Nhật ký ...~~♥Nissilumi♥~~...

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Nó chạy một mình trên phố, đôi chân trần đã loang lổ những vệt máu, mái tóc dài rối bời bay trong gió. Nhưng mặc kệ hết tất cả, nó cứ thế, chạy về phía trước như một con thiêu thân đi tìm thứ ánh đèn màu nhiệm trong đêm tối. Mọi người bắt đầu nhìn và chỉ trỏ vào đôi bàn chân đang rớm máu của nó nhưng nó tuyệt nhiên không quan tâm. Trong lúc này, nó làm gì có thời gian để bận lòng đến những điều nhỏ nhặt đó cơ chứ. Mặt trời sắp lặn và cùng với sự lan tràn của bóng đêm, nỗi sợ hãi trong lòng nó cũng mỗi lúc một lớn dần lên.
Nó nhìn quanh, đôi mắt nó không ngừng tìm kiếm. Nhưng đáp lại tất cả sự nỗ lực của nó chỉ là những gương mặt xa lạ và ánh nhìn hiếu kỳ của người đi đường. Bất giác nó cảm thấy tuyệt vọng. Nó muốn khóc. Nhưng không hiểu sao những tiếng nấc cứ nghẹn ứ trong cổ họng và nước mắt không thể nào chảy ra được. Từ sau vụ ấy, đây là lần đầu tiên nó cảm thấy sợ hãi như vậy. Nó như lạc lõng giữa dòng người tấp nập. Cái bóng nhỏ ấy cứ liêu xiêu bước đi, để lại đằng sau những vệt máu màu đỏ thẫm đứt quãng trên mặt đường lạnh lẽo và khô khốc. Cảm giác bất an và hỗn loạn dường như đang lấn át toàn bộ tâm trí nó. Nó cứ đi như thế, không biết là bao lâu, chỉ biết đôi chân nó đang dần mất đi cảm giác và tê cứng lại vì lạnh. Thứ nó muốn tìm, rốt cuộc giờ này đang ở đâu?
Vẫn sẽ có những kẻ rỗi hơi thích đi lên án và xoi mói vào cuộc sống của người khác. Vẫn sẽ có những “bà tám” thích ngồi lê đôi mách những tin tức giật gân. Và vẫn sẽ có những con người thích làm ra vẻ cao quý để chà đạp lên nhân cách của kẻ khác. Thế nên nó cứ im lặng sống, im lặng trước những lời đồn đoán về mình. Những kẻ xa lạ đó biết gì về nó, hiểu gì về những thứ nó đã phải chịu đựng? Tại sao họ lại có quyền phát xét cuộc đời nó? Nó không cho phép họ có cái quyền đó. Nó biết nó không như vậy. Thế là đủ.
Cái vẻ ngoài này càng khiến nó trở nên kỳ dị hơn trong mắt người khác. Nhưng ai mà quan tâm chứ. Băng qua đám đông và những con phố dài, nó vẫn một mình lê bước về nhà.
Căn nhà chào đón nó với một dáng vẻ trầm ngâm và u uất đến kỳ lạ. Nó mở cổng bước vào, chưa kịp lên tiếng gọi thì bác hàng xóm đã tất tả từ trong nhà chạy ra.
-T này… sao cháu lại ra đường với bộ dạng thế kia?
- À… Tại lúc đó đột nhiên không thấy mẹ đâu, cháu hoảng quá nên….
- Ừ! Được rồi. Nhanh vào nhà với mẹ đi. Bác về đây.
Nói rồi, bác lắc đầu và thong thả bước về phía cổng. Nó vừa kịp nhận ra trong ánh mắt bác ấy phảng phất sự thương hại.
Nó nghĩ ngợi vẩn vơ một lúc rồi đẩy cửa bước vào nhà.
Ngôi nhà dần chìm vào bóng tối. Gió tràn vào phòng, lạnh buốt. Có lẽ trời đang chuyển mưa. Không khí trở nên ẩm ướt và ngập ngụa mùi vị của đất, nước lẫn với rêu phong. Nó bỗng cảm thấy có chút bối rối trong suy nghĩ. Nhìn ra ngoài trời, gió mỗi lúc một mạnh hơn. Một dự cảm không lành chạy dọc sống lưng rồi lan tỏa khắp cơ thể nó. Cơn mưa ập tới bất chợt dường như đang báo trước một điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra mà không thể nào đoán trước được.
Nó giật mình mở mắt, thấy mình đang ở trong phòng. Ngoài trời, mưa vẫn không ngừng rơi. Thì ra chỉ là giấc mơ. Cơn ác mộng này, rốt cuộc nó còn phải đối mặt thêm bao nhiêu lần nữa đây?
Nó ngước mắt nhìn lên rồi bất giác nước mắt không hiểu sao lại chảy ra.
Nó cứ yên lặng gặm nhấm nỗi đau và gặm nhấm cuộc đời của chính mình như thế. Nó dường như đã biến thành một cái bóng từ lúc nào cũng không biết, cho đến tận hôm nay…
Bây giờ chỉ còn nó một mình đối diện với bóng tối. Cơn ác mộng lúc nãy khiến nó không sao chợp mắt được nên đành bật laptop lên...
Nó mở toang cửa sổ. Mưa đã tạnh hẳn. Gió cũng trở nên hiền hòa hơn. Bầu trời đêm thật cao và dường như kéo dài mãi đến vô tận. Ánh đèn đường hắt thẳng vào phòng, soi rõ chiếc giường đang nằm.
Người ta vẫn bảo: “Bóng tối chính là kẻ đồng lõa của sự giả dối.” Nhưng hôm nay, nó mới chợt hiểu rằng: Hóa ra không phải cái gì dưới ánh sáng mặt trời cũng chính là sự thật.
Bầu trời lúc này tối lắm, chỉ thấy một màu đen ngòm. Nó cố đưa mắt nhìn chăm chú vào khoảng không trống rỗng phía trước mặt nhưng chẳng có gì cả. Mặt trăng, những ngôi sao… tất cả mọi thứ… có lẽ đã bị nuốt chửng bởi đêm tối. Bất giác điều đó làm nó thấy sợ. Sợ bóng tối và sợ cả ánh sáng nữa…
00000.jpg
~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Người ta cứ mải miết làm tổn thương nhau rồi gói ghém nỗi đau của đối phương trong hai từ “xin lỗi”.
Người nói, nói xong thì thanh thản rồi. Còn người nghe?
Nghe xong lòng có hết đau không?
Chính vì khi sai thì có thể xin lỗi nên người ta mới thoải mái phạm sai lầm như thế.
Nhưng...
Nói lời xin lỗi có phải lúc nào cũng có nghĩa là mình sai và người kia đúng không?
Certainly not. :))
Điều ấy chỉ có nghĩa rằng bạn coi trọng mối quan hệ với người ấy hơn cái tôi của bạn mà thôi...
~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
6764119-11763-1021119-1176111-11101-77621-52119-100-117621-17429-540?
This is just a dream....just a dream....just a dream....just a dream....
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Khi một người khác biệt so với những cá thể xung quanh, cho dù người đó có tự tin, lạc quan hay bất cần đời đến mấy thì cũng không thể tránh khỏi vài khoảnh khắc cảm thấy cô đơn và lạc lõng....
27459715_446801409069662_6374765007976334172_n.jpg
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Cuộc đời này làm gì còn chỗ để cho ta nữa đâu....thà rằng mình ra đi cho tâm hồn này bớt đau....
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
”Sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
Daijoubu mou nakanaide watashi wa kaze anata wo tsundeiru yo
”Sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
Arigatou zutto daisuki watashi wa hoshi anata wo mimamori tsuzukeru
Anata ni deaete yokatta hontou ni hontou ni yokatta

