[Văn 9]Bài viết số 2 lớp 9

N

nobit3_jerry

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Đề 1Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường xưa vảo 1 ngày hè, hãy viết thư cho 1 bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó
Đề 2:Kể lại 1 giấc mơ, trong đó em gặp lai ng` thân cách xa lâu ngày
Đề 4:Kể lại 1 lần đi thăm mộ một ng` thân trong ngày lễ, tết
Đề này nữa:Kể lại một việc làm khiến em rất ân hận
Giúp mình với:((
 
Last edited by a moderator:
B

bapngok_97

Linh thân mến!
Chắc nhận được lá thư này của mình Linh bất ngờ lắm phải không? Ừ! Lâu lắm rồi còn gì.... Sau bao nhiêu năm mình mới lại ngồi vào bàn và viết thư cho Linh, cứ thấy lóng ngóng với cây bút và những gì muốn nói...

Linh bây giờ sao rồi? Chắc là Linh vẫn khoẻ và gia đình luôn tràn ngập trong tiếng cười và hạnh phúc phải không? Mình nhớ cu Nam của Linh lắm đấy nhé, thằng bé thật ngoan ngoãn và đáng yêu. Lần cuối cùng gặp nó là hồi bọn mình chia tay để Linh vô Nam, cũng 12 năm rồi còn gì. Thằng bé lớn lên chắc bảnh trai lắm, nó học hành có tốt không Linh?

Còn mình thì vẫn khoẻ, cuộc sống vẫn ổn, ông xã chuyển công tác vì thế cả nhà lại chuyển về Thái Nguyên sinh sống rồi. Được sống trong bầu không khí quen thuộc và gần gũi của quê hương thật tuyệt Linh ạ.

Linh này! Linh có nhớ mái trường cấp 2 mà tụi mình từng học không? Chắc Linh chẳng quên được đâu nhỉ. Đó là nơi tụi mình đã gặp nhau và trở thành bạn thân thiết đến bây giờ, là nơi ấm áp yêu thương đã nâng cánh cho chúng ta trên con đường đời cơ mà! Năm nay con mình lại chuyển vào trường cũ học đấy! Thật là một sự trùng hợp diệu kì phải không Linh?

Linh à, 20 năm rồi mình mới quay lại trường đấy. Nhiều khi ngẫm lại thấy thời gian trôi thật nhanh, mới ngày nào mình còn nô đùa bên bè bạn, sống trong sự dạy bảo tận tình chu đáo của thầy cô ,nay đã 20 năm rồi. Có lẽ mình ấn tượng nhất với trường là những kỉ niệm gắn với mùa hè. Có những mùa hè hân hoan vì được nghỉ ngơi sau 1 năm học tập, có những ngày hè lên trường lao động vui vẻ và ngày hè chia tay cuối cấp, phải xa thầy cô bạn bè, cả lớp A3 của mình ôm nhau khóc như trẻ con vậy. Mình cũng quay lại trường trong một ngày hè nắng chói chang và bầu trời xanh cao vời vợi. Có lẽ chính vì vậy mà những kỉ niệm ấy mới ùa về trong lòng mình.

Ôi, sao mới viết chưa được nửa bức thư mà nước mắt mình đã chực ùa ra thế này, lại mít ướt giống ngày xưa rồi, Linh đừng cười mình nhé!

Trường mình bây giờ khác hồi chúng mình học nhiều lắm, những dãy nhà 2 tầng giờ đã là toà nhà 5 tầng cao đồ sộ với những thiết bị học tập được trang bị tối ưu. Thì dĩ nhiên, từ hồi bọn mình học trường đã là trường chuẩn quốc gia rồi còn gì. Bây giờ lớp nào cũng có máy chiếu, có máy tính, có bảng thông minh... Mình đã đi ngắm hết các lớp trong trường, vui lắm, nhớ lại bao nhiêu kỉ niệm. Mình nhớ, trước chúng mình chẳng thích học máy chiếu mãi còn gì. Những tiết học thật thú vị và bổ ích, giờ Văn thì vừa được nghe giọng đọc ấm áp, truyền cảm của cô, vừa được thảo luận thành nhóm thật thoải mái về những vấn đề mình quan tâm; giờ Hoá thì được xem thí nghiệm; giờ Lý thì được mắc mạch điện... nhiều trường khác còn phải ghen tị với học sinh trường mình cơ đấy

Trường thì xây khác, nhưng những hàng cây xanh rợp bóng mát sau trường thì vẫn còn đó, hàng ghế đá vẫn còn đó ghi dấu bao hồi ức chẳng thể nào quên. Trong cái nắng hè, thấp thoáng rặng cây, những vườn hoa khoe sắc, trông ngôi trường thật hài hoà và đẹp lạ kì, nó rực rỡ, khang trang và luôn tạo cho mình cảm giác gần gũi, thân thương.

