Thúy thân mến!
Đã bao lâu rồi chúng mình khôg gặp lại nhau nhỉ? Thế cậu dạo nào sao rồi, công việc vẫn ổn chứ? Cuộc sống thì thế nào? Gia đình có khoẻ khôg ? Còn mình thì vẫn ổn. Mình đang làm ở 1 công ty khá lớn tại Hà Nội và lương cũng kha khá. À mấy hôm trước, nhân dịp công tác về TQ mình có ghé lại trường cấp 2 xưa. Cậu còn nhớ khôg, bái hát mà bọn mình đã hát vào buổi liên hoan chia tay lớp ý:
Đặt bàn tay lên môi, giữ chặt tiếng nấc nghen ngào
Thời gian sao đi mau,xin hãy ngừng trôi
Dù vẫn mãi luyến tiếc khi đã xa rồi
Bạn bè ơi, vang đâu đây còn giọng nói tiếng cười
Những nỗi nhớ ,niềm thương ,gửi cho ai
Lời bài hát vẫn còn vang vọng bên tai mình.. Tuy cảnh vật có thay đổi nhưng hình như vẫn có một chút gì đó rất gần gũi.
Người đầu tiên m ình gặp là người thầy giáo già từng làm chủ nhiệm 2 năm lớp m ình .Ch ắc c ậu đo án ra ai ch ứ!
Thầy hỏi m ình.Một câu hỏi.K0 phải hỏi thăm về sức khỏe.K0 phải hỏi về sự nghiệp, gia đình ."Em có hạnh phúc k0 ?"Vâng, là về hạnh phúc, chứ k0 phải một thứ gì khác.
Thầy k0 muốn biết sau bao năm, minh có thành một ông nọ bà kia, có giàu có , hay tham vọng.Đơn giản chỉ là m ình có hạnh phúc hay k0?
Là thứ hạnh phúc , mà ngày xưa, khi còn là những cô bé, cậu bé ngồi học trong những lớp học nhỏ xíu.
Là hạnh phúc...khi trời mưa, minh đến trường , ướt như chuột, và nhe răng cười toe khi thấy...người cả lớp chả có ai khô.^^
Là hạnh phúc, ngay cả khi minh thất bại, mất mát đến tuyệt vọng, để nhận ra , minh ngã là để biết cách tự đứng lên, như một người võ sĩ minh từng thấy, anh ta mỉm cười , ngay cả khi bầm dập và nói..Võ sĩ chúng tôi quen chịu đòn rồi...
Là hạnh phúc khi trở về trường...Vắng tanh, lạnh ngắt..k0 có bóng bạn bè xưa...Nhưng trong minh, chưa có gì mất đi, về họ, sau từng đó năm.
hạnh phúc...khi mình già đi...nhưng tâm hồn chưa già cỗi.
Thầy ..móm mém, như một ông cụ lẩm cẩm, lững thững đi trong sân trường. Dáng gầy và cao... th ầy đã khác đi rất nhiều ,.! Th ầy d ẫn m ình đi th ăm ng ồi tr ư ờng m à tr ư ớc đ ây đ ứa h ọc tr ò ngh ịch ng ợm tinh qu ái đ ã qu ậy gi ờ đa kh ác x ưa th ế n ào. cảnh sân trường sao mà nhộn nhịp và rộng rãi quá ! San tr ưong r ực len m àu hoa ph ư ợng đ ỏ t h ắm v ới c ái n óng oi b ức c ủa m ùa he. Nh ìn thay b ọn nhok no dua hanh phuc, nhung nu cuoi hon nhien lam minh nho lai nh ưng gio ra ch ơi ng ày x ưa qu á.. Lên cầu thang và đi qua hành lang , minh thấy lớp học trang bị đầy đủ thiết bị học tập : đèn , quạt , vi tính , bảng điện tử , ... tô điểm thêm là vài chậu hoa xinh xắn . Khi bước lên tầng cao nhất của trường , nhìn thấy cảnh đẹp ở đằng xa và nhìn xuống minh thấy nh ững em h/s nhỏ như kiến với trang phục nhiều màu sắc làm tô điểm sân trường thêm phong phu Ấn tượng hơn là ngói trường lợp đỏ , tường sơn được trang trí lạ mắt và sân trường có thêm sân vận động va 1 vuon hoa rong lon với vài chiếc ghế đá xếp xen kẻ nhau. Những cây phựơng lúc này cũng già hơn, tán của chúng rộng hơn trước rất nhiều.
Tớ nhìn ra phía cổng và chợt thấy dáng người khom khom đang quét lá. Tớ nhận ra đó là bác bảo vệ. Bác ấy bây giờ đã già lắm rồi, hai mươi năm rồi còn gì. Khuôn mặt bác đã sạm đen vài có rất nhiều nếp nhăn. Nhưng nó vẫn giữ đựơc nét phúc hậu vốn có của bác. Nhớ ngày xưa khi tớ với cậu đi hái hoa phượng ở sân sau, bác bảo vệ đã bắt chúng mình lại và cho một trận nên thân. Ôi cái kĩ niệm thân yêu đó suốt đời tớ mãi không quên.
Kết Bài: M ình đứng dậy, hít một hơi thật sâu để thưởng thức mùi của hoa phượng lúc về chiều. Rồi bước ra cổng, bước vào một cuộc sống hối hả. Nhưng trong lòng của tớ hình bóng ngôi trường này sẻ mãi không phai. Tạm biệt cây phượng thắm, tạm biệt th ầy, tạm biệt ngôi trường thân yêu. Mong rằng chúng ta sẻ gặp lại nhau trong một tương lai không xa