[Văn 8] Mình vừa viết xong 2 bài văn ai vào cho ý kiến và sai phần nào sửa lại giùm em được không?

D

dieuthuyen123

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Đề : Nếu là người đc chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào?
Bài Làm
Lão Hạc là hàng xóm của gia đình tôi và gia đình ông giáo.Chiều hôm đó, tôi đang ngồi trước nhà học bài thì thấy lão Hạc từ cổng bước ra, nhìn thấy vẻ mặt lão khác thường và vốn có tính tò mò nên tôi bám theo và tình cờ nghe thấy lão Hạc kể chuyện bán chó vời ông giáo.
Vừa sang đến nơi, lão Hạc vội nói ngay:
- Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ! Tôi hơi giật mình, cậu Vàng đi đời rồi ư? Tôi không còn được chơi với cậu Vàng rồi ư? Đang băn khoăn, tôi thấy ông Giáo hỏi:
- Cụ bán rồi à?
- Bán rồi! Họ vừa bắt xong. Câu trả lời gọn lỏm nhưng trong giọng lão vẫn còn run run, nhìn lão tôi thấy lão cười như khóc và đôi mắt bạc phết, già nua của lão đầy nước mắt.
-Thế nó cho bắt à?
Lão đang tính trả lời nhưng cảm xúc dồn nén nãy giờ bỗng trào ra không kìm nén lại được. Khuôn mặt co rúm lại, những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Bấy giờ, lão Hạc như một đứa con nít đứng giữa nhà ông giáo hu hu khóc. Trong tiếng khóc nghẹn ngào cùng hai dòng nước mắt lão nghẹn ngào:
********! Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi thì chạy ngay về vẫy đuôi mừng, khi nó đang ăn, 2 thằng Mục với thằng Xiên núp trong nhà nhảy ra bắt nó… Nói đến đây lão Hạc chợt im lặng, tôi cảm thấy ông giáo như muốn ôm trầm lấy lão Hạc mà khóc rồi hai người im lặng một lúc, hình như có một tiếng khóc nghẹn ngào. Đến lúc này tôi chợt nhận ra trong túp lều nhỏ bé ấy là một con người gầy gò, ốm yếu nhưng rất nhân hậu Ngay cả kỷ vật an ủi của mình là cậu Vàng mà lão cũng phải bán đi.
Một lúc sau, ông giáo cất lời an ủi lão Hạc:
- Thôi cụ ạ, đằng nào chuyện cũng rồi, ai nuôi chó mà chẳng phải đem bán hay giết thịt! Ta giết nó là để cho nó hóa kiếp đấy.
Lão Hạc cố dựng cười.
Sau đó ông giáo muốn mời lão Hạc ở lại chơi, hút thuốc, uống trà nhưng lão kêu để khi khác.
Vừa lúc đó tôi chợt nhớ ra là chưa học bài xong, rồi tôi chạy về nhưng tôi mang theo một nỗi buồn. Tôi mong ước con trai lão mau về để cho lão Hạc được yên lòng.
 
