tớ có 1 ng bn thân, bọn tớ luôn chia sẽ và thấu hiểu nhau mọi điều và còn giúp nhau học tập nữa(tớ học tự nhiên còn ng bn đó giỏi xã hội),bọn tớ luôn vui vẻ và hầu như tình bn tòan là ngày bình yên.Lần đó cô có cho bài văn về nhà,vì tớ lo làm mấy bài tóan cho cuộc thi học sinh giỏi mà quên béng bài viết đó,còn bn ấy đã viết rồi và còn viết rất hay, hôm đó bọn tớ đang cùng uống nc trong quán thì bn ấy có việc phải ra ngòai nhờ tớ giữ hộ cái cặp, tớ tranh thủ lúc ấy đã lấy cắp bài làm đó và sửa lại là tên của mình, lúc bn ấy vào tìm lại thì thấy đã mất cứ cuống cuồng lên, tớ cũng giả vờ tìm giúp và bảo chắc rơi trên đường rồi,hôm đó bn bị khiển trách vì k hoàn thành bài đồng thời phải về và viết lại, tớ thấy áy náy quá nhưng k nói ra.Đến hôm phát bài tớ đc điểm 9- số điểm quá lớn cả với tớ, với lớp và với bn ấy, ai cũng bất ngờ,nhưng tớ thì k thế và tớ chẳng vui đc dù mọi ng chúc mừng tớ nhiều lắm,trong lòng như có kiến bò vậy, cứ chột dạ lo lắng bn ấy biết sẽ trách và chẳng thèm chơi với mình nữa.Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, bn ấy đã biết chuyện và mấy ngày hôm sau k thèm nhìn tớ cũng k nói chuyện với tớ.Đó mới là lúc tớ thấy mình đáng trách và run sợ nhất, mặt tớ tái cả đi cắt k còn giọt máu,bn ấy đổi chỗ ngồi và hầu như tránh mặt tớ mọi lúc.Tớ chẳng thế chịu nổi thái độ đó và muốn bn ấy thà cứ đánh mắng chứ đừng đối xử lạnh nhạt.Tớ viết cho bn ấy bức thư xin lỗi và bn ấy hồi âm lại bảo rằng :tình bn như trái tim pha lê rất đẹp và cũng dễ vỡ, khi 2 ng là bn của nhau sẽ k lừa dối và đánh cắp của nhau bất kì thứ gì dù là nhỏ nhất,tớ k trách cậu về điểm của bài đó nhưng tớ cảm thấy bất ngờ và hụt hẫng khi ng bn thân nhất lại lừa dối và lấy cắp bài của tớ, tại sao bn k nói với tớ bn chưa làm để tớ giúp, hay tại sao bn lấy mà k nói dù chỉ là 1 lời để tớ k phải nghĩ rằng bn tớ là kẻ ăn cắp,tình bn k phải muốn có là có mà muốn mất là mất, đó là thứ tình cảm quý nhất với đời áo trắng,chính tay bn đã đập vỡ viên pha lê và tự tay cắt đứt sợ chỉ vàng của chúng ta,thế giới này k có j là vĩnh cửu và tình bn cũng vậy, khi bn k trân trọng nó thì nó sẽ rời xa bn,có lẽ nên có thời gian cho chúng ta suy nghĩ về mọi chuyện, tạm biệt bn thân của tớ, hi vọng sau này chúng ta vẫn sẽ xem nhau như những ng bn từng là tri âm của nhau".Từng lời nói cứ thấm vào lòng tôi, nó k sắc nhưng đủ để trái tim tôi rỉ máu, thực quá đau và quá bất ngờ, nếu thời gian quay trở lại đc tôi sẽ k làm thế để "trái tim pha lê" ấy sẽ mãi tồn tại và đẹp như 1 thời cắp sách