Koko ni mou irenakunacchatta mou ikanakucha honto gomen ne
Watashi wa mou hitori de tooi tokoro ni ikanakucha
”Doko e?” tte kikanaide ”nande?” tte kikanaide honto gomen ne
Watashi wa mou anata no soba ni irarenakunatta no
Itsumo no sampo michi sakura namiki wo nukete yuki
Yoku asonda kawamo no ue no sora no hikaru hou e to
Mou aenaku naru kedo sabishii kedo heiki dayo
Umarete yokatta honto yokatta anata ni deaette yokatta

”Sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
Daijoubu mou nakanaide watashi wa kaze anata wo tsundeiru yo
”Sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
Arigatou zutto daisuki watashi wa hoshi anata wo mimamori tsuzukeru
Anata mo deaete yokatta hontou ni hontou ni yokatta

Anata no kaeri wo matsu gogo anata no ashioto nanigenai koto
Watashi wa sou, ichiban no yorokobi wo shirimashita
Anata ga hanashite kureta koto ichinichi no koto iroiro na koto
Watashi wa sou, ichiban no kanashimi mo shirimashita
Sore wa anata no egao anata no namida sono yasashisa
Watashi no na wo yobu koe dakishimeru ude sono nukumori
Mou furerarenai kedo wasurenai yo shiawase dayo
Umarete yokatta honto yokatta anata ni deatte yokatta

”Sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
Daijoubu dayo koko ni iru watashi wa haru anata wo idaku sora
”Sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo
Arigatou zutto daisuki watashi wa tori anata ni utai tsuzukeru
Sakura no mau sora no kanata me wo tojireba kokoro no naka

”Sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
lindayo hohoende goran watashi wa hana anata no yubisaki no hana
”Sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
Arigatou zutto daisuki watashi wa ai anata no mune ni

”Sakura sakura aitai yo iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
Daijoubu mou nakanaide watashi wa kaze anata wo tsundeiru yo
”Sakura sakura aitai to iya da kimi ni ima sugu aitai yo”
Arigatou zutto daisuki watashi wa hoshi anata wo mimamori tsuzukeru
Anata ni deaete yokatta hontou ni hontou ni yokatta
Hontou ni honto ni yokatta


“Sakura, Sakura ơi, anh nhớ em. Không, anh muốn gặp em ngay bây giờ.”
Sẽ ổn mà, anh đừng khóc nữa. Em là cơn gió bao bọc lấy anh.
“Sakura, Sakura ơi, anh nhớ em. Không, anh muốn gặp em ngay bây giờ.”
Cảm ơn anh. Em sẽ mãi yêu anh. Em là ngôi sao vẫn luôn dõi theo anh
Em thật sự rất vui vì mình có thể gặp được anh. Em thật sự, thật sự rất vui.

Em không còn có thể ở lại đây nữa. Em phải đi rồi. Em thật sự xin lỗi
Em phải một mình đi đến nơi rất xa
Đừng hỏi em “Đi đâu?” Cũng đừng hỏi em “Tại sao?” Em thật sự xin lỗi.
Em không còn có thể ở bên cạnh anh nữa rồi.

Trên con đường ta cùng nhau dạo bước, đi qua những hàng anh đào
Trên mặt sông chúng ta từng vui đùa, bầu trời đang bừng sáng
Dẫu chúng ta không thể gặp nhau nữa, dẫu có cô đơn, sẽ ổn thôi.
Em thật sự rất vui vì đã được sinh ra. Em thật sự rất vui vì có thể gặp được anh.

“Sakura, Sakura ơi, anh nhớ em. Không, anh muốn gặp em ngay bây giờ.”
Sẽ ổn mà, anh đừng khóc nữa. Em là cơn gió bao bọc lấy anh.
“Sakura, Sakura ơi, anh nhớ em. Không, anh muốn gặp em ngay bây giờ.”
Cảm ơn anh. Em sẽ mãi yêu anh. Em là ngôi sao vẫn luôn dõi theo anh
Em thật sự rất vui vì mình có thể gặp được anh. Em thật sự, thật sự rất vui.

Từ tiếng bước chân vô tư của anh vào buổi chiều khi em chờ anh về nhà
Em đã biết được khoảng thời gian hạnh phúc nhất của anh
Từ vô vàn những điều anh kể cho em nghe mỗi ngày
Em cũng biết được khoảng thời gian buồn bã nhất của anh

Này là tiếng cười, nước mắt, sự tốt bụng của anh
Này là giọng anh gọi tên em, vòng tay ôm em thật chặt, hơi ấm ấy
Cho dù em không thể chạm vào chúng được nữa, em cũng sẽ không quên đâu. Em rất hạnh phúc.
Em rất vui vì được sinh ra. Em rất vui. Em thực sự rất vui vì có thể gặp được anh.

“Sakura, Sakura ơi, anh nhớ em. Không, anh muốn gặp em ngay bây giờ.”
Sẽ ổn mà. Em ở đây. Em là mùa xuân, là bầu trời ôm lấy anh.
“Sakura, Sakura ơi, anh nhớ em. Không, anh muốn gặp em ngay bây giờ”
Cảm ơn anh. Em sẽ luôn yêu anh. Em là chú chim cất tiếng hót vì anh.
Kìa những bông hoa anh đào đang nhảy múa trên bầu trời.
Nếu khép mắt lại, em sẽ ở trong trái tim anh.

“Sakura, Sakura ơi, anh nhớ em. Không, anh muốn gặp em ngay bây giờ.”
Sẽ ổn mà. Hãy cười lên đi anh. Em là đóa hoa rơi trên đầu ngón tay anh.
“Sakura, Sakura ơi, anh nhớ em. Không, anh muốn gặp em ngay bây giờ.”
Cảm ơn anh. Em sẽ mãi yêu anh. Em là tình yêu ở trong trái tim anh.

