Tài năng HMF Truyện tự sáng tác - Ngốc!

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Tên truyện: Ngốc!
Thể loại: Kịch tính, tình cảm.


:Tuzki23 Chap 1: Tình bạn đẹp:Tuzki3

"Khôi Diệp say khướt từ quán bar trở về nhà. Cô đã say thật rồi, vừa đi vừa hát nhảm, những câu hát của cô có thể làm người ta nổi giận đến mức muốn lấy một thứ gì đó đập vào đầu cô ta một cú rõ đau nhưng những câu hát đó đối với cô là cả một bầu trời hạnh phúc. Bước chân cô không còn vững nữa, cứ loạng choạng, loạng choạng, mấy lần vấp phải cục đá nằm lăn lóc ngoài đường nhưng có gắng mãi cũng không té nổi. Cô không biết cô có đủ tỉnh táo để về nhà hay không, tốc độ bước đi của cô càng lúc càng chậm dần, chậm dần, chậm dần ...

- Diệp Diệp!

- Lô Hữu? Hahahaha, anh theo tôi làm gì nữa? Ngốc!

Khôi Diệp quay đầu lại và đi tiếp, cô không quan tâm tới Lô Hữu đang đau khổ thế nào khi mất cô. Cô là thể loại người ỷ có sắc đẹp mà đi khắp nơi quyến rũ đàn ông giàu có, cô thích được giàu, cô muốn yêu người giàu. Phải, cô không yêu người nghèo, và tất nhiên, Lô Hữu là một người nghèo. Cô đến với anh chỉ ham muốn tài sản của cha anh để lại, công ty anh phá sản rồi, cô cũng buông tay. Cô không hay cô đã gieo một tình cảm lớn trong tim anh, rồi nhắm mắt buông xuôi? Trò đùa, tất cả là trò đùa đấy, chỉ là trò đùa thôi!

- Tôi đùa giỡn tình cảm của anh đấy, thì sao nào, anh làm gì tôi? Anh chẳng làm gì tôi được cả! Háháhá.

Khôi Diệp sút một cục đá đang nằm lăn lóc giữa đường vào mặt anh. Cô khinh bỉ anh.

- Anh cũng có chút sắc đẹp đấy, nhưng tiếc quá! Anh không có tiền! Cái tôi muốn có là tiền chứ không phải cái tình cảm "một túp lều tranh, hai quả tim vàng" của anh! Anh hiểu chứ? - Khôi Diệp lại quay đầu bước đi.

Bóng đen ấy lại đuổi theo cô, mang một tình cảm sâu nặng. Cô nhìn bóng của anh mà thấy nực cười, cô nhếch môi khinh bỉ.

- Phải! Anh không có tiền, nhưng anh có thể mang tới hạnh phúc cho em. Em cứ theo mấy thằng sói già giàu có đó, trước sau gì tụi nó cũng đuổi em đi thôi. - Lô Hữu đứng lại, nhìn mái tóc bồng bềnh của cô mà rơi lệ.

- Có tiền là có tất cả, anh hiểu không? Cái thứ nghèo rách mồng tơi như anh thì co ma mới theo!

Khôi Diệp lại bước đi nhưng tiếng bước đi của cô lại mang nặng sự hận thù. Tiếng giày cao guốc của cô như những lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim Lô Hữu.

- Á!

Một dòng máu tươi chảy ra, một con dao đâm thẳng vào tim cô. Cô ngã xuống, máu chảy ra càng lúc càng nhiều. Con mắt của cô ... vẫn mở ... Tiếng gió xào xạc mang đi con dao dính đầy máu đã đâm cô, lá khô rơi xuống càng lúc càng nhiều, tạo thành một đống mồ lấp xác cô lại, nhưng vẫn chừa đôi mắt của cô! Nó vẫn mở ..."

- Nín đi! - Hoài An hét to lên.

- Gì vậy cha? Đang đọc truyện kinh dị ngon lành tự nhiên ngắt lời hà. - Yên Đan gấp cuốn truyện kinh dị "Đôi mắt đỏ'' lại, để nó vào ngăn kéo tủ.

Hoài An và Yên Đan là đôi bạn thân từ nhỏ, vui buồn có nhau. Vui buồn có nhau? Không chỉ là cảm xúc, hai người đều biết võ, biết bơi, biết trượt patin, biết diễn xuất,.... Tuy hòa hợp thế nhưng cũng có nhiều thứ trái ngược lắm.

Hôm nay ba mẹ hai người đều đi vắng nên An sang nhà Đan ngủ cùng cho đỡ sợ. Cả hai chỉ ở nhà một mình nên phá phách tùy thích, bao nhiêu bim bim, nước ngọt, laptop, truyện tranh đều bày ra giường để "hưởng thụ".

- Nè nè, mấy giờ rồi? - An lấy trong tủ ra chiếc chăn bông dày.

- 12 giờ. - Đan vừa nói vừa nhai bim bim.

- Thôi, tắt TV đi, ngủ.

Cô nằm xuống và ngủ trước, cô kéo chăn trùm kín đầu.

- Ơ hay cái con này! - Yên Đan một mình dọn "bãi chiến trường" trên giường rồi cũng nằm xuống và ngủ.

An không ngờ cô bạn của cô lại say giấc nhanh đến vậy, còn nhanh hơn cô nữa. Cô nói buồn ngủ mà có ngủ đâu, bây giờ còn lỏ con mắt ra mà nhìn lên trần nhà. Cô nhẹ nhàng kéo chăn ra, cố không làm thức giấc người bạn của mình. Cô bước xuống giường, mở cửa sổ và cứ đứng chần ngần đó. Trăng đêm nay sáng quá! Cô nhìn trăng mà ngẩn ngơ, cô không biết mình đứng đây để làm gì, cũng không biết ngày mai có dậy sớm nổi để đi làm không, tâm trí cô chỉ bảo cô đứng yên đó và ngắm nhìn cả thành phố ngủ say. Tự nhiên cô cảm thấy yêu người bạn của mình - Yên Đan. Cô tự hứa là sẽ không bao giờ bỏ Đan để theo con bạn khác. Cô lại nhớ về cuốn truyện "Con mắt đỏ" mà lúc nãy Đan đọc cho mình nghe, lại tính yếu bóng vía, cô liền chạy về giường và nhắm mắt ... Mau chóng chìm vào giấc nồng ...

@Lyo-chan @mangthibanhao@gmail.com @Dương 10 năm sau @Kiro-san
Nhận xét giúp mình ạ :)
 
Last edited:

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
:Tuzki33Chap 2: Tao mệt quá mà!:Tuzki32

Huỳnh Hoài An và Tô Yên Đan năm nay đã 24 tuổi, đều là bác sĩ. Yên Đan và Hoài An đều rất mê game nhưng chỉ có mỗi An là không lười biếng.

Hôm nay là Valentine rồi mà cả hai chỉ biết ru rú ở nhà đấu đá nhau trong màn hình điện thoại. Đã 24 nồi bánh tét rồi mà tình chị chị em em công nhận bền lâu thật, bền lâu tới mức không cho đứa còn lại có người yêu và đương nhiên, cả hai đều muốn thế vì ai ai cũng chưa muốn lấy chồng.

Con gái vốn sinh ra đã được đặt thế yếu rồi. Mà thế yếu thì phải hiền dịu, nết na, đảm đang, chăm chỉ,.... có như thế mới gọi là con gái. Còn Yên Đan như đi ngược với tất cả tiêu chuẩn đó, thân hình là của con gái nhưng tâm hồn là của con trai. Nhiều người lần đầu gặp Đan, cứ thấy chiếc má lúm đồng tiền phúng phính đó, đôi chân thon dài trắng nõn nà đó, đôi môi nhỏ nhắn đó mà cứ nghĩ cô là loại con gái thích "chơi với búp bê" nhưng nếu quen lâu với cô rồi thì cô gái nào cũng phải gọi cô là "anh". "Anh Đan tới kìa, Soái Ca Đan kìa chúng bây, Đan men ngầu quá đi mất!" mà bây giờ nếu cô đi lấy chồng chẳng lẽ thiên hạ đồn "Anh Đan đi lấy chồng kìa, soái ca đi lấy chồng á? Men ngầu như thế mà cũng lấy chồng!" thì kì chết. Thà ở giá như này sống mãi với An thôi. Ai là người quen lâu năm, cô cũng nói năng sanh sảnh sanh sảnh vào mặt, ngoại trừ gia đình, người thân và An ra, còn người lạ thì không chấp rồi. Con gái như thế đúng là xu thế bây giờ!

Còn An thì cũng chẳng khá khẩm mấy. Cũng mạnh mẽ, hay đi cà khịa mấy đứa mình ghét, nhưng con gái nết na thì ai lại đi cà khịa bao giờ. Chỉ được cái cô hơn Đan tính biết kiềm chế cảm xúc và đảm đang thôi, còn lại là giống nhau hết. Cô cũng xinh đẹp chẳng kém Đan, làn da trắng nõn, đôi chân dài không một sợi lông, ba vòng chuẩn đẹp, đôi mắt hai mí, chiếc mũi thẳng tắp, môi nhỏ trái tim,... Cô cũng được lòng mấy cậu con trai lắm, nhưng hễ ai động chạm hay khịa cô quá đáng thì xác định tiêu đời.

Chiều nay, cả hai được nghỉ làm nên ở nhà chơi. Đan cứ nằm chần ngần ra mấy chiếc giường nhỏ để tắm nắng cạnh bể bơi nhà cô mà ôm chiếc máy tính bảng. Cô nói muốn mắt sáng như "thần nhãn" mà cứ suốt ngày ôm máy tính bảng như thế thì mắt nào mà sáng nổi.

An thì chuẩn bị đi chợ mua đồ ăn cho cơm tối, sẵn tiện shopping luôn. Cô định mua vài vật dụng cho nhà Đan và nhà cô luôn, rồi mua vài cái áo mặc ngủ cho thoải mái cho cả hai đứa luôn. Sao mà An tốt tính thế? Không phải đâu, An trộm lấy tiền của Đan để mua hết chứ cô đâu có ngu mà trích tiền tiết kiệm của mình ra để mua nhiều thứ như vậy.

- Nè Tỏi, đi ra cửa hàng đồ ăn á, mua cho tao mấy hộp bánh mì pate sữa nha. Rồi mua dùm tao hai hộp ngũ cốc nữa, nhớ là mua hãng Hải Yến đừng có mua hãng Thiên Cao nha, hãng Thiên Cao uống không ngon chút nào.

Đan nằm sải như thế mà dặn dò An rõ từng chi tiết một. Cô hay gọi An là Tỏi vì An cứ ăn phải tỏi là nôn ra, thế cho nên mới lấy thứ bạn sợ nhất để gọi tên bạn.

- Biết rồi thưa ngài, ngài nhớ ở nhà đừng có bày bừa để con dọn nữa là con vui rồi.

An bước ra phố. Chiều nay trời cũng thoáng đãng vậy mà sao ít người đi dạo thế không biết, chắc là tại con Corona rồi. Cô nhanh chân đến siêu thị để mua đồ ăn tối và đồ ăn vặt cho Đan, ngay cả trong siêu thị cũng vắng người, cô sợ cảm giác như này lắm, giá như có Đan đi theo thì cũng đỡ sợ. Thanh toán xong, cô đến shop quần áo lớn gần đó để mua vài bộ pajamas và vài chiếc quần đùi. Mới chốc thế mà tối rồi, nhanh thật. An cũng không kịp đến cửa hàng bách hóa để mua đồ nữa, chỉ biết lao đầu mà nhằn đường về. Trời tối nhanh, đột nhiên xe cộ đâu ra chạy nối đuôi nhau tấp nập, bị những ánh đèn pha của xe máy, ô tô chiếu vào mặt cũng khó chịu căng mắt ra. Cô tự nghĩ thử ở nhà con bạn lười biếng của mình hiện giờ nó đang làm gì, chắc là đang xem TV sung sướng lắm, chắc cũng chẳng để tâm đến con bạn đang khổ cực vì kẹt xe thế này đâu.

* * *

Cô cuối cùng cũng về được nhà. Cô mở cửa ra mà lắc đầu, chắc chắn là về rồi cũng phải lao đầu vào bếp nấu cho cái xác ham ăn đó ăn thôi. Cô uể oải, đặt đống đồ ăn xuống bàn. Đúng như tiên đoán, cái xác ham ăn đó lại ngồi một đống trùm chăn xem TV ngon lành. Đan bỗng bỏ chăn ra, quay đầu lại nhìn An.

- Mày làm gì đấy?

- Không thấy sao còn hỏi, nấu cơm cho mày nhâm nhi chứ làm gì. - An vừa nói vừa rửa rau, trông có vẻ rất khó chịu.

- Mày bị đứt dây à? Nấu làm chi nữa, tao nấu cơm rồi mà. - Nói xong, Đan chỉ tay vào bàn ăn.

Một bữa ăn thịnh soạn được trang trí hài hòa trên bàn. An há hốc mồm, lúc đầu cô thấy ngạc nhiên, lúc sau lại thấy mắc cười. Cô lại nếm tô canh mà Đan nấu, cô gật đầu.

- Cũng được đấy chứ.

Cả hai ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa xem TV vui vẻ.

* * *

@Lyo-chan @Đ.Hà Linh☆ @mangthibanhao@gmail.com @Dương 10 năm sau @Kiro-san

Nhận xét giúp mình ạ :) Cảm ơn ;)
 

Junery N

Cựu Hỗ trợ viên
HV CLB Địa lí
Thành viên
23 Tháng mười một 2019
4,605
12,668
996
Nam Định
In the sky
:Tuzki33Chap 2: Tao mệt quá mà!:Tuzki32

Huỳnh Hoài An và Tô Yên Đan năm nay đã 24 tuổi, đều là bác sĩ. Yên Đan và Hoài An đều rất mê game nhưng chỉ có mỗi An là không lười biếng.

