N
nhoc_nhoc_baby
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Người ta cứ than rằng: cứ phải nhớ những điều không nên nhớ... nhưng tại sao không ai trách những người có những điều đáng lẽ phải nhớ thì lại quên...
Đông về rồi… với gió lạnh… với tóc bay… với cái cảm giác thèm được ai đó ôm lấy từ đằng sau. Mùa đông Hà Nội lạnh thật. Người ta nói rằng, Hà Nội đông người nên ấm hơn … Sơn tự hỏi: "Hà Nội đông đúc thật không? Mà sao nhìn quanh mình Sơn thấy mình lẻ loi quá! Lẻ loi nên thấy buồn thấy cô đơn… Cô đơn nên thấy lạnh." Sơn mỉm cười với chính mình rồi đưa tay kéo chiếc khăn choàng cổ chặt hơn một chút cho đỡ lạnh. Một cặp đôi nào đó đi xe đạp ngang qua, đứa con trai ngồi trước, Sơn thấy cậu ta chỉ quàng hờ hững một vòng khăn trên cổ, vậy mà chẳng có vẻ gì là lạnh… nếu có một người ngồi sau xe đạp mà ôm Sơn như thế chắc Sơn cũng không cảm thấy lạnh. Sơn với Thảo chia tay cũng quá 1 năm rồi mà sao cậu vẫn chưa thể yêu một người con gái khác nhỉ?
Lí do Sơn và Thảo chia tay là gì nhỉ? Lãng xẹt! Một tin nhắn dài… 14 chữ: “Mình chia tay nhé! Thảo không chịu được cách Sơn nhớ về “người đó””. Sơn tự cười mỉa mai chính mình, Sơn chưa thể yêu một người con gái khác và… Thảo cũng chỉ là một trong những người khác ấy… từ "chia tay" có dùng với người mà Sơn chưa từng yêu không nhỉ? Thôi dùng tạm vậy, không thì Sơn thấy mình đáng nguyền rủa quá! Sao bây giờ Sơn thấy mình nhu nhược và bất cần thế này, còn đâu cái thời rạo rực, vô tư yêu người ấy.
-Sơn thích Băng!
Bằng vẻ mặt nghiêm túc và giọng nói nghiêm túc hết sưc có thể, Sơn cố nói thật nhanh cho người con gái đối diện nghe, tất nhiên điều Sơn mong chờ không phải là: “Bốp!” một cuốn sách mỏng đập vào đầu và:
-Hết mơ ngủ chưa?
Sơn tức giận:
-Sao cậu đánh tớ, quá đáng! Chưa nghe rõ à: Tớ thích cậu! Ngọc Sơn thích Hạ Băng!
-Cậu cao bao nhiêu rồi?
-1m65… Ơ mà chả liên quan!
-Đến lúc cậu cao trên 1m70, nói lại câu này với tớ, tớ sẽ xem xét! Bây giờ thì chưa phải lúc…
Ngày ấy, vô tư, Sơn - thằng nhóc lớp 10 - tin vào một ngày xa xôi nào đó nó cao trên 1,7m và sẽ có một người nhận lời làm bạn gái nó. Năm học lớp 10 dần trôi qua không phải hẹn hò mà chỉ là cùng nhau đi đến những nơi cả hai cùng thích: cánh đồng cỏ lau và những chiếc vòng cỏ tự kết, bãi cát ven sông, một mỏm đá trơ trọi mà ngồi đó có thể tĩnh lặng mà ngắm những con thuyền qua sông… Có lẽ chưa hẳn là tình yêu, chỉ có một thằng con trai ngây thơ, mỗi khi đưa đèo người con gái sau xe đạp lại khẽ nói: Tớ thích cậu! Thực sự thích cậu. Để rồi:
-Cậu nói câu ấy nhiều vậy để làm gì?
-Để cậu không quên được!
-Cậu định nói câu ấy đến bao giờ?
-Đến khi, tớ được nghe lại một câu tương tự thế!