“Sakura, Sakura ơi, anh nhớ em. Không, anh muốn gặp em ngay bây giờ.”
Sẽ ổn mà, anh đừng khóc nữa. Em là cơn gió bao bọc lấy anh.
“Sakura, Sakura ơi, anh nhớ em. Không, anh muốn gặp em ngay bây giờ.”
Cảm ơn anh. Em sẽ mãi yêu anh. Em là ngôi sao vẫn luôn dõi theo anh.
Em rất vui vì có thể gặp anh. Em thực sự, thực sự rất vui.
Em thực sự, thực sự rất vui.
"Này, trông cứ như tuyết rơi ấy nhỉ!" Akari nói.
Chuyện đã mười bảy năm rồi, đó là hồi chúng tôi vừa bước vào lớp 6. Hai đứa vẫn thường đi bộ dọc khu rừng nhỏ trên đường về nhà, cặp sách nặng trĩu vai. Dạo ấy là mùa xuân, hoa anh đào đang độ mãn khai. Vô vàng cánh hoa lặng lẽ chao lượn trên không trước khi phủ trắng con đường nhựa dưới chân. Không khí ấm áp, trời nhẹ và trong như được màu xanh gột rửa. Cách đây không xa là tuyến tàu điện Odakyu và tuyến đường dành cho tàu cao tốc, nhưng những âm thanh ở đó dường như không thể chạm tới chúng tôi. Cả khu rừng chỉ vọng vang tiếng chim hót đón chào mùa xuân. Ngoài chúng tôi, xung quanh không còn ai nữa. Thật chẳng khác gì một bức họa xuân tuyệt đẹp.
Phải, ít nhất trong kí ức của tôi, cảnh tượng hôm ấy có thể nói là đẹp như tranh, hoặc như phim. Mỗi lần cố chạm tay vào kỉ niệm xưa cũ, tôi luôn có cảm giác mình đứng hẳn ra ngoài, tách rời khung tranh mà ngắm lại tuổi thơ. Cậu nhóc tròn mười một và bên cạnh là một cô nhóc cùng tuổi, cao xấp xỉ nhau. Thế giới chứa chang ánh sáng ôm ấp trọn vẹn bóng dáng họ. Phải, bức họa lúc nào cũng chỉ lưu giữ được bóng dáng, và lúc nào cô bé cũng chạy bứt lên trước. Chút cô đơn thoáng qua cõi lòng cậu bé thuở ấy ghi khắc trong tôi đến tận hôm nay và khiến tôi, dù đã lớn, vẫn còn cảm thấy buồn man mác.
Tóm lại lúc đó, Akari ví những cánh hoa bay rợp trời với tuyết rơi. Tôi khó lòng hình dung tương tự. Bởi với tôi, anh đào mãi mãi là anh đào và tuyết chỉ có thể là tuyết.
"Này, cứ như tuyết rơi ấy nhỉ..."
"Ừm, thế hả? giống tuyết thật sao?"
"Mà thôi, chẳng có gì."
Akari ngắt lời tôi, tiến lên hai bước rồi xoay phắt người lại. Dưới anh nắng, mái tóc màu hạt dẻ của em bắt sáng lấp lánh. Liền đó, em thốt ra một câu chẳng đâu vào đâu.
"Này, tớ nghe nói vận tốc là năm centimet trên giây."
"Gì cơ?"
"Cậu thử đoán xem."
"Tớ chịu."
"Động não một chút nào, Takaki."
Có động não tôi cũng không tìm được đáp án, nên đã trả lời thành thật là mình không biết.
"Vận tốc rơi của hoa anh đào đấy. Năm centimet trên giây."
Năm-centimet-trên-giây. Mắt tôi mở to kinh ngạc. Không, phải nói là mở to khâm phục, "Chà chà, Akari, cậu biết nhiều thật đấy!"
"Hì hì..." Akari cười sung sướng, "Còn nhiều nữa cơ. Này nhé, vận tốc của mưa là năm mét trên giây. Còn mây chỉ được một centimet mỗi giây."
"Mây? Ý cậu là mây trên trời á?"
"Ừ, những đám mây trên trời."
"Mây cũng rơi được à? Chẳng phải là nó đang trôi thôi sao?"
"Mây cũng rơi, không phải là đang trôi đâu nhé. Bởi mây là tích tụ của những hạt mưa li ti. Chỉ có điều, nhìn từ xa có cảm giác đám mây khổng lồ đó đang trôi lơ lửng. Những hạt mây rơi chậm, rất chậm, đồng thời lớn dần lên, hóa thành mưa, thành tuyết và chạm xuống mặt đất."
"Ái chà chà..." Đến đây thì tôi thật sự cảm phục, hết nhìn lên bầu trời lại nhìn xuống những cánh hoa. Nghe cách Akari thủ thỉ trò chuyện, nghe giọng nói đầy phấn khích của em, có cảm giác hai đứa vừa khám phá ra một chân lí vĩ đại của vũ trụ.
Năm centimet trên giây sao?
"Ái chà chà..." Akari nhại lại điệu bộ cảm thán của tôi, rồi bất ngờ lao đi
"Ơ kìa, chờ tớ đã, Akari!" Tôi gọi với theo.
Thuở ấy, tất cả những kiến thức thu lượn từ sách vở hoặc ti vi đều được chúng tôi coi là quan trọng. Ví như vận tốc của một cánh hoa rơi, tuổi thọ của vũ trụ hay nhiệt độ nóng chảy của bạc.... Chúng tôi thường xuyên trao đổi thông tin với nhau trên đường đi học về. Chẳng khác gì hai chú sóc nhỏ đang ra sức nhặt nhạnh hạt sồi để chuẩn bị cho kì nghỉ đông. Hay như những nhà du hành dong buồm phiêu lãng khắp thế gian, cặm cụi chắt chiu từng mảnh tri thức, thậm chí có thể nhớ được đọc tên từng vì tinh tú đang tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm. Và không hiểu sao lúc đó tôi có một suy nghĩ rất nghiêm túc là những tri thức, dù nhỏ bé đến đâu, cũng sẽ có ích cho cả quãng đời của hai đứa.
Phải! Thuở ấy tôi và Akari ghi nhớ rất nhiều thứ. Chúng tôi biết được vị trí các ngôi sao theo từng mùa, hay phải quan sát từ đâu, với cường độ ánh sáng thế nào để thấy được Mộc Tinh. Chúng tôi còn biết tại sao nhìn bầu trời lại xanh, tại sao trái đất phân chia ra các mùa, người Neanderthal bị tuyệt chủng vào thời kì nào, tên những loài động vật đã biến mất từ kỉ Cambri... cả hai say mê các hiện tượng kì thú và có phần xa xôi vĩ đại như thế hơn hẳn những thứ hiện hữu xung quanh mình. Nhưng giờ đây, khối kiến thức xưa cũ đã phai nhạt trong tôi. Điều duy nhất tôi còn nhớ đươc là quả thật chúng tôi từng biết rất nhiều, rất nhiều thứ.
Khoảng thời gian từ lúc gặp đến lúc chia tay Akari- tương ứng với khoảng thời gian ba năm từ lớp Bốn đến lớp Sáu- chúng tôi học cùng nhau và tìm thấy ở nhau nhiều điểm tương đồng. Ba tôi và ba Akari đều thường xuyên phải chuyển chỗ ở vì công việc, đồng nghĩa với việc chúng tôi liên tục chuyển trường. Năm lớp ba, tôi chuyển từ Nagano đến học tại một trường tiểu học ở Tokyo. Lên lớp Bốn thì Akari từ Shizuoka chuyển đến và học cùng lớp tôi. Tôi còn nhớ như in cái ngày Akari bước vào lớp, em đứng im như phỗng trên bục giảng, khuôn mặt đầy vẻ lo âu, mình mặc chiếc váy màu hồng nhạt, hai tay đan vào nhau, mái tóc dài buông xõa. Nắng vàng mùa xuân lọt qua cửa sổ, rọi tới vai em, chia người Akari thành hai mảng, mảng dưới là ánh sáng, mảng trên khuất trong bóng râm. Đôi má ửng hồng vì rung rẩy, môi mím chặt và mắt mở to dõi vào một điểm nào đó trong không trung. Nhìn em, tôi nghĩ đến mình của một năm về trước, chắc hẳn nét mặt cũng căng thẳng và lo sợ thế kia. Tự nhiên tôi thấy mình đồng cảm và muốn làm bạn với Akari. Vì thế tôi chủ động bắt chuyện. Hai đứa thân nhau từ đấy.
Akari là người duy nhất để tôi có thể chia sẽ những vấn đề "nghiêm túc" như: bạn học nào lớn lên ở Setagaya trông đều có vẻ chững chạc hơn tuổi, không khí nhà ga luôn luôn ngột nhạt vì lượng người đổ về quá tải hay nước máy có mùi vị khó chịu... Cả hai chúng tôi đều gầy và bé vì hồi nhỏ hay ốm vặt, đều thích ngồi trong thư viện hơn là chạy nhảy ngoài sân chơi và luôn khổ sở trước môn thể dục. So với việc túm năm tụm ba, tôi và Akari lại thích rủ rỉ riêng với ai đó hoặc ngồi một mình đọc sách hơn. Dạo ấy ba tôi làm việc ở ngân hàng, gia đình tôi sống trong căn hộ do họ phân cho. Gia đình Akari cũng sống ở căn hộ của công ty nào đó, cơ bản là đi chung một chặng đường về, cứ thế, hai đứa tự nhiên kè kè bên nhau suốt, bất kể giờ nghỉ hay khi tan trường.
Kết quả là chúng tôi trở thành tâm điểm để đám bạn cùng lớp gán ghép. Giờ nghĩ lại mới thấy lời nói và cả hành động của các bạn ấy cũng chỉ là trò đùa nghịch trẻ con, nhưng hồi đó tôi không biết phải làm thế nào. Mỗi lần bị đem ra làm trò cười, tôi có cảm giác tổn thương và bứt rứt vô cùng. Nhưng chính điều đó lại khiến tôi và Akari cần nhau hơn, gần nhau hơn.
