[Ngữ văn 6]Kể lại bài thơ "đêm nay bác ko ngủ" bằng văn xuôi.

R

rubj21

Bằng lời của e kể lại 1 đêm k ngủ của Bác

BẰng lời của em , em hãy kể lại câu chuyện trong 1 đêm k ngủ của Bác !!
Các pác làm ơn giúp e vs !!:(
 
P

phambuidieulinh1998

gợi ý nè(bạn sẽ đóng vai người đang trong hoàn cảnh đó nhưng không phải la anh chiến sĩ):
bạn nên đi theo dàn của bài thơ(đêm nay Bác không ngủ):
Mở bài:
Nói qua về Bác Hồ của chúng ta sau đó co thể nói lên được tình yêu nước thương dân của Bác và điêu dó được thể hiện qua nhưng hành động cử chỉ nào từ đó dẫn dắt vào hoan cảnh đêm khuya o một khu trại nhỏ...
Thân bài:
+ Trời đã về khuya tại một khu trai nhỏ nơi co ánh lư bập bùng trong đêm. Bỗng một anh đội viên tỉnh giấc anh nhìn ra ngoài trời thấy đã khuya lăm rồi lại còn mưa nữa nhưng sao Bác không ngủ. Vẻ mạt Bác trầm ngâm bên đống lửa thì ra Bác đang đốt lửa cho các anh nằm Rồi Bác đưng dậy và đi dém chăn cho tưng ngươi một. Nhưng dương như Bác sợ các anh tỉnh giấc vi thế Bác nhón chân nhẹ nhàng. Anh đội viên không tin vào mắt mình nữa trong ngươi anh cảm thây nửa tỉnh nửa mơ. Anh không tin răng minh đang được Ngươi vị lãnh tụ vĩ đại tự tay chăm sóc . Bóng Bác in trên tương cao lồng lộng và cái bóng ấy dương như ấm áp lạ thường. Trong lòng anh đội viên thổn thức anh liền cất tiếng gọi:
..........
Cứ như thế bám sát vào bài thơ và nói thêm một số câu miêu tả khuôn mặt Bác hành đông cử chỉ của Bác vào la được.
___________________________________________________________________
chúc bạn làm bài tốt! Nếu bạn thấy được nhớ cảm ơn mình nha :)
 
Last edited by a moderator:
P

phambuidieulinh1998

thì bạn cứ dựa vào dàn bài thơ mà làm
bạn có thể đóng vai nhân vất anh chiến sĩ trong bài thơ để kể lạ câu chuyện đó.
 
M

meo1999ngoc

Mình cũng cần làm bài văn kể từ bài thơ''Đêm nay bác ko ngủ''thành bài văn suôi đó
Bạn nào giúp mình,thì mình cảm ơn nhiều đó!:D:khi (132):
 
L

lan_phuong_000

Đêm nay trời cứ mưa hoài, những giọt mưa rơi lộp độp xuống mái hiên, đều đều. Tôi không sao ngủ được, xa nhà làm anh chiến sĩ làm tôi nhớ u quá. Trời càng lúc càng khuya, trằn trọc mãi tôi quay lưng lại hướng về phía Bác nằm. Nhưng...Bác vẫn chưa ngủ, ngồi lặng lẽ bên bếp lửa nhà sàn, trên vai kháo chiếc áo ka-ki cũ, mặt trầm ngâm suy nghĩ, hai bàn tay đan vào nhau, thi thoảng lại chuyển mình lấy thêm củi bỏ vào bếp để sưởi cho chúng tôi ngủ. MỘt lúc sau, Bác đững dậy, tiến về hướng chúng tôi đang nằm, Bác đi nhẹ nhàng như sợ chúng tôi tỉnh giấc, Bác kéo bức chăn một dém gọn gàng. Lúc ấy tôi thấy Bác như người Cha đang chăm sóc những đứa con của mình...