Người con gái ngồi sau xe đạp tên Hạ Băng ấy không nói, Sơn cũng cố ngoái lại xem cô bé ấy nghĩ gì, nhưng lần nào cũng chỉ thấy một mái đầu đang cúi xuống không biết vui hay buồn. Mùa đông năm ấy, lần đầu tiên Sơn nhận ra tay Sơn rất lạnh, lạnh đến mức mỗi khi trêu đùa Sơn khẽ chạm tay vào má Hạ Băng đều khiến cô bé ấy giật mình. Ngược lại tay Băng rất ấm dù là mùa đông hay mùa hè, Sơn nhớ lắm cái cảm giác được đôi bàn tay ấy bao ngoài tay mình… tay Băng nhỏ không bao hết tay Sơn nhưng vẫn ấm, ấm lạ lùng…
Sơn bất chợt giơ một bàn tay ra trước mặt, trong đầu lại hiện ra hình ảnh bàn tay nhỏ nhắn ấy… một hơi ấm nhè nhẹ… hoang đường… cuối năm học lớp 10, sau kì nghỉ hè ở quê nội, về lại với lớp học, với những nơi quen thuộc nhất, Sơn không còn gặp lại Băng nữa. Đến nhà Băng, không thấy một cô bé đang tưới nước mấy chậu hoa trên ban công nữa, cũng không có tiếng chào tinh nghịch, đón Sơn chỉ là một cánh cổng khóa chặt, hàng xóm nói gia đình Băng chuyển đi đâu không rõ…mải nghĩ bâng quơ, Sơn giật mình khi một cành cây khô chạm nhẹ vào mặt. À quên nữa, 3 năm rồi kể từ ngày ấy, giờ Sơn đã cao 1m72 rồi mà chẳng có cơ hội nói lại với ai đó nữa rồi…
“Tick! Tắc! tick tắc!!!”… Chuông tin nhắn khẽ kéo Sơn ra khỏi dòng hồi ức dài bất tận, tin nhắn từ Thảo: “Tớ đoán cậu lại đang thẫn thờ, đi dạo trên một con phố nào đó và nhớ về người đó đúng không???”. Sơn không trả lời tin nhắn, nhưng những tin nhắn vẫn cứ đến: "Hì. Xin lỗi, tớ còn không biết tên người đó mà luôn nhắc đến. Tại cậu chưa một lần kể cho tớ nghe về người đó. Không biết nhưng không biết bao nhiêu lần tớ đã ghen với cách cậu nhớ về cô ấy!"
"Cậu nghĩ rằng cậu không nhắc đến người đó thì không ai nhận ra à? Cậu sai rồi… người đó hiện ra trong ánh mắt cậu nhìn tớ, trong cả cách cậu cầm tay tớ. Tớ chấp nhận và chờ đợi một ngày cậu kể tớ nghe nhưng cậu thì… Nhưng thôi, có ý nghĩa gì nữa đâu. Tớ lại thấy có lỗi với người yêu của tớ khi nhắn tin cho cậu thế này rồi. Nhưng tự dưng nhớ… cái cách tớ nhớ về cậu chắc cậu hiểu… giống cái cách cậu nhớ về người ấy… Nếu cậu còn đi ngoài đường thì về đi nhé, lạnh lắm! Cậu vẫn không chịu nhắn tin lại cho tớ… người ta nói đúng, những người con trai có đôi bàn tay lạnh thường rất… rất vô tâm."
Không có tin nhắn đến tiếp nữa. Một năm rồi, cứ thỉnh thoảng Thảo lại nhắn tin cho Sơn như vậy, cũng chưa một lần Sơn nhắn tin lại, cũng không cần thiết phải đổi số điện thoại. Như thế có lẽ lại hay, Sơn có thể biết được Thảo đang có cuộc sống vui vẻ với một người bạn trai mới, ân cần hơn, ấm áp hơn và tất nhiên là toàn tâm toàn ý yêu Thảo. Có lẽ khoảng thời gian Thảo và Sơn bên nhau đã có cái bắt đầu sai lầm. Từ cái ngày cắm trại lớp 12, đang đứng nhìn mọi người chạy quanh đống lửa, có một cô bạn bất ngờ chạy đến cầm tay kéo Sơn vào hòa đám người náo nhiệt ấy. Một thằng con trai được một đứa con gái cầm tay, bàn tay ấy ấm tự nhiên hay vì lửa mà ấm, Sơn không nhận ra nổi nữa, chỉ có cảm giác lại như có một cuốn sách mỏng đập vào đầu… nhưng vẫn chưa hết mơ ngủ… để rồi sau đó, một tình cảm nào đó – có lẽ gần giống với tình yêu - được nảy sinh. Sơn đã từng đưa bàn tay lạnh chạm nhẹ lên má Thảo để khiến cô bé giật mình rồi Sơn tự ngẩn ngơ: Có ai đang làm như thế này với Hạ Băng không??? Rồi Thảo cũng nhạy cảm nhận ra những điều khác thường ấy ở Sơn. Cũng khó mà có thể giấu được mãi, kỉ niệm như một tảng đá giữa sa mạc. Người ta cố phủ cát lên nó để quên đi, nhưng chỉ cần một cơn gió khó thổi qua… kỉ niệm vẫn ở đó với một vị trí không suy chuyển được. Vậy là chia tay...
