Văn học dân gian với tính truyền miệng là 1 hình thức tồn tại "an toàn"
Văn học dân gian ra đời khi chữ viết chưa xuất hiện. Vì thế, để lưu dữ những tác phẩm văn học thời này, người ta đã dùng phương pháp truyền miệng để truyền lại cho đời sau, cho ng khác.
Thực chất của quá trình truyền miệng là sự ghi nhớ theo kiểu nhập tâm và phổ biến bằng miệng cho người khác. Văn học dân gian khi được phổ biến lại, đã thông qua lăng kính chủ quan (bộ não người) nên thường được sáng tạo thêm. Văn học dân gian thường được truyền miệng theo không gian (từ vùng này qua vùng khác), hoặc theo thời gian (từ đời trước đến đời sau).
Quá trình truyền miệng thường được thực hiện thông qua diễn xướng - tức là hình thức trình bày tác phẩm một cách tổng hợp (nói, hát, kể).
Vào thời gian này, chỉ có cách truyền miệng là hữu hiệu nhất