Có lần, tôi đọc một quyển sách và chợt gặp một câu nói: "kể từ giây phút ta sinh ra trên cõi đời này, cũng là lúc thời gian ta sống trên cõi đời này bắt đầu đếm lùi". Cho đến giờ, câu nói đó dường như vẫn luôn ám ảnh trong tâm khảm tôi, để lại trong tôi một suy nghĩ sâu sắc về kiếp người, về cái sự nhỏ bé, hữu hạn của mỗi một sinh linh trên thế giới này, còn đâu những tranh dành, được mất, địa vị, đẹp xấu, hơn thua... nếu ta đặt tất cả loài người vào sự định đoạt của tạo hoá. Mỗi chúng ta, sinh ra, kể từ phút giây đầu tiên cất tiếng khóc chào đời, đã như một tiền định, sẽ có ngày chúng ta ra đi:"cát bụi sẽ được trả về với cát bụi". Sự xuất hiện để rồi biến mất. Tất cả rồi sẽ đi vào hư vô, vào dòng thời gian mênh mông, bất tận. Mỗi một giây trên khắp hành tinh, lại có hàng ngàn sinh linh cất tiếng khóc chào đời, vậy đằng sau mỗi tiếng khóc kia, chúa (Chúa) muốn gửi thông điệp gì khi đã trao tặng cho những linh hồn ấy một thân xác, một số mệnh, liệu sự ra đời biết chắc có ngày ra đi kia có phải là vô nghĩa? Tôi xin trả lời là không. nếu để ý, ta sẽ nhận ra rằng, đến một con kiến cũng sợ chết, nó sẽ đốt nếu bạn chạm vào nó, nó sẽ tìm mọi con đường chạy, một con mèo biết vùng vẫy khi rơi xuống nước, một con hươu biết chạy khi con hổ đuổi theo....Tất cả, tất cả, những đấu tranh kịch liệt và dữ dội vẫn hằng ngày tiếp diễn trên trái đất này đều chỉ vì hai từ "sinh tồn". Và điều đó càng có ý nghĩa hơn đối với con người, bởi con người có nhận thức, có suy nghĩ. Sự sống là món quà vô giá chúa (Chúa) ban đã tặng cho con người, thân xác ta do cha mẹ sinh ra, ta được sống trân cõi đời này là một hạnh phúc ko gì sánh được, ta được sống để biết vui, buồn sướng khổ, biết đau đớn, biết hạnh phúc, biết thương yêu và giận hờn, để ta hiểu thế nào là cảm giác được sống, được nếm trải mọi vị của muôn mặt cuộc sống, đâu phải ngẫu nhiên mà ta sinh ra trên cõi đời này, đó là một kỳ công cực kỳ lớn lao của cha mẹ, ta là một sản phẩm vô giá mà không có bất cứ một loại máy móc hay vật chất nào thay thế được, ta có ý thức, có tình cảm, sinh ra, lớn lên và trưởng thành, là bằng chứng của sự sống tồn tại của một "CON NGƯỜI". Sự sống, hai từ đơn giản bao nhiêu mà thiêng liêng bấy nhiêu, Chính vì thế: "Cái quí giá nhất của con người là cuộc sống". Thế nhưng, có một sự thật nghiệt ngã với tất cả những sinh linh đã có mặt và tồn tại trong thế giới này, đều phải chấp nhận, đó là "cái chết". Chính vì yêu cuộc sống, tha thiết với cuộc sống, nên như một bản năng trong mỗi con người, đó là "nỗi sợ cái chết", hầu hết ai cũng sợ mình già đi và phải chết. Ai cũng khao khát được sống lâu, chính vì thế trong dân gian, trong những câu chuyện cổ tích người ta đã nghĩ ra loại thuốc trường sinh bất lão để hiện thực hoá ước mơ của mình trên trang giấy, trong trí tưởng tượng. Cũng đã ko hiếm những nhà y học tìm mọi phương cách bào chế nên những loại thuốc nhằm hiện thực hoá ước mơ trường sinh bất lão của con người, nhưng tất cả đều chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, chứ ko ngăn cản được cái chết. "Sinh lão bệnh tử" đã trở thành một quy luật bất khả kháng của chúng sinh, ko ai có thể thoát được, nó ko phân biệt giàu nghèo, địa vị hay tuổi tác...Nó đến như một lẽ đương nhiên, một phần tất yếu của cuộc sống. Và con người chỉ có thể vui vẻ đón nhận nó. Khi sinh ra, đến khi mất đi, ta vĩnh viễn ko bao giờ còn có thể sống lại một lần nữa, nên: "Đời người ta chỉ sống có một lần" mà thôi!