Gió lạnh quá… sắp đến bến xe bus để về nhà rồi, ngồi trên xe bus chắc ấm hơn nhiều. Ngồi trên xe bus, rồi nhìn qua cửa kính ngắm Hà Nội cũng là cái thú vui hơi quái đản của Sơn, Sơn thấy tự hào vì tìm ra cái điểm nhìn để ngắm Hà Nội có một không hai như thế. Từ xa nhìn về phía xe bus, Sơn thấy có hai người đang đứng đó, xa và tối quá Sơn không nhìn rõ mặt. Bất chợt, Sơn thấy một người đập một cuốn sách vào đầu người kia và nghe thấy một giọng nói quen, quen thuộc đến mức nó khiến Sơn thấy ngạt thở:
-Hết mơ ngủ chưa?
Và cứ thế, Sơn chạy về phía đó, Sơn chạy nhanh hết mức có thể… nhưng chiếc xe vừa đến đưa giọng nói ấy đi mất… không còn cả dư âm… Sơn một tay chống gối, một tay đưa lên cố ghìm giữ nhịp đập loạn xạ của con tim không rõ vì chạy quá nhanh hay vì điều gì nữa… Có phải Hạ Băng không? Giọng nói Sơn nghe tiếng là thật hay chỉ trong tiềm thức, Hà Nội trả lời Sơn bằng gió và mưa lất phất làm cóng lạnh đôi bàn tay vốn đã rất lạnh… đưa tay lên, Sơn không thấy hình ảnh của đôi bàn tay kia nữa, hình như người đó đang ở rất gần.
Đông về rồi… với gió lạnh… với tóc bay… với cái cảm giác thèm được ai đó ôm lấy từ đằng sau. Mùa đông Hà Nội lạnh thật. Người ta nói rằng, Hà Nội đông người nên ấm hơn … Sơn tự hỏi: "Hà Nội đông đúc thật không? Mà sao nhìn quanh mình Sơn thấy mình lẻ loi quá! Lẻ loi nên thấy buồn thấy cô đơn… Cô đơn nên thấy lạnh." Sơn mỉm cười với chính mình rồi đưa tay kéo chiếc khăn choàng cổ chặt hơn một chút cho đỡ lạnh. Một cặp đôi nào đó đi xe đạp ngang qua, đứa con trai ngồi trước, Sơn thấy cậu ta chỉ quàng hờ hững một vòng khăn trên cổ, vậy mà chẳng có vẻ gì là lạnh… nếu có một người ngồi sau xe đạp mà ôm Sơn như thế chắc Sơn cũng không cảm thấy lạnh. Sơn với Thảo chia tay cũng quá 1 năm rồi mà sao cậu vẫn chưa thể yêu một người con gái khác nhỉ?
Lí do Sơn và Thảo chia tay là gì nhỉ? Lãng xẹt! Một tin nhắn dài… 14 chữ: “Mình chia tay nhé! Thảo không chịu được cách Sơn nhớ về “người đó””. Sơn tự cười mỉa mai chính mình, Sơn chưa thể yêu một người con gái khác và… Thảo cũng chỉ là một trong những người khác ấy… từ "chia tay" có dùng với người mà Sơn chưa từng yêu không nhỉ? Thôi dùng tạm vậy, không thì Sơn thấy mình đáng nguyền rủa quá! Sao bây giờ Sơn thấy mình nhu nhược và bất cần thế này, còn đâu cái thời rạo rực, vô tư yêu người ấy.
-Sơn thích Băng!