Trong lần này về thăm trường, mình đã gặp lại rất nhiều thầy cô dạy mình ngày ấy, cô giáo dạy Văn ngày xưa với những giờ học ấm áp yêu thương, đôi khi hơi nghiêm khắc nhưng đem đến cho chúng mình những bài học đối nhân xử thế, cách ứng xử, nói năng... giúp bọn mình sống tốt và sống có ích; thầy giáo dạy Lý với những giờ học về điện, đôi khi khó hiểu nhưng luôn cố giảng dạy thật kĩ; cô giáo dạy Sử với những tiết học thú vị về một thời quá khứ đã qua, khiến chúng mình thích thú nghe như nghe truyện cổ tích... Mình đã khóc đấy Linh ạ! Không ngờ bao nhiêu năm rồi, 35 tuổi, con trai lớn thế rồi... lại được gặp lại các thầy cô, lại được nghe các thầy cô gọi là "em", xưng "cô" thật trìu mến, thiết tha. Trong cái giây phút ấy mình chỉ biết nắm tay thầy cô mà nghẹn ngào nói không nên lời, vui lắm mà sao nước mắt cứ tuôn rơi. Các thầy cô cũng sắp về hưu rồi, nhưng vẫn còn khoẻ mạnh lắm Linh ạk, tâm huyết với nghề, nhiệt tình và yêu thương học sinh thì dĩ nhiên là vẫn đầy ăm ắp trong trái tim rồi. Mình cũng không ngờ là các thầy cô vẫn còn nhớ mình đâu đấy. Bao nhiêu thế hệ học trò đi qua, vậy mà cô Văn, cô Địa vẫn nhận ra mình và hỏi rằng "học trò cũ của trường à"... khiến mình thấy ấm áp lạ kì. Ừ, phải rồi, các thầy cô là những người trèo đò luôn hi sinh vì học trò cơ mà... Trong giây phút ấy mình thấy xấu hổ quá, chẳng biết lấy gì để tặng người đã từng dìu dắt từng bước đi....

Chắc Linh không tưởng tượng ra đâu. Nhưng đến giờ khi ngồi đây viết thư cho Linh, cái cảm giác bồi hồi xao xuyến trước mái trường bao năm mới quay lại, cái niềm xúc động nghẹn ngào khi chào các thầy cô, sự lưu luyến khi ra về vẫn còn vẹn nguyên trong mình. Chắc chắn rằng khi có thời gian, mình sẽ đến thăm các thầy cô thường xuyên hơn, lòng kính của học trò không nhiều nhưng chắc cũng 1 phần nào tri ân được công ơn của thầy cô phải không Linh? Cũng lâu lắm Linh chẳng về Bắc rồi đấy, có thời gian thì về Linh nhé, thăm quê và thăm mái trường dấu yêu!

Thư chưa dài nhưng có lẽ là mình xin dừng bút ở đây! Chúc Linh và gia đình luôn mạnh khoẻ, thành đạt và hạnh phúc. Chúc cho cháu Nam luôn được học tập trong một môi trường học tập tốt đẹp mà ở đó cây non có thể mọc thẳng, hoàn thiện từ ngoại hình cho tới nhân cách như mái trường cấp 2 chúng mình đã học tập và trưởng thành
 
P

peheo7197

đề viết thứ 2 hok phải trong sách:((
có ai bek làm nhập vai troang nhân vật bài hoàng lê nhất thống chi hok:((
 
V

vip_boy_hp_9x

Mo bai:
- Dau thu hoi tham tinh hinh suc khoe cua ban
- Gioi thieu ly do, nguyen nhan cua chuyen di ve tham truong cu
- trinh bay khai quat cam xuc cua ban than
Than bai:
- Chaun bi hanh ly va ra ben xe luc may gio? xe khoi hanh luc may gio?di trong bao lau thi den truong
- khi dung truoc cong truong, cam xuc dau tien cua em la gi?
- nhung thay doi co ban nao cua ngoi truong xua lam em ngac nhien?(cong, ha`ng cay, cac day lau)
-khi vao san truong, em da gap ai?nguoi ay thay doi nhu the nao?(bac bao ve)
-lan luot tham quan ca phong hoc, cac phong chuc nang: chung dc hien dai hoa ntn?(phong may tinh, phong am nhac, thu vien,hoi truong)
- nhung suy nghi va cam xuc cua em khi duoc nhin ngam lai nhung doi thay cua ngoi truong xua. Tam trang truoc luc ra ve.
Ket bai:
- cam xuc khi roi xa mai truong khi ve co quan.
- loi tam nguyen cu ban than khi ve ngoi truong xua
 
H

hjhjhuhu2202

ek
cho tui hỏi đề về cùng gia đình thăm mộ người thân làm như thế nào
huhuhu:confused:
 
L

lan_phuong_000

Đề 1Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường xưa vảo 1 ngày hè, hãy viết thư cho 1 bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó
Với mình về phần này quan trọng nhất là lúc mở đầu lá thư sao cho hấp dẫn và lôi cuốn, mình thử nhé

Nhung thân nhớ!
Ngưỡng tưởng thời gian trôi qua sẽ xóa nhòa đi nỗi đau của con người. Nhưng không Nhung ạ, càng cố quên thì nó càng xoáy sâu vào tâm khảm mình, làm trái tim mình đau nhói. Ôi! Nếu mình không nóng giận thì làm gì có chuyện Khánh bỏ đi sang châu Phi khô cằn và đầy hiểm nguy ấy, Khánh không đi thì Nhung đâu phải một mình cô đơn ở Việt Nam xa xôi...
Để tìm cho mình sự giải thoát, cũng như tự suy nghĩ lại bản thân, mình đã về Việt Nam, về lại ngôi trường yêu dấu, nơi cũng ta đã gửi trọn tuổi thần tiên, nơi lưu giữ toàn bộ kí ức về những ngày ta đang lớn, cũng chính nơi ấy đã nhào nặng nên con người mình lúc này.
........
.....