Hôm nay là Valentine rồi mà cả hai chỉ biết ru rú ở nhà đấu đá nhau trong màn hình điện thoại. Đã 24 nồi bánh tét rồi mà tình chị chị em em công nhận bền lâu thật, bền lâu tới mức không cho đứa còn lại có người yêu và đương nhiên, cả hai đều muốn thế vì ai ai cũng chưa muốn lấy chồng.

Con gái vốn sinh ra đã được đặt thế yếu rồi. Mà thế yếu thì phải hiền dịu, nết na, đảm đang, chăm chỉ,.... có như thế mới gọi là con gái. Còn Yên Đan như đi ngược với tất cả tiêu chuẩn đó, thân hình là của con gái nhưng tâm hồn là của con trai. Nhiều người lần đầu gặp Đan, cứ thấy chiếc má lúm đồng tiền phúng phính đó, đôi chân thon dài trắng nõn nà đó, đôi môi nhỏ nhắn đó mà cứ nghĩ cô là loại con gái thích "chơi với búp bê" nhưng nếu quen lâu với cô rồi thì cô gái nào cũng phải gọi cô là "anh". "Anh Đan tới kìa, Soái Ca Đan kìa chúng bây, Đan men ngầu quá đi mất!" mà bây giờ nếu cô đi lấy chồng chẳng lẽ thiên hạ đồn "Anh Đan đi lấy chồng kìa, soái ca đi lấy chồng á? Men ngầu như thế mà cũng lấy chồng!" thì kì chết. Thà ở giá như này sống mãi với An thôi. Ai là người quen lâu năm, cô cũng nói năng sanh sảnh sanh sảnh vào mặt, ngoại trừ gia đình, người thân và An ra, còn người lạ thì không chấp rồi. Con gái như thế đúng là xu thế bây giờ!

Còn An thì cũng chẳng khá khẩm mấy. Cũng mạnh mẽ, hay đi cà khịa mấy đứa mình ghét, nhưng con gái nết na thì ai lại đi cà khịa bao giờ. Chỉ được cái cô hơn Đan tính biết kiềm chế cảm xúc và đảm đang thôi, còn lại là giống nhau hết. Cô cũng xinh đẹp chẳng kém Đan, làn da trắng nõn, đôi chân dài không một sợi lông, ba vòng chuẩn đẹp, đôi mắt hai mí, chiếc mũi thẳng tắp, môi nhỏ trái tim,... Cô cũng được lòng mấy cậu con trai lắm, nhưng hễ ai động chạm hay khịa cô quá đáng thì xác định tiêu đời.

Chiều nay, cả hai được nghỉ làm nên ở nhà chơi. Đan cứ nằm chần ngần ra mấy chiếc giường nhỏ để tắm nắng cạnh bể bơi nhà cô mà ôm chiếc máy tính bảng. Cô nói muốn mắt sáng như "thần nhãn" mà cứ suốt ngày ôm máy tính bảng như thế thì mắt nào mà sáng nổi.

An thì chuẩn bị đi chợ mua đồ ăn cho cơm tối, sẵn tiện shopping luôn. Cô định mua vài vật dụng cho nhà Đan và nhà cô luôn, rồi mua vài cái áo mặc ngủ cho thoải mái cho cả hai đứa luôn. Sao mà An tốt tính thế? Không phải đâu, An trộm lấy tiền của Đan để mua hết chứ cô đâu có ngu mà trích tiền tiết kiệm của mình ra để mua nhiều thứ như vậy.

- Nè Tỏi, đi ra cửa hàng đồ ăn á, mua cho tao mấy hộp bánh mì pate sữa nha. Rồi mua dùm tao hai hộp ngũ cốc nữa, nhớ là mua hãng Hải Yến đừng có mua hãng Thiên Cao nha, hãng Thiên Cao uống không ngon chút nào.

Đan nằm sải như thế mà dặn dò An rõ từng chi tiết một. Cô hay gọi An là Tỏi vì An cứ ăn phải tỏi là nôn ra, thế cho nên mới lấy thứ bạn sợ nhất để gọi tên bạn.

- Biết rồi thưa ngài, ngài nhớ ở nhà đừng có bày bừa để con dọn nữa là con vui rồi.

An bước ra phố. Chiều nay trời cũng thoáng đãng vậy mà sao ít người đi dạo thế không biết, chắc là tại con Corona rồi. Cô nhanh chân đến siêu thị để mua đồ ăn tối và đồ ăn vặt cho Đan, ngay cả trong siêu thị cũng vắng người, cô sợ cảm giác như này lắm, giá như có Đan đi theo thì cũng đỡ sợ. Thanh toán xong, cô đến shop quần áo lớn gần đó để mua vài bộ pajamas và vài chiếc quần đùi. Mới chốc thế mà tối rồi, nhanh thật. An cũng không kịp đến cửa hàng bách hóa để mua đồ nữa, chỉ biết lao đầu mà nhằn đường về. Trời tối nhanh, đột nhiên xe cộ đâu ra chạy nối đuôi nhau tấp nập, bị những ánh đèn pha của xe máy, ô tô chiếu vào mặt cũng khó chịu căng mắt ra. Cô tự nghĩ thử ở nhà con bạn lười biếng của mình hiện giờ nó đang làm gì, chắc là đang xem TV sung sướng lắm, chắc cũng chẳng để tâm đến con bạn đang khổ cực vì kẹt xe thế này đâu.

* * *

Cô cuối cùng cũng về được nhà. Cô mở cửa ra mà lắc đầu, chắc chắn là về rồi cũng phải lao đầu vào bếp nấu cho cái xác ham ăn đó ăn thôi. Cô uể oải, đặt đống đồ ăn xuống bàn. Đúng như tiên đoán, cái xác ham ăn đó lại ngồi một đống trùm chăn xem TV ngon lành. Đan bỗng bỏ chăn ra, quay đầu lại nhìn An.

- Mày làm gì đấy?

- Không thấy sao còn hỏi, nấu cơm cho mày nhâm nhi chứ làm gì. - An vừa nói vừa rửa rau, trông có vẻ rất khó chịu.

- Mày bị đứt dây à? Nấu làm chi nữa, tao nấu cơm rồi mà. - Nói xong, Đan chỉ tay vào bàn ăn.

Một bữa ăn thịnh soạn được trang trí hài hòa trên bàn. An há hốc mồm, lúc đầu cô thấy ngạc nhiên, lúc sau lại thấy mắc cười. Cô lại nếm tô canh mà Đan nấu, cô gật đầu.

- Cũng được đấy chứ.

Cả hai ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa xem TV vui vẻ.

* * *

@Lyo-chan @Đ.Hà Linh☆ @mangthibanhao@gmail.com @Dương 10 năm sau @Kiro-san

Nhận xét giúp mình ạ :) Cảm ơn ;)
Truyện của bạn hay lắm, bạn ra số tiếp đi :) :p
 
  • Like
Reactions: ihattl

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Chap 3: Ca cấp cứu bất đắc dĩ

Sáng nay, tan ca về, Hoài An lại phải rẽ sang cửa hàng bách hóa để mua một vài đồ gia dụng mà đáng lẽ hôm qua đã phải mua. Cô lựa thời gian đi thật sớm để cho trời khỏi tối, 3 giờ chiều.

Huỳnh Hoài An là bác sĩ khoa Ngoại, Tô Yên Đan là bác sĩ khoa nhi. Hiện hai người sống cạnh nhà nhau, nơi này cách bệnh viện cũng không xa, đi bộ tầm 20 phút là đến.

An mua xong vài đồ gia dụng, cô thở hổn hển bước ra thang máy, hôm nay sao người đi shopping đông quá không biết! Cô ngẩn đầu lên thì nhìn thấy trước cửa siêu thị là một đám người, không biết cãi nhau vì chuyện gì. Vì tính tò mò bấy giờ rồi nên cô liều đi đến bên đám đông rướn chiếc cổ dài của mình vào nghe ngóng, chỉ thấy giữa đám đông là một bà lão đang nằm dưới đất, sắc mặt trắng bệch, hình như là bất tỉnh rồi thì phải.

Nhìn rõ mới thấy có một người đàn ông trẻ quỳ gối cạnh bà, anh vừa kêu gọi đám người xung quanh gọi điện thoại cho xe cấp cứu, vừa thực hiện công việc cấp cứu khẩn cấp. Anh lấy một hộp thuốc nước từ hộp y tế bên cạnh, miệng thì luôn hỏi "Có ai từng học qua y học không, hoặc là biết cách tiêm tĩnh mạch cũng được?"

Hoài An kịp nhận ra hẳn bà lão này bị nhồi máu cơ tim. Tình huống vô cùng nghiêm trọng, cần phải thực hiện ngay công tác cấp cứu, cần thực hiện phương pháp ép tim bên ngoài đồng thời tiêm thuốc tĩnh mạch giảm đau bên trong, người đàn ông này không thể làm cùng lúc hai công việc được.

- Tôi có thể làm, tôi là bác sĩ. - An nhanh chóng đẩy đám người ra, tiến vào.

Người đàn ông kia nhìn cô một chút, cũng không biết là có chấp nhận hay không, nhưng hiện tại là tình huống khẩn cấp, anh ta không thể nghĩ nhiều, anh liền đưa ống kim tiêm và lọ thuốc nước cho cô.

- Thuốc giảm đau gây tê 4 miligram, tiêm vào tĩnh mạch.

Giọng nói vang lên mạnh mẽ, vừa nói xong anh liền thực hiện động tác xoa bóp tim và hô hấp nhân tạo.

Mọi người xung quanh im lặng như tờ, nín thở quan sát chuyện này.

Cô vào nghề đã 3 năm, tính tổng cộng học và làm cũng đã được 7 năm rồi, nên việc tiêm thuốc vào tĩnh mạch là một việc dễ dàng đối với một bác sĩ chuyên y như cô. Cô tìm đúng tĩnh mạch của bà lão và tiêm vào, người đàn ông kia cũng đang nỗ lực xoa bóp tim và hô hấp nhân tạo. Xe cấp cứu kịp đến, đưa bà lão vào bệnh viện.

Người đàn ông đó nhìn xe cấp cứu mà trút một hơi dài.

- Vừa rồi cảm ơn cô. À, tôi là Trần Hạo Thiên, 26 tuổi, bác sĩ khoa Ngoại bệnh viện Chợ Rẫy. - Người đàn ông đó nói.

Lúc này cô mới kịp nhìn lại diện mạo người đàn ông đang đứng trước mặt cô. Điển trai! - Từ đầu tiên xuất hiện trong não cô. Thân hình cao ráo, bờ vai rộng, khuôn mặt điển trai nhưng cũng chưa tới nỗi làm cô xao xuyến.

Oách? Anh ấy là bác sĩ khoa Ngoại bệnh viện Chợ Rẫy? Có phải cô vừa nghe nhầm không? Cô làm ở đó 3 năm rồi mà có hay biết gì cái tên Trần Hạo Thiên này đâu? Hay là người mới nhỉ?

Những ý nghĩ chợt tan biến trong đầu cô khi điện thoại cô reo lên.

- Alo? Về nhà ngay, có một con cún đến tìm, không về là nó phá banh nhà đó.

- Mày nói gì thế Chanh (*), cái gì mà ...?

(*) Chanh: Biệt danh An hay dùng với Đan.

Tút ... tút ... tút ... Đan đã tắt máy.

- Ơ, xin lỗi anh, vừa rồi tôi có điện thoại. Tôi là Huỳnh Hoài An, cũng làm ở bệnh viện Chợ Rẫy. Tôi có việc bận rồi, xin lỗi.

Vừa dứt lời, An chạy gấp về nhà. Trong đầu cô cứ nghĩ có con chó hung dữ nào đã đi lạc vào nhà cô rồi, mà Đan lại có tính sợ chó, chắc chắn là cô ấy gọi An về để đuổi nó ra khỏi nhà rồi.

An về đến nhà, mở cửa ra, cô thở hổn hển, không nói nên lời. Trước mặt cô là Đan và một cậu trai trẻ đang ngồi gác chân thản nhiên trên bàn. Cậu trai đó là ai? Câu hỏi đó lóe lên trong đầu An.

Cái dáng cao cao này, kiểu tóc mái này, ánh mắt hai mí này, đôi má bồng này, má lúm đồng tiền này...

- Lâm Hạ Vũ?

An hét toáng lên, lấy tay che mồm lại. Là .... người đó sao?

------------------------------------------------------------------------------------

Lâm Hạ Vũ? Là ai nhỉ? Các bạn hãy đón chờ tập tiếp theo nhé! :D:p:)
@Dương 10 năm sau @Lyo-chan @Đ.Hà Linh☆ @Junery N @_Gumball_ @Kiro-san
 
Last edited:

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Chap 4: Lâm Hạ Vũ?

Nước mắt Hoài An tự nhiên rơi như đưa đám, cô cũng chả biết rằng mình đang khóc. Cô chạy lại ôm Hạ Vũ có vẻ rất mãn nguyện, vừa khóc vừa cười. Vũ bất lực thở dài, anh cười, con bé này vẫn còn trẻ con như ngày nào nhỉ! Một lúc lâu sau, cô mới chịu buông ra. Có lẽ như cô vui quá, không kịp suy nghĩ gì nên mới hành động trẻ con như vậy.

Thật ra, Hạ Vũ, Hoài An và Yên Đan là "tam kiếm hợp bích" lúc nhỏ, ba người bằng tuổi nhau và đi đâu cũng chẳng thiếu mặt nhau. Năm 15 tuổi, Hạ Vũ cùng bố mẹ sang Trung Quốc làm ăn, thế là ở lại đó tới 10 năm luôn, chẳng biết hai con Tỏi và Chanh này ở nhà nhớ nhung thế nào. Đã 10 năm rồi, đúng ... 10 năm rồi.