Bằng vẻ mặt nghiêm túc và giọng nói nghiêm túc hết sưc có thể, Sơn cố nói thật nhanh cho người con gái đối diện nghe, tất nhiên điều Sơn mong chờ không phải là: “Bốp!” một cuốn sách mỏng đập vào đầu và:
-Hết mơ ngủ chưa?
Sơn tức giận:
-Sao cậu đánh tớ, quá đáng! Chưa nghe rõ à: Tớ thích cậu! Ngọc Sơn thích Hạ Băng!
-Cậu cao bao nhiêu rồi?
-1m65… Ơ mà chả liên quan!
-Đến lúc cậu cao trên 1m70, nói lại câu này với tớ, tớ sẽ xem xét! Bây giờ thì chưa phải lúc…
Ngày ấy, vô tư, Sơn - thằng nhóc lớp 10 - tin vào một ngày xa xôi nào đó nó cao trên 1,7m và sẽ có một người nhận lời làm bạn gái nó. Năm học lớp 10 dần trôi qua không phải hẹn hò mà chỉ là cùng nhau đi đến những nơi cả hai cùng thích: cánh đồng cỏ lau và những chiếc vòng cỏ tự kết, bãi cát ven sông, một mỏm đá trơ trọi mà ngồi đó có thể tĩnh lặng mà ngắm những con thuyền qua sông… Có lẽ chưa hẳn là tình yêu, chỉ có một thằng con trai ngây thơ, mỗi khi đưa đèo người con gái sau xe đạp lại khẽ nói: Tớ thích cậu! Thực sự thích cậu. Để rồi:
-Cậu nói câu ấy nhiều vậy để làm gì?
-Để cậu không quên được!
-Cậu định nói câu ấy đến bao giờ?
-Đến khi, tớ được nghe lại một câu tương tự thế!
Người con gái ngồi sau xe đạp tên Hạ Băng ấy không nói, Sơn cũng cố ngoái lại xem cô bé ấy nghĩ gì, nhưng lần nào cũng chỉ thấy một mái đầu đang cúi xuống không biết vui hay buồn. Mùa đông năm ấy, lần đầu tiên Sơn nhận ra tay Sơn rất lạnh, lạnh đến mức mỗi khi trêu đùa Sơn khẽ chạm tay vào má Hạ Băng đều khiến cô bé ấy giật mình. Ngược lại tay Băng rất ấm dù là mùa đông hay mùa hè, Sơn nhớ lắm cái cảm giác được đôi bàn tay ấy bao ngoài tay mình… tay Băng nhỏ không bao hết tay Sơn nhưng vẫn ấm, ấm lạ lùng…
Sơn bất chợt giơ một bàn tay ra trước mặt, trong đầu lại hiện ra hình ảnh bàn tay nhỏ nhắn ấy… một hơi ấm nhè nhẹ… hoang đường… cuối năm học lớp 10, sau kì nghỉ hè ở quê nội, về lại với lớp học, với những nơi quen thuộc nhất, Sơn không còn gặp lại Băng nữa. Đến nhà Băng, không thấy một cô bé đang tưới nước mấy chậu hoa trên ban công nữa, cũng không có tiếng chào tinh nghịch, đón Sơn chỉ là một cánh cổng khóa chặt, hàng xóm nói gia đình Băng chuyển đi đâu không rõ…mải nghĩ bâng quơ, Sơn giật mình khi một cành cây khô chạm nhẹ vào mặt. À quên nữa, 3 năm rồi kể từ ngày ấy, giờ Sơn đã cao 1m72 rồi mà chẳng có cơ hội nói lại với ai đó nữa rồi…
“Tick! Tắc! tick tắc!!!”… Chuông tin nhắn khẽ kéo Sơn ra khỏi dòng hồi ức dài bất tận, tin nhắn từ Thảo: “Tớ đoán cậu lại đang thẫn thờ, đi dạo trên một con phố nào đó và nhớ về người đó đúng không???”. Sơn không trả lời tin nhắn, nhưng những tin nhắn vẫn cứ đến: "Hì. Xin lỗi, tớ còn không biết tên người đó mà luôn nhắc đến. Tại cậu chưa một lần kể cho tớ nghe về người đó. Không biết nhưng không biết bao nhiêu lần tớ đã ghen với cách cậu nhớ về cô ấy!"