Như thế, hoặc đại loại như thế!!!
 
B

bffaf

Nhận xét chút về bài em LP:
Nhung thân nhớ!
Ngưỡng tưởng thời gian trôi qua sẽ xóa nhòa đi nỗi đau của con người. Nhưng không Nhung ạ, càng cố quên thì nó càng xoáy sâu vào tâm khảm mình, làm trái tim mình đau nhói. Ôi! Nếu mình không nóng giận thì làm gì có chuyện Khánh bỏ đi sang châu Phi khô cằn và đầy hiểm nguy ấy. Khánh không đi thì Nhung đâu phải một mình cô đơn ở Việt Nam xa xôi...
Để tìm cho mình sự giải thoát, cũng như tự suy nghĩ lại bản thân, mình đã về Việt Nam, về lại ngôi trường yêu dấu, nơi chúng ta đã gửi trọn tuổi thần tiên, nơi lưu giữ toàn bộ kí ức về những ngày ta đang lớn. Và cũng chính nơi ấy đã nhào nặn nên con người mình lúc này.

- Đầu thư ko có Địa điểm, Ngày, tháng năm là sao đây :| đây là cấu trúc chung của một bài viết thư mà
- Ngưỡng tưởng: anh đã tra từ này và thấy chả có từ nào như vậy. Em nên thay bằng từ Những tưởng
- Em hạn chế phẩy câu nhé, thay vào đó là chấm câu. Đừng có cố nhồi nhét ý vào cùng một câu như vậy, nếu muốn nhét thì phải thêm QHT vào chứ
 
F

freakie_fuckie

Với mình về phần này quan trọng nhất là lúc mở đầu lá thư sao cho hấp dẫn và lôi cuốn, mình thử nhé

Nhung thân nhớ!
Ngưỡng tưởng thời gian trôi qua sẽ xóa nhòa đi nỗi đau của con người. Nhưng không Nhung ạ, càng cố quên thì nó càng xoáy sâu vào tâm khảm mình, làm trái tim mình đau nhói. Ôi! Nếu mình không nóng giận thì làm gì có chuyện Khánh bỏ đi sang châu Phi khô cằn và đầy hiểm nguy ấy, Khánh không đi thì Nhung đâu phải một mình cô đơn ở Việt Nam xa xôi...
Để tìm cho mình sự giải thoát, cũng như tự suy nghĩ lại bản thân, mình đã về Việt Nam, về lại ngôi trường yêu dấu, nơi cũng ta đã gửi trọn tuổi thần tiên, nơi lưu giữ toàn bộ kí ức về những ngày ta đang lớn, cũng chính nơi ấy đã nhào nặng nên con người mình lúc này.
........
.....

Như thế, hoặc đại loại như thế!!!



Nghĩ về trường học xưa mà lại thấy mỗi đầy rẫy những "nỗi đau""xoáy sâu vào tâm khảm", nghe thì mĩ miều lắm cơ mà sao trường học nàng lại cứ gắn mới nỗi đau 8-} Chẳng nhẽ đời học sinh nàng đi qua nhiều truân truyên và nhiều gập ghềnh như vậy?
Có lẽ nỗi đau nên thay bằng nỗi nhớ chăng ?
Nghe cái quả trái tim đau nhói mà ghe đến là ghê, đã là nhớ về mái trường, thì những ký ức luôn ,mang cho ta những nỗi nhớ nhung, có thể buồn, nhưng rất dịu, kiểu đau nhói thường chỉ thấy trong lưu bút của mấy đứa lên ba tập viết thư tình

Ôi! Nếu mình không nóng giận thì làm gì có chuyện Khánh bỏ đi sang châu Phi khô cằn và đầy hiểm nguy ấy. Khánh không đi thì Nhung đâu phải một mình cô đơn ở Việt Nam xa xôi...

Biết đang nói về cái gì thì chết liền :| Đoạn văn như thăng thiên và cái này rơi xuống đây , "y như một niềm kinh dị "


Để tìm cho mình sự giải thoát, cũng như tự suy nghĩ lại bản thân, mình đã về Việt Nam, về lại ngôi trường yêu dấu, nơi chúng ta đã gửi trọn tuổi thần tiên, nơi lưu giữ toàn bộ kí ức về những ngày ta đang lớn. Và cũng chính nơi ấy đã nhào nặn nên con người mình lúc này.