Hoài An lui lại, nhìn anh thật rõ. Anh khác gì nhỉ? À, anh cao hơn lúc trước, chắc có lẽ bây giờ 1m80 rồi cũng nên. Anh ít mụn hơn lúc trước, vì hồi đó còn thời dậy thì, nhiều mụn là lẽ đương nhiên. Anh ốm hơn lúc trước nữa này, cô nhớ hồi trước anh ham ăn lắm, cứ suốt ngày bánh với ngũ cốc nhâm nhi hoài, chắc bây giờ đã xuống cân rồi. Mũi anh cao hơn một chút, hai mí mắt của anh thì hiện ra rõ hơn, đôi lông mày thì dài hơn,... còn tính cách và má lúm đồng tiền thì chẳng khác xưa.

Yên Đan hỏi anh về tình hình hiện nay của Vũ ra sao, sống ở đâu, làm gì. Còn An thì vào bếp pha cho anh cốc sữa hạnh nhân - món mà anh thích nhất.

- Sao tự nhiên về bất chợt vậy Ớt (*)?

(*) Ớt: là biệt danh mà An và Đan đặt cho vì Vũ không biết ăn ớt. Ba người hợp lại là Tỏi, Chanh, Ớt: quyết tâm làm đứa mình ghét phải nồng, chua, cay!

Đan hỏi, mắt cô lại dí vào điện thoại.

- Thì mày biết mà, bên đó đang có Corona ...

Vũ chưa nói xong thì Đan đã thủ thế. Cô tròn mắt, tâm trí cô sợ anh mang mầm bệnh về nên lấy sẵn hộp khẩu trang ra, trông rất buồn cười. Vũ hiểu ý cô nên bảo.

- Tao đi kiểm tra rồi. Âm tính!

Anh nói anh sẽ chuyển sang sống cạnh nhà cô và An cho thuận tiện. Anh kể nhiều thứ lắm, bao gồm cả cuộc sống của anh trong 10 năm qua ở Trung Quốc. Anh nói anh đã nộp một đơn xin việc cho đồn ảnh sát rồi, ngày mai sẽ có kết quả ...

Sáng hôm sau, Hoài An và Yên Đan cùng đến bệnh viện. Hai người làm hai khoa khác nhau nên tầng làm việc cũng cách biệt nhau. An làm ở tầng 2, còn Đan làm ở tầng 3. An cũng chẳng thích như này chút nào, cô ước gì Đan làm cùng khoa với mình có phải đỡ hơn không, đi đâu cũng phải có đôi có cặp, vậy mà ...

- Oách!

Lo nghĩ nhiều thứ quá nên An đụng trúng một người đàn ông, cô té sầm xuống hành lang. Người đó đỡ cô dậy, vừa đỡ vừa xin lỗi liên tục. Ở trong khoa Ngoại, ai cô cũng quen biết nên cô định sẽ "chỉ giáo" người này thật nghiêm khắc. Nhưng, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy một khuôn mặt lạ lẫm. Đúng rồi, anh ấy là Trần Hạo Thiên mà hôm qua cô đã tình cờ gặp mặt!

- Xin lỗi, xin lỗi. Tôi vô ý quá. - An cúi đầu xin lỗi liên tục.

- Không sao, tôi là người đụng cô trước mà. À ... cô là Huỳnh Hoài An, bác sĩ chuyên khoa Ngoại?

- Vâng, đúng rồi. Còn anh là Trần Hạo Thiên đúng không? Sao tôi làm ở khoa Ngoại bấy lâu nay rồi mà không quen anh nhỉ?

- Tôi là người mới chuyển đến đây, mong cô giúp đỡ.

- Vâng, đến giờ làm việc rồi, tôi đi đây.

An bình thản bước đi đến phòng làm việc của mình. Cô lại suy nghĩ lung tung, chắc là do cô hay xem mấy bộ phim tình cảm, viễn tưởng nhiều quá nên sinh nông nổi. "Hứ, định quyến rũ bà à? Còn lâu mới được nhé cưng!" - Cô nghĩ, tất nhiên người cô nói đến là Hạo Thiên. Người ta nói con gái ế có chỉ số IQ rất cao, và đương nhiên, An là thể loại người đó.

Cạch ...

Cô hơi ngạc nhiên vì lại có một khuôn mặt lạ nữa xuất hiện trong phòng của mình. Lần này khiến An hơi tức giận vì cô gái này hơi ngạo mạn, dám vào phòng người ta mà không xin phép, lại còn hiên ngang để chân lên bàn nữa chứ. Rắc rối quá!

- Xin lỗi, cô là ai ạ? - An kiềm chế nổi sự tức giận của mình.

Cô gái ấy quay lại, nhìn An bằng một ánh mắt khinh bỉ.

- Tôi là Hà Lam Khuê, con gái bác sĩ Hà - Trưởng khoa Ngoại. Cha tôi giao cho tôi làm y tá điều dưỡng, ông ấy còn nói tôi đến đây gặp cô để bàn chút chuyện vì cô cũng là một bác sĩ điều dưỡng, phải không?

- Thì ra là Hà tiểu thư đây. Tôi mạn phép chỉ giáo cô điều này, cô có biết vào phòng người khác tùy tiện và hiên ngang gác chân lên bàn làm việc của người khác là bất lịch sự không?

An vừa dứt lời, Lam Khuê liền thấy ngứa ngáy chân tay. Lam Khuê ơi là Lam Khuê! Mày là con gái của bác sĩ Hà Lưỡng Minh - Trưởng khoa Ngoại đấy, mày quên rồi à? Sao lại để một con bác sĩ chức thấp lăng mạ mày được? Cũng không biết cô ta có đủ trình độ học vấn để chỉ giáo một tiểu thư sang trọng như mày không hả Lam Khuê?

Khuê muốn đánh An một cái cho bỏ ghét nhưng vì muốn giữ hình tượng nên cô đành kìm chế lại hành động của mình. An biết điều đó, cô cười thầm trong lòng. Cô hiên ngang bước tới bàn là viêc của mình, đặt chiếc cặp sách xuống.

- Xin lỗi nhưng đây là bàn làm việc của tôi. - An nói.

- Tôi biết, nếu như không phiền, lát nữa chị có thể gửi cho tôi lịch trình làm việc của khoa Điều dưỡng được không? - Khuê giơ điện thoại của mình ra, đây là mail của cô.

- Được chứ!

Lam Khuê bước ra khỏi phòng, cô cố tình đóng cánh cửa thật mạnh, Lại tính suy nghĩ viển vông nữa, chắc chắn là cô tiểu thư hoa cát này lại nhằn nhỗi mách bác sĩ Hà rằng bác sĩ Hoài An lăng mạ cô ấy cho xem! Nhưng An tin vào bác sĩ Hà, ông ấy là Hà Lưỡng Minh, là bác sĩ nghiêm khắc và công tư phân minh nhất bệnh viện này, chẳng thể nào mà vì chuyện tư ảnh hưởng tới chuyện công được!

@Lyo-chan @Dương 10 năm sau @Kiro-san @Đ.Hà Linh☆ @_Gumball_ @Kino-Kun @Junery N
Purple & Everest
 
Last edited:

_Gumball_

Học sinh
Thành viên
17 Tháng hai 2020
166
199
36
Thái Nguyên
HOCMAI
Chap 4: Lâm Hạ Vũ?

Nước mắt Hoài An tự nhiên rơi như đưa đám, cô cũng chả biết rằng mình đang khóc. Cô chạy lại ôm Hạ Vũ có vẻ rất mãn nguyện, vừa khóc vừa cười. Vũ bất lực thở dài, anh cười, con bé này vẫn còn trẻ con như ngày nào nhỉ! Một lúc lâu sau, cô mới chịu buông ra. Có lẽ như cô vui quá, không kịp suy nghĩ gì nên mới hành động trẻ con như vậy.

Thật ra, Hạ Vũ, Hoài An và Yên Đan là "tam kiếm hợp bích" lúc nhỏ, ba người bằng tuổi nhau và đi đâu cũng chẳng thiếu mặt nhau. Năm 15 tuổi, Hạ Vũ cùng bố mẹ sang Trung Quốc làm ăn, thế là ở lại đó tới 10 năm luôn, chẳng biết hai con Tỏi và Chanh này ở nhà nhớ nhung thế nào. Đã 10 năm rồi, đúng ... 10 năm rồi.

Hoài An lui lại, nhìn anh thật rõ. Anh khác gì nhỉ? À, anh cao hơn lúc trước, chắc có lẽ bây giờ 1m80 rồi cũng nên. Anh ít mụn hơn lúc trước, vì hồi đó còn thời dậy thì, nhiều mụn là lẽ đương nhiên. Anh ốm hơn lúc trước nữa này, cô nhớ hồi trước anh ham ăn lắm, cứ suốt ngày bánh với ngũ cốc nhâm nhi hoài, chắc bây giờ đã xuống cân rồi. Mũi anh cao hơn một chút, hai mí mắt của anh thì hiện ra rõ hơn, đôi lông mày thì dài hơn,... còn tính cách và má lúm đồng tiền thì chẳng khác xưa.

Yên Đan hỏi anh về tình hình hiện nay của Vũ ra sao, sống ở đâu, làm gì. Còn An thì vào bếp pha cho anh cốc sữa hạnh nhân - món mà anh thích nhất.

- Sao tự nhiên về bất chợt vậy Ớt (*)?

(*) Ớt: là biệt danh mà An và Đan đặt cho vì Vũ không biết ăn ớt. Ba người hợp lại là Tỏi, Chanh, Ớt: quyết tâm làm đứa mình ghét phải nồng, chua, cay!

Đan hỏi, mắt cô lại dí vào điện thoại.

- Thì mày biết mà, bên đó đang có Corona ...

Vũ chưa nói xong thì Đan đã thủ thế. Cô tròn mắt, tâm trí cô sợ anh mang mầm bệnh về nên lấy sẵn hộp khẩu trang ra, trông rất buồn cười. Vũ hiểu ý cô nên bảo.

- Tao đi kiểm tra rồi. Dương tính!

Anh nói anh sẽ chuyển sang sống cạnh nhà cô và An cho thuận tiện. Anh kể nhiều thứ lắm, bao gồm cả cuộc sống của anh trong 10 năm qua ở Trung Quốc. Anh nói anh đã nộp một đơn xin việc cho đồn ảnh sát rồi, ngày mai sẽ có kết quả ...

Sáng hôm sau, Hoài An và Yên Đan cùng đến bệnh viện. Hai người làm hai khoa khác nhau nên tầng làm việc cũng cách biệt nhau. An làm ở tầng 2, còn Đan làm ở tầng 3. An cũng chẳng thích như này chút nào, cô ước gì Đan làm cùng khoa với mình có phải đỡ hơn không, đi đâu cũng phải có đôi có cặp, vậy mà ...

- Oách!

Lo nghĩ nhiều thứ quá nên An đụng trúng một người đàn ông, cô té sầm xuống hành lang. Người đó đỡ cô dậy, vừa đỡ vừa xin lỗi liên tục. Ở trong khoa Ngoại, ai cô cũng quen biết nên cô định sẽ "chỉ giáo" người này thật nghiêm khắc. Nhưng, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy một khuôn mặt lạ lẫm. Đúng rồi, anh ấy là Trần Hạo Thiên mà hôm qua cô đã tình cờ gặp mặt!

- Xin lỗi, xin lỗi. Tôi vô ý quá. - An cúi đầu xin lỗi liên tục.

- Không sao, tôi là người đụng cô trước mà. À ... cô là Huỳnh Hoài An, bác sĩ chuyên khoa Ngoại?

- Vâng, đúng rồi. Còn anh là Trần Hạo Thiên đúng không? Sao tôi làm ở khoa Ngoại bấy lâu nay rồi mà không quen anh nhỉ?

- Tôi là người mới chuyển đến đây, mong cô giúp đỡ.

- Vâng, đến giờ làm việc rồi, tôi đi đây.

An bình thản bước đi đến phòng làm việc của mình. Cô lại suy nghĩ lung tung, chắc là do cô hay xem mấy bộ phim tình cảm, viễn tưởng nhiều quá nên sinh nông nổi. "Hứ, định quyến rũ bà à? Còn lâu mới được nhé cưng!" - Cô nghĩ, tất nhiên người cô nói đến là Hạo Thiên. Người ta nói con gái ế có chỉ số IQ rất cao, và đương nhiên, An là thể loại người đó.

Cạch ...

Cô hơi ngạc nhiên vì lại có một khuôn mặt lạ nữa xuất hiện trong phòng của mình. Lần này khiến An hơi tức giận vì cô gái này hơi ngạo mạn, dám vào phòng người ta mà không xin phép, lại còn hiên ngang để chân lên bàn nữa chứ. Rắc rối quá!

- Xin lỗi, cô là ai ạ? - An kiềm chế nổi sự tức giận của mình.

Cô gái ấy quay lại, nhìn An bằng một ánh mắt khinh bỉ.

- Tôi là Hà Lam Khuê, con gái bác sĩ Hà - Trưởng khoa Ngoại. Cha tôi giao cho tôi làm y tá điều dưỡng, ông ấy còn nói tôi đến đây gặp cô để bàn chút chuyện vì cô cũng là một bác sĩ điều dưỡng, phải không?

- Thì ra là Hà tiểu thư đây. Tôi mạn phép chỉ giáo cô điều này, cô có biết vào phòng người khác tùy tiện và hiên ngang gác chân lên bàn làm việc của người khác là bất lịch sự không?

An vừa dứt lời, Lam Khuê liền thấy ngứa ngáy chân tay. Lam Khuê ơi là Lam Khuê! Mày là con gái của bác sĩ Hà Lưỡng Minh - Trưởng khoa Ngoại đấy, mày quên rồi à? Sao lại để một con bác sĩ chức thấp lăng mạ mày được? Cũng không biết cô ta có đủ trình độ học vấn để chỉ giáo một tiểu thư sang trọng như mày không hả Lam Khuê?

Khuê muốn đánh An một cái cho bỏ ghét nhưng vì muốn giữ hình tượng nên cô đành kìm chế lại hành động của mình. An biết điều đó, cô cười thầm trong lòng. Cô hiên ngang bước tới bàn là viêc của mình, đặt chiếc cặp sách xuống.

- Xin lỗi nhưng đây là bàn làm việc của tôi. - An nói.

