tả mẹ(bố) những lúc em mắc lỗi

N

nhoc_bettyberry

Thỳ em chỉ cần nghĩ ra một cái cốt truyện đẻ cha mẹ giận giữ ( Như thể là nói dối nè, hay làm vỡ đồ trong nhà mà ko nói, ko chịu nghe lời,...)
Sau đó, tả cha mẹ thì em nên nhấn mạnh về những nếp nhăn in hằn trên khuôn mặt khắc khổ của cha mẹ ( Cái này sẽ àm cảm xúc ng đọc.)
Và tất nhiên chèn vào yếu tố biểu cảm ( Nhớ nhaz)
Dễ thui mờ :D
 
T

thuyhoa17

- Điều em làm khiến mẹ giận dữ: phần này em chỉ nên nói 1 cách khải quát nhất, ko dây dưa nhiều vào vần đề này.
Mẹ lúc giận dữ:
- Nét mặt: khác với bình thường, mắt mẹ dường như rơm rớm, đôi lông mày mẹ nhíu lại, và lúc đó, miệng mẹ dường như là sẽ ko bao giờ có thể cười trở lại được nữa.
- Mẹ nói những lời với thái độ giận dữ: nặng nề hay mặc dù giận nhưng mẹ vẫn giữ được giọng nói nhẹ nhàng để khuyên nhủ em.
- Những hành động khác như: dọa nạt hay chỉ ngồi nhắc nhở em với thái độ nghiêm nghị, cái này em có thể tưởng tượng ra hoặc là nhớ lại để làm ^^
- Như nhoc_bettyberry nói thì em có thể nói về những nếp nhăn in hằn trên trên gương mặt mẹ để thể hiện một sự quan sát tinh tế của em những lúc mẹ giận, và thể hiện sự vất vả in hằn trên gương mặt của mẹ. => Yếu tố biểu cảm giúp cho bài văn của em giàu cảm xúc hơn.
- Sau khi mẹ giận dữ, nét mặt và những hành động của mẹ? Âm thầm, lặng lẽ, ko nói gì nữa, em cảm nhận được 1 sự buòn bã nơi nét mặt mẹ.
- Những suy nghĩ của em: ân hận, thấy có lỗi, tự hứa với lòng mình, hoặc xin lỗi mẹ ntn?

Từ đó em triển khai thành bài văn hoàn chỉnh nhé. :)
 
T

tungproyeah1234567890

tả mẹ(bố) những lúc em mắc lỗi
giup mình với! mai thu rồi!
 
B

bangtam81

mỗi ngưòi ai cũng mắc lỗi
khi mắc lỗi ta thường gặp những ánh mắt xác thủ (ý nói chơi đừng đưa vô bài nha) của mama và baba
những lầm như thế ta cảm thấy rất sợ
nhưng cũng có lúc ta cảm thấy có lỗi khi gặp ánh mắt buồn bã và khuôn mặt lo âu , ưu phiền của mama và baba............
 
T

thuytien58

[Văn 6] Miêu tả hình ảnh bố, mẹ mình khi bị ốm.

Miêu tả hình ảnh bố, mẹ khi mình bị ốm...
Giúp tui vs nge.Thanks trước:khi (56)::khi (23)::khi:

Em chú ý tên tiêu đề nhé.
Không đặt các tiêu đề phản ánh không đúng nội dung bài viết như: "Help me", "giúp em với", "cứu với", "hehe" v.v...hoặc các tiêu đề có biểu cảm (!!!, ???, @@@).
 