D

dieuthuyen123

Bài 2

Đề: Tôi hãy kể lại 1 việc làm khiến bố mẹ vui lòng

Bài Làm
Trong mắt mọi người, tôi chỉ là công tử bột, suốt ngày chỉ biết hoc, vui chơi, không phải làm gì, thi thoảng tham gia các phong trào ở trường, phần thưởng của tôi mang về cho mẹ luôn luôn là những tờ giấy khen. Nhưng tuần vừa qua thì khác, tôi đã một mình tự chăm sóc cho người bị bệnh, đó chính là nội nội tôi khi bố mẹ đi công tác.
Hôm ấy, bố mẹ đi công tác từ sang sớm, chỉ có mình tôi và nội còn ở nhà. Tối hôm trước khi đi bố mẹ đã dặn tôi chỗ để đồ ăn sang và trưa để tôi và nội dung nhưng tôi thì đã quá quen với với công việc đó rồi.
Đúng sáu giờ sang, chuông báo thức vang lên, tôi liền thức dậy đánh răng, rửa mặt, sau đó tôi mang đồ ăn lên cho nội, khi đến phòng nội, tôi gõ cửa nhẹ nhàng và mời nội ăn sáng:
-Nội ơi, con mời nội ăn sáng.
Rồi nội mệt mỏi đáp lại:
-Con cứ ăn rồi đi học đi, tí nội ăn sau.
Tôi làm theo lời nội dăn nhưng vẫn còn băn khoăn. Nội không khỏe ư? Nội ốm rồi sao?
Trưa hôm ấy tôi đi học về và lòng rất vui vì điểm hai môn văn toán đều được điểm 10. Ơ kìa, mọi khi đống sách vở của ngày hôm trước tôi vứt lộn xộn nhưng lần nào nội cũng đều xếp gọn gang, ngăn nắp lại bàn học cho tôi và cây cối trong vườn đều được nội tưới nước, tỉa cành ,bắt sâu nhưng bây giờ trước mắt tôi là những quyển sách, vở lộn xộn, cây cối trong vườn thì rũ. Tôi thoảng nghĩ qua:
-Hay là nội chưa dậy?
Tôi chạy vội vào phòng nội thì thấy nội vẫn còn nằm trên giường, tôi đến gần và sờ tay vào chán nội thì thấy chân nội rất nóng. Nhưng tôi có biết chăm sóc người bệnh như thế nào đâu nhưng tôi từ từ bình tĩnh và nhớ lại mỗi khi tôi ốm thì mẹ làm gì?
Đầu tiên là chườm khăn lạnh cho hạ sốt từ từ. Sau đó, tôi sờ vào chán nội thì thấy đã đỡ nóng hẳn. Và tôi nghe thấy tiếng nội thì thào nói:
-Cảm ơn con nội đã đỡ lắm rồi.
Tôi đáp lại:
-Nội nằm nghỉ lát nhé, con nấu một bát cháo nữa cho nội ăn là khỏe ngay chứ gì.
Tôi nhớ lại hương vị bát cháo trứng mà mẹ vẫn thường nấu cho tôi ăn mỗi khi tôi bị ốm. Hình như cần một ít gạo, ít nước, một chút muối, hạt nên và vài cọng hành là xong rồi. Tôi bắt đâu công việc nấu cháo của mình và cuối cùng cũng đã xong. Tôi bưng lên mời nội. Nội ăn được vài thìa thì không ăn nữa. Tôi lễ phép hỏi:
-Cháo con nấu dở lắm à.
Nội đáp lại bằng giọng khàn khàn:
-Không, nội chỉ thấy hơi đắng miệng và mệt quá.
Thấy vậy, tôi liền nói ngay:
-Nội ơi, nội ăn mới khỏe được chứ và bắt nội thưởng 2 con điểm 10 của tôi bằng cách ăn hết bát cháo ấy.
Nội cười, nụ cười yếu ớt nhưng vô cùng âu yếm.
-Cha bố anh! Ai lại đòi thưởng như thế bao giờ.
Cứ vậy, nội đã cố ăn gần hết bát cháo, tôi bưng thêm cho nội một ít nước để nội tráng miệng và uống thuốc.
-Nội ơi, con lấy thuốc trong tủ ra, nội xem uống thuống nào thì được chứ con không biết.
Tôi mang thuốc đến, nội chọn lấy hai viên thuốc mà mẹ vẫn cho tôi uống lúc sốt, rồi nội nằm nghỉ.
Đến chiều, nội đã đỡ sốt.Tôi lại nấu thêm bát cháo trứng cho nội ăn và uống uống thuốc. Khi bố mẹ về nội như đã khỏe hẳn rồi.
Đến giờ ăn cơm, cả nhà tôi lại quây quần bên chiếc bàn ăn, rồi nội kể lại tỉ mỉ nội đã ốm ra sao và tôi đã chăm sóc nội thế nào, kể về tôi đã lấy điểm 10 để ép cho nội ăn hết bát cháo. Bố mẹ từ căng thẳng trở thành nhẹ nhõm, mẹ xoa đầu tôi và khen rằng:
-Con đã biết chăm sóc người khác rồi đó.
Tôi vô cùng hạnh phúc vì đã giúp được nội và làm cho cha mẹ rất vui lòng. Từ lần đó, tôi luôn cố gắng tự bản thân làm những công việc của mình và giúp đỡ cha mẹ trong nhiều việc để đỡ được phần căng thẳng khi đi làm về của hai người.
 
T

thuy2525

ừm bài số 2 cậu viết cũng hay phết đó
nhưng nếu đây là bài viết số 2 thì cậu có gắng viết cho dài dài và có cảm xúc 1 tí
( chỉ nhận xét thế thôi vì mình học văn cũng không giỏi giang gì :D )
:))
 