Tôi nhớ có chuyện thế này. Một hôm, trong giờ nghỉ trưa, tôi vừa từ nhà vệ sinh quay về lớp học thì thấy Akari đứng một mình trên bục giảng. Trên bảng đen (đặt vào thời nay thì đó chỉ là một trò đùa rất bình thường), có vẽ một chiếc ô đôi tình nhân, bên dưới đề tên tôi và Akari. Các bạn trong lớp vừa xì xào bàn tán, vừa nhìn chằm chằm vào Akari. Chắc là vì muốn chấm dứt trò đùa, Akari mới bước lên bục giảng định lâu hình vẽ đi, nhưng đến lúc đứng trước đông người, em xấu hổ quá nên ngừng lại giữa chừng. Chứng kiến cảnh đó, tôi giận sôi gan, không nói không rằng hùng hổ vào lớp, vơ giẻ xóa đi những nét vẽ nguệch ngoạc. Rồi chính bản thân cũng không hiểu tại sao, tôi kéo tay Akari rời khỏi lớp học. Còn nghe rõ sau lưng tiếng bàn tán ồn ào rộ lên, nhưng mặc kệ, chúng tôi tiếp tục chạy. Ngay cả tôi cũng không thể tin được là mình có thể hành động dũng cảm đến thế. Tôi nhớ như in cảm giác váng vất vì tiếp xúc với đôi bàn tay mềm mại của Akari, lần đầu tiên tôi không còn thấy sợ bất cứ điều gì, dù biết phía trước là vô vàn chông gai đang chờ đợi. Chuyển trường thi cử, những vùng đất mới, nhưng người xa lạ.... nhưng tôi tin rằng chỉ cần có Akari ở bên, tôi sẽ đủ sức vượt qua mọi thử thách.
Tình cảm của chúng tôi bấy giờ còn quá non thơ để gọi là "tình yêu", nhưng rõ ràng tôi mến Akari, và cũng nhận thấy cảm xúc tương tự từ phía em. Qua cái nắm tay thật chặt, qua bước chạy nhịp nhàng, tôi càng thêm đoan chắc. Chỉ cần bên nhau thế này, tôi tin phía trước chẳng còn gì đáng sợ.
Ý nghĩ đó theo tôi suốt ba năm học cùng Akari, mỗi ngày một son sắt. Chúng tôi quyết định sẽ thi cùng một trường cấp hai dân lập, hơi xa nhà một chút, và cần cù học nhóm, thành ra lại được nhiều thời gian bên nhau. Nhận thấy mình sống hướng nội, chỉ thích khép kín trong thế giới nhỏ bé của riêng hai người, rồi có những cảm xúc "trưởng thành" hơn các bạn đồng trang lứa, chúng tôi quyết định coi tất cả những trạng thái này là bước đệm cho tháng ngày sắp tới ở cấp hai. Chúng tôi sẽ để lại sau lưng mái trường cấp một với nhiều điều chưa kịp quan thân, đồng thời bắt đầu một hành trình mới với những người bạn mới, thế giới ở đó chắc chắn rộng lớn hơn rất nhiều. Tôi hi vọng, lên cấp hai, tình cảm còn mong manh mơ hồ giữa hai chúng tôi sẽ được định hình rõ nét, và chờ đến ngày chúng tôi đủ tự tin để bộc lộ tình cảm ấy thành lời. Khoảng cách giữa chúng tôi với môi trường xung quanh rồi khoảng cách giữa tôi và Akari, sẽ ngày càng thu ngắn. Bằng cách liên tục nỗ lực và nỗ lực hơn nữa, chúng tôi sẽ tìm được tự do cho mình.
Bây giờ ngẫm lại thì hình như lúc đó hai đứa đều có dự cảm không lành về một tương lai thiếu vắng nhau, nên cố gắng lấp đầy bằng việc trao đổi kiến thức. Tình cảm thương mến dành cho nhau, ước muốn được ở bên nhau là có thật, nhưng có lẽ sau bao lần chuyển trường, chúng tôi bị ám ảnh bởi sự chia xa và hiểu được rằng, nguyện ước đó sẽ khó thành hiện thực. Vì sợ một ngày kia sẽ không còn bên nhau nữa, nên tranh thủ trao gửi được gì thì trao gửi.
Quả thật, tôi và Akari không có cơ hội học cùng trường cấp hai. Một tối mùa đông năm lớp Sáu, em gọi điện báo tin cho tôi.
Hiếm khi chúng tôi nói chuyện qua điện thôi, càng bất thường khi nó là cuộc gọi lúc tối muộn. Mẹ trao ống nghe cho tôi và nói:" điện thoại của Akari". Ngay lập tức, tôi linh cảm có điều không hay.
"Takaki à, tớ xin lỗi," giọng Akari lí nhí qua điện thoại. Tiếp theo là điều tôi không bao giờ muốn nghe và thậm chí không thể tin là sự thật.
"Tớ không học cùng cấp hai với cậu được rồi." Akari nói. Ba em lại chuyển công tác, kì nghĩ xuân này cả nhà em sẽ chuyển đến sống ở một thị trấn nhỏ vùng Bắc Kanto. Giọng em run run như sắp khóc nấc lên. Tôithì không hiểu gì hết. Toàn thân nóng bừng như có lửa đốt, nhưng đầu thì đóng băng lạnh buốt. Tôi không biết Akari đang nói gì, càng không hiểu vì sao em phải nói với tôi những chuyện như thế.
"Ơ... thế còn trường cấp hai Nishi? Họ nhận cậu rồi cơ mà," tôi lắp bắp mãi mới thốt ra được một câu.
"Tớ đang làm thủ tục để vào trường công lập ở Tochigi.... Xin lỗi nhé."
Tiếng xe cộ chạy ngoài đường dội vào ống nghe, nghĩa là Akari đang gọi cho tôi từ bốt điện thoại công cộng. Dù đang ở trong phòng riêng, tôi vẫn cảm thấy hơi lạnh từ nơi ấy lan đến tận những ngón tay mình. Tôi ngồi bệt xuống tay ôm đầu gối, không biết phải trả lời như thế nào, tôi suy nghĩ rất lung để tìm ra điều nên nói
"Không, Akari không cần xin lỗi... Nhưng...."
" Tớ đã cố thuyết phục ba cậu cho ở lại nhà cô Katsuhika, nhưng ba nói tớ còn quá nhỏ.... nên không được...."
Akari cố nén cơn nức nở, tôi bỗng thấy mình không muốn nghe thêm câu gì nữa và, trong một phút mất bình tĩnh, tôi gắt lên với em.
"Tớ biết rồi!" tôi cắt ngang không để Akari nói hết câu, ở đầu dây bên kia dường như em đang nín thở. Nhưng điều đó không ngăn được tôi tiếp tục.
"Thế là đủ..." giọng tôi gay gắt. "Quá đủ rồi..." Khi lặp lại tôi cố hết sức không để nước mắt tuôn ra. Tại sao? Tại sao lúc này mọi chuyển lại trở nên tồi tệ như thế.
Muời mấy giây trôi qua, tôi nghe Akari thì thào rất khẽ giữa tiếng nấc, "tớ xin lỗi...." Tôi vẫn ngồi đó, ống nghe ấn mạnh vào vành tai đau nhói, nhưng không dám buông tay cũng không thể cúp máy. Dù biết những lời vừa nói ra đã làm Akari tổn thương nặng nề, nhưng tôi chẳng làm gì hơn được. Ngày ấy, tôi vẫn chưa biết cách điều chỉnh những cảm xúc bộc phát trong lòng. Cuộc điện thoại cuối cùng với Akari kết thúc không mấy vui vẻ, tôi vẫn ngồi im, tay ôm đầu gối.
Những ngày tiếp theo, tôi sống trong u ám. Cảm thấy có lỗi vì không nói được lời an ủi tốt đẹp nào với Akari, chắc hẳn em còn buồn hơn tôi rất nhiều. Hai đứa đón lễ tốt nghiệp cũng với tâm trạng thấp thỏm bất an. Tôi chia tay Akari khi mối quan hệ của chúng tôi chưa thực sự trở lại bình thường.
Ngay sau lễ tốt nghiệp, Akari dịu dàng bắt chuyện với tôi, "Takaki à, thế là chúng ta phải chia tay ở đây..." Tôi nhớ lúc ấy mình chỉ im lặng, mắt nhìn xuống, không nói không rằng. Từ trước tới giờ tôi đâu làm được gì cho Akari, chỉ toàn dựa dẫm vào em. Tôi từng có niềm tin mãnh liệt, rằng chỉ cần Akari ở bên, sớm thôi, tôi sẽ trở thành một người đàn ông bản lĩnh, kiên cường để một cậu nhóc yếu đuối, luôn bị một thế lực vô hình nào đó khống chế và không giữ nổi bình tĩnh. Cứ cho là một cô bé mới mười hai tuổi như Akari không có quyền lựa chọn đi, nhưng chúng tôi cũng không đáng phải xa nhau thế này. Tuyệt đối không.....
Học kì mới đã bắt đầu và dù muốn dù không, tôi vẫn phải đối mặt với những ngày sắp tới. Tôi phải một mình đến trường, ngôi trường dự địnnh học cùng Akari, từng bước một làm quen với bạn mới và quyết tâm vào được câu lạc bộ bóng đá. Tuy bận hơn hồi cấp I, nhưng không còn làm tôi thoải mái như trước đây, ngược lại càng khiến tôi khổ sở và bế tắc. Bằng mọi cách, tôi muốn tạo dựng những khoảnh khắc bên bạn bè, tối học xong chui vào chăn ngủ luôn, sáng dậy sớm, hăng hái tham gia luyện tập cùng câu lạc bộ.
Tôi tin chắc rằng ở vùng đất kia Akari cũng đang bận rộn. Tôi chỉ có một ước mong duy nhất là em sẽ dần lãng quên tôi trong môi trường mới của mình. Bởi ngày chia tay, tôi chỉ đem lại cho em những kỉ niệm buồn. Đã đến lúc tôi phải xóa đi những kí ức về Akari và may thay, hai chúng tôi đều có kinh nghiệm tìm quên quá khứ nhờ những lần chuyển trường.
Thế rồi, vào một ngày hè oi ả, tôi nhận được thư của Akari, lá thư hồng phấn mỏng manh nằm trong hòm thư của khu chung cư. Lúc nhận ra nét chữ của Akari, cảm xúc đầu tiên xâm chiếm hồn tôi không phải vui sướng mà mà sững sờ.
"Tại sao lại đúng vào lúc này?" Khi mà suốt nửa năm qua tôi đã cố gắng hòa mình vào môi trường không có Akari. Vậy mà, vừa nhận được lá thư, bao nỗi cô đơn vì thiếu vắng em sống dậy trong tôi.
Ra là thế. Đã cố gắng bao nhiêu để quên một người nhưng rốt cuộc trái tim tôi vẫn chỉ hướng về người ấy. Tôi có thêm rất nhiều bạn mới, nhưng mỗi lần thêm bạn, tôi lại càng nhận ra Akari quan trọng với tôi đến nhường nào. Tôi nhốt mình trong phòng, đọc đi đọc lại lá thư của Akari. Tôi còn kẹp vào sách và lén xem lại trong giờ học. Từng câu từng chữ in đậm trong tâm trí tôi.