Last edited by a moderator:
T

thiensu_zezuong_1999

Có lẽ đối với một số người thì người thì người mẹ được ông trời tạo ra để chăm lo, nuôi nấng họ rồi sau này họ chỉ việc báo hiếu là xong, nhưng đối với tôi thì tình nghĩa mẹ con rất lớn lao, cao cả, nó là một cái gì đó rất thiêng liêng, mặc dù vô hình nhưng tận sâu thẳm đáy lòng mỗi người con nó đều hiện rất rõ.
Mẹ tôi năm nay cũng đã ngoài ba muơi tuổi. Dáng người cân đối, thon thả cùng nước da trắng hồng và gương mặt hình trái xoan xinh xắn. Tóc mẹ dài, đen óng, lúc nào cũng dược buột lên gon gàng. Người ta nói đôi mắt là "cửa sổ tâm hồn" quả không sai, đôi mắt mẹ long lanh như hai viên pha lê và sáng như những vì sao trên bầu trời. Mẹ có cái miêng nhỏ xíu cùng đôi môi hình trái tim thật đẹp. Nụ cười hiền hậu, dịu dàng đến mức mà khi tuổi đã qua thời xuân sắc vẫn còn đẹp đến mức làm người khác phải ngạc nhiên.
Trong nhân gian ta có câu:
" Ai còn mẹ
Xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn
Lên mắt mẹ nghe không? "
Nhưng đã có một lần tôi làm mẹ phải rơi không biết bao nhiêu giọt nước mắt chỉ vì việc tôi trồn nhà đi chơi với tụi bạn cùng lớp. Khi đi chơi về thì cũng đã hơn chín giờ tối, tôi đã thấy mẹ ngồi đợi ở phòng khách, tôi bước vào thì mẹ hỏi: "Con đi đâu mà giờ này mới về?". Tôi không còn đủ can đảm để trả lời câu hỏi của mẹ, tôi chạy vội lên phòng. Một lúc sau, khi đã bình tĩnh, tôi mới định qua phòng để xin lỗi mẹ, vừa bước đến cửa thì dường như có một cái gì đó đã ngăn tội lại, qua khe cửa tôi thấy mẹ đang... khóc. Chưa bao giờ tôi thấy mẹ lớn lao đến thế. Người ngồi lặng lẽ, trầm ngâm, gương mặt hiện rõ sự buồn phiền. Lúc này, tôi mới nhìn rõ được những nết nhăn không biết từ bao giờ đã xuất hiện trên khuôn mặt mẹ mình. Đôi mắt đã có những quần thâm, nó hiện rõ sự thất vọng, chán nản và dường như tôi chẳng còn tìm thấy đôi mắt dịu dàng ngày trước đâu nữa. Hàn lông mi ướt nhoè cùng với những giọt nước mắt đang rơi trên hai gò má đã hóp lại vì mưa nắng. Bây giờ, tôi mới phát hiện mẹ đã già hơn, khắc khổ hơn theo thời gian. Tôi đã mạnh dạn bước vào xin lỗi mẹ, mẹ bảo: "Con đã lớn rồi, phải biết cư xử, đừng có trẻ con quá như vậy." Thực sự, tôi không hiểu mẹ muốn nói gì nhưng thấy mẹ nguôi giận, tôi cũng vui.
"Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con biết bây giờ con có nói cả trăm lời xin lỗi cũng chẳng tha thứ được cho lỗi lầm của con. Cảm ơn mẹ vì mẹ đã giúp con hiểu câu: "Công cha như núi Thái Sơn; Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra." Đến bây giờ, con chỉ muốn nói với mẹ một câu, mãi mãi chỉ có một câu thôi mẹ à: "Con xin lỗi mẹ!"
 
2

2492000

******** ông nội mày ................................................................................................................................
 
U

uocmovahoaibao

Tham khảo dàn ý nhé!
MB: Giới thiệu về lần em mắc lỗi
TB:
-Kể về lỗi lầm của em
+Nguyên nhân, diễn biến, hậu quả
-Phản ứng của ba mẹ thế nào?
-Nét mặt ra sao?
-Ba mẹ mắng em thế nào?
KB: Nêu cảm nghĩ của em.
 
