cứu em với các bác ơi

  • Thread starter miumiu_emchuabityeu_94
  • Ngày gửi
  • Replies 6
  • Views 957

C

congchualolem_b

Bài thơ “nói với con”
1. Cội nguồn sinh dưỡng của con:
a. Tình yêu thương của cha mẹ:
Bốn câu thơ đầu gợi lên không khí gia đình ấm áp, quấn quýt của gia đình với hình ảnh đứa con, cha, mẹ, tiếng nói, tiếng cười: “chân phải bước tới cha…hai bước tới tiếng cười”. Từng bước đi, từng tiếng nói, từng tiếng cười của con đều được cha mẹ chăm chút, vui mừng đón nhận. Và cứ thế, con lớn lên từng ngày trong tình yêu thương, trong sự nâng đỡ và mong chờ của cha mẹ.
b. Sự đùm bọc của quê hương: Con được trưởng thành trong cuộc sống lao động và trong thiên nhiên mơ mộng, nghĩa tình.
- Cuộc sống lao động cần cù và tươi vui của “người đồng mình” được gợi lên qua các hình ảnh đẹp, đậm sắc màu dân tộc: “đan lờ cài nan hoa/ Vách nhà ken câu hát”
- Những từ “cài”, “ken” vừa miêu tả cụ thể các động tác lao động vừa nói lên tình gắn bó, quấn quýt.
- Rừng núi quê hương thật thơ mộng, nghĩa tình: “rừng cho hoa/ Con đường cho những tấm lòng”. Địêp từ “cho” mang nặng nghĩa tình, thiên nhiên đã che chở, nuôi dưỡng con cả về tâm hồn lẫn lối sống.
2. Lòng tự hào về quê hương và niềm mong ước của cha:
Qua việc ca ngợi những đức tính cao đẹp của “người đồng mình” - con người của quê hương, nhà thơ dặn dò con cần kế tục, phát huy một cách xứng đáng truyền thống của quê hương.
- “người đồng mình” sống vất vả và mạnh mẽ. khoáng đạt, bền bỉ gắn bó với quê hương dẫu còn cực nhọc, đói nghèo: “sống trên đá…không lo cực nhọc”
- Từ đó, người cha mong muốn con phải có nghĩa tình chung thủy với quê hương, biết chấp nhận và vượt qua gian nan thử thách bằng ý chí, niềm tin. Họ có thể “thô sơ da thịt” nhưng không ai “nhỏ bé” về tâm hồn, về ý chí và mong ước xây dựng quê hương. Những con người ấy bằng sự lao động cần cù, nhẫn nại, đã làm nên quê hương với truyền thống, với phong tục tập quán tốt đẹp: “người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương, còn quê hương thì làm phong tục”. Từ đó, ngừoi cha mong muốn con tự hào với truyền thống quê hương, dặn dò con cần tự tin mà vững bước trên đường đời: “con ơi tuy thô sơ da thịt…nghe con”. Những lời của người cha vừa toát lên tình cảm yêu thương trìu mến và niềm tin tưởng đối với con, vừa truyền cho con niềm tự hào về quê hương và niềm tự tin khi bước vào đời.
 