Giá trị cuộc sống quá lớn lao đối với chúng ta! Ko có gì có thể đánh đổi được.
Sáng nay, tôi nghe tin một bác bán nước đầu ngõ mới ra đi vì ung thư, lòng ko khỏi bàng hoàng. Một sự thật quá bất ngờ xảy ra ko hề báo trước. Vậy là một người tôi đã từng quen biết, vĩnh viễn tôi ko còn gặp lại được nữa, ko bao giờ, mãi mãi. Tất cả những gì về bà chỉ còn là tiềm thức trong tôi về những hôm ngồi trong quán nước, hai bác cháu vui vẻ nói chuyện, hình ảnh một người phụ nữ trung niên, dáng người hơi thấp nhưng tính tình đôn hậu hằng ngày vẫn ngồi bán nước như một hình ảnh quen thuộc và thân thương mỗi khi tôi có dịp đi xa trở về, giờ đây sẽ ko còn tồn tại, đó chỉ là quá khứ, nó chỉ hiện về trong ký ức những người còn sống. Những điều tương tự như thế có thể xảy ra lắm chứ, ngay cả đối với chính bản thân ta và những người mà ta yêu thương. Nhưng chính bởi nhìn những thực cảnh như vậy mà tôi lại càng yêu hơn cuộc sống của mình, tôi lại càng hiểu hơn ý nghĩa và giá trị lớn lao vô cùng của cuộc sống mà tôi đang được hưởng từng ngày, từng giờ. Những lúc như thế trong tôi, những đòi hỏi cá nhân, những ích kỷ hẹp hòi bỗng chốc tan biến để mình trở nên cao thượng hơn. Tôi đã nghĩ cuộc đời quá ngắn ngắn ngủi, so với dòng chảy như thoi đưa, rất đỗi vô tình và khách quan của thời gian, con người ta sống trên đời này được bao lâu mà lại luôn làm khổ nhau, luôn làm hại lẫn nhau, giá như mỗi con người trên thế giới này trao cho nhau một chút tình thương, nhân ái cao thượng hơn thì cuộc sống này đã ý nghĩa hơn rất nhiều, nhưng có lẽ điều đó ko bao giờ ngừng, vì đơn giản nó vẫn luôn là cuộc đời, vậy cuộc đời mình có ý nghĩa hay ko là do chính bản thân chúng ta tạo ra. Người phụ nữ bán nước kia, dù bà bị ung thư, mất ở độ tuổi còn trẻ, nhưng hồi còn sống, bà đã sống ra sao, bà yêu thương chồng con hết mực, gia đình bà là một gia đình hạnh phúc, bà tần tảo từ sáng sớm đã dọn quán nước, cứ như thế bao nhiêu năm ròng, đến một ngày,chồng bà đổ bệnh nằm một góc sống đời sống thực vật, gánh nặng chồng chất, nuôi cả một gia đình có ba người con bằng nghề bán nước với đồng lương chỉ đủ sống một cách trầy trật. Nhưng chưa bao giờ trên gương mặt bà lộ một vẻ bạc nhược, u uất. Ngược lại, bà luôn dũng cảm vượt lên, bà luôn tự tin, lạc quan trước mọi hoàn cảnh, thậm chí còn chia sẻ cả khi người khác gặp phải nỗi đau, động viên họ vượt lên hoàn cảnh và dũng cảm sống tiếp. Với nghị lực và ý chí phi thường ấy, bà đã nuôi dậy cả ba người con thành đạt và giỏi giang, cả ba đều đỗ ĐH với số điểm cao. Để rồi một ngày kia, sức cùng lực kiệt, nhắm mắt xuôi tay, bà ko còn phải ân hận vì những gì mình đã làm khi còn sống, vì cuộc sống của bà ko phải là "sống hoài sống phí", thành quả của bà để lại còn đó, và người ta còn nhớ đến bà như một minh chứng cho nghị lực phi