M

motdieunhonhoi

- Điều em làm khiến mẹ giận dữ: phần này em chỉ nên nói 1 cách khải quát nhất, ko dây dưa nhiều vào vần đề này.
Mẹ lúc giận dữ:
- Nét mặt: khác với bình thường, mắt mẹ dường như rơm rớm, đôi lông mày mẹ nhíu lại, và lúc đó, miệng mẹ dường như là sẽ ko bao giờ có thể cười trở lại được nữa.
- Mẹ nói những lời với thái độ giận dữ: nặng nề hay mặc dù giận nhưng mẹ vẫn giữ được giọng nói nhẹ nhàng để khuyên nhủ em.
- Những hành động khác như: dọa nạt hay chỉ ngồi nhắc nhở em với thái độ nghiêm nghị, cái này em có thể tưởng tượng ra hoặc là nhớ lại để làm ^^
- Như nhoc_bettyberry nói thì em có thể nói về những nếp nhăn in hằn trên trên gương mặt mẹ để thể hiện một sự quan sát tinh tế của em những lúc mẹ giận, và thể hiện sự vất vả in hằn trên gương mặt của mẹ. => Yếu tố biểu cảm giúp cho bài văn của em giàu cảm xúc hơn.
- Sau khi mẹ giận dữ, nét mặt và những hành động của mẹ? Âm thầm, lặng lẽ, ko nói gì nữa, em cảm nhận được 1 sự buòn bã nơi nét mặt mẹ.
- Những suy nghĩ của em: ân hận, thấy có lỗi, tự hứa với lòng mình, hoặc xin lỗi mẹ ntn?

Từ đó em triển khai thành bài văn hoàn chỉnh nhé. :)
 
P

phuthuymayya

Mọi người giúp mình lập dàn ý chi tiết tả bố hoặc mẹ lúc em ốm với. Cảm ơn nhiều!
 
H

hothuthao.pro

MB: Hom do, toi di dao tren pho va ghe sang bo ho de ngoi hong mat. Chot nhin thay mot cu gia dang ngoi ben goc cay va cam chiec can cau dang cau ca . Toi ngac nhien va tien lai gan xem thi biet ba da cau tu sang som den gio, toi ung dung ngoi nhin cu cau ca.
TB: * Ngoai hinh:
- Trong cu trong da ngoai 70.
- Khuon mat phuc hau va co nhieu nep nhan han tren tran.
- lung cong.
- Doi mat hien tu, diu dang.
- Cu mac chiec ao ba ba mau nau va co nhung net hoa van tren ao.
* Hnah dong:
- Trog cu co ve lo lang khi con moi chua mac vao.
- bong co mot chu ca ro phi dang lai gan, cu nin tho hoi hop nhu cho ca mac vao.
- " Ha ha " ba cu reo len chu ca da bi mac vao va cu rat vui mung.
- Roi cu nhe nhang dat chu ca ay vao gio roi mang di ve nha.
* KB: Neu cam nghi cua em ve ba cu.
 
R

rancanheo

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không.



Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: "Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.

Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá. Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...

Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.


"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử
Trao con ấm áp tựa nắng chiều".
 