"Thân gửi Toono Takaki..."
Đó là dòng mở đầu của lá thư. Nét chữ ngay ngắn và đầy hoài niệm.
"Lâu lắm rồi nhỉ! Cậu có khỏe không? Mùa hè trên này nóng khủng khiếp, nhưng chắc chắn là dễ chịu hơn so với Tokyo. Chẳng hiểu sao nghĩ lại, tớ lại thấy thích mùa hè oi ả ở Tokyo hơn. Nhớ lắm con đường nhựa tưởng chừng đang chảy nhão ra dưới chân mình, nhớ những tòa cao óc như sắp bốc hơi vì nóng, nhớ cái điều hòa mát lạnh như kem trên tàu điện hay ở những khu mua sắm..."
Câu chữ em dùng nghe chững chạc hơn nhưng kèm theo đó là những hình minh họa nhỏ xíu, đáng yêu. Tôi có thể mường tượng trong đầu hình ảnh Akari đang lớn dần, từng chút một. Lá thư rất ngắn nhưng ghi lại đủ thứ chuyện về cuộc sống của em, từ chuyện em đi học mỗi ngày trên chiếc tàu điện bốn toa đến nỗ lực tham gia câu lạc bộ bóng rổ với mong muốn rèn luyện sức khỏe. À, cả chuyện cắt tóc ngắn đến ngang tai nữa chứ... Những mẩu chuyện be bé thế thôi không ngờ cũng làm cho trái tim tôi bồi hồi. Trong thư, không có dòng nào nói rằng em cảm thấy buồn vì không còn được gặp tôi mỗi ngày nữa và tôi có thể cảm nhận được rằng cuộc sống của em đang rất tốt đẹp, em cũng dần thích nghi với nó. Nhưng tôi dám chắc rằng em vẫn nhớ tôi, muốn được trò chuyện cùng tôi và trên hết, em sầu muộn. Nếu không, vì sao em lại viết thư cho tôi? Nhưng cảm xúc đó của Akari cũng chính là những cảm xúc của tôi lúc này.
Kể từ đó, tôi và Akari viết thư cho nhau mỗi tháng một lần. Nhờ vậy, tôi thấy cuộc sống của mình dễ thở hơn trước. Chẳng hạn, một giờ học chán ngắt, tôi có thể cảm nhận rõ ràng là nó chán. Từ ngày giã biệt Akari, tôi chỉ đơn giản cho rằng đó-là-điều-hiển-nhiên nhưng giờ đây tôi đã biết thế nào là nỗi nhọc nhằn khi tập bóng, biết khó chịu trước những trò bắt nạt vô lí của mấy đứa khóa trên. Kì lạ thay, cũng vì biết suy nghĩ tích cực hơn và có thể vượt qua được. Chúng tôi không kêu ca phàn nàn trong thư về cuộc sống hằng ngày, nhưng việc nhận ra rằng trên thế giới vẫn còn ai đó hiểu mình giúp chúng tôi sống mạnh mẽ hơn.
Mùa hè đầu tiên của lớp 7 trôi qua, mùa thu cũng chóng qua rồi lại sang đông. Tôi bước sang tuổi mười ba và chỉ trong vòng mấy tháng đã cao thêm 7 centimet, cơ thể bắt đầu có da có thịt, không hay bị cảm cúm như trước nữa. Đặc biệt, tôi có cảm giác khoảng cách giữa mình với thế giới đã gần lại. Chắc hẳn Akari cũng thế, em cũng mười ba rồi. Mỗi lần nhìn các bạn nữ xinh xúng xính với bộ đồng phục, tôi lại tự hỏi ngoại hình của em có thay đổi nhiều không? Trong thư, Akari viết em muốn cùng tôi ngắm hoa anh đào như hồi tiểu học và rằng gần nhà em có một cây hoa anh đào rất lớn. "Vào mùa xuân, chắc những cánh hoa ấy cũng rơi xuống với vận tốc năm centimet trên giây nhỉ?" - em viết .
Học kì một năm lớp 8, tôi có quyết định chuyển trường lần nữa. Gia đình tôi sẽ chuyển đi vào kì nghỉ xuân, điểm đến lần này là Kagoshima thuộc Kyushu. Chính xác là một hồn đảo tách biệt với Kyushu. Bay từ sân bay Haneda đến Kangoshima phải mất hai tiếng đồng hồ, Thậm chí, tôi đã nghĩ nó chẳng khác gì nơi tận cùng thế giới. Nhưng thời ấy tôi đã quá quen với những biến động trong cuộc sống của mình nên không lấy làm ngạc nhiên. Vấn đề là khoảng cách địa lí với Akari. Từ khi lên cấp II, chúng tôi vẫn chưa gặp lại nhau, mà thực ra chúng tôi đâu có cách xa nhau quá. Từ Tokyo đến thị trấn vùng Bắc Kanto nơi Akari đang sống chỉ mất ba tiếng đồng hồ ngồi tàu điện. Thử nghĩ mà xem, chúng tôi hoàn toàn có thể gặp nhau vào dịp cuối tuần. Nhưng nếu tôi chuyển đến vùng cực Nam đất nước, cơ hội gặp Akari gần như bằng không .
Chính vì vậy trong lá thư tiếp theo gửi Akari, tôi nói muốn gặp em một lần nữa trước khi chuyển đi. Tôi thử gợi ý về thời gian và địa điểm gặp nhau. Ngay lặp tức tôi nhận được hồi âm. Cả hai đều đang chuẩn bị thi cuối kì, Akari còn phải tham gia các khóa tập và các câu lạc bộ, tôi lại phải thu xếp để chuyển nhà nên thời gian thích hợp nhất cho cả hai là vào buổi tối, sau giờ hoc trên trường và tất nhiên là khi chúng tôi đã thi xong. Sau khi tra bảng giờ tàu, tôi quyết định hẹn gặp Akari vào 7h tối trước ga tàu gần nhà em. Hôm đó, tôi sẽ bỏ một buổi tập cùng câu lạc bộ, học xong đi ngay thì chắc chắn kịp giờ hẹn. Trò chuyện cùng Akari khoảng hai tiếng và vẫn bắt kịp chuyến tàu cuối ngày để quay về Tokyo. Chỉ cần về được trong ngày thì tôi có thể viện ra bất kì lí do gì để ba mẹ yên tâm. Tôi sẽ phải đổi tàu nhiều lần qua các tuyến Odakyu, Saikyo, sau đó là Utsunomiya, Ryomo, tất cả đều đi bằng tàu thường nên giá vé cả đi và về đều rơi vào khoảng 35oo yên. Đối với tôi mà nói, số tiền này không phải nhỏ nhưng khao khát được gặp Akari lớn hơn tất thảy.
Vẫn còn hai tuần nữa mới đến ngày hẹn nên tôi dành thời gian để viết cho Akari một bức thư thật dài. Có lẽ đó là bức thư tình đầu tiên trong đời. Tôi miêu tả tương lai mình mơ ước, kể về những cuốn sách hay những ca khúc yêu thích, và đặc biệt là vị trí quan trọng của Akari trong trái tim tôi. Nhiều người có thể cho là trẻ con nhưng tôi đã có gắng hết sức gửi vào đó những lời lẽ chân thành nhất. Tôi không còn nhớ rõ nội dung chi tiết của lá thư, chỉ nhớ mình viết đầy tám trang giấy, Bởi thật sự có quá nhiều điều tôi muốn chia sẽ cùng Akari, tôi có linh cảm chỉ cần Akari đọc lá thư này, tôi sẽ có thêm động lực để vượt qua khó khăn trong những ngày săp tới ở Kangoshima. Đó là những điều tôi muốn em hiểu về tôi.
Trong những ngày viết lá thư, tôi đã nằm mơ thấy Akari không biết bao nhiêu lần.
Trong mơ, tôi biến thành một con chim nhỏ lanh lợi dang rộng đôi cánh, vút bay trên bầu trời đêm giữa thành phố giăng đầy dây điện. Chú chim ấy băng qua những tòa cao sừng sững. Nghĩ đến việc sắp được gặp người quan trọng nhất trên đời, một cảm giác phấn khích chạy dọc sống lưng, thân hình bé bỏng lao đi vùn vụt, nhanh gấp trăm nghìn lần so với tốc độ trên mặt đất. Chẳng mấy chốc, thành phố đã ở lại phía sau, đèn đường chỉ còn là những đóm bé xíu như sao sa và ánh sáng từ những toa tàu trong chằng chịt như mạng lưới động mạch tĩnh mạch chạy xuyên qua màn đêm.
Chim nhỏ bay xuyên mây, bắt gặp tầng khí quyển đang phát sang kì ảo dưới ánh trăng. Ánh sáng xanh trong suốt ấy rọi vào những đám mây, làm viền mây sáng lên dịu nhẹ. Tôi có cảm giác mình đang bay lạc đến một hành tinh xa xôi nào đó. Cơ thể bao bọc trong lớp long vũ run lên vì hạnh phúc, bởi bây giờ đây tôi có thể thỏa sức bay đến bất cứ nơi đâu.
Bay gần đến đích, trong tôi trào dâng một niềm tự hào, phấn khích. Chim nhỏ nhanh chóng tiếp đất, phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh. Đây chính là nơi em sống, là những cánh đồng trải tận chân trời, là những mái nhà thấp thoáng ẩn mình sau rừng cây.
Một luồng sáng bất ngờ xẹt qua. Đó là ánh đèn từ xe lửa. Chắc hẳn "tôi" đang ngồi trên chuyến tàu đó. Mắt tôi tìm kiếm một người con gái đang chờ đợi mình trong sân ga. Cô gái có mái tóc ngắn đến mang tai, lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế dài, gần đó là cây anh đào cổ thụ. Mùa này anh đào còn chưa ra hoa, nhưng tôi có thể cảm nhận luồng sinh khí đang nảy nở bên trong lớp vỏ cây xù xì, khô cứng. Cuối cùng cô gái cũng nhận ra sự có mặt của tôi, em ngước nhìn lên, mình sắp được gặp nhau thật rồi. Sắp thật rồi...
"Nếu vận tốc của hoa anh đào không phải là 5cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp như thế. Và nếu khoảng cách giữa tôi và em là 5cm, thì có lẽ chỉ cần một bước để đến với em chứ không phải là cả một đời người.
Hoa anh đào vẫn rơi
Và tôi đã nắm trượt nó"

