DJ thì đã tới bên cạnh tôi.

“Trực Huấn? Là mày à? Trước giờ tao và mày ko đụng chạm nhau nhé.”
“Phải. Nhưng ông đang đụng đến cô gái của tôi”

Huh?? Cô gái của anh?? Lại thêm trò gì nữa đây?
Tôi đâu phải là đồ vật mà ai muốn nhận là của mình cũng được?? ><

“Oh…thế àh, thế thì đã lỡ đụng rồi, cho tao luôn nhé”

Ông bặm trợn hất mặt với gã thanh niên xăm mình,
tức thì gã ấy lao tới tóm lấy tôi bằng 1 vòng tay kẹp cổ..
Cứu!!!!!

[Huỵch]

Một quả đấm của DJ nhanh như cắt thụi ngay vào mặt người đang giữ tôi,
khiến anh ta loạng choạng ngã ra sàn..

anh phục vụ và vài người trong quán cố gằng nài nỉ lẫn can thiệp, nhưng vô ích.
trận đánh đã diễn ra. Còn tôi thì sợ hãi đứng nép vào góc và cầu nguyện..
Ôi trời ơi…tôi đã ko thích đến đây cơ mà.huhu…

Dù 1 chọi 2, nhưng người bầm dập là gã xăm mình, còn ông bặm trợn thì xịt máu mũi,
Tôi thầm nghĩ nếu mà sáng này C.K và anh ta đánh nhau,
chắc chắn C.K sẽ chịu trận! cũng may..
Bàn ghế ngã ngổn ngang…
Hai người kia sau trận đánh thất bại đành kéo ra khỏi quán,
Kèm với lời đe dọa sẽ tìm Trực Huấn tính sổ..
Trực Huấn? Cái tên khá lạ…nghĩa là gì nhỉ?
……….
“Cái lão ấy cứ vài bữa lại đến kiếm chuyện với bọn em!”
“Tìm tay bảo kê nào đi.”
“Dạ…em biết rồi, anh Huấn”

Giờ thì tôi hiểu cái cúi chào khúm núm của anh phục vụ lẫn cái vẻ sờ sợ của chị kia.
Và hiểu cả nét lạnh lùng ngạo mạn toát ra từ anh ta.. Hình như, DJ chẳng sợ bất cứ điều gì.
……
Anh phủi tay và đỡ mấy chiếc ghế xếp lại,
Tôi cũng ra phụ…. Hic hic…việc này, có phần là do tôi?
DJ bỗng nhăn mặt và ôm cổ tay phải của mình..có vẻ anh đang đau.

“Ấy chết, anh Huấn…chảy máu kìa!”

Chị ban nãy la lên rồi vội chạy ra sau,
…và chốc lát trở vào với 1 cuộn băng nhỏ,
chị kéo DJ ngồi xuống ghế và xông xáo dùng bông gòn định giúp anh băng bó..
nhưng DJ gạt tay chị ta ra, và cố tự xoay sở.

“Anh có làm được ko?”
“Nếu ko được, em sẽ giúp tôi?”
“…yeah..”

DJ ngừng lại chìa cuộn băng cho tôi,
Tôi cầm lấy và ngồi xuống trong ánh nhìn xẹt lửa của chị mát mẻ.
Xin lỗi…nhưng anh ấy có vẻ ko thích chị.. TT__TT


 
M

minhtuyenhttv

Chương 28

Cổ tay anh ta bị đỏ thẫm, và rỉ máu… có lẽ do bị ghế đập trúng..

“Anh thử cử động xem?”

DJ làm theo lời tôi, lắc lắc cổ tay… và ..

“Ahh..!”
“Đau à? Ôi…có khi anh ko chỉ bị chảy máu..nó bong gân luôn rồi -_-”
“…chắc là ko.. mai sẽ khỏi”
“Anh còn bị đau ở đâu nữa?”
“……Về!”

o_O -__- okay, về…
DJ giơ tay chào mọi người trong quán rồi ra đẩy cửa chờ tôi,
Tôi cũng định theo sau, nhưng sực nhớ tới chiếc kèn vẫn còn ở trên bàn..
Lúc nãy do trận đánh nhau nó đã bị rơi đâu đó.
Chiếc kèn… tôi quỳ xuống mò mẫm…
Đâu rồi nhỉ…mất thì uổng quá. Đồ hiếm mà. Và vì nó mà đã xảy ra nhiều chuyện!! ><

“Em làm gì vậy?”
“Chiếc kèn, nó đâu rồi?”
“Em tìm nó à? Hãy đứng dậy đi. Tôi đang giữ đây”

Trời ạh, sao ko nói sớm???
Tôi bực bội đứng lên và đi ra ngoài…

“Cầm lấy.”
“Gì vậy? Sao đưa cho em?”
“Nó là của em. Hãy tập thổi cho tốt.”
“Ko… em ko thổi được.. anh cứ giữ..”
“Tôi đã bảo em cầm lấy!”

Argh. Tôi sợ, okay. cầm thì cầm. -__-
Chú giữ xe dắt chiếc Suzuki của gã ra,
Tôi vẫn đứng đó cầm chiếc kèn ngắm nghía..nó đẹp thật…
Bỗng, 1 chiếc chìa khóa xe thảy vào tay tôi, nằm đè lên chiếc kèn.

“Huh? Gì nữa?”
“Hãy cầm lái, chở tôi.”
“CÁI GÌ???”
“Tôi cũng ko muốn phải ngồi sau để 1 con bé chở đâu. Nhưng tay phải tôi ko ổn, nào, lên xe đi”
-___-

“Em ko biết chạy.”
“Hử?? Ko biết?”
“Yah…ko biết.”

Đi taxi thôi, hoặc là xe buýt… chỗ này anh quen kia mà, cứ gửi xe lại.
Chúng ta đón xe buýt nhé..^-^
Tôi định mở miệng đề nghị, thì đã bị ngăn lại,
Gã đẩy nhẹ tôi về phía chiếc xe..

“Lên đi, tôi sẽ ngồi sau dạy em”
“KHÔNG!”
“Em có nghe tôi nói ko hả??….”
“Không. Anh có thể ép em làm nhiều việc…trừ việc này…em ko thể!”
“Ko có gì là ko biết hay ko thể. Hãy cho chìa khóa vào ổ đi!”
……
Đừng ép tôi… đừng bắt tôi phải nhớ lại chuyện ấy…
Máu… và đứa bé chưa tượng hình..
Ko…ko…thật khủng khiếp…tôi ghét…ghét…

“Tại sao ko làm được chuyện cỏn con này…”

Tôi ko biết gã đang muốn nói gì..
Tôi bắt đầu nấc…và khóc.
khóc tức tưởi… ngồi xuống và tiếp tục khóc,
nỗi ám ảnh, sợ hãi, xấu hổ, bất lực và chán chường cho 1 ngày tồi tệ..
nước mắt cứ thế mà tuôn ra.

“Tại sao…tại sao lại ép em? tại sao đối với em như thế? tại sao?…hức hức…”

“Ơ..hơ…em..??”