K

koilovely6a

Có lẽ đối với một số người thì người thì người mẹ được ông trời tạo ra để chăm lo, nuôi nấng họ rồi sau này họ chỉ việc báo hiếu là xong, nhưng đối với tôi thì tình nghĩa mẹ con rất lớn lao, cao cả, nó là một cái gì đó rất thiêng liêng, mặc dù vô hình nhưng tận sâu thẳm đáy lòng mỗi người con nó đều hiện rất rõ.
Mẹ tôi năm nay cũng đã ngoài ba muơi tuổi. Dáng người cân đối, thon thả cùng nước da trắng hồng và gương mặt hình trái xoan xinh xắn. Tóc mẹ dài, đen óng, lúc nào cũng dược buột lên gon gàng. Người ta nói đôi mắt là "cửa sổ tâm hồn" quả không sai, đôi mắt mẹ long lanh như hai viên pha lê và sáng như những vì sao trên bầu trời. Mẹ có cái miêng nhỏ xíu cùng đôi môi hình trái tim thật đẹp. Nụ cười hiền hậu, dịu dàng đến mức mà khi tuổi đã qua thời xuân sắc vẫn còn đẹp đến mức làm người khác phải ngạc nhiên.
Trong nhân gian ta có câu:
" Ai còn mẹ
Xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn
Lên mắt mẹ nghe không? "
Nhưng đã có một lần tôi làm mẹ phải rơi không biết bao nhiêu giọt nước mắt chỉ vì việc tôi trồn nhà đi chơi với tụi bạn cùng lớp. Khi đi chơi về thì cũng đã hơn chín giờ tối, tôi đã thấy mẹ ngồi đợi ở phòng khách, tôi bước vào thì mẹ hỏi: "Con đi đâu mà giờ này mới về?". Tôi không còn đủ can đảm để trả lời câu hỏi của mẹ, tôi chạy vội lên phòng. Một lúc sau, khi đã bình tĩnh, tôi mới định qua phòng để xin lỗi mẹ, vừa bước đến cửa thì dường như có một cái gì đó đã ngăn tội lại, qua khe cửa tôi thấy mẹ đang... khóc. Chưa bao giờ tôi thấy mẹ lớn lao đến thế. Người ngồi lặng lẽ, trầm ngâm, gương mặt hiện rõ sự buồn phiền. Lúc này, tôi mới nhìn rõ được những nết nhăn không biết từ bao giờ đã xuất hiện trên khuôn mặt mẹ mình. Đôi mắt đã có những quần thâm, nó hiện rõ sự thất vọng, chán nản và dường như tôi chẳng còn tìm thấy đôi mắt dịu dàng ngày trước đâu nữa. Hàn lông mi ướt nhoè cùng với những giọt nước mắt đang rơi trên hai gò má đã hóp lại vì mưa nắng. Bây giờ, tôi mới phát hiện mẹ đã già hơn, khắc khổ hơn theo thời gian. Tôi đã mạnh dạn bước vào xin lỗi mẹ, mẹ bảo: "Con đã lớn rồi, phải biết cư xử, đừng có trẻ con quá như vậy." Thực sự, tôi không hiểu mẹ muốn nói gì nhưng thấy mẹ nguôi giận, tôi cũng vui.
"Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con biết bây giờ con có nói cả trăm lời xin lỗi cũng chẳng tha thứ được cho lỗi lầm của con. Cảm ơn mẹ vì mẹ đã giúp con hiểu câu: "Công cha như núi Thái Sơn; Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra." Đến bây giờ, con chỉ muốn nói với mẹ một câu, mãi mãi chỉ có một câu thôi mẹ à: "Con xin lỗi mẹ!"

bạn ơi, việc trốn đi chơi theo mình nghĩ cũng ko nghiêm trọng đến nỗi mẹ phải khóc đâu
có lẽ bạn nên làm to chuyện ra một chút như lấy trộm tiền, hay ko nghe lời, chứ đi chơi về muộn thì cũng ko có j phải khóc
 
T

tuoiheobeo

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không.



Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: "Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.

Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá. Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...

Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.


"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử
Trao con ấm áp tựa nắng chiều".
 