~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
T muốn sống một cuộc sống đơn giản...nhưng cũng có đôi khi....thế giới này cố phức tạp sự đơn giản trong t.....Đó là khi t đắm chìm trong những nổi buồn của riêng mình và rồi t biết....mình cần một khoảng lặng giữa dòng đời.....
Khi ta còn là những đứa trẻ....suy nghĩ chúng ta thật đơn giản....khi đó, trong mắt chúng ta....thế giới này cũng thật đơn giản.... :))
Ta thỏa thích cười đùa....làm những điều ta muốn mà không phải vướng bận một điều gì cả....Không phải là chúng ta không biết buồn khi đó....chỉ là nỗi buồn bị nhanh chóng lãng quên khi ta tím thấy một niềm vui mới....hay một món đồ chơi mới....Lúc đó, cuộc sống ta thật đơn giản....thật vui vẻ...thật hạnh phúc và nó là một màu hồng tuyệt đẹp.....:))
Khi ta bắt đầu lớn theo năm tháng....thì suy nghĩ của chúng ta cũng bắt đầu trưởng thành hơn....chúng ta bắt đầu "học" cách phức tạp mọi thứ xung quanh mình.... :))
Hay khi làm một việc gì đó, chúng ta đều phải suy nghĩ một cách thật cẩn thận về hậu quả cũng như những lợi ích mà nó mang lại....điều mà những đứa trẻ chả bao giờ bận tâm...chúng ta hay tự biến nó thành một mớ bòng bong....để rồi cứ phải mải miết đi tìm kiếm câu trả lời cho một cuộc sống thảnh thơi những ngày sau....Chúng ta dễ bị cuốn vào sự hối hả của mọi thứ xung quanh mình....cố gắng học tập....cố gắng bon chen với cuộc sống của chính mình...đến nỗi....Giữa cuộc sống này con người rất khó giữ được trạng thái vô lo vô nghĩ, không ưu phiền vấn vương...Người ta cứ mải chạy theo những điều phù phiếm trước mắt mà quên mất những giá trị thật sự của đời người.... :))
Có khi....ta quên mất niềm vui cuộc sống này nó như thế nào nữa....
Và dường như....ta cũng quên luôn cách để lãng quên nổi buồn trong cuộc sống chúng ta... :))
Cái thế giới này dùng đồng tiền để cân đo đong đếm, vậy t sẽ dùng đồng tiền để đo xem lòng người sâu nhường nào....
T biết cách bằng lòng với mọi thứ t có....t biết...nhìn lên t không bằng ai...nhưng nhìn xuống, t đã hơn rất nhiều người rồi...
T thích ngồi một góc giữa dòng đời...nhìn dòng người hối hả...bon chen...t không muốn tham gia cùng họ để làm gì...vì t mệt mỏi rồi....
T muốn một cuộc sống đơn giản...bình yên....
Vẫn biết là khó....nhưng khó mới làm....dễ thì nói làm gì nữa đây.... :))
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Mỉm cười giống như một miếng băng dán cá nhân....:)) Tuy có thể che được vết thương nhưng đau đớn thì vẫn ở nguyên đó....
Tớ là một người thường xuyên cười....nhưng không phải là người luôn vui vẻ cậu ạ.....
Tớ biết vị trí mình ở đâu....luôn ở bên cạnh nỗi đau và ở đằng sau hạnh phúc..... :))
Ta mang bao tội lỗi....nên thân ta giờ đây....mới biết đắng cay....
Giờ ta chẳng còn chi....mãi trắng tay mà thôi....
Đời bạc gian lắm phũ phàng....:))
25016894_179437672642254_6806114548030898176_n.jpg