C

cactus123

T×nh c¶m gia ®×nh quª h­¬ng nguån céi lµ t×nh c¶m thiªng liªng cao ®Ñp, lµ truyÒn thèng quý b¸u cña d©n téc ViÖt Nam. Bëi thÕ nã ®• trë thµnh m¶nh ®Êt mµu mì cho v¨n th¬ “­¬m gièng n¶y mÇm”. Trong sè ®ã kh«ng thÓ kh«ng nãi tíi bµi th¬ “Nãi víi con cña nhµ th¬ d©n téc Tµy-Y Ph­¬ng. víi hån th¬ trong s¸ng nhÖ nhµng ®Ëm b¶n s¾c d©n téc miÒn nói, Nãi víi con ch¼ng kh¸c nµo b«ng hoa th¬m cña ®Êt Cao B»ng mµ Y Ph­¬ng muèn göi tíi b¹n ®äc yªu th¬. Bµi th¬ lµ lêi t©m t×nh cña ng­êi cha ®èi víi con vÒ céi nguån sinh d­ìng mçi con ng­êi vµ niÒm tù hµo vÒ søc sèng m¹nh mÏ, bÒn bØ cña quª h­¬ng, mong ­íc con tiÕp nèi xøng ®¸ng truyÒn thèng ®ã.
Bµi th¬ më ®Çu b»ng lêi t©m t×nh chan chøa yªu th­¬ng cña ng­êi cha ®èi víi ®øa con vÒ céi nguån sinh d­ìng mçi con ng­êi. Céi nguån sinh d­ìng mçi con ng­êi tr­íc hÕt lµ t×nh yªu th­¬ng lµ sù n©ng ®ì chë che cña cha mÑ trong gia ®×nh ®Ó tõ ®ã ®øa con lín lªn:
“Ch©n ph¶i b­íc tíi cha
Ch©n tr¸i b­íc tíi mÑ
Mét b­íc chËm tiÕng nãi
Hai b­íc tíi tiÕng c­êi”
Bèn c©u th¬ ®Ñp nh­ mét bøc tranh tø b×nh ®• gîi lªn khung c¶nh gia ®×nh, ®Çm Êm , ®Çy ¾p tiÕng nãi, tiÕng c­êi. Tr­íc m¾t ng­êi ®äc nh­ hiÖn ra mét khung c¶nh gia ®×nh cã ®«i vî chång trÎ vµ ®øa con th¬ ®ang chËp ch÷ng b­íc ®i, ®ang bi b« tËp nãi, lóc nÝu tay cha, lóc sµ lßng mÑ. nh÷ng tõ “ch¹m”, “tíi” ®­îc dïng thËt khÐo lÐo cho thÊy t×nh yªu th­¬ng sù ch¨m sãc, n©ng niu cña cha mÑ. d­êng nh­ tõng tiÕng nãi, tiÕng c­êi cña con, tõng b­íc ch©n ®Çu tiªn trªn sµn nhµ ®Òu ®­îc cha mÑ n©ng niu, ch¨m chót ®ãn chê. Sèng trong t×nh yªu th­¬ng Êy ®øa con kh«n lín tõng ngµy vµ gia ®×nh chÝnh lµ c¸i n«i ªm ®Ó ®øa con kh«n lín tr­ëng thµnh. trong gia ®×nh Êy bè mÑ lu«n yªu th­¬ng nhau vµ lu«n yªu th­¬ng con:
“Cha mÑ m•i nhí vÒ ngµy c­íi
Ngµy ®Çu tiªn ®Ñp nhÊt trªn ®êi”
ViÕt nh÷ng c©u th¬ nµy Y Ph­¬ng muèn nãi víi ng­êi ®äc t×nh yªu th­¬ng cña cha mÑ trong gia ®×nh chÝnh lµ thø hµnh trang tinh thÇn th©n th­¬ng vµ quý b¸u ®èi víi mçi ®øa con. Bªn c¹nh t×nh c¶m gia ®×nh chan chøa yªu th­¬ng h¹nh phóc, cuéc sèng lao ®éng vµ thiªn nhiªn th¬ méng, nghÜa t×nh cña quª h­¬ng còng båi ®¾p t©m hån con, còng nu«i d­ìng con tr­ëng thµnh. víi c¸ch diÔn ®¹t cô thÓ giµu h×nh ¶nh cña ng­êi miÒn nói, cuéc sèng lao ®éng cña ng­êi ®ång m×nh ®­îc thÓ hiÖn thËt hay víi nh÷ng ý th¬ ®Ñp:
“Ng­êi ®ång m×nh yªu l¾m con ¬i
§an lê cµi nan hoa
V¸ch nhµ ken c©u h¸t”
