Cộng đồng Học sinh Việt Nam - HOCMAI Forum

R
ruthenii
nhớ nhé, em không phải là bất kì cảm xúc nào của em. em là tất cả bọn nó. em còn là cách mà em đối mặt và quản lí những cảm xúc đó. xin đừng ghét bỏ mình nữa, bởi kể cả người yêu thương em nhất cũng có thể làm em bị thương, dù chỉ là vô tình.
R
ruthenii
https://youtu.be/Qzc_aX8c8g4
mình không giỏi nhớ sự việc, nma cảm giác rối bời lúc chia chân thì vẫn rõ lắm. chưa bao giờ cảm thấy việc diễn đạt lại khó khăn đến vậy, dù chỉ là qua tin nhắn.
R
ruthenii
facebook.com/mingqiao1369/videos/978273083026818
R
ruthenii
bạn và mình ngày nào ở đây
khóc với nhau, trao nhau những lời chia tay
vậy mà giờ này đã ở đây
như chẳng có một mùa chia xa nào đó.
dưới sân nắng đổ
cùng nhau ngồi
vẽ nên biết bao hy vọng
chúng ta tuyệt nhất đã thực hiện lời hứa năm nào.
R
ruthenii
những tiếng thì thầm cứ văng vẳng bên tai; mình còn không muốn nhìn bản thân trong gương nữa, đi qua thì tự động tránh thôi. mình sợ hãi giao tiếp trực tiếp với mọi người, nên nhiều sợi dây mình trân quý coi như đứt đoạn rồi.
R
ruthenii
mình nợ mọi người lời giải thích, nhưng mình sợ họ đã coi mình như một sợi dây thừa, hoặc tệ hơn, họ không muốn tin mình.
ksao, vì đến mình cũng không hiểu mình bị nặng nhẹ ra sao. có thể mình đang tự cường điệu hóa, đầu óc như không còn của mình, mắt lừ đừ không muốn ngước đi đâu. anw, mình vẫn sẽ sống chung với nó, dù sao cũng đỡ hơn so với những lần mong đến giải pháp cuối cùng.
r
ơ
i
./.
R
ruthenii
• đợt mới chuyển ra đây, mình bị cảm nên 'hay ho' cực kì. ông anh họ nhỏ tủi thấy vậy không nói không rằng liền tăng nhiệt độ điều hòa lên. anh bé ấm áp từ điệu cười đến tính cách, như một mặt trời nhỏ vậy. sau vài tháng lúc vào năm học rồi vẫn ho, Hải Dương chìa ra cho mình viên kẹo ngậm, hơi đắng nhưng mình vui suốt cả ngày ~
R
ruthenii
• mọi thứ bắt đầu từ cú ngã đầu tháng 9/2018. bác sĩ dặn mình hạn chế vận động mạnh được lúc nào hay lúc nấy, và mình được miễn thể dục một năm. mn không thể hiểu nên tẩy chay, cả to nhỏ sau lưng mình, mình biết chứ. từ đó mình không mong thân thiết với ai nữa. nhưng mình gặp Bình, gặp My, Kii, gặp Linh, Nhi, Dương. dù có mâu thuẫn hay gượng gạo đôi khi, cũng ksao cả. vì mình biết đó là 'nhà'.
R
ruthenii
• còn nhiều chuyện xảy ra nữa cơ, tuy nhin với một chú cá zàng thứ thiệt thì cứ vụ nào từng vượt quá knăng chịu đựng là sẽ chóng quên vô cùng. chỉ nhớ mãi cái cgiac lần từng bước trong đêm đen, tìm lấy ánh sáng cho riêng mình. mình không làm gì nổi cho tới nơi tới chốn, kể cả khi rep tin nhắn nhiều người mình cũng tốn tgian để bình tĩnh và dè dặt câu từ.
R
ruthenii
dè dặt mà tới mình nhiều khi đọc lại tin nhắn còn thấy ghê nứa ( j v j )
may sao, mình cũng học cách biết ơn từ những điều nho nhỏ giản dị mn làm cho mình, và nếu không có thì thui, mình vẫn ở đây với chính mình mà. dù lắm lúc phải vật lộn với bạn nhỏ ngoan cố ở trong đầu quá, nma mình vẫn oke thôi!
mình thương em nhiều lúm, ♡
R
ruthenii
• mình sẽ gặp lại chị Vy, anh Mon. có thể hai người sẽ không muốn chấp nhận mình, dù sao câu chuyện của mình cũng khó tin. có tin thì mình cũng sợ nói chuyện về sau cũng k còn thoải mái (một phần cũng vì mình k vô tư như trước nữa). dù sao cũng là hậu quả của sự tự ti và thiếu trung thực. đó là lí do mình vẫn chưa dám tìm gặp và giải thích. 2 người đang ở tpHCM hay Bến Tre mình kbiet, mong là bình an.
R
ruthenii
R
ruthenii
dù không ai đọc đâu nma chúc mn ngủ ngon. mình cũng vậy. ác mộng z là đủ rồi nha : )
R
ruthenii
lạ là, lúc mình cần nhất thì lại nếm trống rỗng, và giờ, lúc cảm nhận được yêu thương rõ nhất từ mng thì mình lại chẳng còn nhiều nữa những thiết tha.
R
ruthenii
/ should you come
across me today,
just "pass me by,
i'll be fine.
just give me time.." /
R
ruthenii
ulatr mình đã bị lừa dối (?) suốt cả năm lớp 9 mà chính bản thân còn không hề hay biết. tại sao phải giả vờ bên cạnh mình khi trong lòng đã sẵn có một người bạn thân khác, chẳng hề có kẻ dự bị là mình đây? mình phải đối xứ với bạn như thế nào mới được?
R
ruthenii
làm sao có thể tập trung khi tất cả mọi điều người có thể bắt gặp trong đầu mình lại là những mớ tơ vò rối ren không biết gỡ? làm sao có thể mở lòng ra đón lấy ánh sáng từ nụ cười em khi đôi mắt người đã dần quen thuộc và phải lòng đêm đen? phải mất biết bao, mất biết bao lâu nữa đây lòng mới lành, tay chân mới ngừng run rẩy trước những thanh âm không có máu thoát ra từ đầu môi ráo hoảnh của ai?
R
ruthenii
mình cũng kbiet đến bao giờ, sinh nhật mới ngừng đáng ngại với mình nữa. hôm nay khó đây. nhưng ksao, mình vẫn chờ một chút gì đó, dù sao cũng mới gần 3 tiếng. nhưng mình lại sợ, tha thiết gì đó quá sẽ kéo theo sự sụp đổ.
lại có gián rồi, đừng mà. mỗi lần biết mày tồn tại tao đều cảm thấy năng lượng như chết mòn đi mất vậy. xin hãy biến đi được không?
R
ruthenii
xin đừng vùi dập mình như cái cách đời và người đã làm tắt ngấm lửa ước ao được quay về trong Chí nữa.
R
ruthenii
mình cũng cố tự an ủi rằng chắc xanh kia đã tin tưởng rằng mình có thể vượt qua tát cả nên mới gieo biết bao là điều xuống đầu mình như vậy. để rồi sao? mình có muốn được kì vọng ư?
người bảo có lẽ nhờ những thương tổn đó mà mình chi li đến từng lời nói suy tư đến người như thế. để mà chi? mình có đòi được đánh đổi không?
Top Bottom