Sượng sần vì đau khổ, cũng khá là đáng cảm thông, dẫu không biết sao khổ chủ lại đặt ra cái tình huống trong lúc này. Đọc xong đoạn này, người ta ngơ ngác không hiểu :-?? Mở bài nhưng thực ra là cái cửa đóng lòng

Mà chớ có lạm dụng mấy từ cảm thán ôi a á ợ :| những từ ấy sao khuôn và luông gò bó, nên hạn chế hết mức khi dùng trong thư từ
tốt nhất là không nên viết mở bài kiểu như vậy hoặc "đại loại kiểu thế "

Em vớ vẩn thế thôi ;;)
Cái dàn ý của bạn kai em chưa thấy yếu tố tự sự. Thứ 3 em phải nộp bài, bác nào tốt bụng cho em dàn bài chi tiết và đầy đủ hơn
Cảm ơn nhiều ạ

*ngẩng đầu lên giời, gãy cổ *
 
Last edited by a moderator:
  • Like
Reactions: Fiorest
L

lan_phuong_000

Nghĩ về trường học xưa mà lại thấy mỗi đầy rẫy những "nỗi đau""xoáy sâu vào tâm khảm", nghe thì mĩ miều lắm cơ mà :-?? sao trường học nàng lại cứ gắn mới nỗi đau 8-} Chẳng nhẽ đời học sinh nàng đi qua nhiều truân truyên và nhiều gập ghềnh như vậy :-o
Có lẽ nỗi đau nên thay bằng nỗi nhớ chăng ?
Nghe cái quả trái tim đau nhói mà ghe đến là ghê, đã là nhớ về mái trường, thì những ký ức luôn ,mang cho ta những nỗi nhớ nhung, có thể buồn, nhưng rất dịu, kiểu đau nhói thường chỉ thấy trong lưu bút của mấy đứa lên ba tập viết thư tình 8-}



Biết đang nói về cái gì thì chết liền :| Đoạn văn như thăng thiên và cái này rơi xuống đây , "y như một niềm kinh dị " =))





=)) Sượng sần vì đau khổ, cũng khá là đáng cảm thông, dẫu không biết sao khổ chủlại đặt ra cái tình huống trong lúc này :)) Đọc xong đoạn này, người ta ngơ ngác không hiểu :-?? Mở bài nhưng thực ra là cái cửa đóng lòng =))

Mà chớ có lạm dụng mấy từ cảm thán ôi a á ợ :| những từ ấy sao khuôn và luông gò bó, nên hạn chế hết mức khi dùng trong thư từ
tốt nhất là không nên viết mở bài kiểu như vậy =) hoặc "đại loại kiểu thế "

Em vớ vẩn thế thôi
Cái dàn ý của bạn kai em chưa thấy yếu tố tự sự. Thứ 3 em phải nộp bài, bác nào tốt bụng cho em dàn bài chi tiết và đầy đủ hơn
Cảm ơn nhiều ạ :)

*ngẩng đầu lên giời, gãy cổ :x*

Đó là điều mình muốn hướng tới, một cái mở đề khác thật khác, đúng với một lá thư thay vì là tập làm văn và tình huống mình đặt ra đó là một lời xin lỗi một lời xin lỗi cùng với cách mình tìm sự giải thoát - trở về trưởng xưa
Bạn hiểu ý của mình chứ???

tủn@ edit lại emo cho bài viết trên
 
K

kellynam

Mình nghĩ lời xin lỗi kiểu này đưa cho cô thì ăn 1 là chắc mình còn trẻ con mà,mình nghĩ nếu là lời xl thì nên là lời xl vì lm 1 đứa bạn nào đó giận vò hiểu lầm hơn là chuyện tc teen này :D
 
L

lan_phuong_000

Mình nghĩ lời xin lỗi kiểu này đưa cho cô thì ăn 1 là chắc mình còn trẻ con mà,mình nghĩ nếu là lời xl thì nên là lời xl vì lm 1 đứa bạn nào đó giận vò hiểu lầm hơn là chuyện tc teen này :D

20 năm sau = 34 tuổi rồi đó bạn
thế thì sao trẻ con được :)
vả lại mình thấy đề này kg hợp thời đại nữa rồi
20 năm nữa chắc j còn ng` viết thư tay
 
K

kuckutkute

Đó là điều mình muốn hướng tới, một cái mở đề khác thật khác, đúng với một lá thư thay vì là tập làm văn và tình huống mình đặt ra đó là một lời xin lỗi một lời xin lỗi cùng với cách mình tìm sự giải thoát - trở về trưởng xưa
Bạn hiểu ý của mình chứ???

tủn@ edit lại emo cho bài viết trên

Làm những cái khác với cái lạ thì đâu có khó ? Song đừng có tiến quá xa để "cái khác, cái lạ" ấy trở thành "phản thực tế, lập dị" . Đừng có tưởng nói láo là dễ =]] Nói láo phải biết nói cách nào để người ta tin và người ta hiểuNên nhớ bài văn ấy không phải là bức thư của riêng ta, chỉ có ta và thằng nhận thư hiểu cái gì mà ta đang nói tới. Đã viết ra cho cả thằng khác đọc nữa thì cũng cần gợi mở một tý cho người ta hiểu " quát hép pờn "~ cái gì đã xảy ra.
Bạn trẻ của tớ ạ, ý bạn thì não đất của tớ cũng ngộ ra chút ít rồi đới, cơ mà cái mở bài, đừng cố gắng "lên gân" nhiều quá, mọi cảm xúc nên để cho nó nhè nhẹ thôi, có thể khác thường, nhưng đừng " phi thường" nó quá, mà cái gì phi thường quá cũng dễ dẫn đến "tầm thường"
Mở bài của bạn, người đọc thật khó có thể nhận ra cái gì - đang- xảy -ra . Và khi không nhận ra cái gì đang xảy ra, người ta khó mà đồng cảm với bạn được, như thế thì bài văn hỏng bét rồi , phải không ;;)
Nếu mình không nóng giận thì làm gì có chuyện Khánh bỏ đi sang châu Phi khô cằn và đầy hiểm nguy ấy, Khánh không đi thì Nhung đâu phải một mình cô đơn ở Việt Nam xa xôi...
Tự dưng nó có cái này này này . Mấy cái này thì chỉ có bạn, với thằng nhận thư hiểu, chứ người đọc có hiểu gì gì đâu :-??

