Ôn g đồ vẫn ngồi đấy
Qua đường không ai hay
Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay
Đoạn thơ giàu chất tạo hình với ngòi bút đặc tả đầy sức gợi trong sự đối lập giữa cái tĩnh và cái động : ông đồ - người qua đường , giấy – lá rơi , mưa bay . Tất cả chỉ làm tăng thêm dáng vẻ bất động của ông đồ . Ông đồ vẫn ngồi đấy , như 1 pho tượng bị lãng quên , không còn 1 chút giao cảm , đồng điệu với cuộc đời , như 1 di tích dù đẹp nhưng bị từ chối vì không hợp thời : sống mà như không tồn tại ; có mà cũng như không ; buồn bã , đơn côi , xa vắng giữa dòng đời tấp nập ; mà sự cô đơn giữa đám đông mới chua xót làm sao !
“ Lá vàng rơi , mưa bụi bay , người qua đường , nghĩa là dòng đời vẫn chảy trôi mà mặc nhiên chẳng ai biết có 1 ông đồ đang tồn tại . Con người , thiên nhiên hết thảy đều vô tình . Trang giấy không người nâng niu phủ lá vàng , con người ngồi đấy mưa bụi phủ mờ . Bụi mưa , bụi thời gian , hay màn bụi của sự quên lãng ? Vàng son , trọng vọng , đón chào cũng chỉ có 1 thời . Thời thế ,con người đều như đã lạnh lùng từ chối những giá trị bị coi là xưa cũ .
Sự đối lập hai cảnh đời ông đồ đã diễn tả chính xác và gợi cảm bước thăng trầm của nền Nho học nước nhà . Tài hoa của ông đồ , dù có , nhưng đã lỡ một nhịp trong bước đi của thời đại . Xã hội Việt Nam lúc bấy giờ đang trôi theo dòng văn hóa Tây học mới mẻ , lạ xa , giàu tính thực dụng. Buổi giao thời chào đón 1 nền văn minh mới , người ta ồ ạt , hân hoan, với những giá trị mới mà quay lưng lại những giá trị cũ . Nền văn minh Nho học đã không cùng hòa nhập vào dòng chảy cuộc sống và lập tức nó bị cuốn vào quên lãng mà hình ảnh ông đồ ngồi lặng im , xa vắng như hóa đá trong dòng đời tấp nập là hình ảnh thật xót xa, đầy thương cảm .