thường, vươn lên ko chịu đầu hàng số phận. Câu chuyện về một con người vô cùng dung dị giữa đời thường tôi kể với các bạn trên kia lại là một minh chứng sống động cho một sự sống ngắn ngủi mà đầy ý nghĩa. Vậy, một cuộc sống đích thực đâu phải được đo bằng độ ngắn dài của những tháng ngày tồn tại, mà nó được đong đầy bằng những ý nghĩa của cuộc sống. Khi con người sống để được yêu thương, được cống hiến, được đóng góp thì khi ấy, cuộc sống mới thực sự đáng sống, mới chính là cuộc sống. Ta sinh ra, hiện hữu giữa cuộc đời này nhưng ta được yêu thương hết mình được cháy hết mình, được cống hiến hết mình để ta ko có cảm giác ta là một người thừa, một phế thải giữa cuộc đời thì lúc đó, ta sẽ thấy mình đã sử dụng tốt và có hiệu nghiệm món quà thiêng liêng kia mà chúa (Chúa) đã ko nhầm khi đặt vào tay chúng ta. Để khi, ta đối mặt với ranh giới của sự sống và cái chết ko còn gì phải xót xa, hối tiếc. Vậy như thế nào là một cuộc sống có ý nghĩa? Đó là một cuộc sống ko phải được xây dựng nên từ vật chất, mà đó là tình yêu thương, được yêu thương. Ko phải bằng những hưởng thụ, đòi hỏi tầm thường, mà là bằng những gì đã cống hiến cho cuộc đời, được cống hiến và được khẳng định mình, để ta không phải là một "người thừa". Nhìn vào thực tế, đất nước ta là một đất nước còn nghèo, dân ta còn khổ, một xã hội tiến lên chủ nghĩa xã hội đang trong thời kỳ hội nhập với thế giới gặp đầy khó khăn và thử thách được góp sức vào công cuộc xây dựng đất nước, đó là một hạnh phúc, hay đơn giản là làm một công việc có ích cho cuộc đời, cho những người xung quanh, đó cũng là những ý nghĩa ta chắt lọc từ cuộc sống để làm dầy thêm cho cuộc sống của chính mình. Những gì cho đi là ta đã tự cho chính mình niềm vui, niềm hạnh phúc, làm tăng thêm giá trị cho cuộc sống của bản thân, sống để yêu thương tức là ý nghĩa vốn có trong từ được sống đã được khơi dậy đúng bản chất của nó. Dù có thể, ngày mai ta ra đi, hay vì một lý do nào đó ta ko còn tồn tại, nhưng những gì ta để lại cho cuộc đời ngày hôm nay là bất tử, là bằng chứng cho sự có mặt của ta trên cõi đời này. Con người ta ko ai tránh khỏi cái chết và sinh ra thì cũng chỉ có một lần, nên hãy sống sao cho ý nghĩa, (cái ý nghĩa thực chất của sự sống mà tôi đã nêu trên kia, chính nó mới quyết định giá trị thực sự của sự sống mình được hưởng, chính nó mới quyết định độ vơi đầy của cuộc sống một con người), đừng để: "phải sống sao cho khỏi phải xót xa vì những năm tháng sống hoài sống phí". Hi vọng qua những lời mạo muội trên của tôi, các bạn đã phần nào hiểu được tại sao nhà văn cộng sản Nikolai Ostrovsky lại nói câu: "Cái quí giá nhất của con người là cuộc sống. Đời người ta chỉ sống có một lần, phải sống sao cho khỏi phải xót xa vì những năm tháng sống hoài sống phí" trong tác phẩm "Thép đã tôi thế đấy".