Kawaii ~~ ước gì mình có nó :((( dễ thương thế mà papa lại không cho nuôi T^T
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
C à! Hôm nay t đã gặp c.....Ở đâu ư? Chính là trong giấc mơ của t.......
Một đám đông đứng trước một lễ cưới....có bạn bè và người thân của t nữa.....
Rồi bỗng c xuất hiện trước mặt t....c đi ra từ trong đám đông....nhìn tớ bằng một ánh mắt xa lạ...
Rồi c bước đi....t đuổi theo c..............
Nhưng sao t cảm thấy mình thật yếu ớt....t chạy mãi chạy mãi....chạy mãi....cho tới khi chân không nhấc nổi nữa....t dừng lại............
C cũng dừng lại nhìn t.......t hỏi c: “Có phải chúng ta biết nhau? C rất giống với một người bạn của mình.”
C lại không trả lời...chỉ nhìn t rồi biến mất.............
T gào thét tên c trong mơ....nhưng c đã không thèm để ý đến lời của t mà biến mất........
Giờ t lại nhớ c trong vô vọng.........
22491445_169081853672467_2103518990871935359_n.jpg
~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Có phải cậu nghĩ tớ đã không còn như trước.......tớ không còn hiểu cậu nữa..........?
Có phải cậu nghĩ tớ ghét cậu........tớ chỉ giả vờ thương hại cậu..........?
Có phải cậu nghĩ không có cậu tớ không nhớ........tớ chỉ nói nhớ cậu vì thói quen........?
Có phải chính cậu cũng là người không hiểu tớ........nên tớ trở thành người không hiểu cậu.......?
.
.
.
Sẽ chẳng bao giờ cậu biết được tớ nghĩ gì nữa đâu..............
Nghe nhạc thì cứ tưởng nãy giờ nghe của TQ nhưng lời lại là Nhật .-.
~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
T im lặng không có nghĩa là m muốn nói gì thì nói.....t không biết t có thể làm những gì đâu...... :))
M muốn nói gì về t cũng được........ok...I don't care........
Nhưng t cấm m nói nó như thế...............
Nếu t mà nghe thấy m nói vậy lần nào nữa thì.......t không chắc là m sẽ "ổn" đâu....... :))
Dơ bẩn.................. :))
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Bản thân mình còn chẳng hiểu được mình............thế nên đừng mong người khác phải hiểu mình.........ngốc ạ..........
111.jpg
~~~Unlissimi~~~
 

phuonglinhnguyen653@gmail.com

Học sinh
Thành viên
8 Tháng tám 2017
68
30
36
19
Hà Nội
Thích một người biết rõ không có khả năng ở bên là cảm giác gì?
1. Thật ra em cũng chẳng phải đợi anh thích em, em chỉ là đợi ngày mình hết thích anh.
2. Chính là... Chính là rất khổ.
3. Giống fangirl vậy. Chúng ta vốn chẳng duyên phận gì, toàn nhờ vào em tiêu tiền mà gần bên.
4. Tự mình ghen tuông, tự mình tức giận, tự mình đau thương, tự mình dỗ mình. Y như vở kịch một vai.
5. Mong người mãi mãi bình an, dù cho hai ta đời đời không gặp.
6. Em có vô số lý do đến gặp anh, chỉ là không có một danh phận để cùng gặp gỡ.
7. "Lãng phí thời gian đều do em tình nguyện."
(Lời bài hát Thể Diện - Vu Văn Văn)
8. Cậu tốt như thế, tớ luôn cảm thấy mình không xứng.
9. Lịch sử tìm kiếm FB cậu luôn đứng đầu tiên.
10. Tôi lại thường ghé xem facebook bạn gái cậu ấy.
11. Mỗi lần tôi muốn buông tay, cô ấy lại cho tôi một chút ngọt ngào, khiến tôi không nỡ, cứ ngỡ rằng đó là yêu.
12. "Tớ suýt chút nữa thì ôm được anh ấy."
"Rồi sao nữa?"
"Tớ tỉnh dậy."
13. Không có tư cách ghen tuông mới là đau lòng nhất.
14. Cho dù mẹ tôi có đồng ý cũng chẳng có ích gì.
15. Là một vạn lần trái tim rung động, cũng là một vạn lần cúi đầu thở than.
16. Tự biên tự diên, tự vui tự mừng, tự làm tự chịu.
17. Đợi một con thuyền ở sân bay...
18. Em chẳng thích anh nữa đâu, anh đừng trốn tránh em nữa.
19. Anh là vì sao sáng chói, còn tôi chỉ là giọt nước nơi biển sâu.
20. "Em đứng bên tay trái tôi, lại như cách cả biển sao trời."
(Lời bài hát "Bạn không thực sự vui vẻ" - Ngũ Nguyệt Thiên)
21. Có lẽ cũng giống như máy bay, xe lửa. Người đến muộn, tôi đợi người. Tôi đến muộn, người đã rời xa.
22. Thế giới của anh có quá nhiều người, tôi chen vào không được. Nhưng tôi vẫn đứng ở phía ngoài, lắng nghe những ồn ào huyên náo bên trong, biết được rằng anh có bao nhiêu vui vẻ.
23. Anh không trả lời tin nhắn của em, không phải bởi vì anh không nhìn thấy, chỉ là anh không thích em. Anh không uống sữa chua em mua, không phải bởi anh không thích sữa chua, chỉ là anh không thích em. Anh không đáp lại tình cảm của em, không phải bởi anh trân trọng, luyến tiếc, chỉ là anh không thích em. Thích anh thật đau khổ, một mình em theo đuổi, một mình em rót tình.
24. Nhiều lúc nhắn tin với cậu ấy, cậu ấy mãi chẳng chịu trả lời, thế là tôi lại chạy đi xoá khung chat. Cứ nhìn khung chat kia là tôi lại cảm thấy sự thấp hèn cùng lấy lòng của bản thân.
27973346_2024945501085627_791506252331614610_n.png
 
  • Like
Reactions: yennhi1312

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Có những tháng năm trôi chảy dần đi những mối quan hệ cũ.......người quen - người lạ cũng chỉ là ranh giới nhạt nhòa..........Những người đã từng thề hẹn.....yêu quý trọn đời......đã từng ôm lấy nhau nghẹn ngào trong giờ phút chia xa cũng mất tích trong biển người mênh mông..............
Tình cảm không thắng được thời gian......không thắng được gánh nặng cuộc sống......không thắng được sức ép số phận.....
Người chúng ta gắn bó cũng chỉ là một thời........Cái mà chúng ta cần chỉ là cảm giác an toàn........có hay không có tình bạn.......tình yêu cũng chẳng còn quan trọng..........
Thật ra.....đi đến độ tuổi nào đó....chúng ta chỉ còn mong ước ổn định....bình yên...........và đôi lúc.....chúng ta cũng hoài niệm.....cũng thương nhớ về cái thời mơ mộng ngày xưa........
Nhưng thực tế....chẳng còn đủ mạnh mẽ....chẳng còn đủ can đảm.....và......cũng chẳng còn đủ chút điên khùng để vứt bỏ hết thảy cho tình yêu.....
Cái gọi là hạnh phúc lâu bền chỉ là một đời yên ổn.......lúc khó khăn có người đưa tay ra nắm lấy.......lúc mệt mỏi có người để tựa vào......bình bình đạm đạm mà đi qua năm tháng dài rộng................

Sương đêm lén rụng bên thềm,
Sợ mang hơi lạnh làm mềm lòng ai
Bỗng nghe có tiếng thở dài,
Phải chăng ai đã chờ ai lâu rồi...
~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Hơn 3 năm trước.....
"Cậu không còn giá trị nữa.
Có làm tốt cách mấy thì cũng chẳng có nghĩa lý gì khi không có tài năng để bù đắp lại.
Tài năng có thể được mài dũa, nhưng nếu ngay từ đầu không có gì mài dũa....
Thì chỉ thêm vô ích mà thôi."
Sự tồn tại của tôi như điều ngoài ý muốn....
~~~Unlissimi~~~
 

