đe 1:
Tôi đang ở đâu? Sao xung quanh tôi tối thui không có ánh sáng? Ồ không, có! Có một chút ánh sáng phát ra từ những viên ngọc bay lơ lửng xung quanh tôi. Ơ kìa, hình ảnh của toi lần đầu vào trường, lần đầu vào lớp một…đều đang hiện lên từ viên ngọc. Rồi từng viên một bỗng vỡ vụn. Tất cả đều thành làn khói bao quanh lấy tôi. Tôi như bị hoà vào màu đen xung quanh. Không, không thể được!
Tôi bừng tỉnh giấc, thì ra là mơ. Tôi cố ngủ tiếp nhưng không được. Nhắm mắt lại là nhớ lại những hình ảnh lần đầu tiên đến dự lễ khai giảng lớp một ùa về trong tôi. Nó không trôi chảy thành một cuốn phim mà ngắt quãng. Những kí ức thành những bức ảnh không theo một thứ tự xếp đặt. Trong ảnh,mọi người đều không rõ mặt và nó như phát sáng chói loà, khiến tôi chỉ thấy đó là cảnh gì và không có gì thêm nữa. Tôi có moi móc trong cái trí óc mình về ngày khai giảng lớp một nhưng không được. Tôi đành gặm nhấm những gì còn sót lại trong tôi vào ngày trọng đại này – ngày khai giảng đầu tiên.
Ngày đó, mẹ đèo tôi đến trường trên chiếc xe đạp cũ, nó cứ kêu kẹt kẹt khi đạp xe.
Nếu là ngày thường thì mẹ đã dắt tay tôi bước vào lớp nhưng hôm nay mẹ chỉ đứng ở ngoài, nhìn tôi mọt lúc rồi quay đi. Tôi đã định quay bước về phía mẹ nhưng có cái gì đó nắm giữ đôi chân tôi, bắt tôi đi trước. Dù tôi đã làm quen với mọi thứ nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi. Tôi có thể làm gì với ngôi trường – nơi quá rộng lớn đối với tôi và cả xung quanh tôi, không có nhiều người bạn thân quen, những gương mặt xa lạ lại làm tôi càng sợ hơn. Khi đi diễu hành xung quanh sân trường, tôi run rẩy bước, đưa tay vẫy chào. Vừa đi vừa lo không biết mình làm đúng không và còn có cảm xúc ái ngại trước đám đông, tôi cúi mặt xuống, đi suýt vấp ngã. Cái cảm giác đó bây giờ tôi vẫn còn. Nó chẳng bao giờ phai mờ nổi. Lần đi giễu hành trong lễ trao giải năm nào cũng vậy, tôi luôn thấy xấu hổ. Rồi đến lúc vào lớp theo hướng dẫn của cô giáo, tôi sợ sệt bước sau các bạn, không dám đi trước. ngồi yên một mình, tôi nhìn các bạn. Tại sao các bạn lại có thể vô tư đùa giỡn nói chuyện với nhau như vậy? Dù mới chỉ biết nhau.
Tôi nhủ mình hãy bạo lên, ra làm quen nhưng cơ thể tôi không chịu nghe, tay chân cứng đờ và miệng mím chặt. Nó cứ như thế cho đến khi Vi bắt chuyện với tôi, cậu ấy làm tôi thấy bớt lạc lõng. Rồi tiếng trống trường vang lên thật dài, mạnh mẽ. Các bạn trong lớp vội ổn định, im lặng. Lúc đó tim tôi đậ dữ dội không kém tiếng trống kia. Và cô giáo bước vào lớp. Khoảnh khắc bấy giờ làm tôi nghĩ mãi không ra một từ nào có thể diễn tả cảm xúc của tôi khi thấy cô. Âm ấm trong lòng hay yên bình, vui mừng hay thân thương…tất cả đều không phải. Có lẽ nó là sự pha trộn của mọi cảm xúc chăng. Tôi không nhớ rõ cô nói những gì, làm những việc gì. Tôi chỉ chắc chắn rằng khi cô chuyển chỗ ngồi của tôi thì tôi đã khóc nức nở vì không được ngồi gần Vi.