Thôi thì góp ý như vậy, góp ý ạ =]]

Hôm nọ lượn lờ trên mạng, tìm đc cái dàn ý này, mong giúp đỡ các bạn được ít nhiều

Sau đây mình xin giới thiệu cho các bạn bài văn đã dc ghi ở đầu đề ( thông cảm mình lười viết lại cái tên quá ).Bài này gồm cóa gợi ý, dàn ý chung, bài làm mẫu.
A/ GỢI Ý LÀM BÀI

_Em phải viết một lá thư, kể chuyện về thăm trường cũ. Lá thư đó
phải miêu tả quang cảnh trường em 20 năm sau.Trường sẽ hiện đại, nguy
nga, bề thế khác hẳn hiện giờ.
(Chẳng hạn như mỗi người đều vác IPAD tới trường )
_Em cần tưởng tượng 20 năm sau em là một người như thế nào? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Ở đâu?(nhà biệt thự villa
gì chém hết vào là ok!!! )
_ Bạn em, người nhận thư, tên gì? Ở đâu? Gia cảnh thế nào?
( giàu ko kém gì mình chẳng hạn )
_Em cần suy nghĩ trong trường hợp nào mà em về thăm trường? Vì sao
em muốn kể cho bạn nghe những điều em nghe , em thấy ? ( Ví dụ: Em là
một Việt kiều về thăm quê, một thầy giáo được cử về làm hiệu trưởng, một
doanh nhân đến tìm hiểu để đầu tư, phát triển trường hay đơn giản là
một người cha đến xin học cho con...)
( làm sao cho lý do càng thật càng tốt nhé )
_Em cần nghĩ đến một cốt truyện, em trở về trường, xúc động trước sự
thay đổi vượt bậc của trường, em muốn làm gì đó để hỗ trợ cho các hoạt
động của nhà trường, em viết thư kêu gọi bạn bè cùng tham gia chẳng hạn.
( cũng là 1 ý hay)
_ Em hãy hình dung, trường em sau 20 năm phải thay đổi như thế nào? ( Yếu tố miêu tả)(chém cho nhìu vào, đoạn này dc phép chém thoải mái
)
+Ví dụ như quy mô, diện tích, vị trí vẫn như cũ hay được mở rông, nâng tầng cao hơn v...v...

+Cổng trường, sân trường, cây cối, vườn tược, bãi đậu xe, căn tin có như hồi em học?

+Thang máy dc lắp đặt trong trường
+Cầu thang. lớp học của học sinh, phòng làm việc của thày cô, sân
thể dục, phòng thí nghiệm...đã được hiện đại hóa như thế nào? Cái gì đã
mất? Cái gì có thêm?( vd: bể bơi, nhà ăn, sân khấu, tầng hầm để xe, thư
viện mở 24/24...)

_Em có gặp ai trong số thầy cô và bạn bè cũ. Cuộc gặp gỡ có làm em
xúc động? Những kỉ niệm nào ùa về trong em? Những so sánh , liên tưởng? (
Yếu tố biểu cảm)

_Em đừng quên thời điểm miêu tả là mùa hè. Khi đó trong trường có
những hoạt động gì hay hòan toàn vắng lặng? Nếu có thì những hoạt động
ấy ra sao?


B DÀN Ý CHUNG:


I/ Mở bài: Nơi gửi thư, ngày tháng năm.( nhớ là phải 20 năm sau nhá, tính đúng TG đấy

Lời xưng hô đầu thư.
( gửi thư cho bạn thì xưng hô cho đàng hoàng 1 tí, đừng có mày tao nhá )
Lí do gửi thư.


II/ Thân bài: Nội dung chính của thư. Kể chuyện thăm quê, thăm trường cũ. Những thay đổi, những hồi ức, nghĩ suy, cảm động.

III/ Kết bài:Lời nhắn gửi, lời chúc sức khỏe, kí tên.( chữ kí kí cho ngầu vào, cho giám khảo lác mắt chơi )

(nhìn ngắn như vầy nhưng phải làm ra ít nhất 5 trang mới mong cóa diểm cao nhé )

Nguồn : http://b2khs.forum8.biz/t92-topic#ixzz1aFWZAg7x
Được lấy ở 9/14 cf : http://813cf.info.ms
 
K

kieuoanh2009

mình cũng đồng ý với ý kiến của bạn kuckutkute nhận xét rất đúng.Mở bài như thế cũng đc nhưng bạn cần viết ra rõ hơn để người đọc có thể hiểu mà ở đây là giáo viên dạy văn của bạn chứ ko phải người đọc là người nhận được bức thư đâu bạn.
 
