Biểu cảm về ông bà.

Status
Không mở trả lời sau này.
M

motyen

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

tui có một bài viêt đâycũng không đến nỗi nào mời các bạn đọc thử và nhớ gửi lời nhận xét nhé
MB: Các bạn yêu mùa xuân mùa đông với nhiều lí do khác nhau riêng tôi tôi lại yêu mùa thu vì sao thế nhỉ ? tôi yêu mùa thu có lẽ là nhờ mùa thu tôi được sống nhiều hơn trong vong tay ấm áp và tình yêu thương của ngoại .Tôi còn nhớ hồi tôi còn bé ngoại ngoại thường dắt tay tôi dọc suốt con đường làng đầy lá rụng .Có ai nghĩ đó là lí do mà tôi thích mùa thu
KB: Ngoại đã đi xa nhưng hình ảnh của ngoại vẫn còn mãi trong tâm trí của tôi .Và tôi tin rằng ở thế giới bên kia ngoại vẫn luôn dõi theo từng bước trưởng thành của tôi-bé bi hồn nhiên tinh nghịch của ngoại "ngoại ơi ngoại đã từng hỏi con mùa thu và ông ngoại cháu yêu ai hơn bây giờ cháu đã lớn và có thể nhận ra mùa thu và ông ngoại cháu yêu cả hai -bởi ông ngoại chính là một mùa thu tươi đẹp của cháu
ĐÓ LÀ PHẦN MỞ BÀI VÀ PHẦN KẾT BÀI CÁC BẠN THẤY CÓ HAY KHÔNG ?NHỚ GỬI LỜI NHẬN XÉT ĐẾN MÌNH NHÉ
VITCON_ONLINE_TINHNGHICH
 
S

siengnangnhe

ông tôi

Trước tiên e hãy tả sơ nét về người ông của em (tuổi, tó bạc, dàng người gầy ốm hay mập mạp trắng hồng), ông đang ở với ai. có thể nói còn trè ông làm nghề gì? em đã có một kỷ niệm nào sâu sắc về ông, từ đó e mới có cảm nhận về ông như thế nào.
Ví dụ nhé:
Ngày 5 tháng 9 vừa qua là ngày chào mừng năm học mới. Khắp nơi học sinh vui mừng đến trường để bước vào niên học 2009 - 2010 với nhiều điều thú vị và khó khăn đang chờ đón.
Hòa trong dòng người đang hối hả đến trường cho kịp giờ làm lễ, em chợt bắt gặp trên đường một ông cụ tóc bạc phơ đang dẫn đứa cháu nhỏ, cả hai vội bước vào cổng trường. Có lẽ, cháu của ông năm nay vào lớp một. Nhìn đứa bé rụt rè nắm chặt tay ông, em bổng nhớ đến ngày tựu trường năm đó e cũng được ông nội em dẫn vào lớp. Trong lòng em bổng dưng dâng trào lên một cảm xúc kỳ lạ. E nhớ ông của em quá.
Năm ấy, ông của em cũng đã ngoài 70, dáng người gầy gầy, mái tóc bạc lơ thơ theo gió chiều. Đã lâu lắm rồi kể từ ngày tựu trường năm đó, e không còn được gặp ông nữa. Vì ông đã ra đi trong một cơn bệnh ngặt nghèo.
Em còn nhớ, những năm còn nhỏ, vào dịp lễ, tết, em thường được ba mẹ đưa về Bến Tre thăm ông nội. Nhà ông thật cũ kỷ và có nhiều cây dừa trồng xung quanh thật mát. Năm đó, thấy sức khõe ông kém, ba mẹ em bàn cách đưa ông lên nhà em ở để tiện chuyện chăm sóc ông và đưa ông đi khám bệnh được tốt hơn ở dưới quê.
Đó là thời gian vui sướng nhất của em. Buổi chiều ông thường dẫn em ra công viên gần nhà chơi xích đu, chơi đu quay. Ông kể, lúc ông còn nhỏ, ông không được đi chơi, ông phải phụ ông cố, bà cố việc nhà và việc ngoài đồng ruộng. Ông còn chỉ em trò chơi ô quan, và chiều chiều hai ông cháu cùng chơi. Vui lắm!. Ông lúc nào cũng trầm ngâm nhưng ông rất thương cháu. Ba má em thường hay biếu tiền để ông mua vài thứ lặt vặt nhưng ông ít xài lắm. Ông lại để dành cho em. Mỗi khi ra công viên chơi em được ông mua bao nhiêu là đồ chơi, được ông dẫn đi ăn kem, uống trà sữa . . . Mỗi tối em lại sa vào lòng ông mà ngủ say sưa.
Rồi ngày tựu trường năm lớp 1 đã đến, ông dẫn em đến trường, dáng ông run run nhưng nét mặt thật vui, ông xoa đầu em và nói :"Bé (tên em) đi học phải chăm chỉ, biết nghe lời thầy cô và phải giúp đỡ bạn bè, không được cãi và đánh nhau với bạn bè, nha con. Lát nữa hế giờ học, ông tới đón con về, ngoan nha cháu nội của ông". Em nhìn ông mà cứ ngỡ đang đứng trước mình là một ông tiên trong truyện cổ tích.
em bước vào lớp với nhiều bỡ ngỡ. Ông đứng nhìn em vào lớp, một hồi lâu rồi ông ra về. Ông về và ra đi mãi mãi.
Em không còn được gặp ông nữa những vẫn có cảm giác là ông vẫn hằng ngày theo em đến trường và đưa em về nhà. Mỗi khi đi trên đường, bất chợt nhìn thấy ông lão tóc bạc phơ nào đó, em lại nhớ tới ông của em. Và em thầm ước, ông vẫn còn sống để em khoe với ông những kết quả học tập tốt mà e đã đạt được trong những năm qua. Em thầm ganh tỵ với những đứa bé đang được ông của mình hằng ngày đưa đến trường.
Thấm thoát đã mấy năm rồi, nay em đã lớn và không còn bé bỏng nữa, nhưng trong giấc mơ, em vẫn gặp được ông tiên với mái tóc bạc phơ, lơ thơ trong gió đang mỉm cười với em. Đó là ông của em, người mà suốt đời này em luôn luôn thương yêu và kính trọng.
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top Bottom