- Tôi biết, nếu như không phiền, lát nữa chị có thể gửi cho tôi lịch trình làm việc của khoa Điều dưỡng được không? - Khuê giơ điện thoại của mình ra, đây là mail của cô.

- Được chứ!

Lam Khuê bước ra khỏi phòng, cô cố tình đóng cánh cửa thật mạnh, Lại tính suy nghĩ viển vông nữa, chắc chắn là cô tiểu thư hoa cát này lại nhằn nhỗi mách bác sĩ Hà rằng bác sĩ Hoài An lăng mạ cô ấy cho xem! Nhưng An tin vào bác sĩ Hà, ông ấy là Hà Lưỡng Minh, là bác sĩ nghiêm khắc và công tư phân minh nhất bệnh viện này, chẳng thể nào mà vì chuyện tư ảnh hưởng tới chuyện công được!

@Lyo-chan @Dương 10 năm sau @Kiro-san @Đ.Hà Linh☆ @_Gumball_ @Kino-Kun @Junery N
Purple & Everest
Dương tính là có bệnh đấy cô nương ạ
 
  • Like
Reactions: ihattl

Empe_Tchanz

Học sinh tiến bộ
Thành viên
6 Tháng mười 2017
651
654
156
Thái Bình
Mình muốn mạn phép hỏi bạn là truyện này viết kiểu Trung hay Việt ạ? Mình khá thắc mắc khi tên nhân vật có vẻ hướng đến Trung Quốc nhưng bạn lại viết bệnh viện Chợ Rẫy.

Thì ra là Hà tiểu thư đây. Tôi mạn phép chỉ giáo cô điều này, cô có biết vào phòng người khác tùy tiện và hiên ngang gác chân lên bàn làm việc của người khác là bất lịch sự không?

Mình nghĩ bạn nên thay từ " chỉ giáo". Mình thấy từ này có vẻ bề trên quá, không hợp với cuộc đối thoại. Theo mình nghĩ bạn nên viết kiểu :" Thì ra là Hà tiểu thư đây. Tôi mạn phép nói điều này, mong tiểu thư không để bụng. Phải chăng tiểu thư không biết vào phòng người khác khi chưa được cho phép là bất lịch sự? Tiểu thư cũng nên lưu ý chút. Tiểu thư là con gái của Trưởng khoa ngoại, nếu để người khác thấy tiểu thư gác chân lên bàn làm việc thì không biết sẽ gặp phải điều tiếng gì? "

An bình thản bước đi đến phòng làm việc của mình. Cô lại suy nghĩ lung tung, chắc là do cô hay xem mấy bộ phim tình cảm, viễn tưởng nhiều quá nên sinh nông nổi. "Hứ, định quyến rũ bà à? Còn lâu mới được nhé cưng!" - Cô nghĩ, tất nhiên người cô nói đến là Hạo Thiên. Người ta nói con gái ế có chỉ số IQ rất cao, và đương nhiên, An là thể loại người đó.

Mình thấy đoạn này có vẻ không liên quan. Anh bác sĩ kia chưa nói gì có ý là tôi có hứng thú hay muốn quyến rũ cô này nọ cả. Bạn có viết là " nghĩ lung tung". Nhưng mình thấy muốn nghĩ lung tung cũng phải có cơ sở, chứ không phải cứ va vào một chút là đã muốn quyến rũ này nọ. Nữ chính có vẻ hơi hiểu nhầm. Mà mình nghĩ ế nó chẳng có gì can hệ với IQ cả.



Mình viết không hay, ý kiến hơi nhiều, có gì bạn bỏ qua nhé :3
 

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Mình muốn mạn phép hỏi bạn là truyện này viết kiểu Trung hay Việt ạ? Mình khá thắc mắc khi tên nhân vật có vẻ hướng đến Trung Quốc nhưng bạn lại viết bệnh viện Chợ Rẫy.



Mình nghĩ bạn nên thay từ " chỉ giáo". Mình thấy từ này có vẻ bề trên quá, không hợp với cuộc đối thoại. Theo mình nghĩ bạn nên viết kiểu :" Thì ra là Hà tiểu thư đây. Tôi mạn phép nói điều này, mong tiểu thư không để bụng. Phải chăng tiểu thư không biết vào phòng người khác khi chưa được cho phép là bất lịch sự? Tiểu thư cũng nên lưu ý chút. Tiểu thư là con gái của Trưởng khoa ngoại, nếu để người khác thấy tiểu thư gác chân lên bàn làm việc thì không biết sẽ gặp phải điều tiếng gì? "



Mình thấy đoạn này có vẻ không liên quan. Anh bác sĩ kia chưa nói gì có ý là tôi có hứng thú hay muốn quyến rũ cô này nọ cả. Bạn có viết là " nghĩ lung tung". Nhưng mình thấy muốn nghĩ lung tung cũng phải có cơ sở, chứ không phải cứ va vào một chút là đã muốn quyến rũ này nọ. Nữ chính có vẻ hơi hiểu nhầm. Mà mình nghĩ ế nó chẳng có gì can hệ với IQ cả.



Mình viết không hay, ý kiến hơi nhiều, có gì bạn bỏ qua nhé :3
Ờm, mình đang viết theo kiểu Việt ạ, chỉ tại cái tên hơi Hán Việt chút thôi. Cảm ơn bạn đã góp ý nhé, mình sẽ rút kinh nghiệm.
 
  • Like
Reactions: Bé Thỏ

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Chap 5: Chiếc lắc tay

Thật ra cô cố tình lánh mặt tên Hạo Thiên đó chứ làm gì đã đến giờ làm việc, còn sớm chán! Chẳng qua là cô không muốn tiếp xúc lâu với con trai, sợ lại bị say nắng như trong mấy bộ phim ngôn tình thì khổ. Kể ra tên đó cũng có chút nhan sắc, có khi cũng thuộc dạng chuyên y cũng nên. Cô cũng chẳng hứng thú gì với Hạo Thiên, cũng chỉ là người mới tới, nhạt nhẽo!

Hôm nay ngoại khoa thì không có bệnh nhân mới, bệnh nhân cũ thì có y tá lo rồi. Chính sách mới thì cũng không có, giấy tờ sổ sách cô cũng xử lý hết vào hôm qua. Bên điều dưỡng cũng vậy, chăm sóc bệnh nhân thì chắc chắn y tá sẽ hướng dẫn cô nương Lam Khuê chăm sóc. Ngẫm đi ngẫm lại cũng chẳng có việc gì để làm, cô thở dài ...

Lại suy nghĩ, cô nghĩ tới Hạ Vũ. Lúc nhỏ, anh thấp hơn cô một cái đầu, nay cô lại mới chỉ tới cổ anh, đời thật là trớ trêu! Anh thì đẹp trai, nhưng lầy lầy bựa bựa sao sao ấy, cứ thích ghép cặp với cô và Đan đi quậy phá khắp nơi. Hồi đó, năm lớp 9 cũng là cuối cấp 2 rồi, còn non trẻ gì đâu mà đi quậy phá nữa, lúc đó ... anh đi ... rất bất chợt. Hôm qua cùng nhau vui đùa thì hôm nay đi rồi, nhanh quá nên không kịp chuẩn bị tâm lý. Cô và Đan đã khóc, Đan khóc rất nhiều, cứ chạy theo mà luôn mồm bảo "Mày đi rồi thì ai rủ tụi tao đi quậy nữa hả?" " Thì bây tự đi một mình đi." Câu trả lời của anh hết sức phũ nhưng mang một tâm tư rất buồn, đến giờ cô vẫn còn nhớ câu nói của anh.

Lần này anh về cũng đột ngột như lúc anh đi. Mà lúc này anh đã trưởng thành rồi, nghiêm túc hơn, điềm tĩnh hơn lúc trước rất nhiều. Tự nhiên cô cảm thấy mến anh lạ thường, chắc lại say nắng rồi, máu mê trai lại nổi lên.

- Bác sĩ Hoài An, tôi nghĩ cô không nên để chân lên bàn đâu nhỉ!

Cái gì đấy? Cô để chân lên bàn lúc nào cơ? Cô lo nghĩ quá nên thói quen này diễn ra lúc nào không hay, cô vội rút chân xuống. Mặt mày hơi xấu hổ một chút nhưng nhanh định thần lại. May là Hạo Thiên vô tình đi qua phòng cô nên nhắc nhở, nếu là Lam Khuê thì thật là bẽ mặt! Hoài An ơi là Hoài An, tâm trí bay mất đâu rồi hả?

- Ờ, tôi ... tôi quên mất. Cảm ơn bác sĩ Trần!

- Không có gì.

Anh cười và đi tiếp. Cô chẳng quen gọi "bác sĩ Trần", nghe nó quá trang trọng. Nụ cười của anh lúc nãy cũng đẹp trai phết, nhưng cũng chưa đến nỗi làm cô xiêu lòng.

Chiều nay, sắp tan ca. Trời đang nắng hửng tự dưng lại mưa. Mưa lâm râm nhưng gió rất mạnh. An nhìn qua cửa sổ, trưa nay cô với Đan đi bộ đến bệnh viện, cũng chẳng mang theo ô hay áo mưa gì cả. Làm sao về bây giờ? Bố mẹ thì đã đi công tác rồi, bình thường những trường hợp như này chỉ toàn nhờ phụ huynh mang ô đến, phải nhờ vả ai bây giờ?

Cô và Đan bước xuống lầu, đứng trước cửa bệnh viện chờ khi nào hết mưa thì thôi. Một chiếc Mecredes lái tới trước cửa bệnh viện.

- Nè, lên xe!

Một người thanh niên đẹp trai thò đầu ra cửa kính xe, còn giơ tay chào cô và Đan nữa. Là Vũ.

- Mi là ai? Mi là người bắt cóc phải không? Đừng hòng lừa tao. - Đan thủ thế.

- Đi thôi, nhây quá. - An lôi đầu cô vào xe.

- Khoan, khoan. Hắn là tên bắt cóc! - Đan giãy giụa.

Chiếc xe rời đi khỏi cổng bệnh viện. Một bóng người đuổi theo chiếc xe tới gần cổng thì dừng lại, Hạo Thiên. Anh đang cầm trên tay chiếc lắc tay của Hoài An. Chắc lúc nãy trời gió mạnh quá nên cô ấy vô tình làm rớt nó. Anh định gọi cho cô trả lại nhưng là đồng nghiệp mới, chưa xin số điện thoại mà làm sao gọi được. Anh cầm chiếc lắc tay, lủi thủi trở về nhà.

- Hôm nay mới gặp một thành phần khó ưa lắm! - Đan đang đảo nồi thịt, nói.

- Ai lại dám đụng đến tiểu thư Yên Đan nhà ta vậy cà? - An giở dọng ví von, chọc quê Đan.

- Hà Lam Khuê! - Đan tự dưng hét lên.

- Hà Lam Khuê? Con gái của Trưởng Ngoại Khoa bệnh viện Chợ Rẫy? - Vũ bỗng dưng xen vào.

Anh vào nhà mà không gõ cửa, làm hai con người trong này giật hết cả hồn. Trên tay anh là một cái thau đầy nước, trong đó là một con cá lóc.

- Lẩu không? - Hắn hỏi.

- Quất luôn! - An và Đan đồng thanh.

Hắn đem thau cá ra ngoài sân sau, làm cá. Cũng không biết hắn làm có sạch không nữa, đã 10 năm rồi ở Trung Quốc, tay có đụng đến thân thể con cá lóc bao giờ mà biết!

- Này, mày biết con bé Khuê đó à? - An ở trong nhà, nói vọng ra.

- Ai chả biết nó, hồi trước nó từng bị bắt vào đồn cảnh sát một lần vì tội cố ý gây thương tích cho người khác đó, bây liệu hồn mà cẩn thận. - Vũ nói, giọng anh có chỗ bị ngắt quãng vì đang vật lộn mệt nhọc để xẻ thịt con cá.

- Cẩn thận cái méo gì, tao mà sợ nó à? Dù gì tao cũng là tiền bối đấy, thách nó làm gì tao! - Đan nói rất mạnh miệng.

- Nó là con gái của bác sĩ Hà Lưỡng Minh - Trưởng khoa Ngoại cũng là người có công lớn trong việc sáng tạo bệnh viện, ý kiến gì không? - An đơ mặt.

Tự dưng, Đan im bặt. An thích nhìn Đan những lúc này nhất, mặt cô ấy cứ ngơ ngơ mà đáng yêu như mấy đứa nhóc vậy. Đan cũng đâu xấu xí gì, chỉ tại cô hơi "men" nên những style mà cô chọn đều không phù hợp với nhan sắc của cô.

An rửa bát xong, sẵn tiện rửa tay luôn.

- Ủa? Cái lắc tay của tao? - An hét lên.

Chiếc lắc tay ấy là mẹ cô tặng cho cô, nếu mất thì xong mất! Cô quýnh lên, tìm nó ở khắp nơi nhưng vẫn không thấy, chắc nó bị rớt ở bệnh viện rồi.
 

Junery N

Cựu Hỗ trợ viên
HV CLB Địa lí
Thành viên
23 Tháng mười một 2019
4,605
12,668
996
Nam Định
In the sky
Chap 5: Chiếc lắc tay

Thật ra cô cố tình lánh mặt tên Hạo Thiên đó chứ làm gì đã đến giờ làm việc, còn sớm chán! Chẳng qua là cô không muốn tiếp xúc lâu với con trai, sợ lại bị say nắng như trong mấy bộ phim ngôn tình thì khổ. Kể ra tên đó cũng có chút nhan sắc, có khi cũng thuộc dạng chuyên y cũng nên. Cô cũng chẳng hứng thú gì với Hạo Thiên, cũng chỉ là người mới tới, nhạt nhẽo!

Hôm nay ngoại khoa thì không có bệnh nhân mới, bệnh nhân cũ thì có y tá lo rồi. Chính sách mới thì cũng không có, giấy tờ sổ sách cô cũng xử lý hết vào hôm qua. Bên điều dưỡng cũng vậy, chăm sóc bệnh nhân thì chắc chắn y tá sẽ hướng dẫn cô nương Lam Khuê chăm sóc. Ngẫm đi ngẫm lại cũng chẳng có việc gì để làm, cô thở dài ...