“em ghét chạy xe máy!! EM GHÉT!!”
“Ok…tôi hiểu, đừng khóc… em đang hành hạ tôi với những giọt nước mắt đó!”
“EM KO MUỐN… huhuhu~~”
“Được…được, thôi nào…nín đi trời ơi.. tôi ko ép em, được chưa?? Sao lại khóc như trẻ con thế hả?”

Gã ngồi xuống cạnh tôi và nhẹ nhàng đưa tay nâng mặt tôi lên,
Cái gương mặt tèm nhem nước mắt và chắc là cả nước mũi nữa TT___TT
Tôi xô anh ta ra và quệt nước mắt… Hic hic… rồi đứng dậy và lê bước đi,
Nước mắt ở đâu ra nhiều thế này…T__T
tôi mở ba lô tìm chiếc khắn… Argh!! C.K đã lấy của tôi!!
Sao hắn ko trả tôi chứ? ><

“Em đi đâu kia?”

DJ giữ lấy khuỷu tay tôi bằng cánh tay đang băng bó của anh ta,
tôi giật mạnh tay mình và…

“Ahh~~!!”

Anh ta lại ôm lấy cánh tay mình nhăn như khỉ ăn ớt… opss. Sorry, tôi quên…
Nhưng dù vậy, tôi vẫn tiếp tục đi… Ko biết gần đây có xe búyt ko nhỉ…
ko có khăn, tôi đành lấy tay áo để lau nước mắt..

“Tôi……x..xin lỗi mà.”

?? Xin lỗi?? Huh? tôi có nghe nhầm?
DJ chìa chiếc khăn ra trước mặt tôi khi tôi chợt đứng lại..
sau câu nói có vẻ rất gian khổ mới thốt lên được của gã.
Ko phải quyển từ điển bị xé mất khúc “Xin lỗi” rồi àh? -__-
Còn thiếu chữ -Cảm ơn- hehehe…

“Ko cần. em đi tìm xe búyt đây.”
“Mặt em ghê lắm, lau đi!”

Ghê lắm àh? Hic hic… tôi biết, có lần khóc xong, tôi nhìn vào gương,
trông tôi chẳng khác nào con ếch thật..
Tôi cầm chiếc khăn màu nâu sẫm có viền đen lên để lau mặt,
xong trả lại cho DJ.
………………
Tôi đi bộ đến gần 1km mới tìm được trạm xe búyt,
DJ vẫn đi bên cạnh tôi, và cũng lên xe..
Gã cuối cùng cũng phải đi xe búyt thôi,
chứ làm sao chạy xe về với cánh tay như thế -__-

::Trên xe búyt::

“Em…sợ chạy xe máy đến vậy?”
“yeah..”
“Tôi có thể biết…chuyện gì đã xảy ra ko?”
“Ko..”
“Vậy thôi.”

DJ ko hỏi nữa, và ngồi dựa lưng vào ghế,
tay trái ôm cổ tay đau, nhắm mắt lại…còn tôi thì nhìn ra ngòai đường qua cửa sổ.
Hôm ấy, cũng trên xe búyt, C.K đã ngồi cạnh tôi..
và bây giờ là DJ..
……………


Chương 29

Xe búyt dừng tại trạm ngã tư gần nhà tôi.
DJ vẫn đang ngủ. Tôi rón rén đứng dậy để đi ra cửa xuống …
thì anh ta thình lình lên tiếng.

“Nếu cửa vẫn khóa thì sao?”
“Huh? um…ko biết…”

Anh ta cũng đứng lên…. và thế là chúng tôi cùng xuống.

“Sao anh xuống đây??”
“Chiếc xe đó đâu có chạy tuyến nhà tôi.”
“Trời ạh, vậy tại sao lên xe đó??”
“Ko biết”

Ey, câu trả lời “Ko biết” này là độc quyền copywrite@Hải Giang kia mà -__-
Tôi lại đi bộ…ôi trời…mệt rã rời… dì ơi, làm ơn về rồi đi..
DJ đã ko theo tôi vào hẻm, anh ngoắc 1 chiếc taxi và đi khỏi.
……………
Cửa không khóa.
Thanks god!!
Tôi vào nhà và đi thẳng vào phòng, thả người xuống giường…
ko ăn cả cơm chiều và ngủ li bì…

Hôm nay…thật là 1 ngày dài…
Một ngày tồi tệ hơn bất cứ ngày nào.
……………………

Tôi dường như ko thể ngồi dậy nổi,
nhưng vẫn phải lết xuống giường để chuẩn bị đến trường.
hôm nay là ngày ôn thi..
Tôi uể oải mở cửa tủ để lấy áo thay,
thì bắt gặp bức tranh căn nhà nhỏ của hắn.

“Hãy nhìn nó mỗi khi thức dậy…”

C.K… Bodyguard của tôi..
có phải tôi đã làm hắn buồn? vì sao chứ??
ko biết tối qua hắn có nhắn cho tôi?

‘1 new message’

Oh…của hắn…chắc vậy.. ko biết sao tôi lại mừng húm..T___T

“Bà và anh Huấn đã đi đâu?”
Tin của Mai.
……ko phải của Bodyguard.
………

“Sao thế? Hôm qua vui ko?”
“Dì!! Dì đã đi đâu????”
“Đi chơi ^-^ sao giận dữ vậy trời?”
“-__- con đi học đây.”
“Ko ăn sáng hả?…Giang!”

tôi dắt xe ra và chạy luôn, mặc kệ dì gọi to phía sau.
Ghét dì quá…tại dì mà con phải lang thang quán bar với gã DJ đáng sợ đó.
Hic hic.

………
“sao ko trả lời tin của tui? Hai người đã ĐI ĐÂU?”
“Đi mua kèn. Đi ăn. chấm hết”
“Huh? Mua kèn? Ăn?…?”
“Mà đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Tui mệt lắm.”
“Sao mệt…? mà…”

Nhỏ Mai ko chịu thôi tiếp tục chất vấn tôi,
nó muốn giết chết tôi luôn hay sao ấy. Trời ơi…

“Ey!! Huray!! biết gì ko? tui sắp thành công roài!”

Nhỏ Diệu bổ tới la ó vui sướng như thể nó vừa trúng số,
tôi và Mai hạ giọng chán ngán: “Cái giề…?”

“Hôm qua tui và Kiệt đã đi ăn kem với nhau, rồi còn đi trượt patin nữa…^-^ vui lắm! Hắn thực sự là 1 great boyfriend!!”

???
Thật quá đáng.
Trong lúc tôi gặp phải 1 ông sàm sỡ kinh tởm, và chứng kiến 1 trận đánh nhau hãi hùng,
rồi lội bộ mệt mỏi gần 2 cây số…với đôi chân như muốn rã ra,
và còn lo đã làm hắn bùôn..
thì hắn – cái tên Bodyguard đáng ghét ấy,
đi chơi vui vẻ như thế! ><

Diệu tiếp tục kể về “Happy day” của nó (Gloomy day của tôi <_< ) 1 cách háo hức,
Mai nghe có phần chăm chú, có phần thờ ơ,
nó cứ thỉnh thoảng liếc tôi đang dán mắt vào quyển sách,
dù chẳng đọc được chữ nào T__T
………
Tôi xin nghỉ buổi chiều, vì tôi sợ gặp anh – hoàng tử.
ko biết phải dùng bộ mặt nào để chào anh..
Sau khi nhắn tin cho anh Tiến, tôi đi thẳng về nhà nấu mì gói.
mà..chắc tôi phải nghỉ làm mất. TT__TT

“Ey, sao hôm qua chị ko đi chung?”