K

kiteretsubg123

Mình có nè tham khảo nha!^-^:-h
Các bạn ạ!Ai cũng có thể mắc phải những lỗi lầm.Những lỗi lầm vào tuổi thiếu niên tuy không trầm trọng nhưng đôi khi cũng gâu cho người thân của ta sự lo lắng.Tôi nhớ nhất có một lần đi chơi xa cả ngày mà không xin phép mẹ để mẹ phải lo buồn.
Hồi đó tôi học lớp 5,nhà trường tổ chức cho các thầy cô đi tham quan.Chúng tôi được nghỉ cả ngày hôm đó.mấy thằng bạ rủ tôi đi chơi xa.Xin phép mẹ chắc mẹ không cho đi vì thế tôi phải nói dối là đi học
Vừa bước vào nhà tôi bỗng nhận thấy có gì bất thường,ngôi nhà thật im ắng . Và đang ngồi ở ghế ghỗ là mẹ tôi.Khuôn mặt mẹ trầm ngâm mắt nhìn xa săm.Trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi.Thấy tôi bước vào nhà,Mẹ chỉ ngồi im lặng mặt xầm xuống:
- Con đi học đâu mà giờ mới về
Tôi hơi lặng đi có nên nói thật cho mẹ biết không đây.Tôi lí nhí:
- Xe con bị hỏng mẹ ạ!
Nghe tôi nói mẹ nhìn tôi không chớp.Tôi thấy chột dạ.Đôi mắt mẹ dịu hiền là thế mà hôm nay đầy nghiêm khắc.Đôi mắt ấy như ánh sáng của một ngọn đèn soi vào lương tâm tôi.
Mẹ lẳng lặng đi dọn cơm cho tôi ăn,đợi khi tôi ăn xong mẹ nói với giọng không vui:
- Con đi nghỉ một lát rồi để mẹ dọn mâm cho.
Mẹ xếp đọn lại các thứ trong mâm bằng một dáng vẻ uể oải,mệt mỏi.Tôi có cảm giác như mẹ không phải đang cầm một đôi đũa mà đang cầm một thanh sắt nặng trịch.mẹ ngồi lặng lẽ khâu đường chỉ toạc trên áo cho tôi.Bàn tay bé nhỏ của mẹ đưa từng mũi chỉ như gắn vào đó tình yêu thương con.Dáng mẹ nghiêng nghiêng vẻ mệt mỏi.Nhìn mẹ tôi thấy ân hận biết bao.
Tôi đến gần mẹ,mẹ ngước mắt lên nhìn tôi.Ôi !Đôi mắt dịu hiền như vì sao.Đôi mắt ấy khuyến khích tôi chờ đợi tôi lời tự thú.Tôi thú nhận lỗi với mẹ.Thì ra mẹ đã biết tôi bỏ đi chơi và mẹ đã phải hốt hoảng tìm tôi cả buổi trưa hôm ấy.
Đến lúc này nước mắt mẹ không giữ được rớt xuống hai bên gò má:
-Mẹ chỉ lo cho con thôi.Nhỡ con đi không may bị làm sao mệ sống thế nào nổi.
Tôi rất ân hận về lỗi lầm của mình hồi đó.Tôi đã làm cho người toi yêu thương nhất phải lo lắng buồn phiền.Tôi tự hứa với mình sẽ không bao giờ để mẹ phải buồn như thế nữa.Một người con hiếu thảo là người phải biết làm cho mẹ vui và hạnh phúc phải không các bạn.:khi (133):
Tạm biệt các bạn nha!chúc các bạn học giỏi.
Nhớ cảm ơn mình đó^-^;):-h:khi (133):
 
Last edited by a moderator:
M

mynamesooyoung

Hãy cố gắng dành ra 5 phút để đọc hết câu chuyện cảm động này, một chút lắng đọng cho tâm hồn bạn nhé.

me 1 300x225 Túi Gạo Của Mẹ Câu Chuyện Đầy Cảm Động Về Tình MẹCái nghèo cái đói thường trực trong ngôi nhà nhỏ này, nhưng dường như, nỗi cơ cực bần hàn ấy không buông tha họ. Cậu con trai bắt đầu cắp sách đến trường cũng là lúc nỗi mất mát lớn bỗng nhiên đổ ập xuống đầu họ. Cha qua đời vì cơn bạo bệnh. Hai mẹ con tự tay mình mai táng cho người chồng, người cha vắn số.

Người mẹ góa bụa ở vậy, chị quyết không đi bước nữa. Chị biết, bây giờ chị là chỗ dựa duy nhất cho con trai mình. Chị cặm cụi, chăm chỉ gieo trồng trên thửa ruộng chật hẹp, tài sản quý giá nhất của hai mẹ con chị. Ngày qua ngày, năm nối năm, những tấm giấy khen của cậu con trai hiếu học dán kín cả bức tường vôi nham nhở. Nhìn con trai ngày một lớn lên, ngoan ngoãn, học hành giỏi giang, nước mắt bỗng lăn trên gò má chị.

Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố. Gánh nặng lại oằn lên vai người mẹ. Thế nhưng không may thay, khi giấy báo trúng tuyển về đến tay cậu cũng là lúc mẹ cậu ngã bệnh. Căn bệnh quái ác làm chị liệt nửa chi dưới. Vốn là lao động chính của gia đình, giờ chị chẳng thể đi lại bình thường như xưa nữa nói chi đến chuyện làm nông. Cậu bé vốn hiểu chuyện, thương mẹ vất vả, cậu xin nghỉ học:

- Mẹ này, con nghỉ học thôi, ở nhà làm ruộng thay mẹ. Đi học, tiền đâu mà đóng học phí, tiền sinh hoạt phí, lại còn một tháng nộp 15 cân gạo nữa, nhà mình biết lấy đâu ra.

- Có thế nào con cũng không được bỏ học. Con là niềm tự hào của mẹ. Chỉ cần con chăm chỉ học hành, còn những việc khác, con không phải bận tâm.