Lại suy nghĩ, cô nghĩ tới Hạ Vũ. Lúc nhỏ, anh thấp hơn cô một cái đầu, nay cô lại mới chỉ tới cổ anh, đời thật là trớ trêu! Anh thì đẹp trai, nhưng lầy lầy bựa bựa sao sao ấy, cứ thích ghép cặp với cô và Đan đi quậy phá khắp nơi. Hồi đó, năm lớp 9 cũng là cuối cấp 2 rồi, còn non trẻ gì đâu mà đi quậy phá nữa, lúc đó ... anh đi ... rất bất chợt. Hôm qua cùng nhau vui đùa thì hôm nay đi rồi, nhanh quá nên không kịp chuẩn bị tâm lý. Cô và Đan đã khóc, Đan khóc rất nhiều, cứ chạy theo mà luôn mồm bảo "Mày đi rồi thì ai rủ tụi tao đi quậy nữa hả?" " Thì bây tự đi một mình đi." Câu trả lời của anh hết sức phũ nhưng mang một tâm tư rất buồn, đến giờ cô vẫn còn nhớ câu nói của anh.

Lần này anh về cũng đột ngột như lúc anh đi. Mà lúc này anh đã trưởng thành rồi, nghiêm túc hơn, điềm tĩnh hơn lúc trước rất nhiều. Tự nhiên cô cảm thấy mến anh lạ thường, chắc lại say nắng rồi, máu mê trai lại nổi lên.

- Bác sĩ Hoài An, tôi nghĩ cô không nên để chân lên bàn đâu nhỉ!
Mình thấy cách kết truyện của bạn rất hay ^^

Cái gì đấy? Cô để chân lên bàn lúc nào cơ? Cô lo nghĩ quá nên thói quen này diễn ra lúc nào không hay, cô vội rút chân xuống. Mặt mày hơi xấu hổ một chút nhưng nhanh định thần lại. May là Hạo Thiên vô tình đi qua phòng cô nên nhắc nhở, nếu là Lam Khuê thì thật là bẽ mặt! Hoài An ơi là Hoài An, tâm trí bay mất đâu rồi hả?

- Ờ, tôi ... tôi quên mất. Cảm ơn bác sĩ Trần!

- Không có gì.

Anh cười và đi tiếp. Cô chẳng quen gọi "bác sĩ Trần", nghe nó quá trang trọng. Nụ cười của anh lúc nãy cũng đẹp trai phết, nhưng cũng chưa đến nỗi làm cô xiêu lòng.

Chiều nay, sắp tan ca. Trời đang nắng hửng tự dưng lại mưa. Mưa lâm râm nhưng gió rất mạnh. An nhìn qua cửa sổ, trưa nay cô với Đan đi bộ đến bệnh viện, cũng chẳng mang theo ô hay áo mưa gì cả. Làm sao về bây giờ? Bố mẹ thì đã đi công tác rồi, bình thường những trường hợp như này chỉ toàn nhờ phụ huynh mang ô đến, phải nhờ vả ai bây giờ?

Cô và Đan bước xuống lầu, đứng trước cửa bệnh viện chờ khi nào hết mưa thì thôi. Một chiếc Mecredes lái tới trước cửa bệnh viện.

- Nè, lên xe!

Một người thanh niên đẹp trai thò đầu ra cửa kính xe, còn giơ tay chào cô và Đan nữa. Là Vũ.

- Mi là ai? Mi là người bắt cóc phải không? Đừng hòng lừa tao. - Đan thủ thế.

- Đi thôi, nhây quá. - An lôi đầu cô vào xe.

- Khoan, khoan. Hắn là tên bắt cóc! - Đan giãy giụa.

Chiếc xe rời đi khỏi cổng bệnh viện. Một bóng người đuổi theo chiếc xe tới gần cổng thì dừng lại, Hạo Thiên. Anh đang cầm trên tay chiếc lắc tay của Hoài An. Chắc lúc nãy trời gió mạnh quá nên cô ấy vô tình làm rớt nó. Anh định gọi cho cô trả lại nhưng là đồng nghiệp mới, chưa xin số điện thoại mà làm sao gọi được. Anh cầm chiếc lắc tay, lủi thủi trở về nhà.

- Hôm nay mới gặp một thành phần khó ưa lắm! - Đan đang đảo nồi thịt, nói.

- Ai lại dám đụng đến tiểu thư Yên Đan nhà ta vậy cà? - An giở dọng ví von, chọc quê Đan.

- Hà Lam Khuê! - Đan tự dưng hét lên.

- Hà Lam Khuê? Con gái của Trưởng Ngoại Khoa bệnh viện Chợ Rẫy? - Vũ bỗng dưng xen vào.

Anh vào nhà mà không gõ cửa, làm hai con người trong này giật hết cả hồn. Trên tay anh là một cái thau đầy nước, trong đó là một con cá lóc.

- Lẩu không? - Hắn hỏi.

- Quất luôn! - An và Đan đồng thanh.

Hắn đem thau cá ra ngoài sân sau, làm cá. Cũng không biết hắn làm có sạch không nữa, đã 10 năm rồi ở Trung Quốc, tay có đụng đến thân thể con cá lóc bao giờ mà biết!

- Này, mày biết con bé Khuê đó à? - An ở trong nhà, nói vọng ra.

- Ai chả biết nó, hồi trước nó từng bị bắt vào đồn cảnh sát một lần vì tội cố ý gây thương tích cho người khác đó, bây liệu hồn mà cẩn thận. - Vũ nói, giọng anh có chỗ bị ngắt quãng vì đang vật lộn mệt nhọc để xẻ thịt con cá.

- Cẩn thận cái méo gì, tao mà sợ nó à? Dù gì tao cũng là tiền bối đấy, thách nó làm gì tao! - Đan nói rất mạnh miệng.

- Nó là con gái của bác sĩ Hà Lưỡng Minh - Trưởng khoa Ngoại cũng là người có công lớn trong việc sáng tạo bệnh viện, ý kiến gì không? - An đơ mặt.

Tự dưng, Đan im bặt. An thích nhìn Đan những lúc này nhất, mặt cô ấy cứ ngơ ngơ mà đáng yêu như mấy đứa nhóc vậy. Đan cũng đâu xấu xí gì, chỉ tại cô hơi "men" nên những style mà cô chọn đều không phù hợp với nhan sắc của cô.

An rửa bát xong, sẵn tiện rửa tay luôn.

- Ủa? Cái lắc tay của tao? - An hét lên.

Chiếc lắc tay ấy là mẹ cô tặng cho cô, nếu mất thì xong mất! Cô quýnh lên, tìm nó ở khắp nơi nhưng vẫn không thấy, chắc nó bị rớt ở bệnh viện rồi.
Mình thấy cách chuyển sang đoạn tiếp theo rất hay :)
 
  • Like
Reactions: Tuấn Hồng

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Chap 6: Hai sản phụ khó sanh

Sáng nay, trời đẹp, không khí thoáng đãng. Bầu trời xanh và trong hơn, những đám mây trắng tinh khiết chứa đựng hàng triệu giọt nước nhỏ đang trôi nhẹ nhàng trên bầu trời, lộ rõ ông mặt trời đang một mình lẻ bóng phía sau đám mây ngừng trôi kia một khuôn mặt đỏ rực của nó nhưng khuôn mặt ấy chẳng làm bầu không khí thoáng đãng thêm oi bức tẹo nào. Vài tiếng ve kêu trên mấy cây phượng vĩ vẫn chưa nở hoa, chưa hè mà nhỉ?

Cô nàng xinh đẹp Yên Đan vẫn còn ngái ngủ trên chăn bông êm ái ấm áp của mình. Đối với mọi người, lúc cô nàng nghịch ngợm này ngủ say chính là lúc cô đẹp nhất. Hàng mi cô cong vút, đôi mắt thì nhắm nghiền trông chẳng khác nào công chúa ngủ trong rừng, đôi môi hồng hào, hai má thì phúng phính đã làm siêu lòng không biết bao nhiêu cậu con trai.

Reng ... reng ... reng ... reng

Tiếng đồng hồ báo thức kêu lên dồn dập khiến cô thức tỉnh. Điều đầu tiên cô làm mỗi sáng khi thức dậy chưa hẳn là mở mắt, cô ngồi dậy như bị ma nhập sau đó vươn vai, ngáp một hơi thật dài rồi ngồi im đó thiền một lúc rồi mới mở mắt. Chẳng phải là cô thích ngồi thiền mà là như thế sẽ khiến thời gian cô ngủ kéo dài hơn một chút.

Mới bước xuống giường, cô đã mở cửa phòng, đi xuống cầu thang, ngó quanh nhà mà chẳng thấy bóng dáng Hoài An đâu. Cô vào bếp, trên bàn ăn là một tô bún mắm - món điểm tâm mà Đan thích nhất.

Sáng nay tại bệnh viện Chợ Rẫy, ở khoa Nhi có hai người sản phụ sanh non mà trùng hợp, phòng sanh của hai sản phụ liền kề nhau, phòng 28 và 29. Bác sĩ, y tá ra vào phòng sanh tấp nập, còn người nhà hai sản phụ thì cứ đi đi lại lại trước phòng sanh, có vẻ rất lo lắng. An nghe nói ở khoa Nhi có hai sản phụ khó sanh nên đến xem thử, cô chưa từng thực tập khoa nhi bao giờ nên không dám vào phòng sanh để giúp đỡ cho bác sĩ, cô ngồi ở ngoài và an ủi cho người nhà hai sản phụ.

Oe ... oe ... oe ... oe ...

Tiếng em bé khóc vang lên cả dãy tầng. Sanh rồi! Người nhà hai sản phụ mừng quýnh lên, mặt ai ai cũng rạng rỡ. Hai sản phụ liền được chuyển tới phòng hồi sức, hai đứa bé thì được y tá chăm sóc. Từ trong phòng sanh bước ra là bác sĩ Cử Đức Mạnh - Trưởng khoa Sản Phụ kiêm khoa Nhi, vẻ mặt ông ấy có vẻ rất nghiêm trọng, giận dữ. Đôi lông mày ông nhíu lại, vẻ mặt nhăn nhó, vầng trán thì đỏ bừng bừng.

Bác sĩ Cử là một người dễ tính nhưng một khi ông nổi giận thì người làm cho ông giận sẽ hứng chịu một cơn lôi đình khủng khiếp. Nhìn kĩ, An không thấy Đan, Đan đâu rồi? Cô ấy không đi làm sao? Đan là một bác sĩ ưu tú tại khoa Sản phụ và khoa Nhi, cô luôn được bác sĩ Cử tin tưởng, mọi trường hợp sanh non hoặc khó sanh đều do cô đảm nhận đỡ đẻ. Nhưng ... bây giờ ... chắc là bác sĩ Cử giận vì cô không có mặt rồi!

An vội lấy điện thoại ra và gọi cho Đan. Ba hồi tút vang lên mà vẫn không có ai trả lời. Cô sốt ruột, lo lắng cho cô bạn thân của mình, "giờ này nó đang ở đâu không biết?". Một bàn tay chạm vào vai cô khiến mọi suy nghĩ của cô bay đi mất, là bác sĩ Cử, cô giật mình lùi lại. Ông ấy nổi tiếng là bác sĩ có máu dê nhất bệnh viện, ai ai cũng đều biết ông ấy để ý Yên Đan nên Đan có lỗi gì ông đều bỏ qua hết. Lúc trước, Đan còn đem ông ra bóc phốt trước mặt Giám đốc bệnh viện nữa nhưng ông không giận, chả nhẽ bây giờ lại đi giận cô vì một lí do nhỏ nhoi: đi trễ sao?

- Nè, sao gặp tôi cô lại sợ? Bộ cô không thích tô à? - Bác sĩ Cử nói.

- Dạ không, tại chú làm con giật mình nên con ... - An cười.

- Hôm nay Đan không đi làm với cô sao?

- Dạ không.

- Vậy khi nào Đan đi làm thì cô bảo cô ấy đến phòng tôi nhé.

- Vâng.

Ông bước về phòng mình. Vậy suy đoán của An đúng rồi, ông tức giận vì chuyện của Đan.

An đến phòng hồi sức ở khoa điều dưỡng chăm sóc cho hai sản phụ mới sanh, sẵn tiện cô trò chuyện cùng họ để tâm lý cải thiện sau khi sanh. Trò chuyện một lúc, cô thấy hai người đã ngủ nên rón rén ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa để không làm thức tỉnh hai người. Cô vừa bước ra thì Lam Khuê đã vào phòng hồi sức. Ủa? Lam Khuê vào đây làm gì nhỉ? An vì tò mò nên đã đứng ngoài cửa phòng nghe lén cuộc nói chuyện giữa Lam Khuê và sản phụ số 28. Cô lấy máy ghi âm từ trong túi ra và ghi âm để đề phòng trường hợp nguy hiểm.

- Y tá ơi y tá, tôi vừa sinh ra con gái hay con trai vậy y tá? - Sản phụ đó nói.

- Là con gái. - Lam Khuê cười.

- Nhưng .... chồng tôi không thích con gái.

- Tôi biết nên tôi muốn thương lượng với chị, tôi sẽ đổi con chị và con của người khác, chồng chị sẽ không bao giờ biết được chuyện này đâu.

- Nhưng, làm vậy được không?

- Sao lại không? Tuy nhiên, sau khi việc này thành công trót lọt, chị phải thưởng tôi hậu hĩnh.

- Được.

An tức giận, thì ra Lam Khuê là con người xảo trá như vậy! Cô tính sẽ giải quyết chuyện này sau, bây giờ cô về phòng làm việc của mình.

- An!

Tiếng gọi từ xa vang đến, là Đan!

- Mày đi đâu mà sao tao gọi không được vậy? - An hỏi.