P

p0_kut3

Đề : Nếu là người đc chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào?
Bài viết
Trong cuộc đời của tôi, tôi đã chứng kiến đk biết bao câu chiện zdui bùn, đã trải qua rất nhiều đau đớn,, khổ cực, nhưng cuộc trò chiện giữa ông giáo và Lão Hạc đã làm tôi đau đớn và day dứt mãi. Và tôi chắc, sau khi nghe tôi kể lại, các bạn chắc chắn sẽ có cảm giác gioogns tôi vậy.
Hôm ấy, trời lạnh lẽo âm u, dù là đang khoảng trưa, chứng đau lưng khổ sở của tôi lại tái phát. Tôi quyết định sang nhà ông giáo để hỏi xem cách chữa trị.
Ông giáo là một người có dàng gầy gò và cao. Ông là người có đức, có tài, học rộng hiểu nhiều nên cả làng này ai ai cũng kính phục.
Đén nơi, tôi bỗng thấy LH đang nc vs ông giáo. Lão là một người hàng xóm of me. Lão có dáng gầy gò, đã thế tuổi lại già nên ốm yếu. Nhà lão nghèo, vợ lão đa chết, chỉ để lại cho lão một thèng con zai và ba sào vườn nhỏ. Bởi vì con lão không hỏi cứi đk, phẩn uất, nó đã đi làm cao su rồi, bây giờ chỉ còn laijlaox với con chó vàng – kỹ vật của anh con zai. Lão là một ng hàng xóm tốt bụng, một người cha yêu coan. Hum vừa rùi có một trận lụt xãy ra, hoa màu đã bị tàn phá, mà lão lại bệnh nặng kh làm j đk. Tuy nhiên lão vẫn kh chịu bén mụt sèo nào cả.
Tao đang định buwowscs về thì nghe tiếng lão H thót lên :
- ******** ông giáo ơi! Nó có bik j âu. Mặt lão míu lại, n~ nếp nhăn xô vào nhau ép cho nước mắt chảy ra, lão huhu khóc như con nít. Vốn tò mò, tôi quyết định núp sao bụi cây để wan sát.
Ông giáo nói :
- Cụ bán rồi hả?
- Bán rồi! tôi giựt mình, lão H bán chó rồi ư? Không thể như thế đk. Lão coi cậu Vàng như con để của mình cơ mà. Những lúc rãnh rồi, lão thường đem nó ra ao tắm, bắt rận cho nó. Khi ăn ơm, lão cho nó ăn trong một cái bát như nhà giàu, lão ăn j thì cho nó ăn đó. Vậy mà giờ lão phải bán nó sao, lão bán rồi thì lão sẽ trò chiện vs ai, chắc lão sẽ cô đơn lắm!
Ông giáo nói típ :
- Thế nó cho bán ư? Rồi lão H kể rằng nhân lúc cậu Vàng đang ăn, hai thằng Lục vs Xiên đang núp, nhảy ra bắt nó. Lão nói tiếp :
- - cái giống nó cũng khôn ông giáo ạ! Nó cứ nhìn tôi như muốn trách : “A, tôi ăn ở vs lão như thế, mà lão đối vs tôi như thế này à?”. Nghe lão nói xong, tôi lặng người, tôi thấy thương cho lão quá, vì sao số phận nghiệt ngã luôn đến vs những người tốt bugnj thế? TÔi thấy ông giáo vỗ lưng lão , an ủi. Sau đó LH nói :
- Hum nay tôi đến đây, cớ là để nhớ OOG hai việc
- Lão cứ nói đi
- Ông giáo cứ từ từ, tôi nói dài dòng lắm. LH típ tục :
- Đầu tiên, tôi đã già yếu lắm rồi , nếu tôi chết đi, nhiều ng sẽ nhòm ngó đến mảnh vườn, nên tôi muốn nhờ ông giáo đứng tên, ông giáo là ng có hỉu biết, nên sẽ kh ai tơ tưởng đến nữa. ĐIều hai, tôi muốn nhớ ông giáo, sau khi tôi chết đim tôi không muốn làm pheienf đến hàng xóm nên xin ông giáo hãy lấy chút tiền của tôi mà giúp tôi làm đám tang. Sau đó lão rút ra vài đồng bạc rồi đưa cho OOG. OOG nói :
- Lão còn khỏe lắm, chưa chết âu mà lo. Rồi cả hai cứ đùn đẩy. Quá đau long, nước mắt tôi đã chảy từ bao giờ, tôi không còn đủ sức để nghe tiếp đk nữa.
Tôi khệnh khạng bước đi trên con đường làng về nhà. Trời âm u, lạnh buốt, từng cơn gió lướt qua trên kẽ lá, làm vang lên những tiếng xào sạc. Lòng tôi trĩu nặng, hình ảnh của LH đang huhu khóc, vẽ mặt đau khổ của lão cứ ùa về trong tôi. Tại sao ?.. Tại sao XH lai jbaats công đến thế nhỉ? Tại sao những ng nông dân lg thiện chúng tôi lại phải chịu cực khổ thế? Biết bao câu hỏi cứ ùa về trong tôi, chẳng mấy chốc, tôi đã về đến nhà. Tôi quyết định, khi nào thằng con lão về, tôi sẽ giúp đỡ nó để nó bớt khổ.
 
Top Bottom