Kh«ng yªu sao ®­îc bëi ng­êi ®ång m×nh cèt c¸ch tµi hoa víi tinh thÇn vui sèng ®• dÖt lªn bøc tranh lao ®éng cÇn cï vµ t­¬i vui trong bøc tranh ®ã. Nh÷ng ch÷ “hoa”, “c©u h¸t” nh­ nh÷ng ®iÓm nhÊn ®Çy chÊt th¬ cø bay bæng trong lßng ng­êi ®äc. D­íi bµn tay tµi hoa cña nh÷ng ng­êi con d©n téc Tµy, nh÷ng nan tre, nan tróc, nan løa ®Ó ®an lê ®¸nh c¸ ®• trë thµnh nan hoa, cßn v¸ch nhµ ®©u chØ ®­îc ken b»ng gç mµ cßn ®­îc ken b»ng c©u h¸t. nh÷ng ®éng tõ “cµi”, “ken” cho thÊy sù g¾n bã quÊn quýt cña ng­êi ®ång m×nh. ph¶i ch¨ng quª h­¬ng lµ bÇu s÷a tinh thÇn lµ nguån cäi nu«i d­ìng t©m hån mçi con ng­êi. Kh«ng hÒ cã sù gät giòa nghÖ thuËt nµo mµ nh÷ng vÇn th¬ nh­ ®ang ch¾p c¸nh bay lªn:
“Rõng cho hoa
Con ®­êng cho nh÷ng tÊm lßng”
Rõng nói quª h­¬ng thËt m¬ méng nghÜa t×nh. rõng ®©u chØ cho gç quý cho nh÷ng l©m s¶n quý mµ cßn cho hoa, nghÜa lµ cho nh÷ng g× tinh tuý nhÊt ®Ñp ®Ï nhÊt. Con ®­êng ®©u chØ ®i ng­îc vÒ xu«i, lªn non xuèng bÓ, còng ®©u h¼n lµ con ®­êng ®i vµo l»ng b¶n, ®­êng ra s«ng suèi,... mµ lµ con ®­êng cho nh÷ng tÊm lßng nh©n hËu, bao dung, ®ã lµ con ®­êng t×nh nghÜa. Rõng th× che chë, con ®­êng th× më lèi, thiªn nhiªn nh­ ®ang chë che nu«i d­ìng mçi con ng­êi chÝnh lµ t×nh yªu th­¬ng trong gia ®×nh cña quª h­¬ng. céi nguån Êy sÏ lu«n nu«i d­ìng con, båi ®¾p t©m hån con ®Ó con lín lªn tr­ëng thµnh.
®o¹n th¬ tiÕp theo lµ niÒm tù hµo vÒ søc sèng bÒn bØ cña quª h­¬ng vµ lêi dÆn dß con cÇn ph¶i kÕ tôc vµ ph¸t huy mét c¸ch xøng ®¸ng truyÒn thèng ®ã. Ta nh­ b¾t gÆp h×nh ¶nh ng­êi cha trong bµi th¬ ®ang xoa ®Çu ®øa con th¬, ®ang t©m t×nh víi con mét c¸ch xóc ®éng vÒ nh÷ng ®øc tÝnh cao ®Ñp cña ng­êi ®ång m×nh:
“Ng­êi ®ång m×nh th­¬ng l¾m con ¬i
Cao ®o nçi buån
Xa nu«i chÝ lín”
Ng­êi ®ång m×nh ë ®©y lµ ®ång bµo quª h­¬ng m×nh, lµ bµ con d©n téc Tµy, d©n téc Nïng,... n¬i non n­íc Cao B»ng n¬i ch«n rau c¾t rèn cña Y Ph­¬ng. ph¶i yªu quý ph¶i tù hµo l¾m vÒ quª h­¬ng vÒ ng­êi ®ång m×nh t¸c gi¶ míi viÕt ®­îc nh÷ng c©u th¬ ng¾n gän, sóc tÝch mµ l¹i lín lao v« cïng ®Ðn thÕ. Nh÷ng c©u th¬ 4 ch÷ ®¨ng ®èi nh­ tôc ng÷ ®• cho thÊy mét t©m thÕ sèng cao ®Ñp of ng­êi ®ång m×nh. ph¶i tr¶i qua bao gian nan thö th¸ch, nÕm tr¶i bao vui buån cña cuéc ®êi ng­êi con d©n téc Tµy míi hun ®óc rÌn luyÖn ®­îc ý chÝ Êy..., t©m t×nh nh­ con ng­êi mµ cha mong muèn:
“DÉu lµm sao th× cha vÉn muèn
Sèng trªn ®¸ kh«ng chª ®¸ gËp ghÒnh
Sèng trong thung kh«ng chª thung nghÌo ®ãi
Sèng nh­ s«ng nh­ suèi
Lªn th¸c xuèng ghÒnh
