C
cutenice
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!
ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Cảm ơn cha! Ngày ấy, đã dám cho con lên Sài Gòn thi đại học, dù không có tiền, lòng cha vẫn hi vọng.
Cảm ơn cha! Ngày ấy, đã nén tiếng thở dài, tiễn con đi học.
Con thấy mình ích kỉ khi vô tình bước trên nỗi đau của cha. Lần đầu tiên, ra khỏi vòng tay cha mẹ. Con vui. Vì mình được đi xa. Để mình được hiểu biết. Con thấy mình thật nhỏ bé trước những gì con được nghe và biết về Sài Gòn. Ban đầu là vậy. Sau, con lại thấy rất bình thường. Một cảm giác nhớ nhà da diết. Con hiểu, dù đi đâu, con vẫn không quên được quê nhà. Con trở về, để cho cha mẹ là sự lo âu không biết con mình đậu hay rớt. Lòng con thì hỗn tạp vì sắp tới ngày con phải tự bước đi. Dù đậu hay rớt, con không thể nào sống dựa vào cha mãi. Con đâu làm khổ cha mãi được. Con đậu. Cha bình thản. Con thấy hụt hẫng. Chiều hôm đó, cả xóm đều biết. Con thấy mình ích kỉ. Và con biết cha thở dài những lúc con đã ngủ say. Con lại đi, không còn háo hức như lần đầu. Vì con biết, con đi rồi mọi người sẽ cực hơn trước.
Ngày đầu tiên, kí túc xá cho con ở nhà khách. Có những bạn khác cùng trường đại học, có cả mẹ họ đưa đi. Chiều đó, mưa suốt. Con khóc không vì tủi thân, con không trách cha mẹ không đưa con đi, vì ở đâu, sau lưng con vẫn có ánh mắt cha. Con chỉ buồn, ngày mai khi thức dậy bên cạnh con không có những dáng dấp thân quen mà con đã nhìn suốt 18 năm qua. Từ ngày mai, con sẽ phải suy nghĩ, chọn lựa…những điều mà ngày hôm qua con chưa từng phải nghĩ tới.
Cảm ơn cha! Vì ngày đó đã dám cho con đi. Lần này con lại đi xa, rời thành phố, rời nơi con đã quen đi về sau giờ tan học. Con cùng cả khoa được trường tổ chức đi thực tế đến địa đạo Củ Chi. Tìm hiểu văn hóa, lịch sử của dân tộc ta thời xưa, con lại thấy mình nhỏ bé trước thế giới này. Có rất nhiều thứ con chưa biết. Mỗi một lần đi xa, con lại thấy mình nhỏ bé hơn. Và con nhỏ bé hơn trước lòng cha.
Con muốn góp sức xây dựng nhiều công trình mang tiếng vang lớn cho đất nước mình, muốn làm nhiều thứ nữa. Đó là lí do con chọn trường này, ngành này. Con muốn được đi nhiều nơi, trải nghiệm nhiều điều để thể hiện bản lĩnh của mình. Nhưng mỗi lần như thế, con lại thấy mình nhỏ bé hơn trước cha. Dù có đi đâu, bao xa, học được những gì, con vẫn là con của cha. Vẫn bắt cha phải lo, phải khổ vì con.
Cảm ơn cha! Ngày ấy, đã nén tiếng thở dài, tiễn con đi học.
Con thấy mình ích kỉ khi vô tình bước trên nỗi đau của cha. Lần đầu tiên, ra khỏi vòng tay cha mẹ. Con vui. Vì mình được đi xa. Để mình được hiểu biết. Con thấy mình thật nhỏ bé trước những gì con được nghe và biết về Sài Gòn. Ban đầu là vậy. Sau, con lại thấy rất bình thường. Một cảm giác nhớ nhà da diết. Con hiểu, dù đi đâu, con vẫn không quên được quê nhà. Con trở về, để cho cha mẹ là sự lo âu không biết con mình đậu hay rớt. Lòng con thì hỗn tạp vì sắp tới ngày con phải tự bước đi. Dù đậu hay rớt, con không thể nào sống dựa vào cha mãi. Con đâu làm khổ cha mãi được. Con đậu. Cha bình thản. Con thấy hụt hẫng. Chiều hôm đó, cả xóm đều biết. Con thấy mình ích kỉ. Và con biết cha thở dài những lúc con đã ngủ say. Con lại đi, không còn háo hức như lần đầu. Vì con biết, con đi rồi mọi người sẽ cực hơn trước.
Ngày đầu tiên, kí túc xá cho con ở nhà khách. Có những bạn khác cùng trường đại học, có cả mẹ họ đưa đi. Chiều đó, mưa suốt. Con khóc không vì tủi thân, con không trách cha mẹ không đưa con đi, vì ở đâu, sau lưng con vẫn có ánh mắt cha. Con chỉ buồn, ngày mai khi thức dậy bên cạnh con không có những dáng dấp thân quen mà con đã nhìn suốt 18 năm qua. Từ ngày mai, con sẽ phải suy nghĩ, chọn lựa…những điều mà ngày hôm qua con chưa từng phải nghĩ tới.
Cảm ơn cha! Vì ngày đó đã dám cho con đi. Lần này con lại đi xa, rời thành phố, rời nơi con đã quen đi về sau giờ tan học. Con cùng cả khoa được trường tổ chức đi thực tế đến địa đạo Củ Chi. Tìm hiểu văn hóa, lịch sử của dân tộc ta thời xưa, con lại thấy mình nhỏ bé trước thế giới này. Có rất nhiều thứ con chưa biết. Mỗi một lần đi xa, con lại thấy mình nhỏ bé hơn. Và con nhỏ bé hơn trước lòng cha.
Con muốn góp sức xây dựng nhiều công trình mang tiếng vang lớn cho đất nước mình, muốn làm nhiều thứ nữa. Đó là lí do con chọn trường này, ngành này. Con muốn được đi nhiều nơi, trải nghiệm nhiều điều để thể hiện bản lĩnh của mình. Nhưng mỗi lần như thế, con lại thấy mình nhỏ bé hơn trước cha. Dù có đi đâu, bao xa, học được những gì, con vẫn là con của cha. Vẫn bắt cha phải lo, phải khổ vì con.