Trời đất! Trên chiếc áo trắng dài của Đan là những vết đốm đỏ, máu! Tay cô toàn những vết xước, chuyện gì đã xảy ra thế này?

- Mày... mày sao vậy Đan? - An hốt hoảng nói.

An dìu Đan vào phòng băng bó, cô băng bó vết thương cho Đan. Vừa băng vừa hỏi vì sao lại thành ra như thế này. Đan nói là trên đường tới đây có một băng nhóm nói là của Hà Lam Khuê, bọn họ đánh cô, nhưng cô đã giáp lá cà quyết liệt nên bọn họ bỏ chạy.

Băng bó xong, Đan trở về phòng mình.

- Ui da!

Đan tông sầm vào một người. Người đó cúi đầu xin lỗi liên tục, là người mới? Hắn nói hắn là Ngô Thiện Hy - bác sĩ mới ở khoa Nhi từ bệnh viện Nhi đồng 1 chuyển đến đây. Là người mới chắc luôn! Vì gặp hậu bối nên Đan chỉnh trang trang phục, tỏ vẻ bề trên. Chàng trai này cũng điển trai thật! Dáng người cao, da lại trắng, đôi má thì búng ra sữa, đôi mắt hai mí, mũi thì thẳng tắp, đôi môi khi cười như nở hoa rạng ngời. Bệnh viện dạo này nhiều người mới chuyển đến đều là trai xinh gái đẹp, nhưng cũng chỉ là các thành phần xấu xa như cô nàng Lam Khuê đó thôi! - Đan nghĩ

- Em xin lỗi. Chị ... chị trông xinh thật đấy. - Chàng trai ấy cười.

Cái gì chị cơ? Cô già hơn hắn sao? Không sao, được hậu bối gọi như thế cũng ra dáng tiền bối rồi. Cô không chấp nhất Thiện Hy vì anh vừa khen cô xinh, cô thấy anh cũng điển trai nhưng chắc chắn không thèm khen, người gì đâu mà con mắt trên chân mày!

@Lyo-chan @_Gumball_ @autumn.13 @Dương 10 năm sau @Kiro-san @Junery N
 
Last edited:
  • Like
Reactions: LLunaa

_Gumball_

Học sinh
Thành viên
17 Tháng hai 2020
166
199
36
Thái Nguyên
HOCMAI
Cô nàng xinh đẹp Yên Đan vẫn còn ngái ngủ trên chăn bông êm ái ấm áp của mình. Đối với mọi người, lúc cô nàng nghịch ngợm này ngủ say chính là lúc cô đẹp nhất. Hàng mi cô cong vút, đôi mắt thì nhắm nghiền trông chẳng khác nào công chúa ngủ trong rừng, đôi môi hồng hào, hai má thì phúng phính đã làm siêu lòng không biết bao nhiêu cậu con trai.
Con ghét thể loại này ...
 
  • Like
Reactions: ihattl

Junery N

Cựu Hỗ trợ viên
HV CLB Địa lí
Thành viên
23 Tháng mười một 2019
4,605
12,668
996
Nam Định
In the sky
Chap 6: Hai sản phụ khó sanh

Sáng nay, trời đẹp, không khí thoáng đãng. Bầu trời xanh và trong hơn, những đám mây trắng tinh khiết chứa đựng hàng triệu giọt nước nhỏ đang trôi nhẹ nhàng trên bầu trời, lộ rõ ông mặt trời đang một mình lẻ bóng phía sau đám mây ngừng trôi kia một khuôn mặt đỏ rực của nó nhưng khuôn mặt ấy chẳng làm bầu không khí thoáng đãng thêm oi bức tẹo nào. Vài tiếng ve kêu trên mấy cây phượng vĩ vẫn chưa nở hoa, chưa hè mà nhỉ?

Cô nàng xinh đẹp Yên Đan vẫn còn ngái ngủ trên chăn bông êm ái ấm áp của mình. Đối với mọi người, lúc cô nàng nghịch ngợm này ngủ say chính là lúc cô đẹp nhất. Hàng mi cô cong vút, đôi mắt thì nhắm nghiền trông chẳng khác nào công chúa ngủ trong rừng, đôi môi hồng hào, hai má thì phúng phính đã làm siêu lòng không biết bao nhiêu cậu con trai.

Reng ... reng ... reng ... reng

Tiếng đồng hồ báo thức kêu lên dồn dập khiến cô thức tỉnh. Điều đầu tiên cô làm mỗi sáng khi thức dậy chưa hẳn là mở mắt, cô ngồi dậy như bị ma nhập sau đó vươn vai, ngáp một hơi thật dài rồi ngồi im đó thiền một lúc rồi mới mở mắt. Chẳng phải là cô thích ngồi thiền mà là như thế sẽ khiến thời gian cô ngủ kéo dài hơn một chút.

Mới bước xuống giường, cô đã mở cửa phòng, đi xuống cầu thang, ngó quanh nhà mà chẳng thấy bóng dáng Hoài An đâu. Cô vào bếp, trên bàn ăn là một tô bún mắm - món điểm tâm mà Đan thích nhất.

Sáng nay tại bệnh viện Chợ Rẫy, ở khoa Nhi có hai người sản phụ sanh non mà trùng hợp, phòng sanh của hai sản phụ liền kề nhau, phòng 28 và 29. Bác sĩ, y tá ra vào phòng sanh tấp nập, còn người nhà hai sản phụ thì cứ đi đi lại lại trước phòng sanh, có vẻ rất lo lắng. An nghe nói ở khoa Nhi có hai sản phụ khó sanh nên đến xem thử, cô chưa từng thực tập khoa nhi bao giờ nên không dám vào phòng sanh để giúp đỡ cho bác sĩ, cô ngồi ở ngoài và an ủi cho người nhà hai sản phụ.

Oe ... oe ... oe ... oe ...

Tiếng em bé khóc vang lên cả dãy tầng. Sanh rồi! Người nhà hai sản phụ mừng quýnh lên, mặt ai ai cũng rạng rỡ. Hai sản phụ liền được chuyển tới phòng hồi sức, hai đứa bé thì được y tá chăm sóc. Từ trong phòng sanh bước ra là bác sĩ Cử Đức Mạnh - Trưởng khoa Sản Phụ kiêm khoa Nhi, vẻ mặt ông ấy có vẻ rất nghiêm trọng, giận dữ. Đôi lông mày ông nhíu lại, vẻ mặt nhăn nhó, vầng trán thì đỏ bừng bừng.

Bác sĩ Cử là một người dễ tính nhưng một khi ông nổi giận thì người làm cho ông giận sẽ hứng chịu một cơn lôi đình khủng khiếp. Nhìn kĩ, An không thấy Đan, Đan đâu rồi? Cô ấy không đi làm sao? Đan là một bác sĩ ưu tú tại khoa Sản phụ và khoa Nhi, cô luôn được bác sĩ Cử tin tưởng, mọi trường hợp sanh non hoặc khó sanh đều do cô đảm nhận đỡ đẻ. Nhưng ... bây giờ ... chắc là bác sĩ Cử giận vì cô không có mặt rồi!

An vội lấy điện thoại ra và gọi cho Đan. Ba hồi tút vang lên mà vẫn không có ai trả lời. Cô sốt ruột, lo lắng cho cô bạn thân của mình, "giờ này nó đang ở đâu không biết?". Một bàn tay chạm vào vai cô khiến mọi suy nghĩ của cô bay đi mất, là bác sĩ Cử, cô giật mình lùi lại. Ông ấy nổi tiếng là bác sĩ có máu dê nhất bệnh viện, ai ai cũng đều biết ông ấy để ý Yên Đan nên Đan có lỗi gì ông đều bỏ qua hết. Lúc trước, Đan còn đem ông ra bóc phốt trước mặt Giám đốc bệnh viện nữa nhưng ông không giận, chả nhẽ bây giờ lại đi giận cô vì một lí do nhỏ nhoi: đi trễ sao?

- Nè, sao gặp tôi cô lại sợ? Bộ cô không thích tô à? - Bác sĩ Cử nói.

- Dạ không, tại chú làm con giật mình nên con ... - An cười.

- Hôm nay Đan không đi làm với cô sao?

- Dạ không.

- Vậy khi nào Đan đi làm thì cô bảo cô ấy đến phòng tôi nhé.

- Vâng.

Ông bước về phòng mình. Vậy suy đoán của An đúng rồi, ông tức giận vì chuyện của Đan.

An đến phòng hồi sức ở khoa điều dưỡng chăm sóc cho hai sản phụ mới sanh, sẵn tiện cô trò chuyện cùng họ để tâm lý cải thiện sau khi sanh. Trò chuyện một lúc, cô thấy hai người đã ngủ nên rón rén ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa để không làm thức tỉnh hai người. Cô vừa bước ra thì Lam Khuê đã vào phòng hồi sức. Ủa? Lam Khuê vào đây làm gì nhỉ? An vì tò mò nên đã đứng ngoài cửa phòng nghe lén cuộc nói chuyện giữa Lam Khuê và sản phụ số 28. Cô lấy máy ghi âm từ trong túi ra và ghi âm để đề phòng trường hợp nguy hiểm.

- Y tá ơi y tá, tôi vừa sinh ra con gái hay con trai vậy y tá? - Sản phụ đó nói.

- Là con gái. - Lam Khuê cười.

- Nhưng .... chồng tôi không thích con gái.

- Tôi biết nên tôi muốn thương lượng với chị, tôi sẽ đổi con chị và con của người khác, chồng chị sẽ không bao giờ biết được chuyện này đâu.

- Nhưng, làm vậy được không?

- Sao lại không? Tuy nhiên, sau khi việc này thành công trót lọt, chị phải thưởng tôi hậu hĩnh.

- Được.

An tức giận, thì ra Lam Khuê là con người xảo trá như vậy! Cô tính sẽ giải quyết chuyện này sau, bây giờ cô về phòng làm việc của mình.

- An!

Tiếng gọi từ xa vang đến, là Đan!

- Mày đi đâu mà sao tao gọi không được vậy? - An hỏi.

Trời đất! Trên chiếc áo trắng dài của Đan là những vết đốm đỏ, máu! Tay cô toàn những vết xước, chuyện gì đã xảy ra thế này?

- Mày... mày sao vậy Đan? - An hốt hoảng nói.

An dìu Đan vào phòng băng bó, cô băng bó vết thương cho Đan. Vừa băng vừa hỏi vì sao lại thành ra như thế này. Đan nói là trên đường tới đây có một băng nhóm nói là của Hà Lam Khuê, bọn họ đánh cô, nhưng cô đã giáp lá cà quyết liệt nên bọn họ bỏ chạy.

Băng bó xong, Đan trở về phòng mình.

- Ui da!

Đan tông sầm vào một người. Người đó cúi đầu xin lỗi liên tục, là người mới? Hắn nói hắn là Ngô Thiện Hy - bác sĩ mới ở khoa Nhi từ bệnh viện Nhi đồng 1 chuyển đến đây. Là người mới chắc luôn! Vì gặp hậu bối nên Đan chỉnh trang trang phục, tỏ vẻ bề trên. Chàng trai này cũng điển trai thật! Dáng người cao, da lại trắng, đôi má thì búng ra sữa, đôi mắt hai mí, mũi thì thẳng tắp, đôi môi khi cười như nở hoa rạng ngời. Bệnh viện dạo này nhiều người mới chuyển đến đều là trai xinh gái đẹp, nhưng cũng chỉ là các thành phần xấu xa như cô nàng Lam Khuê đó thôi! - Đan nghĩ

- Em xin lỗi. Chị ... chị trông xinh thật đấy. - Chàng trai ấy cười.

Cái gì chị cơ? Cô già hơn hắn sao? Không sao, được hậu bối gọi như thế cũng ra dáng tiền bối rồi. Cô không chấp nhất Thiện Hy vì anh vừa khen cô xinh, cô thấy anh cũng điển trai nhưng chắc chắn không thèm khen, người gì đâu mà con mắt trên chân mày!
hmm có truyện mới mà không tag tên vào :D:p
Ở truyện này mình thích cái cách miêu tả của bạn (ở phần đầu)
 
  • Like
Reactions: ~ Su Nấm ~

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Xí! :rolleyes: Chờ chút nha! Mình có 1 khảo sát nho nhỏ cho các bạn! :)
Câu hỏi:
Bạn đẩy thuyền cặp đôi nào?
1. Hoài An - Hạo Thiên
2. Hoài An - Hạ Vũ
3. Yên Đan - Thiện Hy
4. Yên Đan - Hạ Vũ
5. Lam Khuê - Hạo Thiên
6. Lam Khuê - Thiện Hy
7. Hoài An - Yên Đan


Chap 7: Cử Đức Mạnh

Phòng làm việc của anh chàng Thiện Hy đó kế bên phòng Đan. Điều đó làm cô cảm thấy hơi khó chịu, suốt ngày cô cứ có cảm giác mình bị theo dõi, cảm giác ấy xuất phát từ phòng làm việc của anh ta. Từ ngày anh ta và tên Trần Hạo Thiên đến làm ở bệnh viện này, tất cả nữ y tá, nữ bác sĩ như lên cơn sốt ấy, cứ thấy họ đi qua là reo ầm lên như fan hâm mộ, chẳng hiểu nổi! Anh ta và Hạo Thiên có hai đặc điểm rất giống nhau, đó là điềm tĩnh. Dù con gái có reo hò thế nào, họ cũng chẳng để ý dù là một ánh nhìn. Nhưng lạ thay, cứ đi ngang qua phòng Đan là anh ta lại ngó vào xem Đan đang làm gì, lạ nhỉ? Chẳng lẽ anh để ý cô? Mới lần đầu gặp mặt thôi mà đã để ý người ta, đúng là con trai đào hoa mà!

Đan nhớ đến lúc sáng, cái băng đảng khốn kiếp! Chúng bây đụng đến ai chứ đụng đến bà đây thì tiêu rồi! Đan có ý định sẽ mách với bác sĩ Hà về chuyện này để ông ấy giáo huấn Lam Khuê. Lần đầu tiên cô gặp Lam Khuê, cô chỉ giở chứng phán vài câu gián tiếp đánh vào tim đen của Khuê, không ngờ Khuê lại trả thù một cách hung hẵn như vậy.