Ban đầu, tôi đã ghìm nén những giọt nước mắt. Nhưng sao nó quá cứng đầu, không nghe theo tôi mà chảy thẳng xuống hai gò má. Nỗi cô độc do đó cũng biến thành nước mằn mạn. Cô giáo thấy vậy lo lắng, dỗ dành tôi và đổi lại chỗ cho tôi ngồi cạnh Vi. Tôi an tâm hơn nhưng vẫn nấc lên, nấc xuống lúc lâu. Nhắc lại tôi cũng không hiểu nổi mình sao sao mình lại nhạy cảm đến vậy! Tôi chẳng rõ tiếp đó ra sao nhưng khi tôi bước qua cổng trường để về nhà thì mẹ đã đứng đợi sẵn ở đó. Tôi chạy vội đến bên mẹ như là đã xa mẹ lâu ngày.
Rồi sau hôm đó, tôi bắt đầu đi học. Năm lớp 1 ngày đó, tôi khác hẳn bây giờ. Lớp 1 – tôi sôi nổi, hào hứng, vui vẻ vô cùng. Nếu ai thắc mắc tôi quá yếu duối trong ngày ngày khai giảng thì làm sao lại có thể như thế trong năm học moói thì có lẽ ngày khai giảng đã làm gì đó, tác động đến tôi. Nó như một phép màu, phép màu tuyệt diệu. Ban cho tôi những chất xúc tác để gắn tôi với bạn bè, thầy cô, cho tôi lớn hơn một chút, cho tôi cảm nhận thế giới thứ hai – ngôi trường. Nhưng tôi đã lãng quên từ bao giờ. Liệu phép màu đó có trở lại với tôi của hiện nay không? Có lẽ là không. Theo dòng thời gian, mọi thứ đều thay đổi và tôi đã đôie thay rất nhiều. Hồi bé, tôi đã từng hứa với mẹ học giỏi, phải giỏi nhất nhì lớp, từng bao lần nhắc nhở, nghiêm khắc với bản thân nhưng gặp vài va vấp trong cuộc sống và học tập, tôi lại thu mình vào cái vỏ ốc nhỏ xíu, không ai biết đến. Tôi ghét nhớ lại những kỉ niệmngày còn cái con bé hồn nhiên, không biết gì, không suy nghĩ, vui vẻ với mọi người – là chính tôi, bản thân thân. Nhưng đêm nay tôi đã nhớ, đã nghĩ rất nhiều, nhiều hơn tất thảy mọi khi. Tôi cảm thấy khó chịu. Mọi việc đó tôi luôn đóng chặt trong tim, không để nó len lỏi vào đầu óc, bởi nó làm tôi thấy xấu hổ, tự ti với chính mình, thấy tôi tồi tệ. Rồi, bỗng những kỷ niệm bị vùi sâu từ lâu ùa về, ùa về nhiều đến nỗi tôi chưa kịp rõ về kỷ niệm này đã cso kỷ niệm khác nhảy vào. Tôi khóc – khóc không thành tiếng. Trái tim tôi cũng đang khóc. ước gì tôi tở lại, trở lại tôi tong quá khứ. Không, tôi sẽ trở lại tôi dần dần, ngày một không được thì ngày hai, ngày ba, ngày bốn… tôi sẽ có, dù biết là rất khó khăn.
Tôi tưởng tượng đến khuôn mặt của bạn bè ngạc nhiên lúc thấy tôi cưwif với họ, chứ không phải lạnh lành và cả gương mặt của bố mẹ khi thấy tôi hào hứng, chăm chỉ học hành nữa. Nghĩ tới là tôi vui mừng, an tâm ôm gối ngủ ngon lành. Và tôi mớ “tôi thấy vẫn là màu đen nhưng có một quả cầu duy nhất, rất to, rất đẹp, nó hiện lên quang cảnh một ngồi trường quét vôi vàng tươi. Ánh nắng vàng rực, nóng làm ngôi trường càng tưoi đẹp hơn. Trogn quả cầu, tôi đang ngồi cùng các bạn nghe thầy phát biểu. Tiếng trống reo lên rộn ràng, phấn khởi. Mọi thứ giống hệt những ngày khai giảng khác. Chỉ riêng cảm nhận của tôi thay đổi và tôi là học sinh lớp 7. Ồ! Tôi như được trở lại ngày khai giảng đầu tiên