Tôi giật mình khi thấy thằng Xum đi ngang cửa sổ nhà bếp,
thò đầu vào hỏi.

“Đi chung gì?”
“Hôm qua, dì của chị, với ba em, và em, đi coi cá heo. Vui hết biết!”
“Hả??”

Dì Út…đi với ba nó? Chú Bảy? ??
Phải ko vậy? Dì luôn bảo chú ấy cục mịch và cù lần. -__-
Hey…hôm qua là ngày vui của mọi người thì phải?
trong khi là ngày tồi tệ của tôi!!
Lúc tôi ngẩng lên định hỏi thằng Xum thêm,
thì nó đã biến mất…
Chú Bảy góa vợ từ 3 năm nay, ở cạnh nhà tôi.
thỉnh thoảng tôi hay thấy chú ấy xuất hiện ở trong nhà mình,
khi thì sửa cái ống nước, khi thì đóng lại cái ghế gãy..
Chú ấy ít nói, nhưng rất chân chất.
Đôi lúc, tôi thấy chú nhìn dì kỳ lạ,
có khi nào..?
………
………………………
 
M

minhtuyenhttv

Chương 30

::Kana Studio::

Tôi đã xin nghỉ luôn 3 ngày nữa vì ôn thi.
Anh Tiến bảo nếu hôm nay tôi ko vào làm cho xong cái banner quảng cáo,
thì tôi coi như bị sa thải.
Arghh…

Nhiều ngày rồi, chắc có lẽ Hoàng tử cũng đã quên. -__-
Tôi sẽ cố tỏ ra tự nhiên như ko có gì xảy ra..

“Em bị bệnh mấy ngày qua à?”
“Dạ…”
“Sao nhiều người bệnh thế nhỉ?”
“Huh? ai nữa ạ?”
“Giám đốc Lam. Anh ta nghỉ 2 bữa nay”

Anh…Lam?? Anh bệnh ư? Oh…no..
Anh có sao ko nhỉ? Tự nhiên lại đổ bệnh? Sao Mai ko nói gì với tôi?
Hay…nó cũng ko biết?..
Chị Kim trở về chỗ của mình, trước khi tôi kịp lên tiếng hỏi chị thêm.
Cái mẫu banner trước mặt tôi ko còn giữ được sự tập trung của tôi nữa..
Chuyện gì đã xảy ra với Hoàng tử???
………

Dù ko muốn, tôi vẫn ghé sang phòng thu trước khi về,
có lẽ DJ biết, anh Lam bị làm sao..
Hơn nữa tôi cũng nên hỏi thăm cổ tay của anh ta,
ít ra thì, nó đã vì tôi mà bị thương.

Tôi vừa định gõ cửa thì cánh cửa mở đột ngột,
làm nắm tay tôi trượt đà đi thẳng vào ko khí…
DJ xuất hiện với cái đầu rối mù… tôi chợt nhớ tới C.K..
Hắn vẫn ko có chút tăm hơi nào từ Chủ Nhật..
Gã DJ cào lại mái tóc…

“Đi đâu đây?”
“Cổ tay anh… đỡ rồi chứ?”
“Tôi ko sao. Tìm thằng Lam phải ko?”
“….?…um…”
“Nó ổn, ko bệnh hoạn gì. Chỉ viện cớ để nghỉ thôi.”
“Yah.. thế ư…”
“Còn gì hỏi nữa ko?”
“…ah… cảm ơn anh vì hôm đó.”
“……”

DJ đi qua mặt tôi và bước về cuối hành lang,
đột nhiên nửa đường anh ta quay lại, chỉ vào mặt tôi.

“Lần sau, tìm tôi khi muốn gặp tôi, ko được vì người khác mà tìm tôi”

Gì cơ?? Tôi… chỉ múôn hỏi thăm..
làm sao lại khó khăn thế chứ? Anh ấy là bạn thân của anh cơ mà..
Ko hiểu sao, Hoàng tử lại có thể chơi với con người như gã.
Một trời 1 vực. Hai thái cực -1 trắng 1 đen…… -__-
…………


:: Phòng photo trường::

Tôi đang chờ Photo tài liệu ôn thi cho 3 đứa.
Tụi nó chỉ giỏi ăn hiếp tôi… >< dù rằng đây là việc thay phiên -__-
nhưng phải ghé trở lại trường sau giờ làm thì thật là phiền…hic hic..
Tuần sau bọn tôi phải thi học kỳ rồi,
mà đầu óc tôi cứ vơ vẩn đâu đâu… Argh..tệ thật.

“Giang!!”

Ôi trời ơi… ông bạn to béo!
tôi hối chị photo làm cho lẹ và nhanh chóng chuồn khỏi nơi này,
thiệt đến là khổ với cậu ta.
..
tôi vẫn trách ba tôi sao ko sinh tôi ra cao như ông,
mà để tôi có cái chân ngắn thế này..
tôi luôn chạy chậm hơn kẻ khác!!!
Cường nhảy ra trước mặt tôi và chặn tôi lại,
mỉm cười tươi tắn với cái môi dày của mình… ack!

“Giang đi ăn với Cường nhá.”
“Ko…! Giang phải về ôn bài!
“Đừng từ chối mà! Hôm nay là sinh nhật Cường!”
“Oh…thế àh?! Happy Birthday!^-^”
“cảm ơn, đi nha, mình đi ăn món Tây.. lãng mạn lắm”

Ack ack.. lãng mạn gì nổi với cái anh chàng này..
Anh ta mà đi với tôi, y như khổng lồ vác theo đứa tí hon.
chỉ khéo làm trò cười..

“Sorry, nhưng…ko được!”
“Sao ko được!?! Chỉ đi chút thôi rồi về, đi nào!!!”

Ông bạn mập bự kéo tôi đi bằng sức mạnh Gorilla của hắn,
trời ơi là trời… tôi cố níu cái…cây cột cờ gần phòng photo..
Cảnh này y như trong phim hài…ack.

“Này…ko được mà. Giang…Giang có bạn trai rồi!! Hắn ghen ghê lắm. Hắn ko cho Giang đi đâu!”
“Cái gì..?? Giang làm gì có?? Xạo!!”

Anh ta lại tiếp tục kéo áo tôi, và tôi thì cứ… ôm cột…
Vì những người trong trường biết chúng tôi đều là sinh viên và còn quen biết nhau,
nên họ cũng chẳng can thiệp gì..thậm chí còn che miệng cười.. ><
Tôi đang trong lúc chẳng biết làm sao..
thì bỗng thấy cái dáng 1m7 với cái đầu tổ quạ,
đang vừa trong phòng Hành chánh bước ra, tay cầm giấy tờ gì đó.
C.K!! My bodyguard!! Rescue me!
Tôi vừa vẫy tay liên tục, vừa nhảy tưng tưng để gọi hắn,
ngay khi ko còn giữ được cây cột nữa…

Nhưng… sau cái nhìn thoáng qua, hắn..quay mặt đi!
Opps!! Why?? You are my bodyguard!! Ey…
Anh bạn mập gần như đang nhấc tôi lên!argh…

“Hắn…bạn trai Giang…ở đằng kia kìa!! Làm ơn…”
“Huh?? đâu?”