Ting ...

Một dòng tin nhắn gửi đến điện thoại của cô.

Là một clip ngắn.

Cái gì đây?

Đan mở vào xem, là clip quay lại cảnh sản phụ giường 28 hối lộ Lam Khuê tráo thai nhi mà An đã gửi cho cô. Dưới clip còn có một dòng tin "Mày đừng manh động, chút nữa mày đi nói với bác sĩ Hà về chuyện Lam Khuê thuê giang hồ đánh mày đi. Nếu chú ấy không tin mày, thì đưa clip này cho chú ấy xem. Mày cẩn thận đó nha!" Cô hiểu ý An.

Cốc cốc cốc ...

- Vào đi.

Bác sĩ Hà nói. Đúng như kế hoạch, Đan đến tìm Hà Lưỡng Minh để nói cho ông biết chuyện này.

- A, thì ra là Đan à, cháu đến tìm chú có việc gì không?

- Dạ, con chào chú. Con có việc này muốn nói với chú.

Đan thuật lại toàn bộ sự việc cho ông nghe rằng chỉ vì một câu chỉ dạy của cô mà Lam Khuê thuê người đánh cô. Vẻ mặt của ông sau khi cô nói xong rất bất chợt và suy tư, có vẻ ông không tin cô cho lắm.

- Cháu có chắc là con gái chú làm việc đấy không?

- Cháu chắc chắn! - Đan mạnh miệng.

Đan lấy điện thoại ra, mở clip lúc nãy mà mình đã lưu đưa cho ông xem.

- Con gái chú ăn hối lộ của sản phụ giường 29 tráo thai nhi. Hoài An đã kịp thời đổi thai nhi lại như cũ và vô tình quay được clip này.

Vẻ mặt ông sau khi xem rất sững sờ, có vẻ như ông không tin con gái ông là người như vậy. Mặt ông đỏ bừng bừng, cho y tá gọi Lam Khuê vào phòng ông. Ông bảo Đan về phòng, còn cảm ơn cô nữa. Đan yên tâm về phòng, cô hả dạ, cuối cùng cũng trả mối thù này được rồi! Hà Lưỡng Minh là một bác sĩ rất nghiêm khắc, thử đoán xem con gái mình làm chuyện như thế thì có chuyện gì xảy ra?

Ting ...

Một dòng tin nhắn nữa từ An gửi đến cô ...

"Chết rồi, tao quên nữa! Bác sĩ Cử nói mày đến phòng ổng khi tới bệnh viện vì tội mày đi trễ đó, cẩn thận nha."

" Ừ, tao biết rồi!" - Đan nhắn lại.

Đan không một chút lo lắng mà đi đến phòng bác sĩ Cử.

Cốc cốc cốc ...

- Vào đi. - Ông Cử nói.

Cạch ...

- Chú gọi cháu đến có việc gì không? - Đan cố gắng kìm chế cảm xúc, cô đơ mặt ra.

Ông đứng dậy, nhìn chăm chăm vào cô, vừa nhìn vừa đi một vòng quanh căn phòng. Ông tiến đến gần cô và nắm lấy bàn tay thon dài của cô. Ông sắp hôn vào bàn tay cô nhưng cô đã rút tay lại và tát mạnh vào mặt ông một cái.

- Xin lỗi, ông muốn chửi tôi gì thì chửi đi, đừng có lôi thôi như vậy.

Đan vòng tay lại, nói. Có vẻ cái tát của cô chưa làm cho ông thức tỉnh, ông cười vẻ nham hiểm. Sau đó ông trút một hơi dài.

- Nè, tôi nhịn cô đủ rồi nhé. Cô sao giờ này mới đi làm? Cô biết tôi đã tin tưởng và giao hết mọi việc cho cô không? Cô có biết lúc nãy tôi đã rất mệt mỏi vì đỡ một lúc hai sản phụ khó sanh không? Rồi còn thủ tục, thuốc men nữa, cô có biết là một mình tôi làm đủ hết mọi việc mà lúc đó, cải bản mặt của cô đâu? Hả?

- Thế ... bệnh viện này không có y tá à? Đâu phải có một mình chú là bác sĩ! Chú đừng có khoác lác! - Đan nói một cách bình tĩnh.

Câu nói của Đan đã đánh trúng tim đen của ông, ông tức nhưng không còn lý do gì để cãi lại cô.

- Vậy cô nói xem, sao hôm nay cô lại đi trễ thế?

- Té xe. - Đan trả lời một cách lạnh lùng. Cô giở tay áo lên, lộ rõ vết thương trầy xước còn thấm ít máu.

Ông không còn lý do gì để cãi với cô. Ông xua tay, bảo cô về phòng. Bảng kiểm điểm đi trễ cô cũng viết sẵn, đập xuống bàn ông một cách nghiêm túc. Cô bước về phòng ...

Mọi người ơi, trả lời câu hỏi mình đề ra ở trên nha, bạn đẩy thuyền cặp nào? Hãy nói ra suy nghĩ của mình dưới phần bình luận nhé!
@Lyo-chan @_Gumball_ @Junery N @autumn.13 @Dương 10 năm sau @Kiro-san
 
Last edited:

Cáo Công Chúa

Học sinh
Thành viên
23 Tháng hai 2020
75
80
21
16
Thanh Hóa
THCS Thiệu Chính
Xí! :rolleyes: Chờ chút nha! Mình có 1 khảo sát nho nhỏ cho các bạn! :)
Câu hỏi:
Bạn đẩy thuyền cặp đôi nào?
1. Hoài An - Hạo Thiên
2. Hoài An - Hạ Vũ
3. Yên Đan - Thiện Hy
4. Yên Đan - Hạ Vũ
5. Lam Khuê - Hạo Thiên
6. Lam Khuê - Thiện Hy


Chap 7: Cử Đức Mạnh

Phòng làm việc của anh chàng Thiện Hy đó kế bên phòng Đan. Điều đó làm cô cảm thấy hơi khó chịu, suốt ngày cô cứ có cảm giác mình bị theo dõi, cảm giác ấy xuất phát từ phòng làm việc của anh ta. Từ ngày anh ta và tên Trần Hạo Thiên đến làm ở bệnh viện này, tất cả nữ y tá, nữ bác sĩ như lên cơn sốt ấy, cứ thấy họ đi qua là reo ầm lên như fan hâm mộ, chẳng hiểu nổi! Anh ta và Hạo Thiên có hai đặc điểm rất giống nhau, đó là điềm tĩnh. Dù con gái có reo hò thế nào, họ cũng chẳng để ý dù là một ánh nhìn. Nhưng lạ thay, cứ đi ngang qua phòng Đan là anh ta lại ngó vào xem Đan đang làm gì, lạ nhỉ? Chẳng lẽ anh để ý cô? Mới lần đầu gặp mặt thôi mà đã để ý người ta, đúng là con trai đào hoa mà!

Đan nhớ đến lúc sáng, cái băng đảng khốn kiếp! Chúng bây đụng đến ai chứ đụng đến bà đây thì tiêu rồi! Đan có ý định sẽ mách với bác sĩ Hà về chuyện này để ông ấy giáo huấn Lam Khuê. Lần đầu tiên cô gặp Lam Khuê, cô chỉ giở chứng phán vài câu gián tiếp đánh vào tim đen của Khuê, không ngờ Khuê lại trả thù một cách hung hẵn như vậy.

Ting ...

Một dòng tin nhắn gửi đến điện thoại của cô.

Là một clip ngắn.

Cái gì đây?

Đan mở vào xem, là clip quay lại cảnh sản phụ giường 28 hối lộ Lam Khuê tráo thai nhi mà An đã gửi cho cô. Dưới clip còn có một dòng tin "Mày đừng manh động, chút nữa mày đi nói với bác sĩ Hà về chuyện Lam Khuê thuê giang hồ đánh mày đi. Nếu chú ấy không tin mày, thì đưa clip này cho chú ấy xem. Mày cẩn thận đó nha!" Cô hiểu ý An.

Cốc cốc cốc ...

- Vào đi.

Bác sĩ Hà nói. Đúng như kế hoạch, Đan đến tìm Hà Lưỡng Minh để nói cho ông biết chuyện này.

- A, thì ra là Đan à, cháu đến tìm chú có việc gì không?

- Dạ, con chào chú. Con có việc này muốn nói với chú.

Đan thuật lại toàn bộ sự việc cho ông nghe rằng chỉ vì một câu chỉ dạy của cô mà Lam Khuê thuê người đánh cô. Vẻ mặt của ông sau khi cô nói xong rất bất chợt và suy tư, có vẻ ông không tin cô cho lắm.

- Cháu có chắc là con gái chú làm việc đấy không?

- Cháu chắc chắn! - Đan mạnh miệng.

Đan lấy điện thoại ra, mở clip lúc nãy mà mình đã lưu đưa cho ông xem.

- Con gái chú ăn hối lộ của sản phụ giường 29 tráo thai nhi. Hoài An đã kịp thời đổi thai nhi lại như cũ và vô tình quay được clip này.

Vẻ mặt ông sau khi xem rất sững sờ, có vẻ như ông không tin con gái ông là người như vậy. Mặt ông đỏ bừng bừng, cho y tá gọi Lam Khuê vào phòng ông. Ông bảo Đan về phòng, còn cảm ơn cô nữa. Đan yên tâm về phòng, cô hả dạ, cuối cùng cũng trả mối thù này được rồi! Hà Lưỡng Minh là một bác sĩ rất nghiêm khắc, thử đoán xem con gái mình làm chuyện như thế thì có chuyện gì xảy ra?

Ting ...

Một dòng tin nhắn nữa từ An gửi đến cô ...

"Chết rồi, tao quên nữa! Bác sĩ Cử nói mày đến phòng ổng khi tới bệnh viện vì tội mày đi trễ đó, cẩn thận nha."

" Ừ, tao biết rồi!" - Đan nhắn lại.

Đan không một chút lo lắng mà đi đến phòng bác sĩ Cử.

Cốc cốc cốc ...

- Vào đi. - Ông Cử nói.

Cạch ...

- Chú gọi cháu đến có việc gì không? - Đan cố gắng kìm chế cảm xúc, cô đơ mặt ra.

Ông đứng dậy, nhìn chăm chăm vào cô, vừa nhìn vừa đi một vòng quanh căn phòng. Ông tiến đến gần cô và nắm lấy bàn tay thon dài của cô. Ông sắp hôn vào bàn tay cô nhưng cô đã rút tay lại và tát mạnh vào mặt ông một cái.

- Xin lỗi, ông muốn chửi tôi gì thì chửi đi, đừng có lôi thôi như vậy.

Đan vòng tay lại, nói. Có vẻ cái tát của cô chưa làm cho ông thức tỉnh, ông cười vẻ nham hiểm. Sau đó ông trút một hơi dài.

- Nè, tôi nhịn cô đủ rồi nhé. Cô sao giờ này mới đi làm? Cô biết tôi đã tin tưởng và giao hết mọi việc cho cô không? Cô có biết lúc nãy tôi đã rất mệt mỏi vì đỡ một lúc hai sản phụ khó sanh không? Rồi còn thủ tục, thuốc men nữa, cô có biết là một mình tôi làm đủ hết mọi việc mà lúc đó, cải bản mặt của cô đâu? Hả?

- Thế ... bệnh viện này không có y tá à? Đâu phải có một mình chú là bác sĩ! Chú đừng có khoác lác! - Đan nói một cách bình tĩnh.

Câu nói của Đan đã đánh trúng tim đen của ông, ông tức nhưng không còn lý do gì để cãi lại cô.

- Vậy cô nói xem, sao hôm nay cô lại đi trễ thế?

- Té xe. - Đan trả lời một cách lạnh lùng. Cô giở tay áo lên, lộ rõ vết thương trầy xước còn thấm ít máu.

Ông không còn lý do gì để cãi với cô. Ông xua tay, bảo cô về phòng. Bảng kiểm điểm đi trễ cô cũng viết sẵn, đập xuống bàn ông một cách nghiêm túc. Cô bước về phòng ...

Mọi người ơi, trả lời câu hỏi mình đề ra ở trên nha, bạn đẩy thuyền cặp nào? Hãy nói ra suy nghĩ của mình dưới phần bình luận nhé!
@Lyo-chan @_Gumball_ @Junery N @autumn.13 @Dương 10 năm sau @Kiro-san
1. Hoài An - Hạo Thiên
 
  • Like
Reactions: ihattl

Junery N

Cựu Hỗ trợ viên
HV CLB Địa lí
Thành viên
23 Tháng mười một 2019
4,605
12,668
996
Nam Định
In the sky
Xí! :rolleyes: Chờ chút nha! Mình có 1 khảo sát nho nhỏ cho các bạn! :)
Câu hỏi:
Bạn đẩy thuyền cặp đôi nào?
1. Hoài An - Hạo Thiên
2. Hoài An - Hạ Vũ
3. Yên Đan - Thiện Hy
4. Yên Đan - Hạ Vũ
5. Lam Khuê - Hạo Thiên
6. Lam Khuê - Thiện Hy


Chap 7: Cử Đức Mạnh

Phòng làm việc của anh chàng Thiện Hy đó kế bên phòng Đan. Điều đó làm cô cảm thấy hơi khó chịu, suốt ngày cô cứ có cảm giác mình bị theo dõi, cảm giác ấy xuất phát từ phòng làm việc của anh ta. Từ ngày anh ta và tên Trần Hạo Thiên đến làm ở bệnh viện này, tất cả nữ y tá, nữ bác sĩ như lên cơn sốt ấy, cứ thấy họ đi qua là reo ầm lên như fan hâm mộ, chẳng hiểu nổi! Anh ta và Hạo Thiên có hai đặc điểm rất giống nhau, đó là điềm tĩnh. Dù con gái có reo hò thế nào, họ cũng chẳng để ý dù là một ánh nhìn. Nhưng lạ thay, cứ đi ngang qua phòng Đan là anh ta lại ngó vào xem Đan đang làm gì, lạ nhỉ? Chẳng lẽ anh để ý cô? Mới lần đầu gặp mặt thôi mà đã để ý người ta, đúng là con trai đào hoa mà!

