Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Tớ quyết định là sẽ không viết về chủ đề tình yêu tuổi học trò nữa :v
Và Hiệu Sách Bút Chì Gỗ "xuất hiện" là nhờ quyết định đó. Mà thực ra thì tớ cũng chưa viết nội dung hay cốt truyện gì đâu mà tớ kiểu vừa nghĩ vừa viết í :v
Thế nên là tớ sẽ không cho caccau biết ngày ra chap tiếp theo đâu :>>
Thuii, xin được bắt đầu nhá ^^
________________________
Hiệu sách nằm ở phố Lá Rụng, nơi mà mọi người, ai ai cũng vô cùng hạnh phúc, hoặc vui vẻ, hoặc buồn bã, hoặc đau khổ, hoặc đơn giản là không có gì hết, tùy vào cảm nhận cảm xúc tâm trạng mỗi người. Lá ở đây gần như chẳng bao giờ rụng nên mùa Thu và mùa Đông cây cối vẫn um tùm, chẳng có "những cành cây tựa những cánh tay khẳng khiu" đung đưa theo gió hay những chiếc lá ngả vàng lặng lẽ rơi xuống đất một cách thơ mộng để cho học sinh viết văn. Nhưng người ta vẫn đặt tên phố như vậy chắc là do người ta thích thế.
Cứ thử đến đây đi, bạn sẽ không hối hận đâu. Mà chắc là có, vì nghiện một cái gì đó cũng không hẳn là tốt. Tôi cá chắc rằng bản thân tôi đã từng đến khu phố này rồi. Tuy là ở trong mơ thôi, nhưng mà vui cực luôn. Mà cũng không phải là vui... Cái cảm giác khi ở đó nó cứ sao sao í. Special. Amazing. Surprised. Kèm theo đó là một chút trầm. Trầm, mà cũng không hẳn là trầm. Trầm một cách khá vui. Không hề khiến người ta trầm cảm. Mà không chỉ có thế. Cảm xúc bị xáo trộn nên lẫn lộn hết cả lên. Cứ hơi khó ở kiểu gì í. Và đấy là lý do tuy quyến luyến nhưng tôi vẫn quyết định thoát khỏi giấc mơ, trở về với thực tại có đôi phần nhạt nhẽo...
Và Hiệu Sách Bút Chì Gỗ "xuất hiện" là nhờ quyết định đó. Mà thực ra thì tớ cũng chưa viết nội dung hay cốt truyện gì đâu mà tớ kiểu vừa nghĩ vừa viết í :v
Thế nên là tớ sẽ không cho caccau biết ngày ra chap tiếp theo đâu :>>
Thuii, xin được bắt đầu nhá ^^
________________________
CHAPTER 1
GIỚI THIỆU ĐƠN GIẢN DỄ HIỂU
Hiệu sách nằm ở góc phố, trông khá cũ kỹ, hoặc xấu xí, hoặc đẹp đẽ, hoặc đầy sức sống, hoặc mệt mỏi tùy theo đánh giá nhận xét của mỗi người. Đó là ngôi nhà duy nhất được xây bằng gỗ. Chủ hiệu sách là một đôi vợ chồng già đã về hưu. Thỉnh thoảng là ông, đôi khi là bà, hay có lúc là cả hai người cùng trông tiệm. Tính cách ông bà có thể nói là trài ngược hẳn nhau. Trên môi bà luôn nở một nụ cười hiền hậu, hơi đượm chút buồn. Bà luôn cẩn thận trong giao tiếp và nề nếp. Ông rất ít khi cười, và chỉ nói những khi cần. Có nhiều người tuy đã đến hiệu sách vài lần rồi nhưng vẫn chưa biết giọng ông. Ông dễ nổi nóng, nhưng không bao giờ to tiếng với bà vì bà bị bệnh tim từ nhỏ. Đó là tất cả những gì mọi người biết về Hiệu Sách Bút Chì Gỗ.GIỚI THIỆU ĐƠN GIẢN DỄ HIỂU
Hiệu sách nằm ở phố Lá Rụng, nơi mà mọi người, ai ai cũng vô cùng hạnh phúc, hoặc vui vẻ, hoặc buồn bã, hoặc đau khổ, hoặc đơn giản là không có gì hết, tùy vào cảm nhận cảm xúc tâm trạng mỗi người. Lá ở đây gần như chẳng bao giờ rụng nên mùa Thu và mùa Đông cây cối vẫn um tùm, chẳng có "những cành cây tựa những cánh tay khẳng khiu" đung đưa theo gió hay những chiếc lá ngả vàng lặng lẽ rơi xuống đất một cách thơ mộng để cho học sinh viết văn. Nhưng người ta vẫn đặt tên phố như vậy chắc là do người ta thích thế.
Cứ thử đến đây đi, bạn sẽ không hối hận đâu. Mà chắc là có, vì nghiện một cái gì đó cũng không hẳn là tốt. Tôi cá chắc rằng bản thân tôi đã từng đến khu phố này rồi. Tuy là ở trong mơ thôi, nhưng mà vui cực luôn. Mà cũng không phải là vui... Cái cảm giác khi ở đó nó cứ sao sao í. Special. Amazing. Surprised. Kèm theo đó là một chút trầm. Trầm, mà cũng không hẳn là trầm. Trầm một cách khá vui. Không hề khiến người ta trầm cảm. Mà không chỉ có thế. Cảm xúc bị xáo trộn nên lẫn lộn hết cả lên. Cứ hơi khó ở kiểu gì í. Và đấy là lý do tuy quyến luyến nhưng tôi vẫn quyết định thoát khỏi giấc mơ, trở về với thực tại có đôi phần nhạt nhẽo...