TÂY TIẾN

G

gocpho

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Trong tây tiến QUANG DŨNG co viết:
'' anh bạn dãi dầu không bước nữa
gục lên súng mũ bỏ quên đời''
cô giáo tớ giảng rằng đó là cái chết của người lính. nhưng tớ không tin.tớ từng đọc 1 cuốn sach nói rằng: đó chi là tư thế dừng chân của người lính.có lẽ như thế mới đúng bởi rất hợp với logic của câu trên: ''nhà ai pha luông mưa xa khơi''
câu trên lãng mạn la thế, đùng 1 cái chết co phải la phi lí không
AI GIÚP TỚ CÁI NÀY ĐƯỢC KHÔNG
 
Z

zinkitino

Trên chặng đường hành quân, n~ người chjến sí Tây tiến luôn phải đối mặt với bjết bao hjểm nguy gjan khổ. Song ko có j` có thể ngăn cản đc bước chân của họ. N~ người chjến sĩ ấy chỉ khj " ko thể bước nữa" mới "gục lên súng mũ". "bỏ quên đời" ở đây giống như là 1 cử chỉ vô tjnh` hơn là sự cố tjnh` lãng quên hết thảy sự đời do quá mệt mỏi.

Người lính hj sjnh trên đường hành quân, trong tư thế hành quân - đây quả là 1 hjnh` ảnh vừa bj, vừa hùng, làm tỏa sáng vẻ dẹp lí tường của người lính.

nên theo mình, cô bạn giảng thế là đúng đấy ~^^~!
 
G

gocpho

tiện thể tớ hỏi luôn 1 câu nữa : THẾ NÀO LA KHUYNH HƯỚNG SỦ THI TRONG 1 TÁC PHẨM
 

Nguyễn Trần Tuấn Kiệt

Banned
Banned
Thành viên
7 Tháng ba 2019
21
15
6
21
Phú Yên
THPT Chuyên Hoàng Cơ Minh
tiện thể tớ hỏi luôn 1 câu nữa : THẾ NÀO LA KHUYNH HƯỚNG SỦ THI TRONG 1 TÁC PHẨM
tác phẩm mang chất sử thi là nằm ở chất hào hùng, gắn liền với giai đoạn kháng chien chong ngoại xâm của dân tộc

" Đoàn quân qua phương đông mắt trông vời miền quê xa xăm.
Rừng hôm nay liên hoan đón ta về toàn dân réo mừng."
 

xuanle17

Cựu Mod Ngữ Văn
Thành viên
14 Tháng chín 2018
804
1,014
181
25
Thừa Thiên Huế
Đh sư phạm huế
Sự dữ dội của núi rừng cũng vắt kiệt sức người, Quang Dũng không hề né tránh hiện thực: “Anh bạn dãi dầu không bước nữa/ Gục lên súng mũ bỏ quên đời”. Người lính Tây Tiến trong cuộc hành quân gian khổ ấy đã có người ngã xuống vì kiệt sức. “Dãi dầu” là dầm mưa dãi nắng, vất vả khó nhọc. “Không bước nữa” là kiệt sức. “Gục lên súng mũ” là ngã xuống. “Bỏ quên đời” là hi sinh, mất mát. Nghệ thuật nói giảm nói tránh đã làm cho câu thơ giảm đi đau thương mà thay vào đó là sự bi tráng, hào hùng. Người lính ra đi mà như đi vào giấc ngủ bởi họ đã khoác lên mình đôi cánh của lý tưởng “Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh”.
 
Top Bottom