Tôi vội chỉ tay về phía hắn, khi Cường hơi nới lỏng vai tôi,
và nhanh chóng chạy tới chỗ C.K đang đứng, quàng vào tay hắn… -__-
Hắn ngó tôi bằng đôi mắt thò lõ như cú mèo. o_O
Ông bạn Cường đi chậm tới..

“Đây là Kiệt lớp B2 mà. Đâu phải bạn trai Giang?”
“Mới bắt đầu thôi! ^=^”
Tôi quay sang nhìn hắn tha thiết và khẽ nháy mắt,
hy vọng hắn thông cảm giúp tôi thóat khỏi vụ này..
Ngó lơ sự van nài thầm kín của tôi, hắn điềm nhiên trả lời,
khi lão Cường béo tỏ ra nghi ngờ hỏi..

“Phải ko đây..? Kiệt??”
“Vớ vẩn! Tôi ko quen nhỏ này.”

??HUH??


Chương 31

Tôi cảm thấy như vừa bị ai tát cho 1 cái vào mặt,
sau câu nói thản thừng của hắn.
Cường tỏ ra đắc ý và mỉm cười nham hiểm..,
tôi ko thể làm được gì hơn là buông tay hắn ra, và để ông bạn mập kéo đi.
Hắn…ko còn là bodyguard của tôi nữa.
……
“Này. Xin lỗi, cô ấy đúng là bạn gái tôi. Chúng tôi đang giận nhau nên...”

Hắn cất tiếng nói to khi tôi và Cường vừa đi được dăm bước,
tôi ko thấy mừng vui gì nữa… đã quá muộn…
Nhưng gã Cường thì quay nhanh lại và trố mắt nhìn hắn, song nhìn sang tôi..

“Huh? vậy…thật à??”
“Yeah..Cho nên, Giang ko thể đi với ông bạn.”

Hắn đi tới, gỡ tay của Cường đang nắm vai tôi ra,
và kéo tôi về phía mình.
Tôi ko cần you nữa..You đã tạt nước lạnh vào mặt tôi như thế, giờ còn cứu vớt làm gì.
thương hại tôi chắc??
Tôi lách ra khỏi vòng tay của hắn và đi tới trước,
cùng lúc nói nhỏ với Cường: “Giang sẽ đi với Cường”

“Thôi nào, đừng giận mà... em yêu! Anh ghen đấy!”
“đủ rồi! Tôi ko phiền 2 người…Giang! Giang ác lắm!”

Ông bạn to con của tôi bỗng ỉu xìu giận dỗi như 1 con mèo ứơt..
Nhìn cái vẻ lủi thủi đi của Cường, tôi bỗng thấy tội nghiệp.
Dù sao, hôm nay cũng là sinh nhật của cậu ấy..

“Tôi làm bạn trai của you khi nào?”
“…thế tôi làm bạn gái you khi nào?”<_<
“Ơ..um..Okay, that’s fine. Ko ai nợ ai. Bye”

Hắn nhún vai rồi quay lưng đi, trong khi tôi cứ đứng ở đó.
Tôi ko biết…nhưng, tôi thấy buồn…vì thái độ của hắn..
Ôi..tại sao chứ? Cái vẻ thờ ơ ấy… ghét quá..
Tôi tự dưng ngồi chồm hổm giữa sân trường, thừ người ra.

“Sao ko về? Trời tối rồi, chị hai!”

Tôi ngước lên nhìn hắn..
dưới góc độ này, trong màu trời sập tối...trông hắn cứ mờ mờ ảo ảo.
Thấy tôi vẫn chống cằm ngồi như 1 con điên,
hắn cũng ngồi bẹp xuống cạnh tôi, 2 cánh tay quàng qua gối.

“You làm gì vậy?”
“Sao mà…tôi ghét you quá.”
“…??”

huh? ghét tôi? tôi ghét hắn mới phải chứ!! ><

“Tôi đã thề… là sẽ coi như ko quen biết you! Vậy mà hôm nay……><”
“…TT___TT… thề cái gì..??”

“Thề sẽ ko được chơi game 1 tuần!”
“Ack…ack..thế mà cũng thề. ^-^”
“Chứ sao! Vui lắm sao mà cười..??”

Tôi cứ cười khằng khặc vì cái lời thề tếu lâm của hắn,
còn hắn sau khi nói câu đó, thì cũng cười theo tôi…vì có lẽ ko nhịn được..
Có 2 con đười ươi giữa sân trường..

“Tại sao..gọi tên ấy là H..Hoàng tử?” ><

Câu hỏi có vẻ rất e dè của hắn tự nhiên bung ra ngay khi tôi vẫn còn cười.
Thì ra, hắn vẫn chưa quên chuyện đó..

“Tôi..có lần nằm mơ, thấy anh ấy là Hoàng tử…nên..”
“Thật vậy??”
“Yeah..”
“You có thích anh ta?”
“Tôi… ko…chỉ coi anh ấy là anh trai”

Tôi..nói dối.Tôi đã NÓI DỐI.
Tại sao? tôi ko biết, tôi thực sự ko biết. Nhưng làm sao mà thú nhận được sự thật chứ.
Sorry, có lẽ nó ko phải là 1 lời nói dối nghiêm trọng, right?
……
“Vậy từ nay, ko được mơ thấy anh ta nữa!!”
“Huh?..dzô dziên. giấc mơ là của tôi..”
“KO ĐƯỢC! Chỉ được mơ thấy tôi! Ko được mơ thấy thằng nào khác”
“WHY???”
“Vì… you là bạn gái tôi, còn tôi là bạn trai you. Hehe…”
“Xí..!!!Ack!! vậy tại sao you đi chơi với Diệu?? Ăn kem? Trượt patin?? Vui quá hen?? <_<”
“Hơ… Diệu nói với you àh?”
“Chứ ai? Tôi còn ko biết 2 người quen thân thế cơ đấy!! ><”
“Chuyện ấy chỉ là tôi đang giận… Ey!! You…ghen à??”
“Huh?? o_O thôi về, tối rồi, có vẻ trời sắp mưa”

Tôi đánh trống lảng và làm mặt tỉnh đứng dậy,
arghhh…cái chân..tê quá T___T

“You đang ghen!! vì tôi đi chơi với nhỏ khác?? Thừa nhận đi!!Hoho..^-^”
“Nhảm nhí…”

Tôi chạy nhanh ra cổng, còn hắn thì đuổi theo và ko ngừng bảo rằng tôi đang ghen..
tôi mà ghen àh..?? +__+
…………

Hắn chở tôi trên chiếc xe đạp của tôi.. -__-
Thật ra tôi cũng có phản đối chút xíu…nhưng vì hắn cứ giữ ghi đông xe,
vả lại, tôi cũng đang oải đạp ^-^ cái chân tê rần rần…
Tôi giở mấy tấm giấy hắn đưa tôi cầm giúp,
trong khi hắn đang đạp hì hục… tôi đâu có nặng nhỉ? -__-

“Vé máy bay và Hộ chiếu?”
“Hả? ah..uh..tôi sắp đi..”
“Khi nào?”
“Cuối tuần sau”
…………
Tôi im lặng và hắn cũng vậy..
Hình như tôi ko muốn hắn đi?? Arghhh!! chắc ko phải…
có lẽ vì nếu hắn đi, tôi sẽ ko có bodyguard..

