L
letrang3003
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Nếu như ko có tối nay chắc tôi chẳng thể nào nhớ nổi cái ngày đó, cái ngày đã khiến tôi rơi giọt nước về tình bạn lần đầu tiên và tôi mong sẽ ko còn lần thứ 2 nữa.Tôi và nó " đại ca yêu vấu " đã có những kỉ niệm chẳng thể nào quên nổi trong suốt 7 năm vừa qua, thật đáng nhớ và đáng chân trọng.
Trở lại cách đây 1 năm trước , đó là một ngày đầy mây đen u ám xunh quanh lớp học , một ko khí ngột ngạt khó chịu đến khó tả và lần đó linh cảm của tôi đến một lần nữa , một cái linh cảm thật đáng sợ, trong suốt ngày hôm đó "20/10" trong lòng tôi bồn chồn lo sợ điều đó xảy ra và nó đã đến thật , quá nhanh quá bất ngờ. Quá bất ngờ để biết dc sự thật và quá nhanh để mất đi một người bạn .
Từ tiểu học, t.a luôn tỏ ra là một người chị, chững chạc và dũng cảm hơn hết thảy bạn trong lớp. Trong mắt mọi người t.a luôn là một anh hùng , bất chấp mọi người , xả thân vì những đứa bạn thân ,.... Tuổi thơ với t.a chọn vẹn 5 năm đầy ắp kỉ niệm vui và buồn. Vui thì thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ và cười thầm, còn bùn thì đôi khi vẫn nhớ và mong đừng bao h quên nó .Lên cấp 2, tôi dần dần rời khỏi t.a , và bạn đã tìm dc người n~ ng` bạn thân mới và tôi biết chũng đã ko còn là bạn thân nữa rồi chỉ là một người bạn cùng lớp mà thôi ... Những chuyện vui buồn t.a đã ko còn tâm sự với tôi nữa, nhiều khi nhìn thấy t.a cùng vs người khác trò chuyện , cười vui vẻ trong lòng tôi cũng có chút thanh thản và hơi hối tiếc. Hối tiếc vì buộc mình vào nỗi cô đơn để một mình trên con đường học ...
Nhưng tôi biết , tôi chẳng thể nào bỏ mặc dc t.a , tỉnh bạn tôi dành t.a vẫn thế cho dù bạn có đối xử với nhưu thế nào ? Bạn mắng tôi, xỏ xiên tôi, nhiều khi bạn còn cười trc' nỗi đau khổ của tôi, tôi cũng mỉn cười chấp nhận vì ít ra cũng có người quan tâm đến tôi như bạn . Và đến những ngày biết tin bạn gặp chuyện buồn. những hôm bạn ko đến lớp , chúng tôi lo lắng và ngây thơ nghĩ rằng có thể tìm dc bạn .Biết tìm dc bạn ở đâu chứ , ai mà biết rằng bạn lại trẫm mình xuống sông như thế chứ ? Tôi chỉ có linh cảm ko tốt về bạn nhưng ko ngờ nó lại quá đau đớn đến vậy ...
20/10: cô giáo thông báo t.a gặp chuyện xấu và đã ra đi, tôi đã bật khóc, trong đầu tôi lúc đó chỉ toàn là kỉ niệm tôi có bạn đều là những người bạn thân nhưu ngày xưa. Tôi khóc và khóc
Chiều 20/10 : đi đễn lễ tang , may mắn thay tôi đã dc nhìn thấy bạn lần cuối, lần cuối. Bạn nằm đó , người tái nhợt đi , toàn thân ướt sũng .Lúc đó tôi ước mình có thể nhìn thấy mặt bạn lần cuối chỉ lần cuối thôi, tôi mún nói cho bạn biết là " tôi xin lỗi , tôi muốn chúng ta mãi mãi là bạn như ngày xưa nhé" . Trung anh ơi ! Tôi xin lỗi...
