Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Người ta nói kỉ niệm tuổi học trò là đẹp đẽ nhất - kỉ niệm của một thời ngây ngô, trong sáng, của những việc làm xốc nổi, những giây phút bồng bột. Dù sau này ra sao, tớ chắc chắn khi xem lại quyển sách thời ấu thơ, cũng sẽ có 1 trang nói về cậu - người làm cho tớ vương vấn không quên
Cậu là lớp trưởng lớp tớ, đẹp trai, cao lớn, ga lăng khiến cho bao bạn nữ phải '' vỡ tim '' vì cậu, nhưng tớ thì lại không thấy vậy, tớ thấy cậu cũng chỉ là 1 lớp trưởng bình thường giống như bao lớp trưởng khác - là cánh tay đắc lực của giáo viên chủ nhiệm. Tớ và cậu đi học chung ở lớp bồi dưỡng, cũng có thể nói là khá hợp nhau. Mọi thứ cứ lặng yên trôi qua cho đến khi tớ và cậu lên lớp 8, cậu có những hành động rất lạ, kiểu như bảo vệ tớ. Khi có đám con trai nào trong lớp đến quấy rối tớ thì cậu luôn sẵn sàng cho chúng 1 trận không thương tiếc. Lúc đầu tớ cũng chẳng nghĩ nhiều, dù sao đấy cũng là tính nết của tụi con trai - thích thể hiện bản thân. Nhưng mọi thứ dần dần rời ra quỹ đạo vốn có của nó - mọi người đồn đại rằng cậu thích tớ. Vài bạn nữ trong lớp thích cậu bắt đầu tẩy chay tớ, nói xấu tớ, nhưng tớ không quan tâm. Thường ngày tớ đã không hợp tính nết các bạn ấy rồi, không chơi với nhau sẽ tốt hơn, tránh cãi nhau. Nhưng điều khó chịu nhất chính là cậu - vẫn cứ hằng ngày bảo vệ tớ 1 cách quá đáng. Tớ không muốn việc này đến tai các giáo viên trong trường, và tớ bắt đầu xa lánh cậu - thường hay mắng cậu mỗi khi cậu có hành động bảo vệ tớ. Những buổi học bồi dưỡng cũng vì vậy trở nên lạnh lẽo hơn, không còn tiếng cãi nhau mỗi khi tranh chấp bài ai đúng sai, tất cả mọi thứ tớ đều cho cậu đúng. Tớ ít nói chuyện với cậu hơn, hay cãi nhau với cậu hơn, tránh gặp mặt cậu ít nhất có thể. Nhưng cậu thì khác, vẫn luôn làm mọi thứ để bảo vệ tớ. Thời gian cứ mỗi ngày lại trôi đi trong sự khó chịu, sự thắc mắc của tớ, tại sao cậu lại làm như vậy, tại sao cậu phải làm mọi thứ rời xa quỹ đạo của nó vậy chứ? Rồi đến 1 ngày tớ nhận ra, tớ đã thích cậu mất rồi. Những đêm không ngủ tớ lại suy nghĩ đến cậu, liệu có phải cậu thích tớ nên mới làm vậy? Mặc dù vậy, điều quan trọng nhất với tớ và cả cậu bây giờ là việc học. 8 năm nay tớ đã học rất tốt, cậu cũng vậy. Cả gia đình đều đặt rất nhiều kỳ vọng vào tớ, tớ không muốn họ thất vọng. Đối với tớ, việc học và tương lai sau này vẫn là chủ đề chính trong tớ. Chính vì vậy, tớ đã hẹn cậu ra để nói chuyện với cậu, để cho cậu thôi làm những chuyện nông nổi ấy đi. Và tớ nghĩ cậu hiểu những gì tớ nói. Cậu im lặng, đôi mắt đượm buồn, 2 hôm sau lại nghỉ học. Tớ hiểu điều đó, vì chính tớ cũng rất khó khăn khi quyết định nói với cậu. Khi cậu đi học lại, khi chứng kiến những hành động của cậu, tớ đã thấy rất vui. Có vẻ cậu đã hiểu, hiểu ra mình cần phải làm gì. Lâu dần, lâu dần, mọi thứ đã lại trở về đúng quỹ đạo của nó. Tớ lại có thể cãi nhau bài ai đúng sai với cậu khi đi học bồi dưỡng, lại có thể nói chuyện vui vẻ với cậu, lời đồn về tớ và cậu rồi cũng lắng xuống. Mọi thứ đều đã theo ý của tớ, nó nên như vậy.....
Hãy để chúng ta trở thành kỉ niệm đẹp của nhau, cậu nhé. Nếu sau khi rời khỏi mái trường này, rời xa tuổi học trò, tớ và cậu có gặp lại nhau, mọi chuyện có lẽ sẽ thoải mái hơn....