Hai mẹ con tranh luận rất lâu, cậu kiên quyết không đi học nữa vì không muốn mẹ mình khổ. Cậu trở nên ngang bướng và lì lợm. Phải đến khi nóng nảy quá không kiềm chế được, mẹ cậu giơ tay tát cậu một cái vào má, cậu mới sững người lại. Đây là cái tát đầu tiên trong đời cậu con trai mười sáu tuổi. Mẹ cậu ngồi thụp xuống đất và khóc nức nở…

Nghe mẹ, cậu khăn gói vào trường nhập học. Lòng cậu nặng trĩu. Người mẹ đứng lặng hồi lâu, nhìn bóng con trai khuất dần…

Ít lâu sau, có một người mẹ lặc lè vác bao tải dứa, chân thấp chân cao đến phòng giáo vụ. Chị nộp gạo cho con trai. Chị là người đến muộn nhất. Đặt bao gạo xuống đất, chị đứng thở hổn hển một hồi lâu rồi nem nép đi vào.

Thầy Hùng phòng giáo vụ nhìn chị, nói:

-Chị đặt lên cân đi. Mở túi gạo ra cho tôi kiểm tra.

Chị cẩn thận tháo túi.

Liếc qua túi gạo, hàng lông mày của thầy khẽ cau lại, giọng lạnh băng:

5902 300x199 Túi Gạo Của Mẹ Câu Chuyện Đầy Cảm Động Về Tình Mẹ- Thật chẳng biết nên nói thế nào. Tôi không hiểu sao các vị phụ huynh cứ thích mua thứ gạo rẻ tiền đến thế cho con mình ăn. Đấy, chị xem. Gạo của chị lẫn lộn đủ thứ, vừa có gạo trắng vừa có gạo lức lẫn gạo mốc xanh đỏ, cả cám gạo nữa, đây còn có cả ngô nữa… Thử hỏi, gạo thế này, chúng tôi làm sao mà nấu cho các em ăn được. Thầy vừa nói vừa lắc đầu.

- Nhận vào.

Thầy nói, không ngẩng đầu lên, đánh dấu vào bảng tên của học sinh.

Mặt người mẹ đỏ ửng lên. Chị khẽ khàng đến bên thầy nói:

-Tôi có 50.000 đồng, thầy có thể bổ sung vào thêm cho cháu để phụ tiền sinh hoạt phí được không thưa thầy?

-Thôi, chị cầm lấy để đi đường uống nước.

Thầy nói và vẫn không ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ tội nghiệp đang loay hoay, khổ sở, mặt đỏ ửng lên, chân tay thừa thải vì chẳng biết làm thế nào. Chị chào thầy rồi lại bước thấp bước cao ra về.

~*~

Đầu tháng sau, chị lại đến nộp gạo cho con trai. Thầy lại mở túi gạo ra kiểm tra rồi lại cau mày, lắc đầu. Thầy có vẻ lạnh lùng, ác cảm:

- Chị lại nộp loại gạo như thế này sao? Tôi đã nói phụ huynh nộp gạo gì, chúng tôi cũng nhận, nhưng làm ơn phân loại ra, đừng trộn chung như thế này. Chúng tôi làm sao mà nấu cơm cho ngon để các em ăn được? Chị nghĩ thử xem, với loại gạo hổ lốn thế này, liệu chúng tôi có thể nấu cơm chín được không? Phụ huynh như các chị không thấy thương con mình sao?

- Thầy thông cảm. Thầy nhận cho, ruộng nhà tôi trồng được chỉ có thế ! Người phụ nữ bối rối.

- Thật buồn cười cái nhà chị này ! Một mảnh ruộng nhà chị có thể trồng đến hàng trăm thứ lúa thế sao? Nhận vào ! Giọng thầy gằn từng tiếng và vẫn không ngẩng đầu lên nhìn chị.

Người mẹ im bặt, mặt chị trở nên trắng bệch, nhợt nhạt. Chị lí nhí cảm ơn thầy rồi lại lặng lẽ bước thấp, bước cao ra về. Dáng chị liêu xiêu, đổ vẹo trong cái nắng trưa hầm hập như đổ lửa.