Kh«ng lo cùc nhäc”
Ng­êi ®ång m×nh sèng vÊt v¶ kho¸ng ®¹t mµ bÒn bØ, g¾n bã víi quª h­¬ng cßn cùc nhäc nghÌo ®ãi. Quª h­¬ng m×nh sau nh÷ng n¨m dµi chiÕn tranh cßn ch­a giµu. ®­êng vµo b¶n cßn gËp ghÒnh sái ®¸, nhµ sµn v¸ch nøa trong th«n cßn nghÌo nh­ng con ¬i ph¶i sèng cã nghÜa t×nh thuû chung víi quª h­¬ng, biÕt chÊp nhËn vµ v­ît qua gian nan thö th¸ch b»ng ý chÝ b»ng niÒm tin m¹nh mÏ cña m×nh. sèng nh­ s«ng nh­ suèi dï ph¶i lªn th¸c xuèng ghÒnh vÉn kh«ng lo cùc nhäc. ®iÖp tõ sèng ®øng ë ®Çu c©u th¬ ®­îc ®iÖp l¹i tíi ba lÇn nh­ kh¼ng ®Þnh mét t©m thÕ sèng ®Ñp mµ ng­êi cha mong muèn ë con m×nh. §ång thêi nghÖ thuËt nµy t¹o nªn tÝnh nh¹c ®iÖu phong phó cho bµi th¬. Nh÷ng Èn dô thµnh ng÷ ®­îc vËn dông khiÕn cho lêi dÆn dß cña ng­êi cha cµng s©u l¾ng ©n t×nh.
Ng­êi ®ång m×nh cßn sèng gi¶n dÞ méc m¹c “th« s¬ da thÞt” nh­ng ch¼ng bao giê nhá bÐ tr­íc cuéc ®êi:
“Ng­êi ®ång m×nh th« s¬ da thÞt
Ch¼ng mÊy ai nhá bÐ ®©u con
Ng­êi ®ång m×nh tù ®ôc ®¸ kª cao quª h­¬ng
Cßn quª h­¬ng th× lµm phong tôc”
Ng­êi cha muèn nãi víi con r»ng: ng­êi ®ång m×nh méc m¹c nh­ng giµu ý chÝ, niÒm tin. Hä cã thÓ sèng th« s¬ da thÞt nh­ng kh«ng hÒ nhá bÐ vÒ t©m hån, vÒ ý thøc vµ mong ­íc x©y dùng quª h­¬ng. chÝnh nh÷ng con ng­êi Êy b»ng sù cÇn cï nhÉn l¹i ®ôc ®¸ kª cao quª h­¬ng víi truyÒn thèng, phong tôc tËp qu¸n tèt ®Ñp. tõ ®ã ng­êi cha mong muèn con biÕt tù hµo vÒ truyÒn thèng quª h­¬ng, dÆn dß con cÇn tù tin mµ v÷ng b­íc trªn ®­êng ®êi:
‘Con ¬i tuy th« s¬ da thÞt
Lªn ®­êng
Ch¼ng bao giê nhá bÐ ®­îc
Nghe con”
Lêi dÆn dß nghe thËt thiÕt tha s©u l¾ng. ®øa con råi sÏ lín lªn bay tíi ch©n trêi xa nh­ng dï cã ®i ®©u lµm g× còng kh«ng bao giê ®­îc sèng tÇm th­êng, nhá bÐ tr­íc thiªn h¹. hai tiÕng “nghe con” lµ c¶ tÊm lßng ng­êi cha bao la. Lêi cha d¹y ng¾n gän mµ thÊm thÝa, nã sÏ khÝch lÖ con ng­êi trªn mäi b­íc ®­êng ®êi.
Víi c¸ch diÔn ®¹t giµu h×nh ¶nh cña ng­êi d©n téc miÒn nói cïng víi viÖc sö dông c¸c h×nh ¶nh Èn dô, Y Ph­¬ng ®• cho ng­êi ®äc thÊy céi nguån sinh d­ìng mçi con ng­êi vµ niÒm tù hµo vÒ quª h­¬ng d©n téc. Ta b¾t gÆp mét tiÕng lßng tha thiÕt víi quª h­¬ng, mét niÒm mong ­íc thÕ hÖ sau tiÕp b­íc xøng ®¸ng truyÒn thèng cña d©n téc. Bëi thÕ nãi víi con nh­ mét b«ng hoa rõng t­¬i th¾m cña ®Êt Cao B»ng göi tíi b¹n ®äc yªu th¬.
bài này chị làm lâu lắm rùi, v­ừa mới cop ở máy ra xong nhin khó đọc quá.
khi nào có thời gian chị sẽ đánh lại và gợi ý cho!!!!!
 