T

tunkute123

Quỳnh Lưu ngày 9/10/2011
Nhật Hằng thân mến!
Thấm thoát cũng hai năm rồi đó, cậu yêu của tớ ạ. Hai năm thôi mà nhưng tưởng với tớ là cả một thời gian dài, thời gian không bao giờ cậu có thể bên tớ, có thể cho tớ mượn bờ vai lúc buồn, có thể hát vu vơ mỗi khi chúng mình có chuyện vui. Tớ nhớ lắm cái kiểu chào nhau " I Love You" đầy ngốc nghếch mà hai ta vẫn thường trao mỗi ngày đến lớp, nhớ lắm những kỉ niệm đẹp của chúng mình bên ngôi trường Hồ Xuân Hương đầy yêu dấu. Vậy mà bây giờ, tất cả chỉ còn trong quá khứ, một quá khứ thật êm đềm và nhẹ dịu, cậu nhỉ?
Hè vừa rồi, tớ về lại trường xưa đó cậu. Tớ bước chân vào trường, một cảm giác nao nao, khó tả. Bàng hoàng trước sự thay đổi kì lạ của ngôi trường, tớ chỉ biết nhìn, nhìn vào một khoảng vô định. Đâu đâu cũng là hình ảnh của chúng ta, là cái dáng ngồi khom khom của cậu nơi ghế đá, là cái đau đớn, buồn tủi mỗi lần tớ ngồi một mình và khóc. Nhìn ngôi trường vắng lặng, tớ lại nhớ đến cậu, đến cái ngày chúng mình chia tay. Vẫn góc sân trường ấy sao bây giờ tớ cảm thấy lạ. .................
...................................

Vẫn là cái cổng nhỏ màu vàng với dòng chữ in thẳng tắp trường THCS Hồ Xuân Hương, vẫn là dãy nhà hai tầng có lẽ đã sờm màu, cổ kính nhưng sao nó lạ lẫm đến thế. Chúng tớ đứa thì cười, đứa thì nói nhưng tự nhiện im bặt và hình như nín thở hẳn khi đặt chân đến ngưỡng cỗng trường. Có lẽ mọi thứ thay đổi quá nhiều, mà cái thay đổi ấy là về mặt tinh thần cậu ạ.
Chúng tớ chia nhóm ra, đứa đi góc này, đứa đi góc khác, cố thăm lại hết những kỉ niệm thân thương mà đã từng có với lũ bạn. Tớ cũng chạy theo bọn thằng Hải, Lâm qua chỗ ghế đá cạnh gốc cây bàng. Cậu nhớ không, đó chính là nơi chúng ta quen nhau đó. Cậu biết tớ đã làm gì không? Nhớ cậu quá, tớ ôm luôn cây bàng và khắc dòng chữ Nga Love Hằng lên thân cây. Hi vọng lúc cậu về trường, nó vẫn còn nguyên vẹn như tình cảm tớ dành cho cậu.
Lũ chúng tớ đứa nào cũng buồn vì bây giờ chẳng còn đông đủ như 9B ngày xưa. Không còn là Vịt dễ thương của Hồ Xuân Hương nữa. Cái buồn, cái nhớ kéo tớ đến một kí ức mà trong tớ, đó là điều khó phai nhất khi nghĩ về trường, về cậu. Giây phút chúng ta giận nhau, tớ đòi ra khỏi TMG, giây phút cậu nhìn tớ mà chả nói câu nào, rồi thì Thạch Thảo

Vậy là tớ đã về thăm lại trường sau 20 năm xa cách đó cậu. Tớ cũng chả tin vào điều ấy cho đến khi nỗi nhớ cậu bị đứt đoạn bởi tiếng gọi lớn của lũ bạn lớp mình. Tớ bước chậm về phía chúng nhưng trong tim vẫn đang hướng tới cậu với một tình yêu trọn vẹn. Tớ sẽ không bao giờ quên Hồ Xuân Hương đâu cậu ạ. Cậu có hỏi tớ vì sao không nhỉ? Nhưng thôi tớ sẽ bật mí. Vì nơi đó ông trời đã ban cho tớ một người quan trọng, một người làm thay đổi cuộc sống và con người tớ, chính là cậu bạn tốt của tớ. Mãi mãi là thế, bóng dáng ngôi trường với từng ngày nồng nàn kỉ niệm sẽ luôn đằm sâu trong tim tớ cùng nụ cười, hình ảnh cậu. Khi nào có dịp, cậu về thăm trường với tớ nhé. Tớ đợi cậu, sẽ đợi và nhất định cậu phải đồng ý đó. Yêu cậu lắm.
Chờ thư hồi âm của cậu.
Bạn của Mèo Hằng
Nga
Vũ Thị Nga

Phần thân kể lại diễn biến của ngày thăm trường. Cứ khịa ra mà kể thôi. Tưởng tượng mà...
Nên kể chi tiết những hoạt động đã làm từ khi bước chân vào trường:
+ Cùng lũ bạn thăm lại các gian lớp
+ Ngắm lại từng góc kỉ niệm vui buồn
+ Chào thầy cô giáo cũ cũng như những người mới vào trường
+ Tặng quà cho trường
+ Mời thầy cô đi liên hoan chẳng hạn
.......................................
Nói chung làm việc gì các bạn cứ kể ra hết. Nhưng lưu ý đã viết về trường thì dẫu kỉ niệm vui hay buồn nó cũng êm đềm, nhẹ dịu chứ đừng nên dùng những từ ngữ dữ dội, khiến người đọc có cảm giác ghê rợn. Vì như thế dẫn đến " sáo".

