Ảo ảnh...

V

vietngocwindir

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

ap_20090421110643761.jpg.jpg


Cô ta lại đến...vẫn chỉ là một ảo ảnh, đi dưới bầu trời ảm đạm. Tôi nói những lời buồn, tha thiết. Nhưng cô ta bước vào một dãy phòng mờ tối, đóng cửa lại. Tôi trở về một mình, chậm rãi, cô đơn và đau khổ.

Thỉnh thoảng, ảo ảnh ấy lại đến trong những giấc ngủ chập chờn. Có khi mơ hồ là một mái tóc, một giọng nói, một bàn tay rất mềm,hay chỉ là một mùi hương phảng phất trong giấc mơ; nhưng cũng có lúc là cả một thân hình nhẹ nhàng với khuôn mặt xa xăm mà tôi không nhìn rõ.

Cô ta đi giữa bầu trời u ám của mùa đông, một vùng trời màu đỏ ngày tận thế, nằm trên một dòng sông có bờ là những thảm cỏ và hoa; trong cánh rừng thu hay là một ngày rất trong của mùa hạ. Cô ta đứng cười buồn lặng lẽ giữa con đường xa hun hút.

Mỏng manh tựa như một làn khói, ảo ảnh đó thường đến giữa những cơn ác mộng, làm dịu đi nỗi sợ hãi, nhưng trong một thoáng, cô ta bỏ đi và biến mất khiến tôi rơi vào trạng thái hụt hẫng khôn cùng.Và khi tỉnh dậy bỗng thấy buồn nôn nao.

Đó, có thể là một mảnh kí ức đã mất trong quá khứ, một dáng hình nào đó đang chờ đợi ở tương lai hoặc cũng có thể chỉ là nỗi phiền muộn của chính tôi mà thôi.
 
V

vietngocwindir

Từng bước chân mỏi mệt lê trên con đường hoang vắng, dưới ánh trăng xanh lạnh, tôi đi theo cái bóng dật dờ của chính mình......Khoảnh khắc u buồn nhất của tâm hồn, không một nơi nào để tôi dừng lại: "Dwelling Lifelless"...

Vùi mình trong bóng tối, màu đen xung quanh tôi quánh đặc lại, dường như mọi cảm giác về thực tại tan biến và cuộc sống chỉ còn là một giấc mơ....

Tiếng chuông xa mơ hồ vẳng bên tai cùng giọng Sói tru não nùng, giọng hát thì thầm mỏi mệt, tôi gục đầu nhìn chính mình đứng dưới ánh trăng......

Những tháng ngày sầu muộn nhất của tâm hồn...

Dwelling Lifeless"gợi nhớ trong tôi những đêm lang thang trên cánh đồng hoang vắng, dưới ánh trăng tròn....... buồn phiền, cô đơn và thất vọng, tôi nằm xuống cỏ, lắng nghe lũ sâu bọ rên rỉ và nhìn lên đối diện với vầng trăng, từng dòng sáng toả xuống, nỗi buồn dịu đi nhưng lại như mênh mang hơn.....Tôi nằm dưới ánh trăng giữa cánh đồng hàng giờ như thế, thời gian đã không còn tồn tại!
 
Top Bottom