“Nếu tôi đi rồi, ai trông chừng you nhỉ??”
“Huh? Trông chừng gì chứ?”
“You sẽ bị thằng Hoàng tử đó dụ!>< Ko được! Tôi phải làm đám cưới trước khi lên đường!”
“Ack…thôi đi!”

Tôi đập vào lưng hắn khiến hắn la oai oái, nhưng vẫn nhất định đòi…đám cưới!!
trong lúc đang cười khúc khích..tôi thấy vài chị chạy ngang nhìn,
rồi cười mỉm vẻ ngưỡng mộ. TT__TT

Ko biết sao chứ…tôi lại mắc cỡ..
cứ như đang bị bắt gặp đi chơi với người yêu.. *__*
tôi nhìn vào tấm vé máy bay trên tay.. London…
Mười ngày nữa, hắn sẽ bay xa.. Cái lưng đang khom khom đạp xe chở tôi đây..
sẽ rời khỏi tôi.. ko biết khi nào sẽ trở lại.

Tôi bỗng thở dài.

........


 
M

minhtuyenhttv

Chương 32

Hắn vừa dắt chiếc xe đạp của tôi vào nhà thì,
điện thoại của hắn réo inh ỏi.
Sao hắn để chuông lớn thế nhỉ?..

“Con nghe..”

“Sao? ok, về liền!!”

Tôi còn chưa kịp tháo giày thì hắn đã chạy vọt ra,
ngay cả chào dì tôi hắn cũng quên..
Chuyện gì vậy chứ.. Ehh??! Giấy tờ của hắn còn đây?!!

“Sao nó đi vội thế?”
“Biết chết liền!!”
“Mà sao 2 đứa đi chung? Hehe..còn chối ko phải bạn trai?”
“Ack..Ko thèm nói với diiìi!!mệttt!!”

Tôi bỏ về phòng thay đồ khi dì vẫn còn đang muốn ép cung tôi thêm.. -__-
sau đó thì đi ra ngoài ăn tối cùng dì..
coi T.V..
rồi về lại phòng học bài thi..

9h15.
Cái môn quỉ quái này học hoài ko thụôc ><
sao tôi ghét học lý luận hội họa quá đi!!

“Giang à?!”
“Dạ…?”
“Đi mua cái bóng đèn coi, nó die rồi”
“Con đang học bài……”
“Đi lẹ rồi về!!!”
“Ư ư… <__<”
“NHANH!!!! Dì đang cần làm việc !”

Làm cháu là thế đấy.
Con cũng đang bận mà, sao dì ko đi chứ?
mai mốt thi rớt, con sẽ đổ thừa dì… -__-
Tôi chỉ khóac thêm áo kaki và bận nguyên cái quần short ngắn với đôi dép lê đi ra ngoài..
tiệm bóng đèn chỉ cách nhà có vài căn..

“Ey!!”
Oopps!! C.K nhào tới khi tôi vừa rời cửa nhà mấy bước,
hắn có vẻ hớt hải…

“Đi với tôi!!!”
“Gì??huh??”

Hắn kéo cánh tay tôi đi còn tôi thì vùng vẫy.. -__-
dù sức tôi ko bằng hắn nhưng tôi có thể la..
trong khi vừa đạp mạnh lên chân hắn, tôi hả họng định hét lên.
Thì hắn lại 1 lần nữa dùng bàn tay mình bịt miệng tôi..

“Please… làm ơn đi.”

Cái vẻ thảm thiết của hắn có chút tác dụng,
tôi ko muốn la nữa, nhưng… chuyện gì đây chứ?!

“Coi như tôi van you đấy, help me!!”
“Rốt cục là help làm sao??”
“Đi gặp bà tôi.. bà yếu lắm rồi…”

“Gì?? bà…sao..?”

Hắn nắm cổ tay tôi và cứ thế đi nhanh trong khi tôi còn đang bị bao vây
bởi hàng chục dấu chấm hỏi..
Bà hắn…đang bệnh? Mà nếu vậy, thì tôi tới đó làm gì?
tôi đâu phải là bác sĩ????
…………
Tôi phải bước nhanh hết tốc lực mới đi kịp với hắn,
suốt chặng đường vẻ mặt hắn rất lo lắng và căng thẳng..
khiến tôi cũng bồn chồn theo.

Hắn dắt tôi vào căn nhà 1 tầng với tường sơn vàng nhạt,
ở trong căn hẻm kế tiếp hẻm nhà tôi..chỉ cách 7 căn. Hẻm 491…
Hai đứa bé 1 trai 1 gái nhìn tôi khi tôi vừa bước vào,
ôi trời ạh…tôi đang ăn bận như nhỏ bán bún bò nào đó…ack ack..
..Hắn cứ lôi tôi đi thẳng vào trong..

Trên chiếc giường lớn, 1 bà cụ khoảng 70 đang nằm, đắp chăn qua bụng,
bà trông rất hiền, tóc bà bạc gần hết, chỉ còn vài sợi đen..
Kế giường, 1 chú trạc chú Bảy cạnh nhà đang ngồi cùng 1 cô cũng cỡ tuổi ấy,
và thêm 1 chị trẻ hơn đứng ở đầu giường, mặc sơ mi xanh
họ nhìn tôi trìu mến *__* ôi, tôi… đang ra mắt gia đình hắn àh?? o_O
trong bộ dạng y phục như thế này!!!! Arghhh??

“Bà ngoại!! Ngoại nhìn xem! Bạn gái con xinh ko??”

O__o trời ạh, lại nữa gòiii… ? ><
tôi định mở miệng đính chính, nhưng tay hắn siết chặt bàn tay tôi..

“Ừh.. xinh chứ..con bé tên…gì?”
“Giang ạ!”
“Giang… thằng Kiệt thật giỏi… có bạn gái dễ thương thế…này…. ngoại có thể yên tâm ra đi……”
“Vớ vẩn, ngoại phải sống khỏe để ăn đám cưới con!!”

Hắn quỳ xuống cạnh giường, và nắm lấy tay bà,,
bà thì nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu hắn… mỉm cười yếu ớt..
tôi bỗng nhớ… bà nội quá.. hic hic… Nội ơi.. nội cũng giống bà đây,
cũng hiền từ và thương tôi, trong khi ông nội thì khó đăm đăm..
bà nội luôn bênh vực tôi khi tôi bị ông rầy…
Nội tôi mất hồi tôi mới chín tuổi..

“Gia..n.g..”
“huh? yah…?”
“Cháu dễ thương lắm…”
“Hihi… yeah… bà cũng dễ thương lắm ạ!^-^”
“huh..? haha…”
“Hahaha…”

Bà và mọi người đều cười sau câu nói của tôi, +__+
hắn thì nhìn tôi rồi cũng khẽ cười … dù mặt thì hơi nhăn..
hắn kéo tôi xuống…thì thầm..