Đan nhớ đến lúc sáng, cái băng đảng khốn kiếp! Chúng bây đụng đến ai chứ đụng đến bà đây thì tiêu rồi! Đan có ý định sẽ mách với bác sĩ Hà về chuyện này để ông ấy giáo huấn Lam Khuê. Lần đầu tiên cô gặp Lam Khuê, cô chỉ giở chứng phán vài câu gián tiếp đánh vào tim đen của Khuê, không ngờ Khuê lại trả thù một cách hung hẵn như vậy.

Ting ...

Một dòng tin nhắn gửi đến điện thoại của cô.

Là một clip ngắn.

Cái gì đây?

Đan mở vào xem, là clip quay lại cảnh sản phụ giường 28 hối lộ Lam Khuê tráo thai nhi mà An đã gửi cho cô. Dưới clip còn có một dòng tin "Mày đừng manh động, chút nữa mày đi nói với bác sĩ Hà về chuyện Lam Khuê thuê giang hồ đánh mày đi. Nếu chú ấy không tin mày, thì đưa clip này cho chú ấy xem. Mày cẩn thận đó nha!" Cô hiểu ý An.

Cốc cốc cốc ...

- Vào đi.

Bác sĩ Hà nói. Đúng như kế hoạch, Đan đến tìm Hà Lưỡng Minh để nói cho ông biết chuyện này.

- A, thì ra là Đan à, cháu đến tìm chú có việc gì không?

- Dạ, con chào chú. Con có việc này muốn nói với chú.

Đan thuật lại toàn bộ sự việc cho ông nghe rằng chỉ vì một câu chỉ dạy của cô mà Lam Khuê thuê người đánh cô. Vẻ mặt của ông sau khi cô nói xong rất bất chợt và suy tư, có vẻ ông không tin cô cho lắm.

- Cháu có chắc là con gái chú làm việc đấy không?

- Cháu chắc chắn! - Đan mạnh miệng.

Đan lấy điện thoại ra, mở clip lúc nãy mà mình đã lưu đưa cho ông xem.

- Con gái chú ăn hối lộ của sản phụ giường 29 tráo thai nhi. Hoài An đã kịp thời đổi thai nhi lại như cũ và vô tình quay được clip này.

Vẻ mặt ông sau khi xem rất sững sờ, có vẻ như ông không tin con gái ông là người như vậy. Mặt ông đỏ bừng bừng, cho y tá gọi Lam Khuê vào phòng ông. Ông bảo Đan về phòng, còn cảm ơn cô nữa. Đan yên tâm về phòng, cô hả dạ, cuối cùng cũng trả mối thù này được rồi! Hà Lưỡng Minh là một bác sĩ rất nghiêm khắc, thử đoán xem con gái mình làm chuyện như thế thì có chuyện gì xảy ra?

Ting ...

Một dòng tin nhắn nữa từ An gửi đến cô ...

"Chết rồi, tao quên nữa! Bác sĩ Cử nói mày đến phòng ổng khi tới bệnh viện vì tội mày đi trễ đó, cẩn thận nha."

" Ừ, tao biết rồi!" - Đan nhắn lại.

Đan không một chút lo lắng mà đi đến phòng bác sĩ Cử.

Cốc cốc cốc ...

- Vào đi. - Ông Cử nói.

Cạch ...

- Chú gọi cháu đến có việc gì không? - Đan cố gắng kìm chế cảm xúc, cô đơ mặt ra.

Ông đứng dậy, nhìn chăm chăm vào cô, vừa nhìn vừa đi một vòng quanh căn phòng. Ông tiến đến gần cô và nắm lấy bàn tay thon dài của cô. Ông sắp hôn vào bàn tay cô nhưng cô đã rút tay lại và tát mạnh vào mặt ông một cái.

- Xin lỗi, ông muốn chửi tôi gì thì chửi đi, đừng có lôi thôi như vậy.

Đan vòng tay lại, nói. Có vẻ cái tát của cô chưa làm cho ông thức tỉnh, ông cười vẻ nham hiểm. Sau đó ông trút một hơi dài.

- Nè, tôi nhịn cô đủ rồi nhé. Cô sao giờ này mới đi làm? Cô biết tôi đã tin tưởng và giao hết mọi việc cho cô không? Cô có biết lúc nãy tôi đã rất mệt mỏi vì đỡ một lúc hai sản phụ khó sanh không? Rồi còn thủ tục, thuốc men nữa, cô có biết là một mình tôi làm đủ hết mọi việc mà lúc đó, cải bản mặt của cô đâu? Hả?

- Thế ... bệnh viện này không có y tá à? Đâu phải có một mình chú là bác sĩ! Chú đừng có khoác lác! - Đan nói một cách bình tĩnh.

Câu nói của Đan đã đánh trúng tim đen của ông, ông tức nhưng không còn lý do gì để cãi lại cô.

- Vậy cô nói xem, sao hôm nay cô lại đi trễ thế?

- Té xe. - Đan trả lời một cách lạnh lùng. Cô giở tay áo lên, lộ rõ vết thương trầy xước còn thấm ít máu.

Ông không còn lý do gì để cãi với cô. Ông xua tay, bảo cô về phòng. Bảng kiểm điểm đi trễ cô cũng viết sẵn, đập xuống bàn ông một cách nghiêm túc. Cô bước về phòng ...

Mọi người ơi, trả lời câu hỏi mình đề ra ở trên nha, bạn đẩy thuyền cặp nào? Hãy nói ra suy nghĩ của mình dưới phần bình luận nhé!
@Lyo-chan @_Gumball_ @Junery N @autumn.13 @Dương 10 năm sau @Kiro-san
:) Mình đẩy thuyền cặp Hoài An-Hạo Thiên
 

Thảo Nguyễn ^ ^

Học sinh chăm học
Thành viên
22 Tháng sáu 2019
466
811
96
Hải Phòng
Trường THCS Nam Sơn
Xí! :rolleyes: Chờ chút nha! Mình có 1 khảo sát nho nhỏ cho các bạn! :)
Câu hỏi:
Bạn đẩy thuyền cặp đôi nào?
1. Hoài An - Hạo Thiên
2. Hoài An - Hạ Vũ
3. Yên Đan - Thiện Hy
4. Yên Đan - Hạ Vũ
5. Lam Khuê - Hạo Thiên
6. Lam Khuê - Thiện Hy


Chap 7: Cử Đức Mạnh

Phòng làm việc của anh chàng Thiện Hy đó kế bên phòng Đan. Điều đó làm cô cảm thấy hơi khó chịu, suốt ngày cô cứ có cảm giác mình bị theo dõi, cảm giác ấy xuất phát từ phòng làm việc của anh ta. Từ ngày anh ta và tên Trần Hạo Thiên đến làm ở bệnh viện này, tất cả nữ y tá, nữ bác sĩ như lên cơn sốt ấy, cứ thấy họ đi qua là reo ầm lên như fan hâm mộ, chẳng hiểu nổi! Anh ta và Hạo Thiên có hai đặc điểm rất giống nhau, đó là điềm tĩnh. Dù con gái có reo hò thế nào, họ cũng chẳng để ý dù là một ánh nhìn. Nhưng lạ thay, cứ đi ngang qua phòng Đan là anh ta lại ngó vào xem Đan đang làm gì, lạ nhỉ? Chẳng lẽ anh để ý cô? Mới lần đầu gặp mặt thôi mà đã để ý người ta, đúng là con trai đào hoa mà!

Đan nhớ đến lúc sáng, cái băng đảng khốn kiếp! Chúng bây đụng đến ai chứ đụng đến bà đây thì tiêu rồi! Đan có ý định sẽ mách với bác sĩ Hà về chuyện này để ông ấy giáo huấn Lam Khuê. Lần đầu tiên cô gặp Lam Khuê, cô chỉ giở chứng phán vài câu gián tiếp đánh vào tim đen của Khuê, không ngờ Khuê lại trả thù một cách hung hẵn như vậy.

Ting ...

Một dòng tin nhắn gửi đến điện thoại của cô.

Là một clip ngắn.

Cái gì đây?

Đan mở vào xem, là clip quay lại cảnh sản phụ giường 28 hối lộ Lam Khuê tráo thai nhi mà An đã gửi cho cô. Dưới clip còn có một dòng tin "Mày đừng manh động, chút nữa mày đi nói với bác sĩ Hà về chuyện Lam Khuê thuê giang hồ đánh mày đi. Nếu chú ấy không tin mày, thì đưa clip này cho chú ấy xem. Mày cẩn thận đó nha!" Cô hiểu ý An.

Cốc cốc cốc ...

- Vào đi.

Bác sĩ Hà nói. Đúng như kế hoạch, Đan đến tìm Hà Lưỡng Minh để nói cho ông biết chuyện này.

- A, thì ra là Đan à, cháu đến tìm chú có việc gì không?

- Dạ, con chào chú. Con có việc này muốn nói với chú.

Đan thuật lại toàn bộ sự việc cho ông nghe rằng chỉ vì một câu chỉ dạy của cô mà Lam Khuê thuê người đánh cô. Vẻ mặt của ông sau khi cô nói xong rất bất chợt và suy tư, có vẻ ông không tin cô cho lắm.

- Cháu có chắc là con gái chú làm việc đấy không?

- Cháu chắc chắn! - Đan mạnh miệng.

Đan lấy điện thoại ra, mở clip lúc nãy mà mình đã lưu đưa cho ông xem.

- Con gái chú ăn hối lộ của sản phụ giường 29 tráo thai nhi. Hoài An đã kịp thời đổi thai nhi lại như cũ và vô tình quay được clip này.

Vẻ mặt ông sau khi xem rất sững sờ, có vẻ như ông không tin con gái ông là người như vậy. Mặt ông đỏ bừng bừng, cho y tá gọi Lam Khuê vào phòng ông. Ông bảo Đan về phòng, còn cảm ơn cô nữa. Đan yên tâm về phòng, cô hả dạ, cuối cùng cũng trả mối thù này được rồi! Hà Lưỡng Minh là một bác sĩ rất nghiêm khắc, thử đoán xem con gái mình làm chuyện như thế thì có chuyện gì xảy ra?

Ting ...

Một dòng tin nhắn nữa từ An gửi đến cô ...

"Chết rồi, tao quên nữa! Bác sĩ Cử nói mày đến phòng ổng khi tới bệnh viện vì tội mày đi trễ đó, cẩn thận nha."

" Ừ, tao biết rồi!" - Đan nhắn lại.

Đan không một chút lo lắng mà đi đến phòng bác sĩ Cử.

Cốc cốc cốc ...

- Vào đi. - Ông Cử nói.

Cạch ...

- Chú gọi cháu đến có việc gì không? - Đan cố gắng kìm chế cảm xúc, cô đơ mặt ra.

Ông đứng dậy, nhìn chăm chăm vào cô, vừa nhìn vừa đi một vòng quanh căn phòng. Ông tiến đến gần cô và nắm lấy bàn tay thon dài của cô. Ông sắp hôn vào bàn tay cô nhưng cô đã rút tay lại và tát mạnh vào mặt ông một cái.

- Xin lỗi, ông muốn chửi tôi gì thì chửi đi, đừng có lôi thôi như vậy.

Đan vòng tay lại, nói. Có vẻ cái tát của cô chưa làm cho ông thức tỉnh, ông cười vẻ nham hiểm. Sau đó ông trút một hơi dài.

- Nè, tôi nhịn cô đủ rồi nhé. Cô sao giờ này mới đi làm? Cô biết tôi đã tin tưởng và giao hết mọi việc cho cô không? Cô có biết lúc nãy tôi đã rất mệt mỏi vì đỡ một lúc hai sản phụ khó sanh không? Rồi còn thủ tục, thuốc men nữa, cô có biết là một mình tôi làm đủ hết mọi việc mà lúc đó, cải bản mặt của cô đâu? Hả?

- Thế ... bệnh viện này không có y tá à? Đâu phải có một mình chú là bác sĩ! Chú đừng có khoác lác! - Đan nói một cách bình tĩnh.

Câu nói của Đan đã đánh trúng tim đen của ông, ông tức nhưng không còn lý do gì để cãi lại cô.

- Vậy cô nói xem, sao hôm nay cô lại đi trễ thế?

- Té xe. - Đan trả lời một cách lạnh lùng. Cô giở tay áo lên, lộ rõ vết thương trầy xước còn thấm ít máu.

Ông không còn lý do gì để cãi với cô. Ông xua tay, bảo cô về phòng. Bảng kiểm điểm đi trễ cô cũng viết sẵn, đập xuống bàn ông một cách nghiêm túc. Cô bước về phòng ...

Mọi người ơi, trả lời câu hỏi mình đề ra ở trên nha, bạn đẩy thuyền cặp nào? Hãy nói ra suy nghĩ của mình dưới phần bình luận nhé!
@Lyo-chan @_Gumball_ @Junery N @autumn.13 @Dương 10 năm sau @Kiro-san
1.Hoài An - Hạo Thiên
 
  • Like
Reactions: ihattl

autumn.13

Học sinh mới
Thành viên
18 Tháng hai 2020
12
11
6
Quảng Trị
THPT
Xí! :rolleyes: Chờ chút nha! Mình có 1 khảo sát nho nhỏ cho các bạn! :)
Câu hỏi:
Bạn đẩy thuyền cặp đôi nào?
1. Hoài An - Hạo Thiên
2. Hoài An - Hạ Vũ
3. Yên Đan - Thiện Hy
4. Yên Đan - Hạ Vũ
5. Lam Khuê - Hạo Thiên
6. Lam Khuê - Thiện Hy

1. Hoài An - Hạo Thiên <3
 
  • Like
Reactions: ihattl
Top Bottom