Văn Ánh Trăng

Trà My Chi

Học sinh tiến bộ
Thành viên
4 Tháng ba 2017
221
64
169
22
Hà Tĩnh
THPT Can Lộc

Autumn Maple

Học sinh chăm học
Thành viên
28 Tháng hai 2017
189
245
141
Phân tích biểu tượng ánh trăng trong bài thơ ' Ánh trăng' của Nguyễn Duy
Tham khảo:
Vầng trăng mang ý nghĩa biểu tượng cho thiên nhiên, tươi mát, chan hòa, quá khứ vẹn nguyên, tròn đầy, chung thủy.
-Trăng biểu tượng cho thiên nhiên, trăng chính là 1 phần của thiên nhiên rộng lớn, nó gợi ra cả một không gian đồng, sông, rừng, bể, quãng không gian gắn bó với con người từ thuở ấu thơ cho đến lúc lớn lên trở thành người lính sống trong thời chiến tranh
- Trăng biểu tượng cho quá khứ, trăng còn là biểu tượng của quá khứ vẹn nguyên, trong sáng, đẹp đẽ, đó là vầng trăng tình nghĩa, vầng trăng tri kỉ
- Vầng trăng hay phải chăng chính là nhân dân, tình đồng đội của người lính, vầng trăng hay chính là những tháng ngày gian khổ chiến tranh, đã từng gắn bó sẻ chia. Đối diện với vầng trăng, con người có thể nhận ra mình, nhận ra sự đổi thay của mình.
- Ánh trăng thật độ lượng, vẫn tròn vành vạnh, lặng lẽ tỏa sáng, "kể chi người vô tình". Nhưng ánh trăng cũng thật nghiêm khắc: "im phăng phắc" để thức tỉnh con người nhận rõ sự vô tình, đáng trách của mình: "đủ cho ta giật mình". Từ đó, con người húng ta lục vấn lại lương tâm để tự nhắc nhở mình có thái độ sống uống nước nhớ nguồn, ân tình chung thủy với quá khứ, đây cũng là chủ đề của toàn bài thơ.
Tại sao ở đầu bài thơ tác giả sử dụng từ "vầng trăng""mà cuối bài thơ lại sử dụng từ "ánh trăng"
Theo mình:
Những khổ đầu tác giả như kể lại quá khứ với vầng trăng, từng là đôi tri kỷ, vầng trăng tình nghĩa. Ở đây, tác giả gắn bó với vầng trăng. Cuối bài, điều làm thức tỉnh tác giả chính là thứ ánh sáng ấy - ánh trăng, ánh sáng ấy như soi rọi lương tâm con người ta. Ánh trăng như một tấm gương để cho con người soi mình qua đó, để con người nhận ra mình để thức tỉnh lương tri.
Tâm điểm ở khổ cuối chính là ánh trăng, ý nghĩa tác giả muốn truyền đạt ở đây chính là biết sống thủy chung với quá khứ. Vì vậy, tựa vào vầng trăng, tựa vào những kỷ niệm tốt đẹp ấy, rồi khi cuộc sống thay đổi, con người cũng lãng quên đi vầng trăng, và chính ánh sáng của trăng giúp con người ngộ nhận ra.
 
  • Like
Reactions: Trà My Chi

Trà My Chi

Học sinh tiến bộ
Thành viên
4 Tháng ba 2017
221
64
169
22
Hà Tĩnh
THPT Can Lộc
Bạn ơi cô cho bọn mình 4 luận điểm:
-ánh trăng là hình ảnh của thiên nhiên tươi mát vĩnh hằng của cuộc sống
-ánh trăng là người bạn tri kỉ từ thời kì ấu thơ đến chiến tranh ở rừng
-ánh trăng biểu tượng cho quá khứ nghĩa tình thủy chung nhân hậu đất nước bình dị hiền hậu bao dung
-ánh trăng là biểu tượng cho nhân chứng quan tòa nghiêm khắc nhắc nhở con người về thái độ sống
Nhưng luận điểm một mình không biết phải phân tích khổ thơ nào
 

Autumn Maple

Học sinh chăm học
Thành viên
28 Tháng hai 2017
189
245
141
Bạn ơi cô cho bọn mình 4 luận điểm:
-ánh trăng là hình ảnh của thiên nhiên tươi mát vĩnh hằng của cuộc sống
-ánh trăng là người bạn tri kỉ từ thời kì ấu thơ đến chiến tranh ở rừng
-ánh trăng biểu tượng cho quá khứ nghĩa tình thủy chung nhân hậu đất nước bình dị hiền hậu bao dung
-ánh trăng là biểu tượng cho nhân chứng quan tòa nghiêm khắc nhắc nhở con người về thái độ sống
Nhưng luận điểm một mình không biết phải phân tích khổ thơ nào
Trăng cứ tròn vành vạnh
kể chi người vô tình
ánh trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật mình.
Ở khổ cuối bài thơ, vầng trăng là biểu tượng của cả một quá khứ nghĩa tình nặng trĩu, là vẻ đẹp đơn sơ, bình dị của thiên nhiên. Ý nghĩa của vầng trăng được thể hiện tập trung nhất ở đây, cho thấy cả chiều sâu trong tư tưởng của tác giả. Điều mà ánh trăng gửi gắm chính là: con người có thể vô tình lãng quên đi quá khứ, nhưng vầng trăng , thiên nhiên và nghĩa tình quá khứ thì không bao giờ bị lãng quên, vĩnh hằng và bất diệt.
(Theo mình là thế, bạn nên tham khao thêm ý kiến của ''chuyên gia'' :| )
 