“Ai lại dùng chữ ‘dễ thương’ để khen bà chứ? ><”
“Kệ tôi… -__-“
“Làm tôi xấu hổ quá!”
“huh?xấu hổ cái giề??”
“vì…”

Hắn định đấu khẩu tiếp với tôi, nhưng bà hắn ho vài tíêng,
thế là hắn quay sang vuốt ngực bà mãi..và bỏ mặc tôi. TT__TT

“Nào…nào… ngoại đã thấy bạn gái con rồi, ngọai ngủ nhé…”
“…… nhớ giữ đấy……làm mất con bé là ngoại…… đánh đòn…”
“Okay…biết gòi…ngủ đi nào…”
……………


Chương 33

Nhìn cảnh này, sao mà…tôi ko còn ghét hắn nữa..
thậm chí tôi lại thấy hắn dễ thương làm sao…TT___TT
Chú đang ngồi bỗng đứng lên.

“Cháu uống gì chứ?”
“Ah..ko ạ. cháu về bây giờ..cảm ơn chú”..
“Hãy gọi là cậu. Cậu là cậu của Kiệt”
“Huh? ah..yah..”

Cậu của hắn bảo tôi ngồi ghế đợi để vợ chú ấy đi lấy nước..
Hắn thì cứ đang dỗ bà ngủ.
Tôi để tránh làm phiền nên đi ra phòng khách chờ.
Chẳng biết tôi chờ cái gì nữa! *__*

“Chỉ có chanh muối thôi. cháu uống nhé!”
“Oh..dạ, cảm ơn..”
“Cháu trông hơi khác với trong tranh…”
“Tranh???”
“Ah… cháu chưa thấy nhỉ.”

Nói rồi chú ấy đi tới chỗ giá vẽ có để sẵn tập giấy..
chú ngoắc tôi tới.
Tôi bước lại sau khi đặt ly nước xuống bàn,
và nhìn vào bức tranh mà chú vừa giở lên cho tôi xem.
Trong đó, 1 cô gái tóc đuôi gà vận tạp dề..
đang làm bếp..góc bếp… của nhà tôi!!! Argh!
Cô gái trong tranh… chính là tôi. O__o
dĩ nhiên, cô ấy trông hay hơn tôi bây giờ.. với quần short ngắn và đôi dép lê,
+___+
Tôi đỏ cả mặt…
vừa lúc hắn trong phòng bước ra, nhìn thấy chúng tôi đang ở trước giá vẽ..
thì hắn cũng…đỏ mặt luôn..y như tôi…Ahhh..
Hắn tỏ vẻ bực mình và nhào tới dẹp bức tranh đi.

“Sao lại coi đồ của người ta??”
“uh hu..um…”
“Là cậu cho Giang xem đó. Vẽ bạn gái mà ko muốn cho cô bé xem là sao?”

Chú nháy mắt cười còn hắn và tôi thì im thinh như bị ai dán băng keo ở miệng..

“Tôi đưa you về!!!”

Hắn kéo tay tôi đi làm tôi phải gật đầu chào chú ấy trong vội vã,
hai đứa bé thì vẫy tay với tôi. chúng rất dễ thương…

Huk Huk…

“Khoan..làm gì chạy nhanh vậy?”
“Oh..uh…vậy thì đi bộ -__-“
“Bà…bệnh à?”
“Uh.”
“Đó là cậu ruột?”
“Uh.”
“Còn những người kia?You sống ở đó à? Ai là mẹ? Ba you đâu? Hai đứa bé…”
“Trời ạh…hỏi gì kinh thế? Điều tra nhân khẩu à??”
“Huh…um..ko..thích trả lời thì thôi -__-“
“2 nhóc là con cậu. Người ngồi cạnh là mợ, chị áo xanh là y tá.”
“Ah…thế còn…?”
“Đừng hỏi những chuyện khác..”
“Okay..”

vì tôi cũng là người ko thích người ta hỏi chuyện gia đình,
nên tôi hiểu và cũng thôi dù rất thắc mắc..
chắc khi hỏi tôi trên xe búyt, DJ cũng thắc mắc y như tôi bây giờ.

“Nếu tôi đi, you có buồn ko?You có muốn tôi ở lại?”
“Đi à? -__-..?? Ey!!! Giấy tờ..vé máy bay đang ở nhà tôi!!!”
“Hey, trả lời câu hỏi đi chứ??”
“Hah..??”

Buồn à? Có.. muốn hắn ở lại?…muốn!
nhưng mà… ko thể nói được điều ấy. Đó là học bổng lớn, và còn..tương lai của hắn.

“Bà you sẽ buồn lắm..”
“Tôi hỏi YOU CƠ MÀ!!”

Hắn quát lên phá tan sự tĩnh mịch của con hẻm vào nhà tôi..
ánh mắt hắn…kỳ cục quá. Nó làm tim tôi đập liên hồi..T__T
tôi cố tỏ ra tự nhiên, nhưng ko thể..

“Tôi..à?..uh…buồn.. tôi..ý tôi là..”
“Là sao???”
“Tôi ..cũng sẽ buồn. Nhưng ko muốn you ở lại. Hãy đi, vì đó là cơ hội you đã giành được..”

Hắn cúi mặt và thở ra 1 hơi nhẹ..
có vẻ hắn ko hài lòng với câu đáp của tôi??
Ôi sao mà rắc rối nhức đầu với tên Bodyguard này quá..><

Tôi bắt đầu run khi về tới cửa nhà..
Argh..chết rồi..cái bóng đèn của dì!!! Tại hắn tất cả…!!
tôi bất chợt đánh vào vai hắn rõ mạnh..!

“AHH!!Gì dzậy????”
“Dì sẽ giết tôi…you đã bắt cóc tôi!! Ôi làm sao..tiệm bóng đèn đóng cửa gòi!!”
“Huh? Bóng đèn?”

Dì Út xuất hiện ở cửa với sát khí cao ngút,
tôi sợ hãi núp sau lưng hắn.. hic hic… hắn phải chịu trách nhiệm trong vụ này!

“Chào dì ạ!^-^”
“GIANG ĐÂU?!?”
“Dì…làm con sợ…”
“Ah..dì ko la con, con Giang nó…??”
“Xin lỗi dì..vì con đã đưa Giang qua nhà…bà con muốn gặp..”
“Huh?”
………
Hắn thực sự là bodyguard của tôi. -__-
sau vài câu giải thích, dì đã cười vui vẻ và còn cho hắn 1 cái bánh ú lá tre đem về! O__o
tôi thì đã lỉnh vào nhà và trốn luôn trong phòng..
quên cả trả lại giấy tờ hộ chiếu của hắn.
…………
Tối đó hắn nhắn tin cho tôi.

‘thanks for coming. see you on weekend, we’ll go out together’

Weekend à? … đi chơi?
Hum…tôi phải học bài thi. -___- chỉ có hắn là rảnh thôi..
Vả lại, tôi đã sợ ngày CN lắm rồi!!
+__+

‘Take care your grandma.’