Và rồi ...
Người đó đã ra đi mãi mãi , xa rời tất cả để đến một nơi nào đó bình yên hơn và tôi mong người đó luôn nhớ rằng chúng tôi luôn nhớ về người đó rất nhiều...
Trở lại cách đây 1 năm trước , đó là một ngày đầy mây đen u ám xunh quanh lớp học , một ko khí ngột ngạt khó chịu đến khó tả và lần đó linh cảm của tôi đến một lần nữa , một cái linh cảm thật đáng sợ, trong suốt ngày hôm đó "20/10" trong lòng tôi bồn chồn lo sợ điều đó xảy ra và nó đã đến thật , quá nhanh quá bất ngờ. Quá bất ngờ để biết dc sự thật và quá nhanh để mất đi một người bạn .
Từ tiểu học, t.a luôn tỏ ra là một người chị, chững chạc và dũng cảm hơn hết thảy bạn trong lớp. Trong mắt mọi người t.a luôn là một anh hùng , bất chấp mọi người , xả thân vì những đứa bạn thân ,.... Tuổi thơ với t.a chọn vẹn 5 năm đầy ắp kỉ niệm vui và buồn. Vui thì thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ và cười thầm, còn bùn thì đôi khi vẫn nhớ và mong đừng bao h quên nó .Lên cấp 2, tôi dần dần rời khỏi t.a , và bạn đã tìm dc người n~ ng` bạn thân mới và tôi biết chũng đã ko còn là bạn thân nữa rồi chỉ là một người bạn cùng lớp mà thôi ... Những chuyện vui buồn t.a đã ko còn tâm sự với tôi nữa, nhiều khi nhìn thấy t.a cùng vs người khác trò chuyện , cười vui vẻ trong lòng tôi cũng có chút thanh thản và hơi hối tiếc. Hối tiếc vì buộc mình vào nỗi cô đơn để một mình trên con đường học ...
Nhưng tôi biết , tôi chẳng thể nào bỏ mặc dc t.a , tỉnh bạn tôi dành t.a vẫn thế cho dù bạn có đối xử với nhưu thế nào ? Bạn mắng tôi, xỏ xiên tôi, nhiều khi bạn còn cười trc' nỗi đau khổ của tôi, tôi cũng mỉn cười chấp nhận vì ít ra cũng có người quan tâm đến tôi như bạn . Và đến những ngày biết tin bạn gặp chuyện buồn. những hôm bạn ko đến lớp , chúng tôi lo lắng và ngây thơ nghĩ rằng có thể tìm dc bạn .Biết tìm dc bạn ở đâu chứ , ai mà biết rằng bạn lại trẫm mình xuống sông như thế chứ ? Tôi chỉ có linh cảm ko tốt về bạn nhưng ko ngờ nó lại quá đau đớn đến vậy ...
20/10: cô giáo thông báo t.a gặp chuyện xấu và đã ra đi, tôi đã bật khóc, trong đầu tôi lúc đó chỉ toàn là kỉ niệm tôi có bạn đều là những người bạn thân nhưu ngày xưa. Tôi khóc và khóc
Chiều 20/10 : đi đễn lễ tang , may mắn thay tôi đã dc nhìn thấy bạn lần cuối, lần cuối. Bạn nằm đó , người tái nhợt đi , toàn thân ướt sũng .Lúc đó tôi ước mình có thể nhìn thấy mặt bạn lần cuối chỉ lần cuối thôi, tôi mún nói cho bạn biết là " tôi xin lỗi , tôi muốn chúng ta mãi mãi là bạn như ngày xưa nhé" . Trung anh ơi ! Tôi xin lỗi...
Và rồi ...
Người đó đã ra đi mãi mãi , xa rời tất cả để đến một nơi nào đó bình yên hơn và tôi mong người đó luôn nhớ rằng chúng tôi luôn nhớ về người đó rất nhiều...