---------------------------------------------------------
Mặc dù biết là rất tệ nhưng vẫn mạo muội đăng bàiMọi người cứ cho ý kiến tự nhiên, gạch đá thoải mái luôn. Nhưng mà khi góp ý, mong mọi người góp ý chân thành, đừng có qua loa nha
Hình như mình đòi hỏi hơi nhiều nhỉDù sao cũng cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc bài của mình
Cậu là lớp trưởng lớp tớ, đẹp trai, cao lớn, ga lăng khiến cho bao bạn nữ phải '' vỡ tim '' vì cậu, nhưng tớ thì lại không thấy vậy, tớ thấy cậu cũng chỉ là 1 lớp trưởng bình thường giống như bao lớp trưởng khác - là cánh tay đắc lực của giáo viên chủ nhiệm. Tớ và cậu đi học chung ở lớp bồi dưỡng, cũng có thể nói là khá hợp nhau. Mọi thứ cứ lặng yên trôi qua cho đến khi tớ và cậu lên lớp 8, cậu có những hành động rất lạ, kiểu như bảo vệ tớ. Khi có đám con trai nào trong lớp đến quấy rối tớ thì cậu luôn sẵn sàng cho chúng 1 trận không thương tiếc. Lúc đầu tớ cũng chẳng nghĩ nhiều, dù sao đấy cũng là tính nết của tụi con trai - thích thể hiện bản thân. Nhưng mọi thứ dần dần rời ra quỹ đạo vốn có của nó - mọi người đồn đại rằng cậu thích tớ. Vài bạn nữ trong lớp thích cậu bắt đầu tẩy chay tớ, nói xấu tớ, nhưng tớ không quan tâm. Thường ngày tớ đã không hợp tính nết các bạn ấy rồi, không chơi với nhau sẽ tốt hơn, tránh cãi nhau. Nhưng điều khó chịu nhất chính là cậu - vẫn cứ hằng ngày bảo vệ tớ 1 cách quá đáng. Tớ không muốn việc này đến tai các giáo viên trong trường, và tớ bắt đầu xa lánh cậu - thường hay mắng cậu mỗi khi cậu có hành động bảo vệ tớ. Những buổi học bồi dưỡng cũng vì vậy trở nên lạnh lẽo hơn, không còn tiếng cãi nhau mỗi khi tranh chấp bài ai đúng sai, tất cả mọi thứ tớ đều cho cậu đúng. Tớ ít nói chuyện với cậu hơn, hay cãi nhau với cậu hơn, tránh gặp mặt cậu ít nhất có thể. Nhưng cậu thì khác, vẫn luôn làm mọi thứ để bảo vệ tớ. Thời gian cứ mỗi ngày lại trôi đi trong sự khó chịu, sự thắc mắc của tớ, tại sao cậu lại làm như vậy, tại sao cậu phải làm mọi thứ rời xa quỹ đạo của nó vậy chứ? Rồi đến 1 ngày tớ nhận ra, tớ đã thích cậu mất rồi. Những đêm không ngủ tớ lại suy nghĩ đến cậu, liệu có phải cậu thích tớ nên mới làm vậy? Mặc dù vậy, điều quan trọng nhất với tớ và cả cậu bây giờ là việc học. 8 năm nay tớ đã học rất tốt, cậu cũng vậy. Cả gia đình đều đặt rất nhiều kỳ vọng vào tớ, tớ không muốn họ thất vọng. Đối với tớ, việc học và tương lai sau này vẫn là chủ đề chính trong tớ. Chính vì vậy, tớ đã hẹn cậu ra để nói chuyện với cậu, để cho cậu thôi làm những chuyện nông nổi ấy đi. Và tớ nghĩ cậu hiểu những gì tớ nói. Cậu im lặng, đôi mắt đượm buồn, 2 hôm sau lại nghỉ học. Tớ hiểu điều đó, vì chính tớ cũng rất khó khăn khi quyết định nói với cậu. Khi cậu đi học lại, khi chứng kiến những hành động của cậu, tớ đã thấy rất vui. Có vẻ cậu đã hiểu, hiểu ra mình cần phải làm gì. Lâu dần, lâu dần, mọi thứ đã lại trở về đúng quỹ đạo của nó. Tớ lại có thể cãi nhau bài ai đúng sai với cậu khi đi học bồi dưỡng, lại có thể nói chuyện vui vẻ với cậu, lời đồn về tớ và cậu rồi cũng lắng xuống. Mọi thứ đều đã theo ý của tớ, nó nên như vậy.....
Hãy để chúng ta trở thành kỉ niệm đẹp của nhau, cậu nhé. Nếu sau khi rời khỏi mái trường này, rời xa tuổi học trò, tớ và cậu có gặp lại nhau, mọi chuyện có lẽ sẽ thoải mái hơn....
---------------------------------------------------------
Mặc dù biết là rất tệ nhưng vẫn mạo muội đăng bàiMọi người cứ cho ý kiến tự nhiên, gạch đá thoải mái luôn. Nhưng mà khi góp ý, mong mọi người góp ý chân thành, đừng có qua loa nha
Hình như mình đòi hỏi hơi nhiều nhỉDù sao cũng cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc bài của mình
Last edited: