Nghe thầy đọc thơ
Trần Đăng Khoa
Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng, xanh cây quanh nhà
Mái chèo nghiêng mặt sông xa
Bâng khuâng nghe vọng tiếng bà năm xưa
Nghe trăng thở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời...
Đêm nay thầy ở đâu rồi
Nhớ thầy, em lại lặng ngồi em nghe ...
__________________
Hãy sống như đời sông
Để biết yêu nguồn cội
Hãy sống như đời núi
Vươn tới những tầm cao
Hãy sống như biển trào
Để thấy bờ bến rộng
Hãy sống và khát vọng
Để thấy đời mênh mông ...
"Vết chân tròn
Vẫn đi về trên con đường mòn cát trắng quê tôi
Anh thương binh vẫn đến trường làng
Vẫn ôm đàn dạy các em thơ..
Bài hát quê hương"
Hôm nọ đọc lại "Người thầy đầu tiên" của Aitmatov, sao nao lòng thế....Chợt nhớ ...
Góp vui cùng các bác ...
Bàn chân thầy giáo
Trần Đăng Khoa
Thầy ngồi ghế giảng bài
Xếp cạnh bàn đôi nạng gỗ
Một bàn chân đâu rồi
Chúng em ko rõ
Sáng nào bom Mỹ dội
Phượng đổ ngổn ngang, mái trường tốc ngói
Mặt bảng đen lỗ chỗ vết bom bi
Thầy cầm súng ra đi
Bài tập đọc dạy chúng em dang dở
Hoa phượng
Hoa phượng cháy một góc trời như lửa
Năm nay thầy trở về
Nụ cười vẫn nguyên vẹn như xưa
Nhưng một bàn chân ko còn nữa
Ôi bàn chân
in lên cổng trường những chiều giá buốt
In lên cổng trường những đêm mưa dầm
Dấu nạng hai bên như hai hàng lỗ đáo
Chúng em nhận ra bàn chân thầy giáo
Như nhận ra cái chưa hoàn hảo
Của cả cuộc đời mình
Bàn chân thầy gửi lại Khe Sanh
Hay Tây Ninh, Đồng Tháp ?
Bàn chân đạp xuống đầu lũ giặc
Cho lẽ sống làm người
Em lắng nghe thầy giảng từng lời
Rung động bao điều suy nghĩ
Nghe thầm vọng bàn chân đi đánh Mỹ
Nghe âm vang tiếng gọi của chiến trường
Em đi suốt chiều dài yêu thương
Chiều sâu đất nước
Theo những dấu chân người thầy năm trước
Và bàn chân thầy, bàn chân đã mất
Vẫn dẫn chúng em đi trọn vẹn cuộc đời.......
Ps: belated...happy teacher day to anh Nam !
__________________
Nước trôi qua tim..rong đầy trí nhớ..
Thảo Nguyên
Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ...
Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...
__________________
Một bài thơ hay về thầy cô giáo
Bài này mình không nhớ nhan đề, không nhớ tên tác giả luôn. Chỉ nhớ là hồi lớp 5 lên đọc trước trường
Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ
Đọc chữ O cô dặn phải tròn môi
Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài
Chỉ mỗi chữ O em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy
Cô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!
Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.
Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất
Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em ...
__________________
Hãy sống như đời sông
Để biết yêu nguồn cội
Hãy sống như đời núi
Vươn tới những tầm cao
Hãy sống như biển trào
Để thấy bờ bến rộng
Hãy sống và khát vọng
Để thấy đời mênh mông ...
Là dân nước Nam, ta mang ý chí kiên cường
Theo tiếng gọi non sông ta lên đường nhập ngũ
Lời thề : cho tổ quốc quyết sinh dù ta quyết tử.
Khắc sâu trong lòng, việc sống- thác coi thường
Ta tin một ngày tan khói lửa đau thương
Ngày độc lập ta tự hào đi dưới cờ tổ quốc
Nghe rạo rực niềm tin yêu đất nước.
Nghe cháy bỏng trong mình dòng máu Việt Nam.
Rồi ngày mai ta sẽ đi về phía ánh mặt trời.
Nghe trong mình lòng yêu nước sục sôi.
hãy tiến lên xây quê hương đất nước.
Cho non sông Việt Nam tươi sáng mãi muôn đời.
Bài thơ chia đôi
Tặng các thầy nhân ngày 20-11
Em viết lòng mình bằng một bài thơ
Đem chia làm hai nửa
Nửa xa xưa, em tặng cô là mẹ
Nửa hôm nay, em kính tặng các thầy
Mưa gió chập chùng mẹ tần tảo đêm ngày
Nhuốm tóc bạc nhường em cả thanh xuân tuổi trẻ...
Một nửa đời em
Cách làm người là của mẹ
Hạnh phúc cuối cùng của mẹ ở nơi em...
Một nửa đời em
Tri thức muôn phương
Thầy góp nhặt trao cho em tất cả
Những kiến thức, những kỹ nghệ tối tân vô giá
Viên phấn trên tay thầy mòn mỏi nhường lại thời gian...
Hai nửa con người em
Từ hai người thầy trao tặng
Bài thơ em chia đôi với tất cả lòng biết ơn, kính trọng
Theo suốt trong em trọn vẹn một kiếp người
GẶP LẠI THẦY
Con dừng lại phía hàng cây
Bồi hồi khi gặp dáng thầy hôm nao
Trường xưa vẫn nét ngày nào
Và đây vẫn dáng thấy cao cao gầy
Vẫn bao la một vòng tay
Đón con như thể chưa ngày cách xa
Kiềm lòng để lệ khỏi nhoà
Giọng thầy trầm ấm "thật thà phải con?"
Cái tên thấy gọi riêng con
Đến giờ con thấy vẫn còn mới nguyên
Ước mong con mãi không quên
"thật lòng vững trí đừng phiền nghe con"
Lợi danh - danh lợi sẽ mòn
Những điều thấy dạy còn hoài khắc tâm
Nhớ tóc thấy điểm hoa râm
Cùng lời chỉ dạy âm thầm con mang
Ai quên đi chuyến đò ngang
Quên sao người lái thuyền
CÔ ƠI
Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã...
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào
Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền
Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về
Lúc xưa cô vỗ về...
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô ?!
Logged
sang bến đời.Hoa Và Ngày 20-11
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Còn rung rinh sắc thắm tươi
20-11 ngày năm ấy
Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi
Cô tôi mặc áo dài trắng
Tóc xanh cài một nụ hồng
Ngỡ mùa xuân sang quá
Học trò ngơ ngẩn chờ trông...
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy ...
Xuân sang, thầy đã bốn mươi
Mái tóc chuyển màu bụi phấn
Nhành hoa cô có còn cài ?
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy ...
Tà áo dài trắng nơi nao,
Thầy cô- những mùa quả ngọt
Em bỗng thành hoa lúc nào .
PHẠM THỊ THANH NHÀN
(Hội bút Hương Đầu Mùa)