Viết tiếp nha em, yên tậm cái này tự chị viết hổng phải seach google đâu :)
 
O

oxfordpro_123

Bài này bạn phải tự làm thôi
Đây là bài dễ nhất trong chương trình lớp 6 mà:D
 
A

anhkute01

giúp tớ bài bày với cả nhà: dựa vào bài thơ đêm nay Bác không ngủ, em hãy viết bài văn ngắn bằng lời của anh chiến sĩ kể về kỉ niệm một đêm được ở bên Bác Hồ khi đi chiến dịch
Tớ cảm ơn mọi người nhìu
 
T

toiyeuhocmai.com

Kể bằng lời kể của anh bộ đội
Đêm đã về khuya rồi. Ngoài trời, gió lồng lộng thổi. Không còn tiếng chim kêu lích tích trong tán cây. Cảnh rừng Việt Bắc âm u, tĩnh mịch qúa !
Chẳng biết vì sao, tôi không ngũ được. Tôi suy nghĩ cho trận chiến nay mai, chiến dịch Điện Biên Phủ. Đang nghĩ ngợi mông lung thì tôi nghe có tiếng sột soạt rất khẽ. Tôi nhỏm dạy. Là Bác ư ? Khuya rồi, sao Người chưa ngủ nhỉ ?
Bác ngồi yên lặng bên cạnh bếp lửa hồng, vẻ mặt Bác trầm ngâm như đang suy nghĩ một việc gì đó. Ngoài mái lều tranh cũ nát, mưa rơi lâm thâm, dai dẳng.Tôi ngước mắt nhìn Bác, càng nhìn tôi càng thấy thương Bác hơn. Bác như một người cha vậy. Người cha ấy đang nhóm lửa cho tôi và đồng đội nằm ấm.
Sau đó, Bắc đi dém chăn cho chúng tôi: từng người một. Như sợ các anh em dật mình, Bác nhón chân nhẹ nhàng, thật nhẹ. Bóng Bác ánh lên trước ngọn lửa, cao lồng lộng, bao trùm cả căn lều. Tôi có cảm giác mơ màng, cái bóng của Bác như làm chúng tôi ấm áp hơn cả ngọn lửa hồng đang cháy hừng hực kia.
Thổn thức nỗi lòng, tôi thầm thì hỏi:
- Bác ơi, Bác chưa ngủ ạ ? Bác có thấy lạnh không ?
Bác nhìn tôi, mỉm cười rồi trả lời bằng một giọng ấm áp:
- ừ, Bác chưa ngủ đâu. Chú cứ việc cho đẫy giấc, để mai còn đi đánh giặc nữa chứ !
Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt, nhưng vẫn bồn chồn. Tôi nằm mà vẫn lo Bác ốm, lòng tôi cứ bề bộn. Chiến dịch còn dài lắm! Rừng Việt Bắc lắm giốc, lắm ụ. Nếu Bác cứ không ngủ suốt thé này, thì Bác lấy sức đâu để mà đi ? Thế rồi tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lần thứ ba tôi thức giấc thì đã canh tư. Nhìn thấy Bác vẫn đang ngồi, tôi hoảng hốt, giật thót mình. Bác vẫn chưa ngủ ư ? Trời sắp sáng rồi !!! Tôi vội vã:
- Bác ơi, trời sắp sáng rồi, Bác hãy ngủ để sáng mai có sức mà đi !
Vẫn bằng giọng dịu dàng, Bác nói với tôi:
- Chú cứ việc ngủ đi, còn Bác thức thì cứ mặc Bác. Bác không ngủ được đâu ! Bác đang nghĩ về đoàn dân công, trời mưa như thế này, chắc họ lạnh lắm. Bác chỉ mong trời sáng cho nhanh thôi. Không biết các cô chú ấy có sao không ?
Tôi chợt hiểu ra, Bác thức vì chuyện ấy. Bác không chỉ chăm lo cho chúng tôi mà còn lo lắng cho cả người ở nơi xa chưa hề được gặp Bác. Tấm lòng của Bác thật cao cả. Lòng tôi vui sướng tràn trề và tôi quyết định thức luôn cùng Bác.
Đêm nay, Bác không ngủ vì Bác là người luôn lo cho mọi người hơn bản thân mình. Bác là người cha già của nhân dân Việt Nam - Bác là Hồ Chí Minh.
 
Top Bottom