Và tôi nhắm mắt lại dỗ giấc ngủ..
Điều khó hiểu là tôi lại mơ thấy hắn, ko rõ ràng, nhưng chỉ có hắn..
ko có hoàng tử, ko có cướp biển, ko có dì Út..
và tôi cũng ko phải là thiếu nữ đi trong vườn hoa..
tôi là tôi, ngồi bên cạnh hắn.. trong căn nhà nhỏ ở sườn đồi.

Một giấc mơ bình yên.
....
 
M

minhtuyenhttv

Chương 34

Tôi gặp Cường ở hành lang lớp học,
anh ta thậm chí ko tỏ ra là quen biết tôi..
Sao lại nghiêm trọng thế này?+_+ Dù sao.. thì vậy cũng xong 1 cái đuôi.

“Nghe Cường bảo, Giang và Kiệt…?”
“??…shiii…!!”

Phong đi lên sóng đôi với tôi và bắt chuyện bằng câu hỏi đó,
tôi lập tức phải kéo cậu ấy đi chậm lại và bảo Phong im lặng dùm
vì nhỏ Diệu đang đi với Mai cách chúng tôi có vài met..

“Gì? Kiệt?”

Omgosh… lỗ tai nhỏ Diệu đặc biệt nhạy với chữ “Kiệt”!! +__+
Nó bỗng quay phắt lại trố mắt nai ra nhìn tôi và Phong…
rồi lùi lại khóac vai tôi..nhỏ Mai cũng đứng lại chờ.

“Tui vừa nghe có ai nhắc tới Chí Kiệt của tui?”
“ack.. ko có!”
“Dzị hả? Có múôn nghe chuyện hôm tui với hắn đi chơi ko?”
“KO!! >< MAI!! Tui có chuyện này…”

Tôi chạy lên kéo Mai đi nhanh..
Tôi ko muốn nghe, ko muốn nói gì cả. T__T
Sao cứ nghĩ tới việc họ đã vui vẻ bên nhau trong ngày tồi tệ của tôi là tôi lại bực bội..
cho dù nghĩ kỹ thì… họ ko có lỗi chi hết, là do tôi tự gây ra. TT__TT

“Bà hỏi tui chuyện gì?”
“Ah…anh Lam… bệnh hả?”
“Dẹp đi. ổng điên đó!”
“Huh??”

Mai ko nói gì thêm mà mặt nó tự nhiên lại cáu lên,
tôi ko hiểu nên cứ trông như 1 con ếch ngố..
Sao vậy nhỉ?? Ko ai cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với Hoàng tử sao??
><

:: Kana Studio::

Tôi phải làm cả thảy 5 cái banner quảng cáo cùng 1 chủ đề,
theo anh Tiến, thì Ban Giám Đốc sẽ phê duyệt cái nào ok nhất.
Thật ra anh Tiến có chỉ bảo và góp ý cho tôi,,
nhưng tôi vẫn thấy căng thẳng làm sao…
Chiều nay là buổi họp giữa BGĐ và phòng Design.

Ban Giám đốc.. có Hoàng tử Lam không nhỉ?

Trong lúc tôi đang đổ mồ hôi vì lo lắng..
thì Hoàng tử của tôi xuất hiện ở cửa vào của Studio.
Trông anh phờ phạc với 2 mắt quầng thâm,
dù vẫn lịch lãm trong bộ đồ quần tây và áo sơ mi, nhưng hôm nay..
anh ko đeo cà vạt.

“Hiii!^-^”
“Oh..chào Giang. em khỏe?”
“Yah…khỏe.. anh bệnh àh?”
“Ko. anh bình thường.. hình như hôm nay có họp?”
“yeah… 2 giờ.”
“See you there!”
“Okay!”

Anh đi vội lên cầu thang ngay khi tôi vừa vẫy tay chào,
anh ko còn ân cần với tôi nữa…huhu…
có lẽ vì hôm chết tiệt ấy! arghhh…

: hòng họp::

Ban Giám đốc có 4 người: Tổng Giám Đốc – GĐ Marketing – GĐ Kinh Doanh – và GĐ Nhân sự.
Tổng Giám Đốc nghe nói là 1 người phụ nữ ngòai 40,
nhưng ko tham gia trong buổi họp, và GĐ Nhân sự cũng vắng mặt..
Cho nên chỉ có anh Lam và GĐ marketing- là 1 người cũng khoảng tuổi DJ và Hòang tử..
Đeo kính cận khá dày.. và mặc áo hơi hoa hòe…ack..

“Tôi thấy chẳng có cái nào trông được cả. Ai đã làm chúng?”

Tôi thấy mặt mình nóng ran..đó là công sức của tôi.
và ít ra, tôi đã làm việc rất nghiêm túc. -___-

“Cậu không hiểu gì về design, thì đừng nói càn.”
“Tôi phụ trách Marketing, đây là banner quảng cáo.. Tôi bảo ko được là ko được!”
“Ko được chỗ nào? Nói phải rõ ràng chứ?”
“Màu sắc vụng về, xử lý ánh sáng tồi..”
“Vớ vẩn…”
……
Cuộc họp trở thành 1 cái chợ với 2 bên qua lại,
1 bên là anh Tiến và chị Thúy, 1 bên là GĐ marketing cận thị..
Tôi chỉ cúi đầu ngồi 1 đống và lắng nghe.
Chị Kim quay quay cây bút, anh Dũng thì chỉ ngó lung tung.
Tôi liếc nhìn Hòang tử, oppps!! anh đang ngủ??
Anh dựa đầu vào ghế và cúi đầu , hai tay khoanh trước ngực.
Hihi…anh ngủ gục trong buổi họp!!

“Sao em CƯỜI??”
“Yeah?”

Những cặp mắt đổ dồn nhìn về tôi..
ack..tôi chẳng làm cái gì đúng cả!! T___T
Tiếng quát hơi to của GĐ cận thị đánh thức Hòang tử của tôi,
anh ngẩng mặt lên nhìn…ngơ ngác.

“Em..ko..em chỉ..”
……
“Vẫn chưa quyết định được à?”

Anh Lam cắt ngang lời giải thích của tôi và đứng dậy,
thú thực, nếu anh ko lên tiếng thì tôi cũng chẳng biết đào đâu ra lý do
cho cái cười vô duyên của mình lúc nãy..

“Tôi thấy nó đẹp và có phong cách ấy chứ nhỉ?”
“Huh??”
“Chọn cái này đi! Buổi họp kết thúc, okay?”

Sau khi chỉ vào 1 trong các tấm banner trên bàn,
anh Lam vỗ vai GĐ Cận thị và nháy mắt với tôi.
Ahh………cute! ^0^

Mọi người lục đục rời khỏi phòng.

“Em quen Giám đốc Lam à?”
“Yeah? Ah..phải ạ.”
“Hèn chi..”
“Sao??”
“Cậu ấy lần đầu tiên đứng về phía phòng thiết kế.. sau cái việc..”

Chị Kim định nói cho tôi nghe gì đó, nhưng anh Tiến bước đến và thế là chị ngưng.
Việc gì chứ?? Hình như anh Tiến và Hoàng tử có cái gì đó ko hợp nhau.

“Em có thể nghỉ để ôn thi trong tuần sau.”
“Dạ..cảm ơn anh.”
“Trở lại sau khi thi xong, ok?”
“Yeah…”

Anh Tiến vừa đi khỏi, tôi đã quay lại để… tìm Hoàng tử. TT___TT
Nhìn trộm thôi.. chứ cũng ko có ý định gì.