"Cậu nghĩ rằng cậu không nhắc đến người đó thì không ai nhận ra à? Cậu sai rồi… người đó hiện ra trong ánh mắt cậu nhìn tớ, trong cả cách cậu cầm tay tớ. Tớ chấp nhận và chờ đợi một ngày cậu kể tớ nghe nhưng cậu thì… Nhưng thôi, có ý nghĩa gì nữa đâu. Tớ lại thấy có lỗi với người yêu của tớ khi nhắn tin cho cậu thế này rồi. Nhưng tự dưng nhớ… cái cách tớ nhớ về cậu chắc cậu hiểu… giống cái cách cậu nhớ về người ấy… Nếu cậu còn đi ngoài đường thì về đi nhé, lạnh lắm! Cậu vẫn không chịu nhắn tin lại cho tớ… người ta nói đúng, những người con trai có đôi bàn tay lạnh thường rất… rất vô tâm."
Không có tin nhắn đến tiếp nữa. Một năm rồi, cứ thỉnh thoảng Thảo lại nhắn tin cho Sơn như vậy, cũng chưa một lần Sơn nhắn tin lại, cũng không cần thiết phải đổi số điện thoại. Như thế có lẽ lại hay, Sơn có thể biết được Thảo đang có cuộc sống vui vẻ với một người bạn trai mới, ân cần hơn, ấm áp hơn và tất nhiên là toàn tâm toàn ý yêu Thảo. Có lẽ khoảng thời gian Thảo và Sơn bên nhau đã có cái bắt đầu sai lầm. Từ cái ngày cắm trại lớp 12, đang đứng nhìn mọi người chạy quanh đống lửa, có một cô bạn bất ngờ chạy đến cầm tay kéo Sơn vào hòa đám người náo nhiệt ấy. Một thằng con trai được một đứa con gái cầm tay, bàn tay ấy ấm tự nhiên hay vì lửa mà ấm, Sơn không nhận ra nổi nữa, chỉ có cảm giác lại như có một cuốn sách mỏng đập vào đầu… nhưng vẫn chưa hết mơ ngủ… để rồi sau đó, một tình cảm nào đó – có lẽ gần giống với tình yêu - được nảy sinh. Sơn đã từng đưa bàn tay lạnh chạm nhẹ lên má Thảo để khiến cô bé giật mình rồi Sơn tự ngẩn ngơ: Có ai đang làm như thế này với Hạ Băng không??? Rồi Thảo cũng nhạy cảm nhận ra những điều khác thường ấy ở Sơn. Cũng khó mà có thể giấu được mãi, kỉ niệm như một tảng đá giữa sa mạc. Người ta cố phủ cát lên nó để quên đi, nhưng chỉ cần một cơn gió khó thổi qua… kỉ niệm vẫn ở đó với một vị trí không suy chuyển được. Vậy là chia tay...
Gió lạnh quá… sắp đến bến xe bus để về nhà rồi, ngồi trên xe bus chắc ấm hơn nhiều. Ngồi trên xe bus, rồi nhìn qua cửa kính ngắm Hà Nội cũng là cái thú vui hơi quái đản của Sơn, Sơn thấy tự hào vì tìm ra cái điểm nhìn để ngắm Hà Nội có một không hai như thế. Từ xa nhìn về phía xe bus, Sơn thấy có hai người đang đứng đó, xa và tối quá Sơn không nhìn rõ mặt. Bất chợt, Sơn thấy một người đập một cuốn sách vào đầu người kia và nghe thấy một giọng nói quen, quen thuộc đến mức nó khiến Sơn thấy ngạt thở:
-Hết mơ ngủ chưa?
Và cứ thế, Sơn chạy về phía đó, Sơn chạy nhanh hết mức có thể… nhưng chiếc xe vừa đến đưa giọng nói ấy đi mất… không còn cả dư âm… Sơn một tay chống gối, một tay đưa lên cố ghìm giữ nhịp đập loạn xạ của con tim không rõ vì chạy quá nhanh hay vì điều gì nữa… Có phải Hạ Băng không? Giọng nói Sơn nghe tiếng là thật hay chỉ trong tiềm thức, Hà Nội trả lời Sơn bằng gió và mưa lất phất làm cóng lạnh đôi bàn tay vốn đã rất lạnh… đưa tay lên, Sơn không thấy hình ảnh của đôi bàn tay kia nữa, hình như người đó đang ở rất gần.