S

s4obangkh0c_kh0ngr0inu0cmat

ặc ặc chữ thế kia thì thánh nhân mới đọc đc viết lại bài cho coi cái
 
B

balaothuytinh

Một trong những văn bản 'bị ghét bỏ nhất' của nhiều học sinh trong những năm học lớp 9 là tác phẩm Nói với con. Lí do là bài thơ này rất khó để học, để hiểu và cảm nhận. Bao trùm bài thơ là cảm xúc yêu thương, tin tưởng, kì vọng của người cha gửi gắm vào đứa con của mình.

''Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước chạm tiếng cười''

Mở đầu bài thơ là hình ảnh một đứa trẻ đang lẫm chẫm tập đi, bên trái là mẹ, bên phải là cha. Con luôn được cha chờ, mẹ đón, chăm chút từng bước đi, từng tiếng nói, nụ cười. Gia đình luôn quấn quýt, thương yêu lẫn nhau. Trong niềm hạnh phúc đó, cha mẹ luôn nhớ về ngày cưới, 'ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời'. Cha chỉ muốn nói với con một điều thật giản dị: gia đình chính là cái nôi êm, tổ ấm để con lớn khôn và trưởng thành.
Con không chỉ có một gia đình êm ấm mà còn có cả quê hương với thiên nhiên trữ tình, với những con người tài hoa.

"Người đồng mình yêu lắm con ơi
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát
Rừng cho hoa
Con đường cho những tấm lòng"

Người đồng mình, những con người cùng bản, cùng buôn, họ là những người cần cù trong lao động. Và chính trong lao động, họ đã khẳng định mình là những con người tài hoa: đan lờ, cài nan hoa. Những công cụ lao động bình thường trong tay họ cũng trở thành những tác phẩm nghệ thuật đích thực. Họ sống một cuộc sống tuy vất vả nhưng những con người ấy luôn vui vẻ và lạc quan. Vách nhà không chỉ được ken bằng gỗ mà còn được ken bởi những câu hát si, hát then, hát lượn. Con người sống hoà hợp với thiên nhiên và thiên nhiên quê mình cũng rất nghĩa tình. Rừng không chỉ cho lâm sản quý mà còn cho hoa, con đường không chỉ đi ngược về xuôi mà còn để nối những tấm lòng. Cứ thế, con lớn lên từng ngày trong tình yêu thương của cha mẹ, sự đùm bọc của quê hương. Quê hương đối với con người là suối nguồn nuôi dưỡng tâm hồn, thể chất. Cha muốn con ghi lòng tạc dạ, ý thức sâu sắc về cội nguồn hạnh phúc của con người chính là gia đình và quê hương.

"Người đồng mình thương lắm con ơi
Cao đo nỗi buồn
Xa nuôi chí lớn
Dẫu làm sao thì cha vẫn muốn
Sống trên đá ko chê đá gập ghềnh
Sống trong thung không chê thung nghèo đói
Sống như sông như suối
Lên thác xuống ghềnh
Không lo cực nhọc
Người đồng mình thô sơ da thịt
Chẳng mấy ai nhỏ bé đâu con
Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương
Còn quê hương thì làm phong tục"

Đời sống có rất nhiều niềm vui nhưng cũng không tránh khỏi nỗi buồn, vấn đề quan trọng là phải có ý chí, nghị lực. Người đồng mình sống như sông như suối, lên thác xuống ghềnh chẳng lo nhọc nhằn, vất vả. Và con người chẳng ai được chọn gia đình và quê hương để sinh ra, 'người đồng mình' sống trên một vùng đất thiên nhiên khắc nghiệt, mênh mang là đá xen lẫn thung sâu. Thế nhưng họ không chê đá gập ghềnh, không chê thung nghèo đói. Họ bền bỉ gắn bó thuỷ chung với quê hương.Người đồng mình thô sơ da thịt, ăn mặc giản dị, chỉ có áo chàm khăn piêu, lời nói mộc mạc, thô kệch, chân thành. Tuy thế nhưng chẳng ai nhỏ bé về mặt tâm hồn. Quê hương đã hun đúc chí khí, nuôi dưỡng tâm hồn khiến họ thành những con người có sức mạnh, có ý thức tự lập tự cường, ' tự đục đá kê cao quê hương', đồng thời cũng duy trì những truyền thống tốt đẹp, bảo vệ những phong tục tập quán.

Cha chỉ muốn con tự hào về quê hương, lấy đó làm hành trang vững bước vào đời. Con đừng chê quê hương, đừng chối bỏ cội nguồn dù cho gia đình, quê hương còn khó khăn, nghèo đói. Con hãy vững vàng bước trên đường đời. Cuộc sống dù có nghèo khổ thì con cũng không được thay đổi, phải giữ lấy cái cốt cách giản dị, mộc mạc của người lao động. Có thế con mới trưởng thành, lớn khôn nên người

"Con ơi tuy thô sơ da thịt
Lên đường
Không bao giờ nhỏ bé được
Nghe con"
 
S

s4obangkh0c_kh0ngr0inu0cmat

bạn có cái mở bài hok hay dù đó chính là sự thật
hỳ hỳ
 
Top Bottom