Căn phòng họp trống rỗng.


Chương 35

Anh đi nhanh thế sao?
Whew… tôi có vẻ đã bế tắc rồi.. Ko còn cơ hội nào.
Anh hẳn đã sợ tôi!!! Hoặc… e ngại tôi.. Hic hic.
……………

Tôi được cho về sớm vì đã xong phần nhiệm vụ của mình,
kể ra, sau những chuyện ko hay thì tôi cũng gặp đựơc việc suông sẻ. -__-
Sau khi mang tấm banner được chọn cất vào Kho ở cuối dãy tầng 2,
Tôi mệt mỏi ra bãi xe… tay đấm nhẹ thắt lưng phía sau..

“Giang..”

Tiếng gọi nhẹ nhàng từ bên phải…Yeah! Đó là My Prince!
Sao tôi cứ gặp anh ở bãi xe? Argh… khung cảnh chẳng hay ho tí nào,
Thêm vào tôi phải cuốc xe đạp để lộ cái vẻ “thảm”…
Oh no… >__<

“Em về sớm?”
“Yah.. anh cũng…?”
“Uh. Nhức đầu quá!! Ko làm việc được.”
“Em thấy anh ko được khoẻ..”
“Um.. em lại..ko đi xe?”
“Huh? Ah.. em đi xe đạp.”

Anh Lam ko tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, chỉ gật gù như nhớ ra điều gì,
Và nhìn tôi cười..

“Ko chạy xe máy được phải ko? Anh nghe Mai nói em có 1 ký ức ko hay…”
“Yah..”
“Giang này.. Anh nói em nghe nhé, đối mặt với nỗi sợ hãi và ám ảnh thì em mới vượt qua nó được.”

…..?
Đối mặt với nó ư? Làm sao có thể?
cứ mỗi lần nghĩ tới là tôi lại bấn loạn lên.. dường như ko thể làm chủ được tinh thần.
Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình có thể vượt qua..

“Em nghĩ ngợi gì thế, cô bé?”
“Dạ ko.. em chỉ nghĩ về cái điều anh vừa nói”
“Uh…vậy.. em sẽ nghe theo anh và thử 1 lần nữa?”
“Thử??”

Lại thêm 1 người kêu tôi thử.
Lần này là hoàng tử của tôi. Nhưng khác hẳn với cái gã DJ bạo lực,
anh đề nghị rất nhẹ nhàng và lịch sự, -“Giang này, anh nói em nghe nhé..”-
oh… dịu dàng biết bao!!
Đó là điểm khác biệt của anh.^-^

Nhưng cho dù là thế, tôi vẫn ko có dự định sẽ thử cái chuyện khủng khiếp đó,
Do vậy..tôi từ chối.

“Em ko đủ can đảm.. nhưng em sẽ suy nghĩ. Cảm ơn anh!”
“Ok. Chờ tin em. Nếu cần cứ phone cho anh, anh sẽ làm Huấn luyện viên miễn phí ^-^”
“yeah…nhưng số phone..”
“Oh..ah.. đây..”

Anh móc trong túi áo ra 1 tấm namecard,
đặt vào tay tôi và gấp năm ngón tay tôi lại..
bàn tay anh, mềm mại và ấm áp làm sao!! ^__^
……………

::Nhà của Giang::

“Làm gì mà cứ ngắm cái card đó say mê vậy hả?”
“Báu vật của con! ^-^”
“Ăn chè nè. Mà con nhắn Kiệt qua ăn đi!”
“Chi? Mình con ăn còn ko đủ!! -__-“

Tôi đón chén chè dì mới bưng vào phòng cho tôi,
vừa ăn, vừa tiếp tục đọc những chữ - mà tôi đã đọc cả trăm lần từ chiều giờ-
trên tấm card của anh.. Giám đốc kinh doanh Lê Quốc Lam…
…địa chỉ cơ quan… số cellphone… dĩ nhiên là tôi đã lưu nó vào máy của mình. ^-^
Ey..?Huh??!! Dì đang gọi bằng điện thoại của tôi!
Tôi liền bỏ chén chè xuống và kéo tay dì…

“Dì!!! Dì làm gì vậy???”
“Coi nào..oh.. ko liên lạc được?? sao vậy? Phải số nó ko đây?”

Tôi giật cái điện thoại và nhìn số máy - ‘Bodyguard’

“Sao dì biết hắn là Bodyguard?”
“Nó nói ^=^”

Ack. Nói hồi nào nhỉ? Mà họ thì có hàng tỉ chuyện để nói hay sao ấy,
chắc trong lần dầm mưa tới nhà tôi..
Dầm mưa?.. uh.. hắn đã ướt mem xuất hiện và làm tôi suýt phát khóc.
Cái tên Bodyguard mắc dịch ấy. ><
Mà…sao lại ko liên lạc được nhỉ? Mới hơn 8 giờ thôi..
Ko lẽ ngủ sớm thế?
……………

Từ lúc đó tới lúc đi ngủ,
Tôi cứ cách vài phút lại gọi thử.. nhưng luôn trả lời tôi là “Ò í e”
Và tiếng cô tổng đài viên..

Ko muốn nói rằng, tôi hơi bất ổn với vụ này,
Nhưng đó là sự thật… -__- Hắn vẫn hay nhắn tin cho tôi vào ban đêm.
hấu như hôm nào cũng có.. suốt gần 1 tháng quen biết..
dù chỉ là mấy tin lãng xẹt như ‘Missing me?’ – ‘Dream of me?’ hay –‘Remember you’re my girl’
-__*
Cho nên việc tự nhiên “mất sóng” của hắn hơi kỳ lạ..
Và còn, hắn đã hẹn tôi “going out” vào cuối tuần. <__<
Mai là thứ bảy..
Ackk, mà ko phải tôi muốn đi chơi với hắn nhé,
Tôi chỉ tiện thể nhắc vậy thôi. T___T

‘Where r u?’

Tin đã gửi. Và tôi cố nằm chờ tin hồi âm.
………..
…………….
Nếu tôi là kiểu phụ nữ như nàng Tô Thị,
Thì có lẽ tôi có lẽ sẽ hóa đá vì chờ đợi cả đêm >__<
Cũng may, tôi đã dễ dàng ngủ thiếp đi sau khoảng 15 phút ko thấy tin trả lời,
Tôi đã mệt nhiều vì tụng bài thi kia mà…
………
……………………
Sáng sớm vừa mở mắt, nhìn thấy bức tranh trên cửa tủ,
tôi mò ngay chiếc cellphone để xem.. vẫn ko có tin nhắn.
Tôi lại nhấn Calling……

“Ò í e…”
……………
>_<
Và cái âm thanh quái quỉ ấy đã make friend với tôi trong suốt ngày thứ bảy,
còn cái điện thoại thì ko rời tôi 1 phút giây nào,
ngay cả khi… đi tắm hay vào toalet. -__-
Điều đáng nguyền rủa là nó nằm im ỉm mà ko hề rung rinh,
như thể nó đang đình công vậy!!

 
Top Bottom