Khoan đã nhé bạn nó mượn máy
 
Last edited by a moderator:
P

pety_ngu

Đề 2: Kể về 1 giấc mơ trong đó em gặp người thân đã xa cách lâu ngày.
Đáp án :
Đã bao giờ bạn tin rằng sau một giấc mơ những điều bạn hằng mong ước bấy lâu sẽ trở thành sự thật ?Đã có lúc tôi rất tin vào điều đó và luôn nhớ khoảnh khắc kỳ diệu mà giấc mơ đã đem đến cho tôi .
Hôm ấy là một buổi tối cuối tuần,trời đầy sao và gió thì dịu nhẹ.Tôi nằm trên trần nhà mơ mộng đếm những vì sao.Bỗng nhiên tôi thấy cả không gian như bừng sáng.Trong vầng hào quang sáng lấp lánh,ông tôi cười hiền từ bước về phía tôi.Tôi sung sướng đến nghẹt thở ngắm nhìn gương mặt phúc hậu, hồng hào và mái tóc bạc phơ của người ông yêu quí.Ông tôi vẫn thế:dáng người cao đậm,bộ quân phục giản dị và cái nhìn trìu mến!Tôi ngồi bên ông,tay nắm bàn tay của ông,tận hưởng niềm vui được nâng niu như thuở còn thơ bé...Tôi muốn hỏi những ngày qua ông sống như thế nào?Ông ở đâu?Ông có nhớ đến gia đình không …Tôi muốn hỏi nhiều chuyện nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu cả.
Ông kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích mà ngày xưa ông vẫn kể.Giọng ông vẫn thế:rủ rỉ,trầm và ấm.Ông hỏi tôi chuyện học hành,kiểm tra sách vở của tôi.Đôi mày ông nhíu lại khi thấy tôi viết những trang vở cẩu thả.Ông không trách mà chỉ ân cần khuyên nhủ tôi cố gắng học tập chăm chỉ hơn.Ông nhìn tôi rất lâu bằng cái nhìn bao dung và khích lệ.Ông còn bảo những khát vọng mà ông làm dang dở,cháu hãy giúp ông biến nó thành hiện thực.Những khát vọng ấy ông ghi lại cả trong trang giấy này.Muốn làm được điều ấy chỉ có con đường học tập mà thôi…
Ông dẫn tôi đi trên con đường làng đầy hoa thơm và cỏ lạ.Hai ông cháu vừa đi vừa nói chuyện thật vui.Ông bảo đến chợ hoa xuân,ông muốn đem cả mùa xuân về căn nhà của cháu.Ông chọn một cành đào, cành khẳng khiu nâu mốc nhưng hoa thì tuyệt đẹp:màu phấn hồng,mềm,mịn và e ấp như đang e lệ trước gió xuân.Nụ hoa chi chít,cánh hoa thấp thoáng như những đốm sao.Tôi tung tăng đi bên ông,lòng sung sướng như trẻ nhỏ.Ông cầm cành đào trên tay.Có lẽ mùa xuân đang nấp cả trong những nụ đào e ấp ấy…Xung quanh ông cháu tôi,kẻ mua,người bán,ồn ào và náo nhiệt.Họ cũng đang chuẩn bị đón xuân về !
Tôi đang bám vào tay ông,ríu rít trò chuyện về những ngày xuân mới sắp đến,chợt nghe tiếng mẹ gọi rất to.Tôi giật mình tỉnh dậy,thấy mình vẫn đang nằm trêm trần nhà.Lòng luyến tiếc nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ thôi ..
Giấc mơ chỉ là khoảnh khắc kỳ diệu đáp ứng niềm mong nhớ của tôi. Tôi nuối tiếc song cũng học được nhiều điều từ giấc mơ đó.Và quan trọng nhất là tôi được gặp ông , được ông truyền cho niềm tin và sự nỗ lực cố gắng thực hiện những ước mơ của chính mình.
 