Nữ Thần Mặt Trăng

Cựu Mod Toán
Thành viên
TV BQT tích cực 2017
28 Tháng hai 2017
4,472
5,490
779
Hà Nội
THPT Đồng Quan
Ngoài kia quá náo nhiệt...........cũng quá giả tạo............
Đứng ở bên cửa sổ......thông qua cảm giác chán ghét......nhìn thế giới phồn hoa lại giả dối bên ngoài cửa sổ......không khỏi phát ra tiếng cười chế nhạo.......
Mọi thứ đều là giả dối.............
Mỗi người đều đeo một cái mặt nạ để sống.....đằng sau nụ cười đó là tính toán và lợi dụng lẫn nhau......
Sống như vậy thực sự rất mệt mỏi.......giống như bị đẩy vào trong một cái vực sâu không đáy..........
Cả thế giới đều là một màu đen tối.....không nhìn thấy một chút hy vọng......
Cái thế giới này........quá tàn khốc và dơ bẩn.......
Thực sự không biết sống thế này rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ??
~~~Unlissimi~~~
#VTB
 

Nữ Thần Mặt Trăng

Cựu Mod Toán
Thành viên
TV BQT tích cực 2017
28 Tháng hai 2017
4,472
5,490
779
Hà Nội
THPT Đồng Quan
Ra là thế...........
Cảm giác đau đớn khi có thể hiểu được nỗi đau của người khác...........
1c1abb69de9f1294b894880bbfd500e0.jpg

~~~Unlissimi~~~
#VTB
 

Nữ Thần Mặt Trăng

Cựu Mod Toán
Thành viên
TV BQT tích cực 2017
28 Tháng hai 2017
4,472
5,490
779
Hà Nội
THPT Đồng Quan
Ngủ ư??
Ta thậm chí không hề nhớ lần cuối ta có thể chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng là khi nào.........
Ta chỉ đơn giản nhắm mắt lại và để cơ thể được nghỉ ngơi...........
4 năm nay........ta không hề ngủ sâu.........

9d363af810587e0a50250e6315201a04.jpg

~~~Unlissimi~~~
#VTB
 

Nữ Thần Mặt Trăng

Cựu Mod Toán
Thành viên
TV BQT tích cực 2017
28 Tháng hai 2017
4,472
5,490
779
Hà Nội
THPT Đồng Quan
Như một ngọn cỏ cô độc................
Một ngọn cỏ.....giữa đêm khuya.....giữa đồng không hiu quạnh....tự sinh tự diệt....bé nhỏ và.....cô đơn.....Bao nhiêu năm trôi qua....thực sự tôi vẫn là đứa trẻ có tính cách cô độc....Bất luận vẻ ngoài có thế nào....trong lòng tôi vẫn chưa từng thay đổi.....Đằng sau vô số chiếc mặt nạ mỉm cười hớn hở và lạc quan yêu đời.....việc tôi thích làm nhất và hay làm nhất vẫn là ngồi một mình trong góc khuất......lặng lẽ vẽ vòng tròn trong tim......Đôi khi chỉ muốn biến mình thành trong suốt....không còn mơ mộng....không thấy đau hay rung động.......Lặng lẽ chịu đựng..........giữ ngày đã qua thật chặt.......Ký ức càng ngọt ngào thì càng khiến người ta tổn thương........Càng cố giữ trong lòng bàn tay......thì vết dao đâm càng chằng chịt.......Không vui vẻ thực sự.....nụ cười chỉ mang màu sắc tự vệ.........
Cái gọi là chín chắn.........cũng chỉ là biết chịu đựng nỗi khổ hơn..........
Cái gọi là những năm tháng tuổi trẻ..........thực chất cũng chỉ là tro bụi của thời gian..........
0.jpg
~~~Unlissimi~~~
#VTB
 
Top Bottom