Sắp tới cô sẽ choa mình vài đề kiểm tra văn. Trước những tiếp kiểm tra đó mình muốn thêm nhìu ý tưởng về bài văn của mình nên mong các bạn giúp nha. Các đề cô mình có thể cho:
- Hãy tưởng tượng và tả lại một nhân vật trong truyện em đã đọc.
- Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn.
- Hãy kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện đã được học.
- Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lới một nhân vật trong câu chuyện đó.
Đề 1 :
Ai ai cũng bảo tôi hiền lành, thuần hậu nhưng lấy phải người vợ nanh độc, độc ác. Sau khi một sự việc xảy ra, vợ tôi thay đổi hẳn, để tôi kể cho các bạn nghe. Nhà tôi có một mẹ già, phải cái là cụ hơi khắc khổ, lắm điều. thành ra hai bên mẹ chồng nàng dâu cứ lục đục, xô xát luôn, không mấy khi được vui vầy, bình tĩnh. Tôi rất bực mình và ngao ngán. Tôi đã dụng tâm lắm, lúc vợ vắng thì có lời phải chăng với mẹ, lúc vắng mẹ thì hết sức khuyên răn vợ, những mong một nhịn chín lành, trên kính dưới nhường thì tôi mới được an nhàn mà hưởng cái lạc thú trong gia đình. Nhưng uổng công vô ích. Trời chẳng chịu đất thì đất cũng chẳng chịu trời, mẹ chồng nói một thì con dâu nói mười. Mà mỗi ngày lại thêm nhốn nháo khó chịu. Đôi bên xung khắc chống chọi kịch liệt, rút cục chỉ khổ tôi ở giữa.
Khổ hay sinh kế. Một hôm đi chợ mua con dao bầu thật to và đem về nhà mài mài liếc liếc. Vợ tôi lấy làm lạ bèn hỏi tôi nhưng tôi không nói gì. Dao mài xong lại cất đi. vài hôm như thế , mãi tôi mới nói:
- Tôi mài dao đây chỉ đợi hễcó dịp là thịt mẹ luôn .Mình cứ nghĩ xem mẹ già rồi lại lẩm cẩm, lắm điều không chết trước thì chết sau, cứ để mẹ sống thì mai cãi cọ cùng mình, ngày kia chửi rủa mình. tôi nói luôn như thế. Đâm ra vợ tôi lại nghĩ, nghĩ rồi lại hối, cả tâm tính cũng thay đổi. Tôi đến là mừng. Ít lâu sau lại mang dao ra mài .Vợ tôi thấy vậy trong lòng nôn nao người run rẩy.Một chốc tôi bảo:
- Tôi phải thị mẹ đây!
Rồi xăm xăm đến chỗ mẹ làm bộ như định giết. Vợ tôi ngăn lại:
- Thôi tôi trăm lạy mình, nghìn lạy mình trăm tội nghìn tội là ở tôi cả chứ không phải nơi mẹ già. Từ giờ tôi xin tu tỉnh không to tiếng với mẹ nữa. từ hôm đó trong nhà vui vẻ hòa thuận.
Đề 3:
Từ xa xưa, xưa lắm, trong một khu rừng xanh đại ngàn, có một đôi bạn thân bên nhau đó là tôi và dê trắng.
Hằng ngày, tôi và dê trắng song vai lao vun trên tán lá khô, dưới bóng mát của hàng ngàn cây cổ thụ. Cái lưng vàng ươm, cái dáng manh mai của chúng tôi thấp thoáng sau nhưng rặng cây xanh. Chạy chán chúng tôi ra bãi cỏ nhởn nhơ vui đùa. Nằm dài bên cạnh dòng suối, chúng tôi như được an ủi, thật thoải mái. Mỗi sớm khi ông mặt trời lên những tia nắng như đang nô đùa trên những tán lá dày đặc của khu rừng.
Thế rồi một năm trời hạn hán. Nắng như thiêu như đốt. Làm cho cả khu rừng như bốc lửa. Chim chóc ngừng ca, Dòng suối ngừng chảy. Đáy suối cạn khô phơi ra những tảng đá lớn. Cái nắng hầm hầm làm cây cối, thú vật chết khát. Những cây cổ thụ trơ trụi lá. chúng tôi sống trong sự tuyệt vọng, ngắc ngoái chờ chết. Dê trắng ngày càng yếu, thấy thương cho bạn tôi quyết tâm đi tìm nước và cỏ, trong lòng thầm nghĩ : “ Rồi sẽ có nước, có cỏ cho dê trắng” Ở phía chân trời một màu xanh thấp thoáng hiện lên, bên cánh đó một con suối trong xanh. Các muôn thú ở đó đang nô đùa, nhảy múa. Thấy vậy tôi cũng hòa vào ngày vui nhộn ấy. Rồi hình ảnh của dê trắng mờ dần trong tâm trí tôi. Một ngày kia, nhớ lại lời dê trắng tôi vô cùng ân hận, xót thương cho bạn mình, tôi lấy ít nước và cỏ trở về hang cũ. Ở quê nhà dê trắng ngày đêm mong tôi về. Lúc đó trời sắp mưa. Dê trắng ăn chỗ cỏ khô do tôi để lại . Sức khỏe của dê trắng hồi phục dần. Dê trắng chạy khắp nơi để tìm tôi. Tìm mãi, tìm mãi mà không thấy tin tức gì. Chú ngã khụy xuống. Miệng vẫn gọi trong hơi thở cuối cùng của mình: “Bê! Bê
Tiếng gọi từ đáy lòng của dê trắng vang vọng. Từ đây suối đầy ắp nước, khu rừng lại xanh tươi. Nhưng dê trắng sẽ mãi mãi không tìm đựơc tôi trở lại.