~*~

Lại sang đầu tháng thứ ba của kỳ nộp gạo. Chị lại đến. Vẫn dáng đi xiêu vẹo, mồ hôi mướt mải trên trán, ướt đẫm lưng áo của người mẹ trẻ. Bao gạo nặng dường như quá sức với chị.

Thầy lại đích thân mở túi gạo ra kiểm tra. Lần này, nét giận dữ in hằn trên mặt thầy. Thầy rành rọt từng tiếng một như nhắc để người phụ nữ ấy nhớ:

- Tôi đã nói với chị thế nào. Lần này tôi quyết không nhân nhượng chị nữa. Chị làm mẹ mà sao ngoan cố không thay đổi thế này. Chị mang về đi. Tôi không nhận !

me 2 300x300 Túi Gạo Của Mẹ Câu Chuyện Đầy Cảm Động Về Tình MẹNgười mẹ thả phịch bao gạo xuống đất. Dường như bao nỗi ấm ức, đau khổ và bất lực bị dồn nén bao ngày đột nhiên bừng phát. Chị khóc. Hai hàng nước mắt nóng hổi, chan chứa trên gương mặt sớm hằn lên nét cam chịu và cùng quẫn. Có lẽ, chị khóc vì tủi thân và xấu hổ. Khóc vì lực bất tòng tâm.

Thầy Hùng kinh ngạc, không hiểu đã nói gì quá lời khiến cho người phụ nữ trẻ khóc tấm tức đến thế.
Chị kéo ống quần lên để lộ ra đôi chân dị dạng. Một bên chân quắt queo lại.

- Thưa với thầy, gạo này là do tôi… Tôi đi ăn xin, gom góp lại bao ngày mới có được. Chẳng giấu gì thầy, chân cẳng tôi thế này, tôi làm ruộng thế nào được nữa. Cháu nó sớm hiểu chuyện, đòi bỏ học ở nhà giúp mẹ làm ruộng. Thế nhưng tôi kiên quyết không cho, kiên quyết không để con tôi thất học. Có học mới mong thoát khỏi cảnh cơ cực này. Nhà chỉ có hai mẹ con, cha cháu mất sớm… Thầy thương tình, thầy nhận giúp cho. Không nộp gạo, con tôi thất học mất !

Người mẹ trẻ này đều đặn ngày nào cũng thế. Trời còn tờ mờ, khi xóm làng còn chưa thức giấc, chị lặng lẽ chống gậy, lê mình rời khỏi thôn. Chị đi khắp hang cùng,ngõ hẻm xóm khác xin gạo. Đi mãi đến tối mịt mới âm thầm trở về. Chị không muốn cho mọi người trong thôn biết.

Lần này người bị xúc động mạnh lại là thầy Hùng. Thầy đứng lặng hồi lâu rôi nhẹ nhàng đỡ chị đứng lên. Giọng thầy nhỏ nhẹ :

- Chị đứng lên đi, người mẹ trẻ ! Chị làm tôi thực sự bất ngờ. Tôi đã có lời không phải với chị. Thôi thế này, tôi nhận. Tôi sẽ thông báo với trường về hoàn cảnh của em học sinh này, để trường có chế độ học bổng hỗ trợ cho học sinh vượt khó.

Người mẹ trẻ đột nhiên trở nên cuống quýt và hoảng hốt. Chị gần như chắp tay lạy thầy. Giọng chị van lơn:

- Xin thầy. Tôi có thể lo cho cháu, dù không đủ đầy như các bạn nhưng tôi lo được. Khổ mấy, vất vả mấy tôi cũng chịu được. Chỉ xin thầy đừng cho cháu hay chuyện này. Đây là bí mật của tôi, mong thầy giữ kín giùm cho.

Chị kính cẩn cúi đầu chào thầy như người mà chị mang một hàm ơn lớn, đưa tay quệt mắt rồi lại nặng nhọc, liêu xiêu ra về.

Lòng thầy xót xa.