P

pety_ngu

Đề 1: Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè ,em về thăm lại trường xưa.Hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy kể về buổi thăm trường đầy xúc động đó.
Đáp án :
quảng nam ngày ...tháng …năm…
Sơn Ca thân mến!
Hè vừa rồi,nhân về thăm quê mình có ghé thăm trường cũ.Sau 20 năm,mái trường xưa đã có rất nhiều thay đổi.Mình muốn viết thư cho bạn ngay,vừa để hỏi thăm sức khoẻ của gia đình bạn vừa muốn tâm sự cùng bạn những chuyện ngày xưa .
Đó là vào một buổi chiều muộn,không gian làng quê yên ả,thanh bình đến kỳ lạ. Mình bước trên con đường làng,vẫn là con đường ngày xưa có nhiều hoa và cỏ nhưng cảm giác của mình thật lạ:hồi hộp,xao xuyến như cô học trò nhỏ ngày nào mỗi sớm mai đến lớp .Từ xa mình đã trông thấy trường:nhà cao tầng,lợp ngói đỏ,nổi bật trên nền trời ngày hè xanh trong.Bước những bước chân chậm rãi đến gần ngôi trường xưa yêu dấu,mình cảm nhận rõ ràng cảm giác thân quen gần gũi khi nhìn thấy tấm biển: “Trường THCS Quất Lâm”.Sơn Ca còn nhớ lời cô đã nói:“Bước qua cánh cổng này là một thế giới kỳ diệu sẽ mở ra”.Đúng là như vậy.Ngôi trường của chúng ta giờ đã thay đổi khá nhiều:to đẹp hơn,khang trang hơn,có tường bao,vườn thực vật và rất nhiều cây cảnh.Chỉ có những hàng cây trên sân trường là vẫn thế:xanh biếc đến nao lòng.Cuối sân trường, hàng phượng vĩ vẫn nở hoa đỏ rực như mùa thi chỉ vừa mới qua thôi...Mình bước chầm chậm lên hành lang tầng hai, giật mình khi trông thấy bác bảo vệ .Có lẽ nhìn cái vẻ bần thần của mình bác ấy cũng đoán ra là học sinh cũ về thăm trường nên chỉ cười mà không hỏi gì cả.Lòng bồi hồi bước đến bên lớp cũ ,nhìn qua cửa sổ , cảm thấy mình vẫn là cô học trò nhỏ ngày nào.Trong “ngôi nhà chung”ấm cúng này , bốn mươi thành viên của lớp đã học tập,vui chơi,cùng chia sẻ với nhau những niềm vui,nỗi buồn, những tâm tư tình cảm của tuổi học trò hồn nhiên trong sáng.Những dãy bàn,những giờ học hăng say,dường như còn thoảng đâu đây cả lời cô giáo giảng…Sơn Ca còn nhớ chỗ ngồi của bọn mình ngày xưa không?Bàn thứ hai,bên trái,chỗ ngồi đã gắn bó với chúng mình trong suốt cả năm học lớp 9.Có lần cô giáo cho làm bài tập,cả lớp cắm cúi làm còn An cúi mặt xuống bàn làm một giấc.Thấy An ngủ ngon lành quá,mình vẽ lên mũi cậu ấy một chấm tròn to nhìn y như mũi con mèo.Một lát cô giáo trông thấy, gọi An đứng dậy.Nhìn An,cô giáo bật cười còn cả lớp được một phen nghiêng ngả.Ngày ấy chúng mình quí nhất cô Mai.Với cả lớp ,cô như người chị cả,vừa nghiêm nghị vừa gần gụi,yêu thương.Giọng cô nhỏ và trong,những bài cô dạy,những câu chuyện cô kể dường như bao giờ cũng hấp dẫn hơn nhiều lần…Tất cả như vừa mới đây thôi,vẫn vẹn nguyên trong ký ức,giờ ào ạt ùa về khiến nỗi nhớ trở nên cồn cào,cháy bỏng.Gió chiều mát dịu, mang theo cả vị mặn mòi của biển khiến mái trường quê thêm thân thuộc biết bao !
Mỗi chúng ta giờ đều đã khôn lớn trưởng thành.Những ước mơ xưa giờ đã thành hiện thực.Nỗi lo toan của cuộc sống khiến ta đôi lúc lãng quên nhiều thứ.Chỉ riêng ở nơi này,những kỷ niệm của chúng mình vẫn chờ đợi những học trò xưa ..
Chiều muộn,mình trở về.Đã bước chân ra khỏi ngôi trường lưu giữ những tháng năm học trò hồn nhiên và đẹp như một câu chuyện cổ tích mà thấy lòng mình vẫn xao xuyến bâng khuâng ..
Sơn Ca!Thư đã dài,mình dừng bút nhé.Hẹn gặp nhau một ngày gần nhất khi chúng mình cùng trở lại trường xưa !
Bạn .
NGUYỄN THÙY LINH
 
P

pety_ngu

đề trường mình
hãy tưởng tượng 10 năm sau em trở về trường vào một ngày mùa thu.hãy kể lại cảnh tượng xúc động đó
 
R

ryeowookno197

van

:)>-@-)o=>bạn có thể làm theo dàn bài sau.
Mở bài: giới thiệu hoàn cảnh về thăm trường
Thân bài: ngôi trường có thay đổi hay ko? nếu có thì thay đổi như thế nào?
lớp học của mình trước kia giờ ra sao?
kỉ niệm của mình về trường lớp?
Kết bài: nêu cảm nhận của em sau chuyến đi ấy. tình cảm về ngôi trường.
ngoài ra bạn cũng có thể nói thêm về nghề nghiệp gia đình... của mình. chúc bạn thi tốt.:):D
 
T

tunkute123

Đề lớp mình: Tưởng tượng 20 năm sau lớp em có một cuộc hội ngộ đầy ý nghĩa. hãy kể lại
 
Top Bottom