Shmily Karry's

Cựu Phụ trách box Sinh & box TGQT
Thành viên
TV BQT tích cực 2017
6 Tháng tư 2017
2,965
4,314
644
Bình Dương
Bạn tham khảo nhé
Tôi sinh ra và lớn lên trong một làng quê yên tĩnh. Trước đây, tôi từng là mọt người lính tham gia chiến đấu trong cuộc kháng chiến chống Mĩ cứu nước. Từ lúc còn là một cậu bé cho đến khi gia nhập quân đội, tôi luôn có một người bạn thân bên cạnh. Vầng trăng. Tôi cứ ngỡ rằng mình không bao giờ quên được vầng trăng tình nghĩa ấy. Thế nhưng, khi hòa bình lập lại, tôi dần quen với cuộc sống xa hoa, hiện đại mà quen mất người bạn tri kỉ của mình. Đến một ngày nọ, tôi và trăng gặp lại nhau, tôi mới biết mình thật hờ hững quá, tôi hối hận biết bao. Ngày ấy, tuổi thơ tôi gắn liền với những cảnh vật giản đơn nhưng gần gũi. Hằng ngày, tôi đều có thể thấy những cánh đồng, con sông và bể nước. Nhưng tôi lại ấn tượng hơn hẳn bới ánh trăng dịu hiền. Vào những ngày đầu tháng, trăng cong vút như lưỡi liềm, mảnh mai, dịu dàng. Rồi đêm rằm, trăng tròn lơ lửng trên bầu trời cao. Đêm đêm, trăng lại xuất hiện, tỏa ra một ánh sáng nhẹ nhàng, mát rượi khiến cho lòng người khoan khoái, dễ chịu làm sao. Cứ như thế, ánh trăng đã trở thành người bạn tốt của tôi từ lúc nào không hay. Năm tháng cứ trôi đi êm đềm. Rồi một ngày kia, chiến tranh bùng nổ. Lòng yêu nước đã thôi thúc tôi cầm súng đánh giặc, để bảo vệ sự hòa bình của Tổ quốc thân yêu, tôi rời quê hương đi lính. Cuộc sống của tôi lúc này đã đôi phần thay đổi. Tôi dần dần gắn bó với những ngọn núi, với cánh rừng hoang vu sặc mùi bom đạn. Nhưng trong lòng tôi vẫn khắc khoải một nỗi nhớ da diết. Tôi nhớ quê, nhớ nhà, nhớ bà con lối xóm. Trong những lúc như thế, tôi thường nhìn trăng. Vầng trăng như một người bầu bạn cùng tôi, có thể an ủi, làm nguôi ngoai đi nỗi nhớ nhung, làm cho tôi phần nào vơi đi nỗi cô đơn, nỗi buồn. Trăng đã sẻ chia cùng tôi biết bao tâm tư tình cảm, bao nỗi nhớ. Trong suốt chặng hành trình gian lao cực khổ, trăng vẫn soi đường tôi đi. Trong cuộc sống trần trụi với thiên nhiên, cây cỏ, vầng trăng mộc mạc như một người bạn tri kỷ, luôn đồng hành và sát cánh bên tôi. Đã có lúc, tôi tự nhủ sẽ không và không bao giờ quên cái vầng trăng tình nghĩa ấy. Đến khi đất nước độc lập, thoát khỏi nghèo khó, bàn cùng là ước mơ của mỗi người lính chúng tôi nên tôi chuyển về thành phố. Tôi cứ mải mê trải nghiệm cộc sống xa hoa mà quên mất vầng trăng - người bạn tri âm tri kỉ của mình. Ngày ngày, trăng đi ngang qua nhà tôi, vẫn theo dõi tôi mộ cách thầm lặng mà tôi lại thấy giống như người dưng qua đường. Bông nhiên trong một đêm nọ, tôi đang làm việc bên cửa sổ cùng đèn điện, thì điện chợt tắt, thình lình, bất gờ không kịp trở tay. Căn phòng tối om, theo phản xạ, tôi bật tung cửa sổ để tim lấy ánh sáng. Đập vào mắt tôi là hình ảnh vàng trăng treo trên nền trời xanh biếc. Tôi và trăng lại gặp nhau, mặt đối mặt, thật lâu. Trăng vẫn đẹp, vẫn tròn vành vạnh, tỏa ánh sáng xuống trân gian. Nhìn trăng mà trong lòng cứ rưng rưng. Bao nhiêu kỉ niệm quá khứ ùa về trong gang tấc. Hình ảnh của những cánh đồng bao la, những dòng sông, những hồ bể, những cánh rừng cứ hiện lên trong kí ức của tôi. Tôi cảm thấy thật ân hận. Sao tôi lại có thể vô tình đến thế? Trăng vẫn thủy chung vậy mà tôi lại quên đi người bạn ấy. Phải chẳng, tôi đã thay đổi? Tôi nhìn trăng, bỗng giật mình bởi cái sự im lặng ấy. Trăng vẫn tỏa sáng, soi rọi tâm hồn tôi cho đến giờ. Trăng đã khiến tôi thức tỉnh và nhận ra nhiều điều rằng: "Ta không nên quá vô tâm, dù cho với thiên nhiên hay bạn bè cũng vậy; ta cần phải biết quan tâm, yêu quý và sẻ chia với những người đã chia sẻ niềm vui với ta, ở bên ta khi ta buồn; roi sẽ có lúc ta cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc biết bao."
 
  • Like
Reactions: Trà My Chi
Top Bottom