Thầy Hùng đem câu chuyện cảm động này báo với hiệu trưởng. Ban giám hiệu trường giữ bí mật này tuyệt đối. Nhà trường miễn phí toàn bộ học phí và sinh hoạt phí cho cậu học sinh có hoàn cảnh đặc biệt này. Ngoài ra,học lực của cậu rất khá, đủ tiêu chuẩn nhận được học bổng của trường.

me 21 300x200 Túi Gạo Của Mẹ Câu Chuyện Đầy Cảm Động Về Tình MẹCuối cấp, cậu dẫn đầu trong danh sách những học sinh xuất sắc của trường. Cậu thi đậu vào trường đại học danh tiếng nhất của Thủ Đô. Trong buổi lễ vinh danh những học sinh ưu tú, khi tên cậu được xướng lên đầu tiên, mẹ cậu lặng lẽ đứng ở một góc khuất, mỉm cười sung sướng.

Có một điều rất lạ rằng trên sân khấu hôm ấy, có ba bao tải dứa sù sì được đặt trang trọng ở một góc phía ngoài cùng, nơi mọi người có thể dể dàng nhìn thấy nhất. Ai cũng thắc mắc,không hiểu bên trong ấy chứa thứ gì.

Trong buổi lễ trang nghiêm ấy, thầy hiệu trưởng rất xúc động và kể lại câu chuyện người mẹ trẻ đi ăn xin nuôi con học thành tài.
Cả trường lặng đi vì xúc động. Thầy hiệu trưởng ra dấu cho thầy Hùng phòng giáo vụ đến mở ba bao tải ấy ra. Đó là ba bao gạo mà người mẹ với đôi chân tật nguyền lặn lội khắp nơi xin về.

Thầy nói:

- Đây là những hạt gạo mang nặng mồ hôi và nặng tình của người mẹ yêu con hết mực. Những hạt gạo đáng quý này, tiền, vàng cũng không thể mua nổi. Sau đây, chúng tôi kính mời người mẹ vĩ đại ấy lên sân khấu.

Cả trường lại một lần nữa lặng người đi vì kinh ngạc. Cả trường dồn mắt về phía người phụ nữ chân chất, quê mùa đang được thầy Hùng dìu từng bước khó nhọc bước lên sân khấu.

Cậu con trai cũng quay đầu nhìn lại. Cậu há hốc miệng kinh ngạc. Cậu không thể ngờ rằng người mẹ vĩ đại ấy không ai khác chính là người mẹ thân yêu của cậu.

- Chúng tôi biết, kể ra câu chuyện này sẽ khiến cậu học sinh ưu tú nhất trường bị chấn động rất mạnh về tâm lý. Thế nhưng, chúng tôi cũng mạn phép được nói ra vì đó là tấm gương sáng, tấm lòng yêu thương con vô bờ bến của người mẹ. Điều đó hết sức đáng quý và đáng được trân trọng vô cùng. Chúng tôi muốn thông qua câu chuyện cảm động này, giáo dục các em học sinh thân yêu của chúng ta về đạo đức và lối sống, về tình người và những nghĩa cử cao đẹp. Hôm nay, một lần nữa chúng ta vinh danh những người cha, người mẹ đã cống hiến, hy sinh cả đời mình vì tương lai con em…

images3 Túi Gạo Của Mẹ Câu Chuyện Đầy Cảm Động Về Tình MẹGiọng thầy hiệu trưởng đều đều, ấm áp và hết sức xúc động. Tai cậu ù đi, cậu chẳng nghe thấy gì nữa cả,mắt cậu nhòe nước. Mẹ cậu đứng đó, gầy gò, khắc khổ, mái tóc đã sớm điểm bạc, mắt bà cũng chan chứa niềm hạnh phúc và ánh mắt ấm áp, yêu thương ấy đang hướng về phía cậu với cái nhìn trìu mến.

Người phụ nữ ấy run run vì chưa bao giờ đứng trước đám đông. Run run vì những lời tốt đẹp mà thầy hiệu trưởng đã giành cho mình. Với chị, đơn giản, tất cả chỉ xuất phát từ tình yêu bao la mà chị giành cho con trai. Chị không nghĩ được thế nào là sự hy sinh hay đạo lý lớn lao ấy.
Cậu con trai cao lớn đứng vụt dậy, chạy lên ôm chầm lấy mẹ mà mếu máo khóc thành tiếng:

- Mẹ ơi ! Mẹ của con…
 
Top Bottom